"Không làm."
Khương Dịch Duy thật lòng đáp, bế Lộ Kiều vào bồn tắm, muốn giúp cậu tẩy rửa.
Lộ Kiều chống chân lên bả vai Khương Dịch Duy: "Em không muốn tắm, em thật sự rất mệt"
"Vậy không tắm" - Khương Dịch Duy đi tìm khăn rồi quay lại bên người Lộ Kiều - "Anh giúp em lau khô"
Lại là cái loại hành động nguy hiểm này, nhưng mấu chốt là hình ảnh Khương Dịch Duy vừa cẩn thận vừa nghiêm túc giúp Lộ Kiều lau mình đều bị Lộ Kiều thu hết vào trong mắt.
Cậu cảm thấy Khương Dịch Duy đối với mình không khác bảo bối, trong lòng xúc động thì du͙ƈ vọиɠ thật vất vả lắm mới áp xuống được lại có xu hướng ngẩng đầu.
Lộ Kiều nhanh nhẹn nhảy ra khỏi bồn tắm, thuận tay túm Khương Dịch Duy nhốt ra bên ngoài, lưu lại một câu:" Để em tự mình lau..."
Đến khi rốt cuộc chỉ còn một mình trong phòng tắm, Lộ Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua. Cỗ khô nóng này.... Quả nhiên ko áp nổi nữa....
Đều tại Khương Dịch Duy!
Lộ Kiều bất lực, cuối cùng vẫn đi tắm rửa một lần.
Lúc trở lại giường Khương Dịch Duy đang dựa vào gối đọc sách, thấy Lộ Kiều ra khỏi phòng tắm thì đem sách quăng qua một bên.
Lộ Kiều không nói chuyện, chui vào trong chăn đưa lưng về phía Khương Dịch Duy chuẩn bị ngủ. Nhắm mắt hồi lâu cũng không thể thành công đi vào giấc ngủ, Lộ Kiều nhịn không được thở dài.
Khương Dịch Duy: "Ngủ không được?"
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, trầm mặc vài giây rồi dùng ngữ khí như không quá để ý hỏi: "Hoa đồng đã định là nhóc con của Đồng Thần?"
"Định rồi." Khương Dịch Duy nói, "Nhóc con nào được chọn còn chưa có định."
"Ân." Lộ Kiều hướng ra phía mép giường dịch dịch, "Ngủ đi, mệt muốn hết."
Khương Dịch Duy nằm xuống gần sát Lộ Kiều, cánh tay hắn thon dài, duỗi tay đem Lộ Kiều ôm vào trong ngực.
Kết quả một cái giường rộng như vậy, hai người lại chiếm một góc.
Lộ Kiều quay đầu trừng mắt nhìn Khương Dịch Duy: "Phía bên kia của rộng như vậy, qua phía em ngủ làm cái quỷ gì?"
Khương Dịch Duy trả lời rất tri kỷ: "Sợ em ngã xuống."
Lộ Kiều ở lồng ngực Khương Dịch Duy nhúc nhích, thấy Khương Dịch Duy vẫn gắt gao ôm mình thì động cũng không thèm động, nhịn không được lẩm bẩm: "Em mà rớt xuống, cũng là bị anh làm cho rớt."
Nói xong lấy chân đạp đạp chân Khương Dịch Duy trong chăn. Cậu tuy rằng không dùng sức, nhưng một lần rồi một lần đạp, trong miệng còn không ngừng mà nói: "Anh như thế nào mà lại dính người như vậy a? Giường lớn như vậy còn giả mù, còn không bằng mua giường đơn. Nếu em bị anh làm cho rớt giường, anh liền phế đi...."
Khương Dịch Duy nghe xong chỉ cười rồi dùng cằm chống lên đỉnh đầu Lộ Kiều, hắn ở trên mặt hôn hôn cậu vài cái mới sủng nịnh mà nói: "Ngủ đi, ngã xuống anh sẽ che chở cho em."
"Không thể để em không ngã xuống sao......" Lộ Kiều đẩy Khương Dịch Duy không ra, chỉ có thể thỏa hiệp. Hơn nữa thật sự là buồn ngủ, giọng nói mơ mơ hồ hồ, liền ngủ mất.
Khương Dịch Duy cười cười, cũng nhắm mắt lại.
Hắn không ngủ nhanh như Lộ Kiều, ngày thường đều là ở trên giường giương mắt nhìn trần nhà nhiều giờ mới có thể ngủ.
Vì thế hắn còn đi khám qua, bác sĩ nói bởi vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều. Nói trắng ra là trước khi đi ngủ trong lòng nên yên tĩnh, đừng có suy nghĩ vớ vẩn thì tốc độ đi vào giấc ngủ sẽ nhanh.
Khương Dịch Duy biết giấc ngủ của hắn xảy vấn đề ra ở đâu, nhưng lại không có cách nào sửa. Lúc trước khi chưa cùng Lộ Kiều ở bên nhau, trước khi ngủ tất cả những gì hắn nghĩ là cậu, hiện tại cùng Lộ Kiều ở một chỗ, vẫn là nghĩ đến cậu.
Lộ Kiều là người mà ông trời đã buộc gông xiềng lên hắn, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lộ Kiều, Khương Dịch Duy cứ để mặc nhiên cho ông trời đeo cái gông xiềng ấy lên người.
Hắn không nhớ rõ đã có bao nhiêu đêm hắn trằn trọc, nhắm mắt hay mở mắt đều là Lộ Kiều. Hắn sợ ngủ, sợ ngủ rồi trong mộng đều là Lộ Kiều, lại sợ ngủ rồi trong mộng không có Lộ Kiều.
Mới đầu hắn cho rằng thứ mình không quên được chính khuôn mặt Lộ Kiều, lúc sau lại cảm thấy thứ khó có thể quên được là vòng eo Lộ Kiều. Cuối cùng, hắn mới phản ứng được thứ làm hắn mê muội chính là cả con người Lộ Kiều.
Suy nghĩ thất thần thì người trong lòng đột nhiên động đậy, thanh âm nhỏ xíu hừ hừ hai tiếng rồi lăn người muốn xoay lại.
Khương Dịch Duy nhanh buông cánh tay ra, đợi tới lúc Lộ Kiều quay mặt vào lồng ngực hắn mới lần thứ hai đem người ôm vào.
Lộ Kiều tựa như cảm thấy tư thế ngủ này thực thoải mái, còn dùng mặt cọ cọ ở trên người Khương Dịch Duy, làm cho trái tim hắn dâng lên một cỗ ấm áp.
Hắn quay đầu liếc mắt về phía sau, một cái giường mà bọn họ chỉ chiếm có hai phần ba. Giường tuy rộng, nhưng có Lộ Kiều ở đây, hắn chỉ muốn dựa gần Lộ Kiều gắt gao hết sức có thể thôi.
Một thế giới lớn như vậy, hắn cũng chỉ thích Lộ Kiều chính là đạo lý.
Thời gian qua một chút, Khương Dịch Duy rốt cuộc cũng ngủ.
Không bao lâu, lại nghe thấy di động rung lên. Trợn mắt nhìn lại, phát hiện là di động Lộ Kiều.
Lộ Kiều nhíu mày, mơ mơ màng màng mà nghiêng người vươn tay hướng đầu giường sờ. Lúc vừa cầm được điện thoại, cậu dưới thân trống không, đột nhiên ngã giường.
Cũng may Khương Dịch Duy mau tay lẹ mắt, vòng hai tay đem Lộ Kiều đem ấn lên trên người mình, thuận tiện cấp cho Lộ Kiều cái đệm lưng.
"Ầm" một âm thanh nặng nề vang lên, làm Lộ Kiều thanh tỉnh không ít.
Lần này hẳn là té không nhẹ, hơn nữa cậu còn đè trên người Khương Dịch Duy, thanh âm khó tránh khỏi chút nóng nảy: "Anh không có sao chứ? Ngã có đau không?"
Khương Dịch Duy nói không có việc gì, rồi sau đó lại bổ sung: "Bảo vệ em."
"Anh là tên ngốc a?" Lộ Kiều đều phải đau lòng muốn chết, sờ sờ mặt Khương Dịch Duy mặt, "Té ngã một chút lại không có gì ghê gớm, anh làm đệm lưng để làm cái gì?"
Khương Dịch Duy chỉ là nhìn Lộ Kiều, cái gì cũng chưa nói.
"Thật không có việc gì?" Lộ Kiều lại hỏi một lần, "Không phải bị đau lưng chứ?"
"Tôi thì có việc!"
Di động bên cạnh truyền đến tiếng hét, Lộ Kiều sợ tới mức không khỏi nhảy dựng lên người Khương Dịch Duy
Liếc mắt xem màn hình, phát hiện người gọi điện thoại là Hứa Thăng Vinh, Lộ Kiều trả lời hắn: "Làm sao vậy?"
Hứa Thăng Vinh thanh âm rất bất đắc dĩ, đối với ống nghe thở ngắn than dài: " Người cậu giới thiệu tới chính là bằng hữu? Toàn bộ một......"
Một đồ lẳng lơ......
Hứa Thăng Vinh không thể đem mặt mũi nói cho hết câu, tự mình tiêu hóa xong mấy chữ này tiếp tục nói: "Hắn đến một mình, cậu có thể lại đây đem hắn về hay không."
Lộ Kiều xem đồng hồ, hiện tại đã 1 giờ 15 sáng. Cậu rối rắm nửa ngày, cảm thấy đem Charlie ném cho Hứa Thăng Vinh cũng không phải chuyện tốt. Rốt cuộc làm người cũng không thể không phúc hậu, chính mình cùng anh em có thể không hố, tận lực liền không hố.
(Editor: Tra ko ra "hố" nên mình để nguyên. Ai có sáng kiến cmt cho mình biết nhé)
Khương Dịch Duy nghe Lộ Kiều cùng Hứa Thăng Vinh đối thoại cũng hiểu đại khái, thấy Lộ Kiều cúp điện thoại liền bắt đầu thay quần áo, đứng dậy đi theo, dò hỏi: "Em muốn đi đón người?"
Lộ Kiều gật đầu: "Charlie say, em không thể để Charlie tiếp tục làm cho Hứa Thăng Vinh thêm phiền toái."
"Anh đi." Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều ấn ngồi xuống giường, "Em tiếp tục ngủ."
Lộ Kiều chụp được tay Khương Dịch Duy, xoay người đem quần áo đưa cho Khương Dịch Duy: "Đừng cãi cọ, hai ta cùng đi."
Rạng sáng mưa vẫn còn to, Lộ Kiều vừa ra khỏi cửa đã bị Khương Dịch Duy ấn lại vào trong. Hắn bảo Lộ Kiều ở đây chờ, lái xe ra rồi xuống xe bung dù, đem Lộ Kiều bảo hộ trong ngực.
Thấy trên người Lộ Kiều không dính một giọt mưa, Khương Dịch Duy mới vừa lòng thu dù rồi lái xe về hướng quán bar của Hứa Thăng Vinh
Đêm mưa lạnh, gió cũng lớn.
Khương Dịch Duy cởϊ áσ khoác đưa Lộ Kiều đắp lên.
Lộ Kiều trên người mặc một cái áo hoodie, một chút lạnh lẽo đều không có, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem áo khoác Khương Dịch Duy khoác lên người.
Đại khái hơn nửa tiếng, hai người đến quán bar của Hướng Thăng Vinh.
Hai giờ quán bar đóng cửa, hiện tại không ít người từ quán bar đi ra.
Ngày mưa người đến uống rượu cũng không giảm bớt, có người uống tới mức cả đường đi đều không vững, loạng choạng chút xíu nữa là đụng phải Lộ Kiều.
Khương Dịch Duy cau mày đem Lộ Kiều ôm vào lồng ngực, ánh mắt xuyên qua đám người tìm bóng dáng Hứa Thăng Vinh cùng Charlie.
Lộ Kiều túm cánh tay Khương Dịch Duy, duỗi tay chỉ vào phía bên trong: "Hai người bọn họ ở đằng kia!"
Hai người đi đến trước mặt Hứa Thăng Vinh cùng Charlie
Chỉ thấy tay chân Charlie đều đang bám trên người Hứa Thăng Vinh, rất giống như con bạch tuộc. Vẻ mặt Hứa Thăng Vinh như sống không còn gì luyến tiếc, cư nhiên còn có thể rút ra một tay nghiêng mặt hút thuốc.
Bộ dáng buồn cười đến cực điểm.
Nhìn thấy cứu tinh đã xuất hiện, Hứa Thăng Vinh nhanh chóng mở miệng: "Mau đến lôi hắn ra khỏi người tôi đi! Cả đêm đều dính trên người tôi, muốn quẳng cũng quẳng không ra!"
Lộ Kiều bước lên trước kéo cánh tay Charlie, cơ hồi đem hết sức lực cũng không thể đem Charlie từ trên người Hứa Thăng Vinh kéo ra.
Khương Dịch Duy vỗ vỗ vai Lộ Kiều, ý bảo Lộ Kiều để hắn. Vươn một bàn tay đỡ Charlie, Khương Dịch Duy không cần dùng chút sức nào mà đem người kéo xuống, hướng về phía xe.
Hứa Thăng Vinh tắt thuốc rồi đi theo ở phía sau, hướng phía bên cạnh hỏi Lộ Kiều: "Người này cậu quen biết ở đâu vậy? Vừa lãng vừa tao."
Hắn người theo đuổi không ít, cái dạng tao lãng tiện nào chưa từng gặp qua? Nhưng cái nào cũng không giống Charlie, trực tiếp đụng tay đụng chân.
"Cùng công ty" - Lộ Kiều nói
Đi đến cửa quán bar, cậu một bên bung dù cho Khương Dịch Duy, một bên tạm biệt Hứa Thăng Vinh.
Kết quả lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bị kẻ say trực tiếp bổ nhào vào một bên.
Bị đụng vào quá đột ngột, Lộ Kiều bị đẩy thật xa, cả người vì lực quán tính mà ngã văng ra ngoài.
Kẻ say rượu tuổi không lớn, cỡ mười tám mười chín. Hắn say không nhẹ, còn nhận sai người, không ngừng hướng phía Lộ Kiều bám, ôm Lộ Kiều cánh tay nói: "Ca ca...... Hai ta...... Có thể hay không đừng chia tay?"
"Cái gì?" Lộ Kiều té xong điểm ngốc, cánh tay cùng chân đều bị đau.
"Đừng...... Đừng cùng ta chia tay......" Nhóc say rượu nói, còn muốn được Lộ Kiều ôm vào trong lòng ngực.
Lộ Kiều không trốn, bởi vì hắn thấy Khương Dịch Duy chân dài bước tới, cơ hồ nháy mắt đứng ở bên người mình.
Khương Dịch Duy sắc mặt vừa lạnh vừa trầm, xách cổ áo nhóc say rượu cơ hồ đem nửa người hắn nhấc lên, thanh âm giận dữ mà lạnh băng như địa đạo sáu tấc: "Buông tay, không cho chạm vào em ấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Dịch Duy: Tiểu Lộ chỉ có ta có thể chạm vào.
08Aug21
Danh Sách Chương: