Gạt người......
Âm thanh dông tố rõ ràng còn vang vọng bên tai.
Lộ Kiều đẩy cánh tay Khương Dịch Duy, muốn từ trong lồng ngực hắn thoát ra, dù trong tay rơi xuống vang lên "lạch cạch" một tiếng, âm thanh vang trong căn phòng yên tĩnh vang dội đến phá lệ.
"Tiểu Lộ" Khương Dịch Duy nắm chặt bả vai Lộ Kiều buộc cậu phải nhìn hắn, hắn lặp lại một lần nữa, "Em nhìn kỹ ngoài cửa sổ đi, trời không có mưa."
Thần sắc Lộ Kiều ngưng lại, tựa hồ nghe được Khương Dịch Duy nói gì, ánh mắt dại ra mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu duỗi tay, chỉ có gió đêm len lỏi qua đầu ngón tay, nửa giọt mưa cũng không có.
Lộ Kiều giật giật môi, thu tay lại ngẩn ngơ mà nhìn Khương Dịch Duy: "Chính là.... Bên tai ta vẫn là tiếng sét đánh. Vang như vậy, một tiếng rồi một tiếng vang lên..."
"Em bị bệnh." Khương Dịch Duy kiên nhẫn nói, đỡ bả vai Lộ Kiều muốn đem người về phòng ngủ.
Lộ Kiều đi theo Khương Dịch Duy vài bước, đột nhiên dừng lại nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi tìm hắn, bằng không một chút cơ hội ta cũng không có."
Lời này không thể nghi ngờ như một cây gậy đập thẳng vào trái tim Khương Dịch Duy đến chảy máu, lồng ngực hắn bùng lên ngọn lửa ghen ghét, mất mát lại đau lòng.
Đến bây giờ hắn rất muốn biết cái người ở trong lòng Lộ Kiều rốt cuộc là ai. Hắn cho người đi điều tra qua, lại không tra được kết quả.
Cùng Lộ Kiều lãnh chứng lâu như vậy, Lộ Kiều phát sốt hai lần thì lần nào cũng nhắc đến người kia. Hắn là nam nhân, sẽ bất mãn, sẽ ghen.
Thậm chí hắn muốn hung hăng mà trừng phạt Lộ Kiều, cho Lộ Kiều biết chính hắn có bao nhiêu khó chịu.
Trước mặt là Lộ Kiều cả người phát sốt, gương mặt đỏ bừng lại làm hắn không thể nhẫn tâm.
Khương Dịch Duy nháy mắt kiềm chế, cho dù có bao nhiêu bất mãn, đều chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
"Tiểu Lộ" Hắn thở dài, trần đầy bất đắc dĩ. Dùng sức ấn Lộ Kiều vào trong lồng ngực, dỗ dành nói: "Chúng ta đã kết hôn, hãy quên hắn đi."
Nghe được hai chữ "Kết hôn", hô hấp Lộ Kiều cứng lại, ngực đau đến không chịu được. Hình ảnh quá khứ và hiện tại không ngừng luân phiên, không phải là ngày mưa cậu đi thổ lộ, mà là ngày nắng cậu cùng Khương Dịch Duy lãnh chứng.
Ý thức Lộ Kiều mơ hồ, thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm, ngã thẳng vào lòng Khương Dịch Duy. Trước khi cậu nhắm mắt, ở bên tai Khương Dịch Duy lưu lại một câu: "Khương Dịch Duy... Anh sao lại ở chỗ này..."
Âm thanh dông tố bên tai biến mất, thay thế bằng tiếng gọi vừa nôn nóng vừa lo lắng của Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều được Khương Dịch Duy đưa đến bệnh viện, theo lý thuyết phát sốt do cảm mạo không quá nghiêm trọng. Nhưng Lộ Kiều thân thể đặc thù, bị bệnh một chút thể lực đều suy yếu.
Khương Dịch Duy ở bên cạnh giường bệnh chờ.
Tắt đèn phòng bệnh, hắn xuyên qua bóng tối mà ngắm Lộ Kiều.
Câu nói trước khi Lộ Kiều té xỉu hắn rất muốn trả lời.
Bọn họ đã kết hôn, hắn không ở bên cạnh Lộ Kiều, còn có thể ở đâu đây?
Khương Dịch Duy thở dài nặng nề, vuốt vuốt đầu ngón tay Lộ Kiều, ngửa đầu dựa vào bức tường phía sau.
Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi nghe được hô hấp của Lộ Kiều, nhẹ nhàng, thong thả. Không giống Lộ Kiều ngày xưa, giống như chỉ cần chạm vào liền vỡ.
Thể trạng Lộ Kiều Khương Dịch Duy có biết qua. Đọc không ít sách cùng nghiên cứu về bệnh tim di truyền, cũng cố vấn không ít bác sĩ.
Loại bệnh này khó có thể chữa khỏi, bệnh nhẹ có thể dùng thuốc khống chế sự phát triển của bệnh. Cũng may Lộ Kiều không có dấu hiệu phát bệnh, trái tim Khương Dịch Duy treo lơ lửng hơi hơi rơi xuống một chút.
Hắn hy vọng Lộ Kiều khỏe mạnh, muốn cùng Lộ Kiều răng long đầu bạc bên nhau.
Thất thần, bị Lộ Kiều nắm tay liền giật mình, Khương Dịch Duy nhanh đến xem có phải Lộ Kiều tỉnh lại hay không.
Lộ Kiều như cũ hai mắt nhắm nghiền, trên mặt có nước mắt đọng lại. Khương Dịch Duy duỗi tay ra lau, lại chảy xuống một giọt.
"Tiểu Lộ, đừng khóc." Khương Dịch Duy đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Lộ Kiều, "Ngoan, đừng khóc."
Hắn từng tiếng dỗ dành, không biết dỗ bao lâu, Lộ Kiều mới ngừng khóc. Đứng dậy muốn lấy khăn lau mặt cho Lộ Kiều, lại bị túm chặt lấy.
"Anh đi đâu..." đôi mắt Lộ Kiều hơi mở, thanh âm rất nhỏ, nghe không có một chút sức lực nào.
"Lấy giấy, giúp em lau một chút." Khương Dịch Duy cúi đầu trấn an Lộ Kiều, hôn hôn lên đôi mắt cậu, "Giống như mèo hoa, mắt đều sưng lên."
Vừa nghe lời này, Lộ Kiều càng muốn khóc.
Quay mặt đi không thèm nhìn Khương Dịch Duy, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Mèo hoa rất đáng yêu a..."
Khương Dịch Duy cười cười, một bên giúp Lộ Kiều lau mặt lau nước mũi, một bên nói: "Không có, em đáng yêu."
Lộ Kiều bị chọc cười, ngồi dậy nhìn chằm chằm Khương Dịch Duy. Khương Dịch Duy hẳn là lo lắng quá mức, chân mày vẫn luôn nhăn.
"Làm anh lo lắng rồi." Duỗi tay vuốt phẳng chân mày Khương Dịch Duy, Lộ Kiều chậm rãi nói, "Thực xin lỗi."
Khương Dịch Duy lắc đầu, chỉ là dùng sức đem Lộ Kiều ôm vào trong lòng ngực.
Nguyên bản kết thúc chụp hình cưới, ngày hôm sau sẽ đi nhà thờ tiến hành diễn tập, bởi vị Lộ Kiều bị bệnh chỉ có thể dời đi mấy ngày.
Tới ngày diễn tập, vừa bước đến lễ đường đập vào mắt chính là một biển hoa hướng dương. Lộ Kiều cảm thấy lóa mắt, nhịn không được mà hạ hạ mi mắt. Cậu là lần đầu tiên có người dùng hoa hướng dương làm thành biển hoa cho hôn lễ.
Rất đẹp, vàng óng ánh, ấm áp.
Đi vào nhà thờ, trừ hai bên là ghế dựa, ở giữa là một cái thảm thật dài dẫn đến nơi mà trước mặt mục sư bọn họ trao lời thề và trao nhẫn.
Chỉ đứng ở chỗ này, bên tai Lộ Kiều đã vang lên tiếng mục sư hỏi những lời đó.
Cậu thề, chờ đến ngày hôn lễ, nhất định phải làm trò trước mặt bạn bè người thân lớn tiếng mà nói ba chữ "Ta nguyện ý"
Nhân viên công tác không cho Lộ Kiều cơ hội ngẩn người, để Lộ Kiều đứng tại chỗ, đem Khương Dịch Duy đưa tới phía trước để tiến hành diễn tập.
Từ cửa bước về hướng Khương Dịch Duy đã định sẵn là cha mẹ Lộ Kiều dắt cậu đi.
Lộ Kiều hít một hơi thật sâu, làm bộ có cha mẹ bên cạnh, khóe môi tươi cười hướng về phía trước,
Thời điểm bước đi bước đầu tiên cậu nghĩ, có thể gặp được Khương Dịch Duy thật tốt. Bước thứ hai cậu nghĩ, có thể cùng Khương Dịch Duy thân cận thật tốt, bước thứ ba cậu nghĩ, có thể cùng Khương Dịch Duy kết hôn, thật sự, thật sự, thật sự rất tốt.
Lộ Kiều đứng đối diện Lộ Kiều yên lặng nhìn, nhìn khoảng cách hai người dần dần ngắn lại. Khi Lộ Kiều chỉ cách một bước đến trước mặt mình, hắn giơ tay đến giữa không trung, chờ Lộ Kiều cầm lấy lòng bàn tay mình.
Diễn tập một buổi trưa, lúc trở lại khách sạn Lộ Kiều trực tiếp nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích.
Hôm nay là ngày 16, đến ngày 25 diễn ra hôn lễ còn có 9 ngày. Mấy ngày nay Lộ Kiều và Khương Dịch Duy không về nước, vẫn luôn ở Ireland du ngoạn, trở thành tuần trăng mật của bọn họ.
Thời gian này công việc Khương Dịch Duy chất đống không ít, kết thúc hôn lễ phải chạy về công ty xử lý. Lộ Kiều cũng được mời đi phỏng vấn, nếu được thông qua, không bao lâu phải bay ra nước ngoài tập huấn.
Cho nên hai người thời gian hưởng tuần trăng mật cũng không có, chỉ có thể thừa dịp mấy ngày này đi chơi. Hành trình dày đặc Lộ Kiều chịu không được, hai người liền chậm rì rì mà chơi.
Mấy ngày này cũng không quá mệt mỏi, tham quan rất nhiều địa điểm. Chớp mắt một cái đã đến ngày 24.
Khách khứa tham dự hôn lễ được Khương Dịch Duy sắp xếp ở khách sạn, buổi chiều hắn cùng Lộ Kiều mang theo cha mẹ cùng hai tiểu hoa đồng đi diễn tập một lần.
Lộ Kiều lần đầu tiên nhìn thấy cha Khương Dịch Duy, phát hiện bộ dáng ngày thường ít nói ít cười của Khương Dịch Duy so với cha hắn thật sự quá giống nhau, ngay cả khí chất lạnh nhạt đều giống nhau như đúc.
Cậu trước đây xem tin tức báo chí đều nói tính tình Khương phụ rất kém, trong lòng không khỏi khẩn trương, thấp thỏm.
Nuốt nước miếng, Lộ Kiều đi đến hỏi thăm Khương phụ.
Thanh âm cậu mắc kẹt, một chút nữa nói với Khương phụ một câu "Thúc thúc hảo", cũng may đem giọng nói nuốt trở về, kêu một tiếng: "Ba..."
Trên mặt Khương phụ hiện lên một chút ý cưới, vỗ vỗ vai Lộ Kiều: "Về sau nếu Dịch Duy khi dễ con, liền nói cho ba biết, ba thay con thu thập hắn."
Mấy năm nay tính tình ông tốt lên không ít, ngày thường đối với Khương Dịch Duy đơn giản là bộ dáng nghiêm khắc. Hiện tại con trai kết hôn, trong lòng cao hứng hơn tất cả mọi người.
Khương phụ cùng Lộ phụ Lộ mẫu hàn huyên một lát, chờ đến khi diễn tập kết thúc, ba người trực tiếp mang tiểu hoa đồng ra ngoài ăn cơm.
Đối với việc không có người để ý đến này, hai tân nhân bọn họ bất đắc dĩ cười khổ, ở nhà ăn phụ cận ăn một chút điểm tâm.
Ăn uống no đủ trở về khách sạn, phù dâu Lộ Vũ Kỳ cùng phù rể Trần Diệp đang nói chuyện phiếm trước cửa phòng.
Lộ Kiều nhìn nhìn, hỏi Trần Diệp: "Hứa lão bản cùng Charlie đâu? Sao chỉ có mình ngươi phù rể ở đây?"
Trần Diệp hướng Lộ Kiều chớp chớp mắt vài cái: "Hai người bọn họ hình như có hẹn, ta thấy hai người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm"
Lộ Kiều lấy khuỷu tay đụng Khương Dịch Duy: "Ngày mai hoa cưới ném cho hai người bọn họ đi!"
Khương Dịch Duy gật đầu, cười nói được.
Cùng Lộ Vũ Kỳ cùng Trần Diệp thảo luận xong những công việc cần chú ý cho hôn lễ ngày mai, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại Lộ Kiều và Khương Dịch Duy.
Vội vã một ngày trời, huyệt thái dương Lộ Kiều đều đau. Lúc này cậu ôm cổ Khương Dịch Duy, chỉ muốn bò lên người hắn.
"Sớm biết mệt như thế này, còn không bằng không tổ chức." ngữ khí Lộ Kiều uể oải, mang theo một chút làm nũng cùng tùy hứng.
Người cũng sắp 30 tuổi, lộ ra một mặt trẻ con. Khương Dịch Duy tâm mềm nhũn, đặt tay sau cổ Lộ Kiều nhẹ nhàng vuốt ve.
Kỳ thật dựa theo tập tục hôn lễ Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy đêm nay hẳn là ngủ phòng riêng, Khương Dịch Duy cũng đặt một phòng khác ở khách sạn.
Nhưng không bao lâu Lộ Kiều gọi điện thoại tới nói mình một mình không ngủ được, muốn hắn lại đây bồi. Khương Dịch Duy đồng dạng trằn trọc không ngủ được, không nói hai lời đứng dậy tới tìm Lộ Kiều.
Lộ Kiều thoải mái nằm trên người Khương Dịch Duy, mắt nhíu lại, cảm thấy gọi Khương Dịch Duy tới đây là quyết định đặc biệt chính xác.
Khương Dịch Duy sợ Lộ Kiều lăn lộn ngày quá mệt mỏi, đem người ôm vào phòng tắm: "Tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm."
Lộ Kiều bị đặt ngồi lên bồn rửa tay, nhìn Khương Dịch Duy mở nước xong, nhấc chân chạm chạm hạ bộ Khương Dịch Duy: "Cùng nhau tắm sao? Đêm trước hôn lễ, cùng nhau tắm uyên ương."
Nhưng giới hạn chỉ là tắm, cái gì cũng đều không thể làm.
Mặc dù Khương Dịch Duy thật sự muốn đem Lộ Kiều ăn sạch, nghe cậu động tình dưới thân hắn.
Tắm đến một nửa, Lộ Kiều liền mơ mơ màng màng bị cơn buồn ngủ vây đến. Cuối cùng một lúc sau, dựa vào ngực Khương Dịch Duy ngủ mất.
Khương Dịch Duy lấy khăn tắm đem người bao lấy, lau khô người Lộ Kiều rồi ôm cậu về giường.
Lại là một đêm không ngủ, Khương Dịch Duy vừa khẩn trương vừa kích động, nửa phân buồn ngủ đều không có.
Hắn một tay ôm Lộ Kiều, một tay nhìn chằm chằm di động. Yên lặng đếm ngược thời gian, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn hy vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút.
Không biết đếm bao lâu, hắn mới miễn cưỡng có một chút buồn ngủ. Hắn ngủ rất nông, ngày hôm sau chuông báo thức vừa vang lên, lập tức duỗi tay tắt đi.
Lộ Kiều ngủ không đủ, nhíu mày hừ hừ. Đầu co rụt vào trong chăn, không tự chủ mà ôm eo Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy cũng tiến vào chăn, bàn tay vuốt lên mặt Lộ Kiều.
Thấy Lộ Kiều mở mắt ra, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Lộ Kiều, ngữ khí ôn nhu, không nhanh không chậm mà nói: "Đứng lên nào, anh giúp em mặc lễ phục kết hôn của chúng ta."
Tây trang trắng tinh được Khương Dịch Duy cầm trong tay, mắt Lộ Kiều còn buồn ngủ mà mông lung nhìn vài giây, đưa hai tay từ trong chăn vươn ra.
Khương Dịch Duy đem tây trang bỏ qua một bên, bàn tay ấm áp thuận thế nâng phía sau cái lưng bóng loáng đem người ôm ra.
Chăn từ trên người trượt xuống, Lộ Kiều mới phát hiện mình không mặc cái gì, tối hôm qua trần trụi mà ngủ trong lòng ngực Khương Dịch Duy.
"Tối qua anh không giúp em mặc quần áo ngủ a?" Khương Dịch Duy đứng ở trước mặt Khương Dịch Duy để hắn mặc giúp mình áo sơ mi trắng hỏi.
Khương Dịch Duy cài từng cái khuy áo xong, mới mở miệng nói: "Anh sợ đánh thức em."
Nói rồi đi đến vali hành lý của Lộ Kiều cầm ra một cái qυầи ɭóŧ mới tinh.
Lộ Kiều cả mặt giống như lồng hấp, đỏ mặt không thôi, cầm qυầи ɭóŧ muốn chui vào trong chăn mặc.
Nhưng Khương Dịch Duy đem quần nắm chặt, Lộ Kiều giành nửa ngày cũng không thể giành được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu, nói: "Buông tay a... Anh muốn em cái gì cũng không mặc mà mặc quần sao?"
Khương Dịch Duy cười mà không nói, ngồi ở mép giường, tay cách chăn đụng vào chân Lộ Kiều, bàn tay tùy ý một đường vuốt ve đến mắt cá chân, cảm giác làm hắn yêu thích không muốn buông tay, chậm rãi nói: "Anh giúp em mặc."
"Muốn chiếm tiện nghi thì nói thẳng với em là được..." Lộ Kiều lẩm bẩm lầm bầm, kỳ thật cậu căn bản sẽ không phản kháng cũng không trốn, sẽ chỉ đá văng cái chăn ra, giống như món đồ chơi để Khương Dịch Duy tùy ý bài bố.
Cậu nghĩ như vậy, chăn đã bị Khương Dịch Duy xốc lên.
Chủ động để Khương Dịch Duy mặc cùng bị động mà đem chủ quyền giao cho Khương Dịch Duy là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng, Khương Dịch Duy thấy thế nào cũng cường thế, động tác vô cùng đơn giản cũng làm trái tim cậu nhảy loạn nhịp. Trán Lộ Kiều đều thấm ra mồ hôi, hy vọng Khương Dịch Duy có thể nhanh nhanh giúp cậu mặc xong.
Đem Lộ Kiều mặc quần áo chỉnh tề, Khương Dịch Duy đứng dậy trở về phòng mình chuẩn bị. Lộ Kiều đi theo Khương Dịch Duy tới cửa, đi qua trước gương ngưng bước nhìn thoáng qua, mới phản ứng lại mình còn chưa đánh răng rửa mặt.
"Anh đi về phòng trước." Khương Dịch Duy tay đặt ở chốt cửa quay đầu lại nói.
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, Khương Dịch Duy bước ra cửa một bước thì cậu từ phía sau ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, ngửa cằm lên, dùng môi dán sát vào cổ Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy dừng bước, giây tiếp theo nghe Lộ Kiều nói ở bên tai: "Tân hôn vui vẻ."
Khương Dịch Duy nghiêng đầu hôn lên trán Lộ Kiều, nói: "Tân hôn vui vẻ."
Khương Dịch Duy đi rồi trong phòng còn dư lại một mình, Lộ Kiều phát ngốc một lát liền đi rửa mặt, tới lúc từ toilet ra Charlie cũng vừa gõ cửa.
Hôm nay Charlie thân mang trọng trách, không chỉ là phù rể của cậu và Khương Dịch Duy, vừa là chuyên viên trang điểm của cậu.
Tinh thần Charlie không tồi, vào phòng đầu tiên cho Lộ Kiều đắp mặt nạ, rồi nhướng mày nhìn Lộ Kiều: "Ta vừa mới ra cửa vừa lúc thấy Khương tổng trở về phòng. Thế nào? Tách ra một đêm đều không được?"
Lộ Kiều một bộ dáng đắc ý: "Đương nhiên không được, ngươi cũng không biết hắn đêm nào cũng ôm ta ngủ. Giường lớn như vậy hắn cũng không ngủ, kiểu gì cũng phải đem ta dồn vào góc mà ôm chặt lấy."
"Hiện tại ta dưỡng thành thói quen, chỉ cần hơi buồn ngủ, phía sau đều muốn dán vào ngực Khương Dịch Duy."
Lộ Kiều không phải loại người thích khoe ân ái, nhưng là cậu muốn đặc biệt tìm ai đó chia sẻ những điều ngọt ngọt ngào ngào của cậu và Khương Dịch Duy
Có thể là do yêu thầm Khương Dịch Duy quá lâu, hiện tại có chút ngon ngọt liền nhịn không được mà muốn lớn tiếng nói ra.
Charlie không thiếu lần xem Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy trước mặt mình show ân ái, hiện tại nghe Lộ Kiều nói đã sớm có miễn dịch.
"Vậy các ngươi không thừa dịp thế này ôm nhau gắt gao, đại chiến 300 hiệp sao?" Charlie vừa gỡ mặt nạ trên mặt Lộ Kiều xuống vừa nói, hắn nhìn với ánh mắt gian manh, rồi lập tức trang điểm cho Lộ Kiều.
Lộ Kiều thực ra muốn vậy, đáng tiếc hôm qua diễn tập về cậu ngón tay cũng không muốn động, căn bản không có sức lực để đại chiến 300 hiệp với Khương Dịch Duy.
"Đúng rồi..." Cậu chợt nhiên nhớ tới lời Trần Diệp, tóm lấy chân Charlie, "Hôm qua người cùng Hứa lão bản đi ra ngoài ăn cơm?"
Nghe thấy ba chữ "Hứa lão bản", mắt Charlie sáng bừng lên: "Đúng vậy, mấy hôm trước ta giúp hắn một cái đại ân, hôm qua hắn thấy ta chưa ăn cơm, liền mang ta đi ra ngoài ăn."
"Ai, ngươi nói xem hắn sao lại đẹp như vậy!" trước mắt Charlie hiện lên khuôn mặt Hứa Thăng Vinh, cảm thấy bốn phía đều hường phấn, "Dáng người cao ráo mạnh mẽ, môi mềm mại gợi cảm."
"Từ từ... môi mềm?" Lộ Kiều bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Charlie, tiêu hóa nửa ngày mới dò xét, "Ngươi cùng Hứa Thăng Vinh... hôn môi?"
Charlie cố ý không trả lời Lộ Kiều.
"Ngươi nói thật đi a!" Lộ Kiều ở quán bar Hứa Thăng Vinh gặp qua các thể loại trai lẫn gái dán vào Hứa Thăng Vinh, nhưng trước nay không thấy Hứa Thăng Vinh động tâm với ai.
Hứa Thăng Vinh người này thoạt nhìn nhiệt tình, thực tế thật sự lạnh nhạt. Ngày thường hắn nhìn dễ thân cận, cũng là vì buôn bán của quán bar.
Charlie đánh phấn nền cho Lộ Kiều mới nhả ra: "Mấy ngày trước ta đụng phải hắn ở trên đường, ta tuy nhìn trúng diện mạo của hắn, những cũng không phải loại người lì lợm la liếm..."
"Ngươi không phải sao?"
"Ngươi có thể đừng chen vào lời ta nói không?" Charlie trừng mắt liếc Lộ Kiều một cái, tiếp tục nói, "Vốn dĩ ta chỉ muốn chào hỏi hắn một câu, kết quả hắn gọi ta lại. Hỏi ta có thể giúp hắn một việc gấp hay không. Ta đồng ý rồi cùng hắn trở về quán bar, sau đó mới biết bạn trai cũ của hắn đến quán bar nháo!"
"Bạn trai cũ Hứa Thăng Vinh đã về?" Lộ Kiều nhịn không được lại chen vào nói "Hắn còn có mặt mũi trở về tìm Hứa Thăng Vinh?"
Thời điểm cậu biết chuyện Hứa Thăng Vinh là qua miệng một bartender, nói bạn trai cũ Hứa lão bản bởi vì người trong nhà không thể tiếp thu chuyện hai người đàn ông ở bên nhau mà chia tay vơi Hứa Thăng Vinh. Từ đó về sau, Hứa Thăng Vinh cũng không xem hắn là bằng hữu cũ.
"Ai nói không phải đâu..." Charlie ý bảo Lộ Kiều nghe hắn nói hết, "Ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bạn trai cũ Hứa Thăng Vinh nhìn thấy chính là cái loại bạch liên trà xanh kỹ nữ, kết quả ngươi biết Hứa Thăng Vinh làm thế nào không?" (đẹp trai tao lãng trà xanh?)
Lộ Kiều lắc đầu: "Không biết."
Charlie hồi tưởng tình cảnh lúc đó liền bắt đầu kích động, miếng nút đánh nền cho Lộ Kiều cùng tăng thêm chút lực: "Hắn ngồi lên ghế quán bar, ôm lấy ta bắt ta ngồi trên đùi hắn."
"Ngươi biết Hứa Thăng Vinh có bao nhiêu quyến rũ không? Thời điểm hắn ôm ta ta đều muốn hôn mê. Sau đó tên bạn trai cũ nói Hứa Thăng Vinh là cố ý chọc giận hắn, Hứa Thăng Vinh trực tiếp kéo mặt ta qua, hôn lên môi ta. Ai, chỉ tiếc hắn không dùng lưỡi."
Charlie có chút tiếc nuối, nhưng vẫn chỉ vào môi mình nói với Lộ Kiều: "Hắn hôn ta một giây ta liền thất thủ, ta thề ta về sau chỉ vây quanh một mình hắn. Hắn hiện tại không thích ta cũng không sao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có lúc kêu ta bảo bảo, ở dưới chân ta vùi đầu làm culi."
Nghe Charlie chí khí hào ngôn, Lộ Kiều rất muốn nói với hắn câu cố lên. Nhưng miệng vừa mới mở ra, đã bị tiếng gõ cửa đánh gãy.
Người gõ cửa là Lộ Vũ Kỳ, em gái cùng cha khác mẹ của cậu, là phù dâu duy nhất trong hôn lễ.
Mới đầu cậu không muốn tìm phù dâu, cảm thấy hai nam nhân kết hôn mà có phù dâu mới là chuyện kỳ quái. Nhưng Lộ Vũ Kỳ hết gọi điện thoại lại video call năn nỉ ỉ ôi, Lộ Kiều thật sự không có biện pháp, đành đáp ứng.
Một hôn lễ có một phù dâu, ba phù rể, trừ việc bố trí không quá đồng đều, cũng rất vừa ý.
Lộ Vũ Kỳ thấy Lộ Kiều còn chưa trang điểm xong, ngồi một bên hỗ trợ. Đại khái sau chục phút vội vã, Lộ Kiều rốt cuộc cũng trang điểm xong. Nàng còn mang tới nhẫn cưới của Khương Dịch Duy và Lộ Kiều trên tay, ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải đến lúc trao nhẫn mới được mở ra xem.
Lộ Kiều áp xuống lòng hiếu kỳ, đem nhẫn cầm lấy.
Trang điểm xong xuôi, Charlie phải chạy đến bên chỗ Khương Dịch Duy hội họp với nhóm phù rể, phòng chỉ còn lại Lộ Kiều và Lộ Vũ Kỳ.
Lộ vũ kỳ nhìn Lộ Kiều, vành mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào không thôi: "Ca, chúc mừng anh."
Lộ Kiều sờ sờ lộ vũ kỳ đầu, nói: "Nghe lời, đem nước mắt thu vào."
Hôn lễ cử hành ở nước ngoài, nhưng giống với quá trình kết hôn ở trong nước.
Sợ lúc phá cửa làm thương Lộ Vũ Kỳ, Lộ Kiều bảo bọn Khương Dịch Duy trực tiếp vào là được.
Khương Dịch Duy chuẩn bị sẵn bao lì xì, cũng không biết bên trong nhét bao nhiêu tiền, Lộ Vũ Kỳ xem xong miệng cũng không khép lại được.
Ánh mắt Lộ Kiều vẫn luôn ở trên người Khương Dịch Duy, cậu nhìn Khương Dịch Duy đến gần mình, dắt lấy tay mình, cuối cùng đi theo Khương Dịch Duy ngồi vào trong xe cưới.
Tới nhà thờ, Lộ Kiều phảng phất nhớ tới ngày diễn tập hôm đó. Nhưng bên ngoài là truyền thông phát sóng trực tiếp, cùng khách khứa trong giáo đường nơi cậu và Khương Dịch Duy trao hứa hẹn, nhắc nhở cậu, hôn lễ, thật sự tới rồi.
Âm nhạc vang lên trong giáo đường, trước người là hai tiểu hoa đồng rải hoa, Lộ Kiều cùng cha mẹ hướng tới phía trước đi tới.
Nơi đó, là nơi mục sư sẽ hỏi cậu lời thề kết hôn. Nơi đó, là tình cảm chân thành của cậu.
Mỗi bước đi, trong đầu Lộ Kiều đều hiện lên hình ảnh của mình và Khương Dịch Duy. Có lúc mới quen, cũng có ngày gần đây.
Hốc mắt Lộ Kiều đỏ lên, nhìn đến Khương Dịch Duy trước mắt, rốt cuộc nhịn không được mà khóc.
Khương Dịch Duy mãn nhãn ôn nhu, lau nước mắt Lộ Kiều, xoa xoa tóc của cậu.
Mục sư cười cười, đối với Lộ Kiều và Khương Dịch Duy từng người hỏi: "Cậu có nguyện ý trở thành nửa kia của hắn, yêu hắn, an ủi hắn, tôn trọng hắn, bảo hộ hắn. Tựa như yêu chính bản thân mình, vô luận bệnh tật hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu có, trước sau trung thành, đến khi cái chết chia lìa không?"
Khương Dịch Duy: "Ta nguyện ý."
Lộ Kiều: "Ta nguyện ý."
Ba chữ này chính là câu trả lời tốt nhất, là lễ vật tốt nhất hiến cho tình yêu. Hai bên rốt cuộc cũng trao nhẫn, Lộ Kiều mở hộp ra, thấy nhẫn bên trong sáng lấp lánh, trên mặt khắc hình hắn đặt làm vòng tay giống nhau như đúc.
Đó là sau khi nhận được vòng tay, Khương Dịch Duy đã sớm dùng nhiều hơn mấy chục vạn để chuẩn bị tốt nhẫn cưới được khắc tỉ mỉ.
Hai bên trao nhẫn xong, Khương Dịch Duy liền dùng tay mang nhẫn nhẹ nhàng đặt sau cổ Lộ Kiều, hôn lên môi cậu. Lộ Kiều dùng tay mang nhẫn cưới vỗ về Khương Dịch Duy.
Ở dưới quan khách vỗ tay lớn, hoan hô, cái hôn này như triền miên cực hạn.
Lúc sau yến hội biến thành party, Khương Dịch Duy tay đặt trên eo Lộ Kiều, để Lộ Kiều ôm lấy cổ hắn khiêu vũ theo nhạc.
Hai người uống không ít rượu, thời điểm bước chân bắt đầu lơ mơ nghe thấy Hứa Thăng Vinh nói với Trần Diệp: "Đừng rót cho bọn họ, hai người họ còn phải động phòng!"
Charlie cũng phụ họa theo: "Chính là nếu đem người chuốc say làm sao lên được? Làm sao động phòng a?"
Trần Diệp yên lặng thu hồi cái tay đang mời rượu Lộ Kiều.
Chỉ tiếc lúc hắn thu tay quá muộn, Lộ Kiều đã mềm như bông mà đổ vào lồng ngực Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy ôm lấy bả vai Lộ Kiều, đem người mang về phòng.
Hứa Thăng Vinh đối với bóng dáng Khương Dịch Duy và Lộ Kiều trêu chọc: "Đưa vào động phòng!"
Trở lại "Động phòng" Lộ Kiều trực tiếp không ổn, lung lay đi vào nhà vệ sinh.
Khương Dịch Duy đem người đỡ lấy, thấy động tác Lộ Kiều ở trước WC có chút lao lực, tự động bước qua. Tay hắn vòng qua ôm lấy Lộ Kiều từ phía sau, đưa tay trợ giúp.
Lộ Kiều khi say giống như trẻ con, bất mãn mà nháo: "Em có thể tự mình tiểu..."
Hô hấp Khương Dịch Duy bên tai Lộ Kiều rất nóng, hắn cắn cắn vành tai Lộ Kiều, ái muội nói: "Có thể nhắm chính xác sao?"
Hắn không có cho Lộ Kiều cơ hội nói "Có thể", trực tiếp dùng tay giữ lấy. Giúp Lộ Kiều đi WC xong, lại dẫn cậu rửa sạch tay rồi đem người bế lên, đi đến mép giường, nhẹ nhàng đặt xuống.
Lộ Kiều vốn dĩ đầu óc đã choáng váng, bị Khương Dịch Duy làm cho muốn hôn mê. Cậu muốn nói với Khương Dịch Duy gì đó, mới vừa mở miệng đã bị Khương Dịch Duy hung hăng hôn lấy.
Môi rất đau, bị hung hăn hôn lấy, chỉ có âm thanh rải rác như rêи ɾỉ phát ra. Chỉ vài giây, phía dưới cậu tê rần, bị Khương Dịch Duy dùng sức trụ lấy.
Đem người lật lại, Khương Dịch Duy dán sát lên thân thể Lộ Kiều.
Đẩy người về phía trước, ngực hắn dán vào sau lưng Lộ Kiều.
Khi tay hắn đụng đến quần Lộ Kiều, hắn cũng không quên dùng môi vuốt ve phía sau cổ trắng tinh của Lộ Kiều, thấp giọng nói: "Tiểu Lộ, chúng ta nên động phòng."
Lộ Kiều say đến mơ hồ, đầu chôn ở gối hơi hơi nâng lên, quay đầu cười nhạo Khương Dịch Duy: "Anh như thế nào lại giống mấy ông già... Đến thời đại nào rồi còn muốn em cùng anh động phòng..."
Cậu giãy giụa ngồi dậy bò lên người Khương Dịch Duy, cả người giống như bãi nước, đáy mắt mê ly, nhìn đến lòng Khương Dịch Duy trục rịch.
Lộ Kiều trở mình, đầu gối chạm vào chân Khương Dịch Duy, hai tay sờ mặt Khương Dịch Duy. Sờ một hồi lâu, mới lẩm bẩm nói nhỏ: "Anh muốn động phòng, vậy động đi..."
Thấy Khương Dịch Duy chậm chạp chưa động, còn thúc giục một câu: "Nhanh lên a!"
Khương Dịch Duy cười, vớt Lộ Kiều lên, cắn lỗ tai cậu: "Cởϊ qυầи áo."
Có cồn xúc tác, Lộ Kiều ngoài ý muốn mà thuận theo yêu cầu của Khương Dịch Duy mà động, ngày thường muốn cậu chịu làm theo phải chịu đựng nửa khắc, đêm nay cậu giống như tơ liễu ở bên tai Khương Dịch Duy phiêu phiêu phù phù, thổi lại thổi.
Thậm chí còn nói không ít lời ngon tiếng ngọt làm động lòng người.
Hắn lần đầu biết cảm nhận chân thật của Lộ Kiều. Thì ra trước đây luôn gấp giọng đá chân, kêu dừng. Khóc lóc không hợp ý nhau, loại lời nói không có sức lực đều là gạt người.
Lộ Kiều của hắn, rõ ràng thật sự rất thích. Lần sau còn nói ra lời dối lòng như vậy, hắn quyết định không tin Lộ Kiều.
Nháo đến rạng sáng, Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều đi tẩy rửa. Một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, Lộ Kiều mới ở trong lồng ngực Khương Dịch Duy giật giật, chẫm rãi mở mắt.
Mỗi lần đều bị Khương Dịch Duy ôm đến thật chặt, cậu muốn động một chút đều khó khăn.
"Tỉnh?" Khương Dịch Duy đã nhìn Lộ Kiều hơn nửa tiếng, thấy Lộ Kiều muốn xoay người thì đem cánh tay buông lỏng.
Lộ Kiều động động thân dưới, eo và mông truyền đến đau đớn nói cho cậu biết tối qua Khương Dịch Duy có bao nhiêu quá đáng. Cơ thể như bị xe cán qua, Lộ Kiều hẫn không thể đem Khương Dịch Duy đá xuống giường.
"Khương Dịch Duy!" Lộ Kiều véo cổ Khương Dịch Duy "Anh là cầm thú sao? Cả người em không khác gì bị xe nghiền qua, cổ chân cũng đau."
"Anh nắm." tay Khương Dịch Duy trong chăn mát xa giúp Lộ Kiều, "Tối hôm qua em để ở phía dưới của anh... Câu dẫn anh."
Xác định không phải để ở đó để anh dừng lại sao?
Lộ Kiều dùng chăn đem đầu bịt kín, không muốn nghe Khương Dịch Duy tiếp tục nói. Vừa mới chui vào trong chăn, liền thấy hai cơ thể trần trụi. Chính cậu thật ra cũng không sao, chủ yếu là tinh thần Khương Dịch Duy có chút quá mức.
Cậu vừa xấu hổ vừa giận mà chui ra khỏi chăn, nói: "Trên người em quá đau, hiện tại không thể..."
"Không làm." Khương Dịch Duy luyến tiếc tiếp tục lăn lộn Lộ Kiều, đem người ấn ở ngực thấp giọng dò hỏi, "Còn nhớ rõ tối hôm qua nói gì không?"
"Không nhớ rõ." Nhất định không nói lời gì hay ho, bên tai Lộ Kiều nhiệt độ tăng lên, liền tính có nhớ ra cũng nhất định ngậm miệng không nói.
Khương Dịch Duy kiên nhẫn mười phần, liền ở Lộ Kiều bên tai dỗ: "Tiểu Lộ, hảo hảo ngẫm lại."
Một tiếng "Tiểu Lộ" kêu đến Lộ Kiều đều mềm lòng, mặt dán vào ngực Khương Dịch Duy đầu hàng nói: "Anh thật ra có thể nhắc nhở em a!"
Khương Dịch Duy cúi đầu hôn xuống trán Lộ Kiều, mang theo chút thanh âm khàn khàn phá lệ mê người nói hai chữ: "Bảo bối."
"......"
Lộ Kiều trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi: "Em bắt anh...... Kêu bảo bối?"
Khương Dịch Duy gật đầu: "Hảo hảo ngẫm lại còn nói cái gì."
Hai chữ bảo bối này giống như cái van mở ra ký ức đêm qua của Lộ Kiều, chỉ tiếc không quá đầy đủ. Nhưng cậu bắt Khương Dịch Duy gọi bảo bối sau lại nói gì đó lại vừa lúc nhớ không ra.
Vành tai Lộ Kiều một chút liền đỏ, nhéo eo Khương Dịch Duy: "Sao bây giờ em mới phát hiện anh không biết xấu hổ như vậy? Không muốn nhớ đến chuyện này mà buộc em phải nhớ..."
"Nhớ ra?"
Lộ Kiều trái lương tâm mà nói: "Một chút."
Tối hôm qua, cậu ở trên Khương Dịch Duy mà làm loạn, tay vội vàng ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Cậu kêu Khương Dịch Duy bảo bối, anh thật lợi hại, còn nói với Khương Dịch Duy cậu rất cùng hắn thân thiết, thích hắn dùng sức như vậy.
Sau đó Khương Dịch Duy liền làm theo ý Lộ Kiều, cơ hồi muốn đem cậu đâm chết. Khó trách hôm nay eo cậu như bị chặt đôi, nguyên lai đều do tự mình hại mình.
Lộ Kiều hướng vào lồng ngực Khương Dịch Duy cọ cọ, ngậm miệng không nói những điều Khương Dịch Duy muốn nghe mà chuyển đề tài: "Em rất đói."
"Muốn ăn cái gì?" Khương Dịch Duy biết Lộ Kiều thẹn thùng, tay vỗ vỗ đầu Lộ Kiều. Hắn mặc quần ngủ vào rửa mặt xong, tùy tiện tìm bộ quần áo tính thay.
Toàn bộ quá trình Khương Dịch Duy mặc quần áo đều bị Lộ Kiều thu vào trong mắt, đường cong cơ bắp căng chặt gợi cảm đến mức tận cùng, mỗi lần cậu sờ đều phải sờ thật lâu.
Đầu tóc không giống ngày thường ngay ngắn mà tùy ý xõa xuống, làm cho gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Khương Dịch Duy tăng thêm một tia nhu hòa, áo thun màu ấm khiến Lộ Kiều có ảo giác trở về thời gian học đại học.
Cậu tựa hồ như thấy được Khương Dịch Duy thời đại học đang đứng trước mặt mình.
Thấy Lộ Kiều phát ngốc, Khương Dịch Duy ngồi vào mép giường hỏi lại một lần: "Nghĩ kỹ rồi sao? Ăn cái gì?"
Lộ Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Sang tiệm bánh mì kế bên khách sạn mua bánh mì là được, mấy ngày trước ăn cảm thấy hương vị cũng không tồi."
Khương Dịch Duy bảo Lộ Kiều chờ hắn, rồi lập tức ra ngoài mua.
Lộ Kiều vốn dĩ muốn ngủ thêm một lát, đáng tiếc bụng cậu kêu quá lợi hại, hại cậu nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Xuống giường lấy áo ngủ, mắt quét đến những dấu vết trên người, Lộ Kiều muốn xù lông. Trên người cậu không khác gì bức tranh làm người ta hoa cả mắt, làn da trên cánh tay nhỏ cũng không thể chạy thoát khỏi ma trảo.
Cậu xem như minh bạch, Khương Dịch Duy chính là cái người ngoài thì đạo mạo nhưng là mặt người dạ thú.
Một bên phun tào một bên chờ Khương Dịch Duy trở về, Lộ Kiều nhàm chán mà cầm điện thoại nằm trên sofa lướt Weibo. Cậu lúc này mới thấy tất cả hot search đều là tin tức kết hôn của cậu và Khương Dịch Duy.
# hôn lễ thế kỷ của vương bài giải trí tổng tài Khương Dịch Duy cùng người mẫu Lộ Kiều # xếp hạng hot search đứng đầu bảng, # độc quyền video hôn lễ của Khương Dịch Duy, Lộ Kiều # theo sát sau đó.
Lộ Kiều mở từng cái ra xem, sau đó lại lướt đến phần bình luận. Phát hiện qua có một đêm, hắn đã bị nổi tiếng vì "May mắn sủng nhi, đương đại cẩm lý! Một cái sở hữu được nam nhân!" (đại loại khen Lộ Kiều số tốt)
Cậu hơi kém cười rộ lên, chuyển phát bình luận trả lời trên Weibo: "không dám nói sở hữu được, cũng không dám nói chính mình là may mắn sủng nhi, đương đại cẩm lý. Nhiều lắm là có được một người người yêu tốt, là một người mà trong mắt ta có thể so với sở hữu ái nhân."
Bài đăng này không thể nghi ngờ lại cuốn lên một trận mưa máu, Weibo rất nhanh xuất hiện đề tài Weibo đầu tiên sau kết hôn của Lộ Kiều, trở thành sét đánh không kịp bưng tai nhắm thẳng vào hàng hot search phía trước.
Phía dưới bình luận gần như điên cuồng.
@cắn tuyệt mỹ cp: A a a a a a a! Đây là cái gì thần tiên quyến lữ! Má ơi, ta lại tin tưởng tình yêu!
@tuyệt mỹ nam tử lộ ca ca: Xem video hôn lễ Lộ ca ca cùng Khương Dịch Duy một buổi sáng, cũng quá xứng đôi đi! Khương Dịch Duy hảo soái, Lộ ca ca hảo mỹ! Mỹ nam như vậy sao bây giờ ta mới phát hiện!
@chán ghét nước sôi để nguội: Không ai chú ý tới bọn họ nhẫn cưới cùng vòng tay sao? Mặt trên điêu khắc hình ảnh là có ý tứ gì a? Cầu giải đáp a!
@Lộ Kiều fan club hội trưởng: Lầu trên ta đến trả lời ngươi! Tiểu Lộ ở trong fan club có nói qua, hình bọn họ khắc hợp nhau tới chính là, tương lai, ý tứ một đường có ngươi! Là ghép họ của hai người bọn họ! Ngươi nói xem tuyệt không tuyệt? Đoạn tình yêu này có đẹp hay không?
@chán ghét nước sôi để nguội: Quá tuyệt! Quá mỹ! Này ai có thể chịu nổi a! Quả nhiên tình yêu cổ tích chỉ có thể phát sinh trên người người khác
Bình luận lúc đầu còn tốt, lúc sau phong cách đột nhiên biến xấu, có vài người bắt đầu bát quái tình sử của Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy.
@tò mò bảo bảo: Chỉ có mình ta cho rằng bọn họ chỉ là giả sao? Khả năng một người vì lợi ích gia tộc mà yêu cầu kết hôn, một kẻ vì muốn mượn cơ hội nổi tiếng. Tuy rằng có chút âm mưu, nhưng cũng không thể không phát sinh đi!
@giang tinh lui tán: Đúng vậy, chỉ có một mình ngươi mới cảm thấy như vậy. Ngươi là điện, ngươi là quang, ngươi là thần thoại duy nhất được chưa? Đừng có ở chỗ này dạy đời người ta được không? Ai chọc ngươi à?
@nhỏ giọng bb: Nhưng xác thật sẽ có loại tình huống này phát sinh a! Hào môn cũng có có ít chuyện như vậy đi?
@ ngôi sao rất sáng, ngươi thực mỹ: Bọn họ hẳn là không phải đâu! Ta có bằng hữu nói là hắn học cùng trường với Lộ Kiều, trước kia thường xuyên thấy Khương Dịch Duy chạy đến trường Lộ Kiều, nói không chừng lúc ấy đã thích lẫn nhau.
@ngày mai có thể phát tài sao: Ta đây cũng bạo dạn nói ra, học tỷ cảu ta tốt nghiệp cùng trường với Lộ Kiều. Nàng nói Khương Dịch Duy thường xuyên tới trường của bọn ta không sai. Nhưng người hắn tìm căn bản không phải Lộ Kiều! Người Khương Dịch Duy tìm là Đồng Thần, cái người rất nổi tiếng Đồng Thần! Hơn nữa ngẫm kỹ lại, Đồng Thần trước kia cũng là nam sinh tóc dài, chỉ là hiện tại tóc ngắn.
@đêm nay tuyệt không ăn khuya: Ngươi như vậy vừa nói, Lộ Kiều và Đồng Thần phong cách vẫn luôn giống nhau. Trời ơi, Đồng Thần đã kết hôn sinh con. Khương Dịch Duy cùng Lộ Kiều kết hôn không phải là bởi vì Lộ Kiều giống Đồng Thần, tìm thế thân cho chính mình đi?
Đọc đến đây, Lộ Kiều "Bang" mà đem điện thoại quăng qua một bên. Đồng Thần, Đồng Thần, Đồng Thần, vì cái gì tất cả mọi người đều nói mình rất giống Đồng Thần......
Cậu nhìn gương nửa ngày, thật sự cảm thấy mình và Đồng Thần nửa điểm tương tự cũng không có.
Hôn lễ hôm qua Đồng Thần cũng đến, dù gì con trai Đồng Thần cũng là hoa đồng của cậu và Khương Dịch Duy. Cậu nhìn ra lời chúc phúc của Đồng Thần là thật lòng, nói đến vợ mình bởi đi công tác mà không đến dự được, trong mắt cũng tràn ngập tình yêu là thật sự.
Chẳng lẽ thật sự Khương Dịch Duy không thể đuổi kịp Đồng Thần mà đem mình làm thế thân sao? Lúc trước trong mưa thấy Đồng Thần ôm Khương Dịch Duy là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng lúc ấy không phải đã tỏ tình thành công sao?
Cho nên nói là bày tỏ thành công nhưng sau lại chia tay, Đồng Thần kết hôn sinh con, Khương Dịch Duy cực kỳ bi thương mà tìm đến mình làm thế thân để xoa dịu nỗi đau?
Lộ Kiều bổ não một hồi, đều đem bản thân nghẹn đến điên rồi.
Khương Dịch Duy mua xong bánh mì trở về, liền thấy Lộ Kiều mang mặt oán niệm nằm trên sofa.
"Làm sao vậy?" Đem bánh mì đưa cho Lộ Kiều, hắn thuận thế đem người kéo.
Lộ Kiều cắn bánh mì, đem những bình luận phỏng đoán cho Khương Dịch Duy xem. Khương Dịch Duy mỗi cái đều đọc rất nghiêm túc, đọc xong đã hiểu nguyên do chọc cho Lộ Kiều không cao hứng là cái gì.
"Ghen tị" ngữ khí Khương Dịch Duy chắc chắn, hắn nhẹ nhàng nắm cằm Lộ Kiều bắt Lộ Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, "Em đang ghen."
"Anh có thể hay không cách xa em một chút?" Lộ Kiều chụp được tay Khương Dịch Duy, cố sức dùng đau đớn trong lòng đạp Khương Dịch Duy: "Giấm này có gì ngon mà ăn."
Này còn không ghen?
Khương Dịch Duy cúi người về phía trước, hai cánh tay chống ở bên người Lộ Kiều: "Tiểu Lộ, em nhìn anh."
Lộ Kiều không nhìn, nghiêng đầu không nói một tiếng.
Khương Dịch Duy không có cách nào, liền dùng cả người chặn Lộ Kiều đem người ôm chặt lấy: "Tiểu Lộ, em không phải thế thân."
Lời này ở bên tai Lộ Kiều vang lên, nói nghiêm túc rất nghiêm túc.
Lộ Kiều há miệng thở dốc, không có phát ra âm thanh. Sau đó lại nghe Khương Dịch Duy trầm giọng nói: "Lộ Kiều chính là Lộ Kiều, là người trong lòng anh không ai so sánh được, người anh yêu nhất là Lộ Kiều."
20Aug21
Editor: chớt mất, cái chương này tui edit tới 3 ngày :(((
Danh Sách Chương: