Trong phòng tắm đầy hơi nước, thời điểm Lộ Kiều cầu Khương Dịch Duy tiến vào đáy mắt đỏ một mảng.
Tay cậu nắm chặt lấy cánh tay Khương Dịch Duy, mời gọi Khương Dịch Duy: "Anh có thể hay không a? Em cũng khỏi bệnh... Anh nhanh lên một chút..."
Lộ Kiều không tin, cậu đã mời gọi Khương Dịch Duy đến vậy, Khương Dịch Duy còn có thể làm ngơ.
Kết quả Khương Dịch Duy thật sự là làm ngơ.
Lộ Kiều muốn duỗi chân đá Khương Dịch Duy.
Ánh mắt chuyển về phía dưới, cậu sờ sờ mũi lại nói: "Lại làm xấu... Em trực tiếp ngồi lên a..."
Khương Dịch Duy nắm lấy tay Lộ Kiều, trầm giọng hỏi: "Xác định phải làm?"
"Này không phải vô nghĩa sao..." Lộ Kiều nhích lại gần Khương Dịch Duy. Ngữ khí cậu thật nhẹ, giống như gió thổi bên tai Khương Dịch Duy, "Lần đầu em cầu anh như vậy, anh có thể đừng làm mất hứng hay không a! Hơn nữa, hiện tại thân thể em cũng tốt hơn trước nhiều, không chừng có thể bồi thêm anh thêm mấy lần."
Lộ Kiều nói đến nước này, đầu óc Khương Dịch Duy đều nóng cháy.
Túm Lộ Kiều đứng lên, Khương Dịch Duy mang theo cậu đi thẳng về phòng ngủ.
(Lời tác giả: Thực xin lỗi, đoạn này phải kéo rèm. Rốt cuộc thì đây là Tấn Giang, không phải ai khác. Thanh tâm quả dục, bắt đầu từ ta! Chúng ta cần giữ vững giá trị quan trọng tâm của xã hội chủ nghĩa, dân giàu nước mạnh xã hội văn minh, yêu đất nước yêu đồng bào học tâp tốt lao động tốt) Khúc cuối editor chế đấy
Đêm xuống, Lộ Kiều nằm ở bên cạnh Khương Dịch Duy. Hiện tại cậu đã hiểu, chẳng sợ làm ít, Khương Dịch Duy cũng có thể làm cậu nói không ra hơi. Tuy rằng động tác không hung ác giống lúc trước, chính là ôn nhu cũng có thể lấy nửa cái mạng già của cậu.
Lộ Kiều giương mắt nhìn Khương Dịch Duy, giọng nói vừa lười biếng vừa mệt mỏi: "Anh được lắm, em thật là đã xem thường anh..."
Khương Dịch Duy không hiểu hàm nghĩa trong lời nói Lộ Kiều, hôn hôn trán Lộ Kiều, hỏi: "Anh làm sao cơ?"
Lộ Kiều vỗ vỗ Khương Dịch Duy: "Em nhìn động tác của anh nhẹ như vậy, còn tưởng rằng sẽ không sảng."
Khương Dịch Duy đem chăn kéo lên, che lại bả vai trắng nõn của Lộ Kiều, trả lời cậu: "Tìm đúng chỗ, sẽ không khó chịu."
Lộ Kiều khó có lúc thẹn thùng, trong chăn lấy chân đá Khương Dịch Duy một cái.
Khương Dịch Duy cười cười, vỗ vỗ mông Lộ Kiều, lại đem người ấn vào ngực, dỗ cậu nói: "Ngủ đi."
Lộ Kiều sớm đã không có sức, thực mau chìm vào giấc ngủ.
Khương Dịch Duy lại không giống vậy. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không nỡ nhắm mắt lại để Lộ Kiều biến mất trong tầm mắt của mình.
Hắn cúi đầu nhìn Lộ Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên. Tăng lực ôm Lộ Kiều lên một ít, hắn sợ sức không đủ để ôm Lộ Kiều, cảm thụ không được độ ấm của cậu.
Lộ Kiều ngủ đến một nửa, cảm thấy sức nóng. Theo bản năng mà đẩy Khương Dịch Duy, trong miệng lầm bầm nói: "Khương Dịch Duy.. Anh buông em ra một chút..."
Khương Dịch Duy sửng sốt, buông lỏng cánh tay. Nhìn Lộ Kiều trở người dựa lưng vào mình, hắn lần thứ hai dính tới.
Lúc này hắn ôm thực nhẹ, đầu dính sát vào cổ Lộ Kiều.
Thật sự quá dính người......
Lộ Kiều mở nửa mắt quay đầu lại hôn lên chóp mũi Khương Dịch Duy: "Mau ngủ đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm."
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nghe được hô hấp Lộ Kiều vang lên đều đều bên tai, mới bằng lòng nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau 10 giờ Lộ Kiều mới tỉnh lại, Khương Dịch Duy đã không còn ở trên gường, đến công ty.
Cậu như thường ngày đi đến phòng bếp, đem bữa sáng Khương Dịch Duy chuẩn bị bỏ vào lò vi ba hâm nóng.
Louis vẫn như cái đuôi theo sau, thấy Lộ Kiều ăn xong liền cắn cắn ống quần kéo cậu ra sân.
Sức Lộ Kiều không đủ để theo kịp Louis, huống hồ cơ thể Louis là loại cún bự có thể đem cậu đè chết.
Cậu chỉ có thể để Louis tùy ý túm mình đi, ngồi ở sân bồi nó chơi đĩa bay.
Chơi đại khái một tiếng, Lộ Kiều đứng dậy rửa mặt rồi đi đến công ty.
Cậu sợ ở nhà nhàm chán, để Phương Húc Tiềm nhận giúp cậu một buổi chụp ảnh nhẹ nhàng một chút. Thời gian là hai giờ chiều, làm người mẫu hợp tác với Đồng Thần.
Biết được cần chụp chung với Đồng Thần, Lộ Kiều có chút chột dạ, không phải vì cậu có ý kiến gì với Đồng Thần. Ngược lại bởi vì hiểu lầm Đồng Thần nhiều năm như vậy, cậu thật sự không có thể diện đi đối mặt với hắn.
Trong lúc chụp ảnh, Lộ Kiều luôn không dám nhìn Đồng Thần. Ngay cả nhiếp ảnh gia bảo bọn họ tạo hình thân mật một chút, cậu đều bó tay bó chân. Cả người như xác ướp, cứng đờ đến không được.
"Này... Lộ Kiều a..." Nhiếp ảnh gia buông camera, quan tâm hỏi, "Ngươi có phải thân thể chưa khôi phục nhanh nhẹn, trạng thái chưa được điều chỉnh không? Bằng không nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục quay chụp!
Lộ Kiều muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng Đồng Thần bên cạnh tương đối tri kỷ
Hắn vỗ vỗ bả vai Lộ Kiều: "Được, chúng ta nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục."
Lộ Kiều ngồi ở trong một góc nhìn Đồng Thần, ánh mắt cậu có chút mơ hồ, càng nhìn ánh mắt càng kiên định không ít, nói với Đồng Thần một câu: "Thực xin lỗi."
"A?" Đồng Thần có chút ngốc, không biết Lộ Kiều vì cái gì mà phải xin lỗi.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy Lộ Kiều có thể là cho rằng mình làm chậm tiến trình quay chụp, cho nên mới nói câu xin lỗi.
Ngồi ở bên cạnh Lộ Kiều, Đồng Thần lắc đầu: "Có cái gì mà cần xin lỗi a! Nghỉ ngơi trong chốc lát như vậy, sẽ không làm chậm quay chụp."
"Ta không phải bởi vì cái này xin lỗi, là bởi vì..." Lộ Kiều dừng một chút, tiếp tục nói, "Là bởi vì nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cho rằng người Khương Dịch Duy thích là ngươi. Ta đem ngươi trở thành tình địch, thái độ với ngươi cũng không nóng không lạnh. Ta bởi vì cái này, mới nói xin lỗi."
"Học trưởng." Lộ Kiều gọi một tiếng, thái độ thành khẩn mà lặp lại một lần, "Thật sự thật sự xin lỗi."
Nếu Lộ Kiều không nói những lời này, Đồng Thần đến nay cũng không biết được Lộ Kiều từng bất mãn với mình như vậy. Thần kinh hắn luôn luôn chậm tiêu, cho rằng tính cách Lộ Kiều là như vậy, đối với ai cũng đều có chút lạnh nhạt.
Nguyên lai ra là chỉ như vậy với mình mình.
Đồng Thần không nhịn được cười, thậm chí cười ra tiếng, hỏi Lộ Kiều: "Ngươi cư nhiên cho rằng Khương Dịch Duy thích ta? Ngươi tha cho ta đi! Ta không muốn cùng cái núi băng đó ở cùng một chỗ."
"Anh ấy không phải núi băng." Lộ Kiều thế Khương Dịch Duy biện giải, "Anh ấy ở nhà một chút lạnh nhạt đều không có, rất ấm áp."
"Hắn có ấm áp, cũng chỉ đối với ngươi ấm." Đồng Thần cười đủ rồi, dò hỏi Lộ Kiều vì cái gì hiểu lầm mình và Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, xấu hổ nói ra. Sau tính đi tính lại, cái gì cũng nói, nguyên nhân cũng không có gì không thể nói.
Cậu gãi gãi cổ, mới mở miệng: "Khi ở trường không phải ai cũng kêu ta là tiểu Đồng Thần sao, từ đầu ta cũng không có phản cảm. Sau lại thấy ngươi cùng Khương Dịch Duy đi cùng nhau, ta liền càng ngày càng không thoải mái."
"Hơn nữa ngày ta ở trên mạng chia tay Khương Dịch Duy... Ta đến trường học Khương Dịch Duy thấy ngươi ôm hắn. Bên cạnh có ngươi nói cái gì mà thổ lộ thành công, ta liền tưởng hai ngươi thành đôi."
Ngày đó Đồng Thần ôm Khương Dịch Duy là ngày hắn thổ lộ thành công với thê tử, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được một cái ôm đơn giản khiến Lộ Kiều hiểu lầm nhiều năm như vậy. Hắn đột nhiên cũng cảm thấy có lỗi, từng câu giải thích với Lộ Kiều: "Ta kỳ thật thích cô giáo của Khương Dịch Duy rất lâu, nhưng chúng ta hơn kém nhau năm tuổi, cho nên ngay từ đầu thê tử đều trốn tránh ta."
"Ta theo đuổi nàng một năm, đều là nhờ Khương Dịch Duy hỗ trợ. Ngày ngươi hiểu lầm, là ngày nàng chính thức đồng ý cùng ta ở bên nhau. Có thể lúc ấy quá kích động, quá muốn cảm tạ trợ giúp của Khương Dịch Duy lúc trước, cho nên mới ôm hắn."
Nói đến đây, ngữ khí Đồng Thần nghiêm túc: "Việc ngươi hiểu lầm ra không phải không thể lý giải, nhưng về sau có hiểu lầm liền phải nói, liền phải hỏi. không thể cái gì cũng đều nghẹn ở trong lòng, lại tự mình gặm nhấm.
"Ngươi và Khương Dịch Duy đều là người cái gì cũng không nói, nhưng tình cảm kiêng kị nhất chính là cái gì cũng đều không nói. Có đôi khi ngươi đem lời muốn nói nghẹn ở trong lòng, khả năng đối phương vĩnh viễn đoán không ra ngươi suy nghĩ cái gì."
Thấy Lộ Kiều nghiêm túc lắng nghe, Đồng Thần tiếp tục nói: "Các ngươi vừa kết hôn không lâu, đường phía sau còn rất dài, điều cần học cũng rất nhiều. Tóm lại dựa vào nhau, chậm rãi bồi đắp tình cảm đi!"
Hắn mở miệng lý luận, như chuyên gia tình cảm, lại nói tiếp một tràng một tràng. Mặc kệ nói đúng không, dù sao cũng hại Lộ Kiều là được.
Lộ Kiều cảm thấy Đồng Thần nói có lý.
Câu xin lỗi cậu cũng đã nói, khúc mắc cũng được giải, lại cũng Đồng Thần quay chụp thuận lợi.
Khi chụp đến một nửa, Khương Dịch Duy đi vào studio muốn nhìn Lộ Kiều.
Hắn biết buổi chụp hôm nay Lộ Kiều sẽ hợp tác cùng Đồng Thần, trước khi tới đã xuống tiệm cà phê dưới lầu mua hai ly cà phê.
Đến cửa studio.
Khương Dịch Duy nhìn thấy Lộ Kiều ngồi dưới đất. Cậu dựa lưng vào chân Đồng Thần, đầu gối tên đầu gối Đồng Thần, động tác thân mật khăng khít.
Trong nháy mắt cảm xúc tựa có cái gì đó không ổn dậy sóng trong lòng, sắc mặt Khương Dịch Duy đều thay đổi.
Thư ký Vương đứng ở bên cạnh Khương Dịch Duy, một vị chua phiêu đãng trong không khí. Hắn không cần suy nghĩ liền hiểu, vại giấm Khương Dịch Duy đổ rồi.
"Cái kia, Khương tổng..." thư ký Vương giật giật môi, nói, "Chỉ là quay chụp thôi, khó tránh khỏi động tác thân mật một chút. Về sau cũng sẽ còn rất nhiều lần cùng người khác hợp tác như vậy, ngài nói ngài cũng không thể lần nào cũng ăn giấm, lần nào cũng giận dỗi có phải hay không?"
Khương Dịch Duy không nói gì, hắn hướng thư ký Vương liếc mắt một cái, tựa hồ đang hỏi: Ngươi nơi nào nhìn thấy ta ăn giấm, đang sinh khí?
Thư ký Vương câm miệng.
Tính tình Khương tổng như thế nào hắn không phải không biết. Lát nữa chỉ có thể để Lộ Kiều tới dỗ, phỏng chừng một ánh mắt của Lộ Kiều là có thể đem Khương Dịch Duy dỗ đến tìm không ra phương hướng.
Buổi chụp rốt cuộc kết thúc, Đồng Thần duỗi tay túm Lộ Kiều đứng dậy.
Hai người đang định đổi về đồ thường, liền thấy Khương Dịch Duy đứng ở cửa.
"Anh đã đến rồi!" Lộ Kiều đi đến liền duỗi hai tay, cho Khương Dịch Duy một cái ôm thật lớn.
Khuôn mặt Khương Dịch Duy thả lỏng, bình giấm nhỏ hơn tí xíu. Nhưng gần như là một tí xíu xíu mà thôi!
Đem cà phê đưa cho Lộ Kiều, Khương Dịch Duy xoa xoa tóc cậu hỏi: "Nóng hay không?"
"Không nóng, điều hòa mở đầy đủ." Thấy trong tay Khương Dịch Duy còn một ly cà phê, cậu cầm lấy liền đưa cho Đồng Thần.
Đồng Thần cũng đã duỗi tay tiếp ly cà phê này, Khương Dịch Duy lại giơ tay đem ly cà phê lấy đi. Tiếp theo lại nhét vào tay thư ký Vương, lạnh nhạt nói: "Ly này là của thư ký Vương."
Đồng Thần: "......"
Hắn thật không hiểu mình đã chọc Khương Dịch Duy chỗ nào không thoải mái.
Thư ký Vương nháy mắt với đồng thần, dùng khẩu hình nói: "Ăn giấm!"
Đồng Thần cũng thật bất đắc dĩ, không rõ Khương Dịch Duy có cái gì mà ăn giấm. Hắn lắc đầu, hướng về phía Lộ Kiều nói: "Hảo hảo quản cái vại giấm chua nhà ngươi đi! Ngày ngày thích đổ."
Lộ Kiều cười cười gật đầu, cuối cùng vẫn đoạt lại ly cà phê, đưa đến tay Đồng Thần.
Lôi Khương Dịch Duy đi về phía văn phòng, cậu trong thang máy hỏi: "Đồng Thần không phải bằng hữu của anh sao? Vợ con đều đã có, anh có cái gì mà ăn giấm!"
Khương Dịch Duy không nói chuyện, vào văn phòng liền đem Lộ Kiều ôm đến sofa.
Lộ Kiều liền ngồi trên đùi Khương Dịch Duy, tay ở trên mặt hắn miết miết, nói: "Anh nói xem anh như thế nào lại bá đạo như vậy? Bằng hữu mà cũng ăn giấm. Vậy về sau anh tính đem em khóa lại ở trong phòng, đừng để em ra ngoài làm việc sao."
"Anh thật ra muốn vậy." Khương Dịch Duy vỗ vỗ eo Lộ Kiều. Hắn hơi hơi nghiêng người, dùng ngón tay lấy folder ở bên cạnh.
Đưa folder tới trước mắt Lộ Kiều, Khương Dịch Duy chậm rãi nói: "Mở ra nhìn xem."
Lộ Kiều mở ra liền thấy, là lịch trình du lịch Iceland bảo thư ký Vương soạn thảo. Trang đầu tiên, chính là cực quang tuyệt đẹp mà cậu muốn ngắm.
04-Dec
Editor: Ai nhớ tui hơm :(( công việc bận quá bận, không có chút sức nào làm tiếp nhưng tui sẽ cố gắng.
Danh Sách Chương: