Sợ dính mưa lâu sẽ sinh bệnh, hơn nữa thằng nhóc say rượu này cũng uống quá nhiều, Lộ Kiều nghĩ nghĩ, duỗi tay túm lấy góc áo Khương Dịch Duy: "Đừng cùng hắn so đo, chúng ta quay lại xe đi, em sợ sẽ sinh bệnh."
Nghe được hai chữ "sinh bệnh", Khương Dịch Duy mới chậm rãi buông thằng nhóc say rượu ra, đỡ Lộ Kiều dậy rồi hướng về phía xe.
Khương Dịch Duy vén ống quần Lộ Kiều lên xem vết thương, cũng may chỉ có đầu gối bị xây xát nhẹ, miệng vết thương không bị tụ máu, nhưng chảy không ít máu.
Hứa Thăng Vinh cũng lại gần quan sát, cảm thấy sự việc phát sinh hôm nay hắn cũng rất có lỗi. Sớm biết sẽ xảy ra chuyện cũng không bắt Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy đến đây đón người, hắn có thể hy sinh cả đêm bị ôm, cũng không có rớt mất miếng thịt nào.
Hà tất đâu mà hiện tại lại làm cho Lộ Kiều vừa bị thương vừa chảy máu.
Trong lòng Hứa Thăng Vinh thật muốn tự đánh chết mình, ánh mắt phóng ra phía sau thấy Charlie ngủ như chết, hận không thể đem cái kẻ tao lãng kia băm thành trăm mảnh.
Khương Dịch Duy không chú ý đến vẻ mặt hối lỗi của Hứa Thăng Vinh, hắn lấy tay lau đi nước mưa trên mặt Lộ Kiều rồi đột nhiên nói nhẹ: "Thực xin lỗi"
Lộ Kiều lộ vẻ khó hiểu, vuốt mu bàn tay Khương Dịch Duy: "Anh xin lỗi cái gì a? Cũng không phải anh đẩy em ngã."
Khương Dịch Duy: "Anh không bảo vệ tốt cho em."
Hắn đáng nên là người đầu xuất hiện ở bên Lộ Kiều mới đúng.
Lộ Kiều liền cười khẽ: "Anh lúc ấy đưa Charlie lên xe, sau gáy cũng không có mắt. Em không sao, chỉ trầy da một chút mà thôi, đừng tự trách."
Khương Dịch Duy gật đầu.
Khương Dịch Duy lái xe về nhà, đến giao lộ đáng ra phải quẹo trái, hắn lại quẹo phải.
Lộ Kiều cho rằng Khương Dịch Duy đi đường tắt, kết quả lại phát hiện Khương Dịch Duy trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
"Không đến mức đó đi......" Lộ Kiều nhịn không được mở miệng, "Em chỉ có bị thương nhỏ, tới bệnh viện không phải làm quá lên sao?"
Khương Dịch Duy: "Đến mức đó, miệng vết thương cần phải được tiêu độc."
Vết thương cần phải được tiêu độc không sai, nhưng vì cái này mà đến bệnh viện, không chừng sẽ bị coi là bệnh tâm thần.
Mẹ Lộ Kiều nằm viện ở đây, nên Lộ Kiều có quen biết rất nhiều hộ sĩ ở đây.
Thấy Lộ Kiều đến phòng cấp cứu, một hộ sĩ cầm di động nhắn WeChat cho Đoạn Diễn Lâm: 【Bác sĩ Đoạn, Lộ Kiều bị thương, đang ở phòng cấp cứu! Ngài mau tới a, hắn bị thương có vẻ nghiêm trọng!】
Đêm nay Đoạn Diễn Lâm trực ban, hắn thấy tin WeChat liền hướng đến phòng cấp cứu. Không đến năm phút liền thấy dược sĩ đang bôi thuốc cho Lộ Kiều.
"Để tôi kiểm tra chân cậu" Đoạn Diễn Lâm thật sự cho rằng Lộ Kiều bị trọng thương, ngữ khí không khỏi có chút nóng nảy. Vừa cúi đầu kiểm tra, tức giận đến lục phủ ngũ tạng muốn bùng cháy.
Lộ Kiều xấu hổ cười hai tiếng, trả lời một câu: "Chỉ là bị thương nhẹ mà thôi"
Bác sĩ bôi thuốc cho Lộ Kiều cũng cảm thấy cạn lời, bôi thuốc cho Lộ Kiều xong hướng Khương Dịch Duy mà nói: "May mắn đưa tới sớm, bằng không miệng vết thương đều khỏi hẳn rồi."
Khương Dịch Duy: "......"
Hắn lần đầu bị nghẹn đến không có lời nào để nói, nhưng Lộ Kiều bên cạnh cười đến không khép miệng được. Hắn đột nhiên cảm thấy đáng giá, bị người trêu chọc liền trêu chọc đi......
Từ phòng cấp cứu ra, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy đi đến phòng bệnh mẹ cậu nhìn một chút, qua cửa sổ thấy mẹ đã ngủ mới rời đi.
Đoạn Diễn Lâm không đi cùng, lúc trở lại trong tay cầm thuốc hạ sốt.
"Tôi thấy Lộ Kiều mắc mưa, hắn mắc mưa sẽ sinh bệnh." Hắn hy vọng Khương Dịch Duy có thể chiếu cố Lộ Kiều thật tốt, cũng không uổng hắn là nam thứ si tình đem Lộ Kiều giao cho nam chính.
"Cảm ơn." Khương Dịch Duy ngữ khí chân thành đáp.
Từ ngày bắt đầu kết giao với Lộ Kiều, hắn đã sớm chuẩn bị các loại thuốc ở nhà, nhưng vẫn thật lòng cảm tạ Đoạn Diễn Lâm.
"Không có việc gì." Đoạn Diễn Lâm cười. Miệng mở ra lại khép vào tựa hồ còn muốn nói gì đó, hắn nhìn vào mắt Lộ Kiều có thể đến mười mấy giây, giọng nói có chút bài trừ nói, "Cậu lãnh chứng, cũng vẫn chưa nói câu chúc mừng với cậu"
Hắn dùng tay vỗ vỗ đầu Lộ Kiều, có chút chua xót: "Chúc phúc các ngươi, chúc hai người các ngươi hòa hợp."
Lộ Kiều gật đầu, dùng sức cầm tay Đoạn Diễn Lâm.
Đoạn Diễn Lâm chờ Lộ Kiều buông tay, rũ mắt nhìn lòng bàn tay. Ở trên còn lưu lại độ ấm của Lộ Kiều, đáng tiếc cái gì cũng vô ích. Người không thuộc về mình, chung quy sẽ đi xa.
Trời mưa trước mắt, tầm mắt mơ hồ làm hắn thấy không rõ mặt Lộ Kiều.
Nguyên lai tình yêu cùng thứ tự đến trước đến sau nửa điểm quan hệ đều không có, từ ngày bắt đầu thích Lộ Kiều, sinh hoạt của hắn đều lấy Lộ Kiều là trung tâm.
Vội vàng nhớ cậu, quan tâm cậu, đem chính mình đạp xuống thấp nhất, giờ phút này hắn mới hiểu được không yêu chính là không yêu. Không ngại ngần mà đem trái tim mình móc ra, nhưng vẫn không thể chiếm được đáp án mình mong muốn.
Nhìn chăm chú vào chiếc xe dần đi xa, Đoạn Diễn Lâm trong lòng hiểu rõ đây là lúc hắn cần bước ra từ mối tình yêu đơn phương này. Hắn muốn buông bỏ đoạn tình cảm với Lộ Kiều, tựa như trận mưa này, khi ngừng lại mặt trời cũng sẽ xuất hiện.
Trong xe, Lộ Kiều để mấy hộp thuốc Đoạn Diễn Lâm đưa cho mình trên đùi.
Trước kia Đoạn Diễn Lâm từng hỏi cậu, nếu không có Khương Dịch Duy, cậu có thể thích hắn hay không. Lúc đó cậu nói không biết, hiện tại cậu có thể khẳng định mà nói sẽ không.
Đoạn Diễn Lâm đáng giá như vậy, sẽ tìm được một người tốt, người đó sẽ không giống cậu mà vô tình với hắn. Người ấy sẽ quý trọng hắn, làm bạn với hắn, sẽ đem tất cả ôn nhu cho hắn.
Hơn nữa trong lòng cậu đã có Khương Dịch Duy, liền không có chỗ cho người khác tiến vào.
Một chuyến lăn lộn này đến 3 giờ sáng, Khương Dịch Duy ném Charlie ở sofa liền dẫn Lộ Kiều đến phòng tắm lau mình, sấy tóc. Lúc sắp ngủ cũng không quên đưa thuốc cho Lộ Kiều uống, sợ cậu sẽ sinh bệnh.
Chui vào chăn không được vài phút, Lộ Kiều liền ngủ. Thấy Lộ Kiều không có dấu hiệu bị sốt, Khương Dịch Duy mới an tâm nằm xuống giường.
Hắn lại giống như trước dính sát rồi ôm lấy Lộ Kiều, nửa giường bên kia không nằm mà qua phía Lộ Kiều.
Khoảng 5 giờ sáng, nhiệt độ cơ thể Lộ Kiều càng lúc càng cao. Ôm trong ngực tựa như đang ôm một cái bếp lò.
"Tiểu Lộ?" Khương Dịch Duy dùng trán mình dán vào trán Lộ Kiều, lập tức xuống giường đi lấy thuốc hạ sốt.
Lộ Kiều chóng mặt nhức đầu, mơ hồ một lúc mới biết mình bị ôm, nghe thấy bên tai có người nói: "Ngoan, uống thuốc trước."
Lộ Kiều kháng cự không muốn uống, Khương Dịch Duy liền thương lượng. Chờ Lộ Kiều đem thuốc uống, trái tim treo lơ lửng mới rớt xuống một chút.
Bên ngoài trời sáng, Khương Dịch Duy còn ngồi ở mép giường trông.
Lộ Kiều cả người đều đầy mồ hôi, ngủ không thực sự thoải mái. Khương Dịch Duy tính đi tìm áo ngủ thay cho Lộ Kiều, vừa mới cất bước, người trên giường liền nỉ non một câu.
Hắn không có nghe rõ, đem tai lại gần nhẹ giọng hỏi: "Em nói gì?"
Trong chăn tay Lộ Kiều ở trên mép giường sờ soạng, đụng đến đầu ngón tay Khương Dịch Duy theo bản năng mà bắt lấy: "Anh không cần.... Thích hắn...."
"Có thể hay không đừng thích hắn...... Em thật sự rất thích anh......"
Bộ dáng mê sảng của Lộ Kiều làm Khương Dịch Duy đau lòng, hắn không biết Lộ Kiều là đang muốn nói với ai, nhưng vẫn như cũ mà nhéo tay cậu, nói: "Được"
Lộ Kiều nói mớ không ngừng, nắm chặt tay Khương Dịch Duy không buông.
Khương Dịch Duy thật sự thoát không ra, liền khom người ôm Lộ Kiều hướng vào phía trong giường. Cởϊ áσ ngủ ướt đẫm mồ hôi, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.
Cũng may trận này bệnh tới nhanh đi cũng nhanh, Lộ Kiều ngày hôm sau đã không có việc gì.
Lúc cậu thanh tỉnh thì phát hiện Khương Dịch Duy đang ngủ, còn cau mày.
Dùng tay chạm vào giữa mày Khương Dịch Duy, muốn vuốt phẳng thì lại bị Khương Dịch Duy nắm lấy tay đặt lên môi khẽ hôn.
"Khỏe rồi sao?" Khương Dịch Duy đôi mắt đỏ bừng, còn có tơ máu
Hắn ngủ không đến hai tiếng, nhận thấy người trong lồng ngực động thì nháy mắt liền thanh tỉnh.
Dán vào trán Lộ Kiều, thấy độ ấm bình thường, Khương Dịch Duy mới yên lòng: "Hạ sốt"
Lộ Kiều sờ sờ mặt, mờ mịt hỏi: "Em phát sốt?"
Cậu thật sự sốt đến mơ hồ, đến việc mình phát sốt một chút ấn tượng đều không có.
Khương Dịch Duy chỉ gật gật đầu, trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh Lộ Kiều mê sảng, trong lòng càng thêm hụt hẫng.
Hắn xuống giường lấy áo ngủ của mình đưa cho Lộ Kiều thay một chút
Lộ Kiều nhận lấy, cảm thấy mặc áo ngủ của nam nhân nhà mình đặc biệt có cảm giác.
"Đói bụng sao?" Nhìn Lộ Kiều đang ôm áo ngủ phát ngốc, Khương Dịch Duy quay đầu hỏi, "Có thể ăn cháo không? Mới vừa hạ sốt nên ăn thanh đạm một chút."
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, đi theo Khương Dịch Duy vào phòng bếp.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, liền thấy Charlie ngồi xổm ở góc tường nghe lén.
Áo ngủ Lộ Kiều còn chưa có cài cúc, ấn ký Khương Dịch Duy lưu lại trên người đều bị Charlie thu vào trong mắt.
Charlie giơ ngón trỏ like cho Lộ Kiều một cái, thần sắc ái muội hỏi: "Hai người các ngươi làm đều không rêи ɾỉ sao? Như thế nào mà cả một đêm đều không thấy tiếng ngươi kêu?
Lộ Kiều trốn ra phía sau Khương Dịch Duy, nhánh chóng cài lại cúc áo, ló đầu ra trừng Charlie: "Tôi còn chưa nói anh đâu! Anh tối qua cả người đều ôm Hứa Thăng Vinh đều không thấy e lệ a? Tôi rụt rè không được sao?"
"Rụt rè? Ta cũng muốn rụt rè a! Là hắn túm ta giúp hắn chắn đào hoa! Thời điểm hắn ôm ta ngươi không thấy, cánh tay đem eo nhỏ của ta ôm đến gắt gao!"
"Như thế nào? Hắn không nói với ngươi sao?"
Charlie nói xong, phát hiện không chỉ Lộ Kiều lộ vẻ mặt không tin, ngay cả Khương Dịch Duy cũng thế.
"Tin hay không tùy thích." Hắn lười nói nhiều, tính toán cùng Lộ Kiều nói sau.
Trong lúc Khương Dịch Duy làm bữa sáng, Charlie vẫn ở bên Lộ Kiều hỏi thăm tình hướng Hứa Thăng Vinh.
Lộ Kiều không muốn lại đi bán anh em, uyển chuyển nói: "Nếu mà anh coi trọng Hứa lão bản như vậy, liền tự mình theo đuổi. Tôi có thể cung cấp trợ giúp lớn nhất cho anh, chính là để anh gặp hắn"
Charlie cảm thấy Lộ Kiều nói có lý, rốt cuộc cảm tình cần phải dựa vào chính mình.
"Tôi buổi tối sẽ đi nói chuyện với hắn" - Charlie thuận miệng nói, đem ánh mắt dừng ở mông Lộ Kiều "Tối qua sảng hay không sảng a?"
"Mau nói ta biết Khương Tổng của chúng ta ở trên giường có bao nhiêu cường! Nhìn mặt ngươi trắng bệch liền biết Khương Tổng làm ngươi không nhẹ...." Charlie thời dài cảm thán "Đây chính là cái được gọi là cường 1 a!"
Khương Dịch Duy cường không cường, Lộ Kiều đến nay không có cảm thụ qua. Nhưng cậu chính là cảm thấy Charlie rất ngốc, rõ ràng là lý thuyết vẫn chưa có thực hành, cả ngày một bộ dáng chuyên gia.
Tựa như biết trong đầu Lộ Kiều đang nghĩ gì, Charlie lại nói tiếp một câu: "Tôi chưa từng cũng không phải không biết, chúng ta cùng nói xem Khương Tổng được bao lâu, cùng so một lần, xem Khương Tổng rốt cuộc cường hay không cường?"
Lộ Kiều tùy tùy tiện tiện kêu bảy.
Charlie: "Một đêm bảy lần?"
Lộ Kiều lắc đầu, sợ thế gian chưa đủ loạn nói bừa: "Là một lần có thể làm bảy tiếng đồng hồ, anh nói hắn cường không cường?"
Đoạn đối thoại của hai người bị Khương Dịch Duy bưng cháo từ phòng bếp ra nghe không sót một chữ.
Đem cháo để xuống bàn, Khương Dịch Duy vòng đến phía sau Lộ Kiều
Hơi thở phả vào cần cổ Lộ Kiều, hắn cơ hồ ngậm nửa vành tai Lộ Kiều cười nhẹ nói: "Đêm nay chúng ta thử xem, tranh thủ là đủ bảy tiếng đồng hồ."
8Aug21
Danh Sách Chương: