• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muộn tao: ngoài lạnh trong nóng.

Đem những từ buồn nôn nói ra, trái tim Lộ Kiều đập bang bang như muốn từ cổ họng nhảy ra, đập nhanh không có quy luật, giống như vừa chạy 100 mét.

"Quá ghê..." Cậu nhịn không được mà tự giễu, đem cằm gác lên vai Khương Dịch Duy, "Em nói rồi, có thể để em xuống chưa?"

Khương Dịch Duy không buông tay, vẫn như cũ đè Lộ Kiều lên trên cửa.

"Tiểu Lộ". Khương Dịch Duy một tay vuốt ve cằm Lộ Kiều, hai mắt đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Lộ Kiều, "Anh thích em gọi anh như vậy."

Thích Lộ Kiều bên tai hắn nỉ non gọi cái tên đặc biệt này, bất luận có buồn nôn hay không, chỉ cần là hắn và Lộ Kiều xưng hô đặc biệt giữa hai người là đủ.

Lộ Kiều trong lòng ngọt ngào, dùng tay che đi đôi mắt Khương Dịch Duy. Cậu chịu không nổi ánh mắt Khương Dịch Duy lộ ra sự thâm tình chân thành như vậy, cả người cậu nóng lên, cảm thấy đặc biệt thẹn thùng.

"Khương Khương..." Lộ Kiều lại kêu một lần, môi tiến đến bên tai Khương Dịch Duy cắn cắn, "Bảo bối, Khương Khương tiểu bảo bối của em."

Trước sau gì Khương Dịch Duy cũng thích, hơn nữa mấy chữ này so với cậu nghĩ cũng không khó mở miệng đến thế. Nói ra rồi ngược lại trong đáy lòng kích động muốn chết, cũng coi như là cử chỉ tình thú của cậu và Khương Dịch Duy.

Louis vẫn luôn lắc lắc cái đuôi nhìn bọn họ, tựa như một đứa nhỏ thuần khiết nhìn hai người lớn đang làm chuyện khác người.

Lộ Kiều thật sự không đành lòng ở trước mặt Louis tiếp tục bị Khương Dịch Duy giữ trong tư thế này, liền động động cơ thể, từ lồng ngực Khương Dịch Duy nhảy xuống.

Ngồi xổm vuốt ve lông Louis, Lộ Kiều quay đầu lại nhìn Khương Dịch Duy: "Thức ăn cho cún đã mua chưa? Còn đồ dùng thú cưng đã chuẩn bị hết chưa?"

"Chưa mua thức ăn cho nó." Khương Dịch Duy cũng ngồi xổm xuống, Louis lập tức dùng đầu lưỡi liếm bàn tay Khương Dịch Duy.

"Bằng không bây giờ chúng ta đi mua?" Lộ Kiều nhìn thời gian, hiện tại 7 rưỡi tối. Gần đây có cửa hàng trong khu dân cư, còn có thể thuận tiện ăn tối.

Khương Dịch Duy gật đầu, lôi kéo tay Lộ Kiều cùng nhau hướng đến cửa. Louis thật vất vả mới nhìn thấy chủ nhân, thấy chủ lại phải đi, cắn ống quần Khương Dịch Duy không muốn cho hắn đi.

Nó rầm rì kêu vài tiếng, lại bắt đầu vây quanh bên chân Lộ Kiều và Khương Dịch Duy mà dụi dụi.

Khương Dịch Duy sờ đầu Louis, ngữ khí mềm mỏng nói: "Ngoan, một lát nữa liền về."

Như nghe hiểu Khương Dịch Duy đang nói gì, Louis rốt cuộc cũng an tĩnh lại. Đi theo Khương Dịch Duy ra đến cửa, liền thành thành thật thật ngồi trong sân nhìn hai người rời đi.

"Nó rất ngoan a!" Lộ Kiều nhin Louis qua kính chiếu hậu nói, "Vừa ngoan vừa dính người."

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, khóe môi mang ý cười mà nhìn Lộ Kiều nói: "Em cũng dính người, nhưng lại không ngoan."

Lộ Kiều bất mãn: "Em không ngoan chỗ nào?"

"Trên giường không ngoan." Khương Dịch Duy nói trắng ra, "Trừ ngày "Động phòng", mỗi lần tính tình đều giống như trẻ con. Rõ ràng rất thoải mái mà còn không ngừng đẩy anh ra, bắt anh phải rút ra ngoài."

"Anh rút ra, lại quấn lấy anh bắt anh cho vào." Phía trước chuyển đèn đỏ, Khương Dịch Duy dẫm phanh rồi nắm tay tay trái Lộ Kiều, "Hiện tại còn cho rằng mình thực ngoan sao?"

Lỗ tai Lộ Kiều như phát sốt mà nóng bỏng lên, cậu muốn rút tay trái ra nhưng không được, chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu em thật sự không ngoan, liền không nằm trên giường để anh hồ nháo."

"Anh lúc nào cũng hướng vào chỗ đó... nghiền.... Em thế nào chịu được a?" Âm lượng cậu càng nhỏ, phát hiện bản thân mình có tao đều là giả, căn bản là không so được với Khương Dịch Duy.

Nam nhân muộn tao, thật sự muốn lấy mạng người.

"Anh nghiền chỗ nào?" Người đàn ông muộn tao dò hỏi tới cùng, bàn tay chuyển qua vuốt tóc Lộ Kiều, sau đó ở sau cổ Lộ Kiều niết ấn, "Chỗ đó là chỗ nào?"

Không cam chịu ở thế yếu, Lộ Kiều trợn mắt liếc Khương Dịch Duy một cái, ngạnh cổ nói: "Chỗ đó là tuyến tiền liệt, là điểm G, là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông."

"Anh ở đó nghiền như mài mực, nghiền xong lại liều mạng đâm đến, em không đẩy anh ra thì đẩy ai ra a?" Miệng Lộ Kiều không ngừng, tiếp tục nói, "Anh rút ra em lại cảm thấy trống rỗng, anh sướng, em khó chịu mà được sao?"

"Rõ ràng là em không ngoan, như thế nào lại còn trả đũa, bôi nhọ anh thành không ngoan?"

"Đêm nay anh ngoan cho em xem." Khương Dịch Duy cười cười, thấy tín hiệu chuyển xanh đem tay phải trở về tay lái, "Em khó chịu, tuyệt đối không rút ra."

Lúc này Lộ Kiều mới hiểu ra Khương Dịch Duy đang nháo, cảm giác trọng điểm của lời nói chính là ở chỗ này!

"Muốn làm cứ việc nói thẳng... Sao phải lúc nào cũng là em nhượng bộ." Cậu nhéo eo Khương Dịch Duy một chút, không quá dùng sức, bởi vì không nỡ.

Chỗ bị Lộ Kiều véo qua có chút ngứa, hầu kết hắn lên xuống, hỏi: "Trong nhà còn áo mưa không?"

Lần trước ở Ireland chơi mấy ngày, đêm nào hắn cũng cơ hồ đem Lộ Kiều vây ở trên giường. Không chỉ là áo mưa, bôi trơn cũng dùng sắp thấy đáy.

Lộ Kiều đột nhiên nhớ tới mấy hộp mình mua sai kích cỡ, có chút nghịch ngợm mà mở miệng: "Còn thừa những cái em mua đó, nếu anh có thể cố gắng nhét vào, chắp vá cũng có thể dùng.

Khương Dịch Duy quay qua liếc mắt nhìn Lộ Kiều một cái: "Anh có thể chắp vá, cũng không ngại cả đêm dùng hết 30 cái."

"..." Lộ Kiều nuốt nước miếng, trong lòng nhút nhát, "Vẫn là nên mua mấy hộp đi!"

Đỗ xe ở nhà hàng, Khương Dịch Duy đầu tiên giúp Lộ Kiều cởi dây an toàn, lại giúp cậu mở cửa xe, cuối cùng lôi cậu xuống xe.

Động tác mạch lạc lưu loát, phục vụ ở cửa nhìn thấy mặt đầy hâm mộ. Nói như thế nào cũng là người lên hot search, ngày hai nam nhân kết hôn như kíp nổ Weibo, chỉ số ân ái chính là không bình thường.

Đi vào quán, không ít khách dùng bữa lập tức nhận ra bọn họ, có người còn lấy di dộng ra bắt đầu chụp ảnh.

Đồ ăn còn chưa ra, nhưng hot search Weibo đã vì Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy chuẩn bị tốt.

Đề tài #ngẫu nhiên gặp được Lộ Kiều, Khương Dịch Duy trong quán ăn# vừa mới xuất hiện, liền thấy điểm chú ý và điểm tìm kiếm đã đuổi theo hot search đầu tiên, phần bình luận kêu rên một mảng.

@nơi nào có thần tiên quyến lữ, nơi đó liền có ta: A a a a a a a a a a ta đã chết! Hai vị này bất luận thời điểm nào, đều có thể ngọt ngào mà xuất hiện ở trước mặt đại gia! Ta cũng muốn ngẫu nhiên gặp được Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy!!!! Ta cũng muốn bị cẩu lương đập vào mặt! 【 khóc thút thít 】!!!

@ nhân sinh người thắng Lộ Kiều Kiều: Ta còn không có ăn cơm, cũng đã bị cẩu lương căng đến no bụng rồi!

@ cắn cp phía trên: Người tới a! Mau đem long sàng của trẫm dọn lại đây! Các ngươi không ở trên giường đại chiến 300 hiệp, trẫm liền đem các ngươi ấn ở trên giường bức các ngươi chiến!

@ chanh tinh lui tới: Chỉ có ta chú ý điểm này sao? Quán ăn bọn họ giá đều đều quá ngàn, có tiền thật tốt! Ta chảy xuống nước mắt pH giá trị =2, 【 chanh 】.

@ tiền cùng nam nhân đều không thuộc về ta: Tiệm cơm Tây này lúc trước từng lên TV, là cái loại ăn một lần là có thể làm ta phá sản nửa năm! Ô ô ô ô ô ô, khi nào có thể có nam nhân vừa nhiều tiền vừa soái mang ta đi ăn một lần.

@ trong mộng cái gì cũng có: Tỉnh lại tỉnh, vừa nhiều tiền vừa soái nam nhân đều đi làm. Tắm rửa ngủ đi, làm mộng đẹp.

Ngẫu nhiên gặp được Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy sóng triều còn chưa rút, sau đó bọn họ đi dạo siêu thị mua thức ăn cho cún, hình ảnh mua vật dụng cho cún cưng bị chụp lại, lại một lên nữa bị người đưa lên Weibo.

Có người bình luận nói: Một bao lớn như vậy. Nhất định là cẩu lương mua cho ta! Đừng cho cún ăn, cho ta ăn đi!

Phía dưới có người trả lời: Tỷ muội, ngươi thanh tỉnh một chút! Hiểu rõ trong lòng, cẩu lương bọn họ mua đương nhiên là mua cho cún cưng của bọn họ! Nơi nào được tới chúng ta ăn 【 phát điên 】!

Lộ Kiều nhìn điện thoại cười, cảm thấy cái bình luận này rất ngốc. Khương Dịch Duy thò mặt qua xem một cái, nắm lấy tay Lộ Kiều đem điện thoại tới trước mặt mình.

Lộ Kiều trực tiếp đem điện thoại dán lên mặt Khương Dịch Duy: "Anh không có điện thoại sao? Mà phải túm tay em đưa anh xem."

Màn hình di động dán vào gương mặt Khương Dịch Duy, Khương Dịch Duy phát hiện Lộ Kiều rất chắc tay. Lòng bàn tay vuốt điện thoại Lộ Kiều rồi trực tiếp đem Lộ Kiều ấn vào lồng ngực, ở bên tai Lộ Kiều nói: "Thiếu dạy dỗ."

"Siêu thị nhiều người như vậy sẽ bị nhìn thấy...." Lộ Kiều từ trong ngực Khương Dịch Duy thoát ra, cậu không ngờ ở trên hot search Weibo vẫn treo, cường điệu nói, "Lôi lôi kéo kéo, phê bình không tốt."

Xoay người nhìn một loạt cẩu lương phía trước, lập tức giơ tay chỉ vào: "Có đường dễ ăn hơn sao?"

Khương Dịch Duy nhìn lướt qua, gật đầu nói có. Hắn bước về phía trước đem thức ăn cho cún bỏ vào xe đẩy. Lúc sau hắn một tay đẩy xe, một tay khác đan mười ngón tay với Lộ Kiều, lại đi chọn rất nhiều món đồ chơi cho cún.

Lúc xếp hàng tính tiền, cô nương đứng phía sau Khương Dịch Duy nhỏ giọng nói thầm: "Trời ạ... Thật đẹp trai."

Khương Dịch Duy quay đầu lại, nói: "Cảm ơn."

Cô nương đứng phía sau mặt đỏ cả lên, lại nói với Khương Dịch Duy một câu: "Lộ Kiều cũng rất ưa nhìn, vừa cao lại vừa trắng lại vừa đẹp, tựa như... tựa như tiên tử hạ trần."

Mọi người hiện tại đều sẽ khen như vậy sao?

Lộ Kiều có chút ngượng ngùng, cũng muốn gật đầu nói cảm ơn.

"Ân" Nào biết Khương Dịch Duy đã mở miệng trước thay Lộ Kiều nói cảm tạ, nói: "Hắn là tiên tử."

Giọng nói phát ra, ánh mắt hắn xẹt qua mặt Lộ Kiều, môi mỏng hé mở nói với cô nương xếp hàng phía sau bỏ thêm hai chữ: "Của ta."

Lời nói công khai tuyên bố chủ quyền cùng khoe khoang, cô nương bị thồn đường ngọt muốn ngất đi rồi, hy vọng bão táp ngọt ngào này càng tới mãnh liệt hơn. Mắt nhìn đến xe đẩy của Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, số hộp áo mưa nằm ở trong càng làm cho đầu óc nàng ngốc một đống, bị ngọt ngào bạo kích ập đến, lập tức đứng tại chỗ nổ mạnh!

Để ý thấy cô nương đang nhìn cái gì, Lộ Kiều nhanh nhẹn nghiêng người chắn đi, thẹn thùng mà cúi đầu dựa lên bả vai Khương Dịch Duy, thật muốn chui xuống đất.

"Mau tính tiền!" Lộ Kiều thúc giục Khương Dịch Duy.

Nhìn thu ngân trước mặt bao người cầm áo mưa quét mã, lại bỏ vào trong túi đặc biệt muốn độn thổ chạy trốn.

Lộ Kiều cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, hiện tại ra đường đều có thể bị người ta nhận ra. Cậu cư nhiên còn muốn đến siêu thị có nhiều người như vậy mà đồ dùng trên giường, nếu như bị truyền lên mạng không phải bị bọn họ trêu chọc sao!

Trên đường ngồi xe trở về, Lộ Kiều còn nghĩ đến chuyện này. Khương Dịch Duy nhìn tiệm thuốc ven đường, nói: "Lần tới chúng ta đi tiệm thuốc mua."

"Không đi!" Lộ Kiều hồi phục nói, "Trực tiếp mua trên mạng."

Nói rồi liền lên lên Taobao dạo một vòng. Tùy tiện click mở một shop, cửa hàng vừa lúc đang chạy quảng cáo. Cái gì "Tổ hợp tình thú, những cách chơi mới đa dạng" các loại khẩu hiệu ùn ùn không dứt.

Lộ Kiều không khỏi cảm khái: "Vẫn là trên mạng tốt hơn, hình thức cũng nhiều. Còn có một shop nói khi tranh mua đoạt được liền tặng bịt mắt, còng tay, roi da. Đoạt nhiều liền tặng trứng rung, qυầи ɭóŧ J màu đen.... Đây là điên rồi đi? Như thế nào mà cái này đều tặng?

Khương Dịch Duy nghe xong ngực nặng hẳn, tay nắm tay lái không tự giác mà tăng lực độ.

Hắn ho nhẹ một tiếng, thấy vẫn không thể áp xuống cảm xúc lửa nóng đang bốc lên, hít sâu một hơi thấp giọng hỏi Lộ Kiều: "Tranh mua sao?"

21Aug21

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK