Trần Phương Viên một bên nghe hắn nói, một bên nhìn nội dung ở trên giấy, phía trên đã ghi chú kỹ càng cách thao tác phiếu hoàn tiền này, càng xem càng kinh, bằng vào cái chủ ý này, hắn không còn một chút hoài nghi nào với Quách Đạm, cái này tuyệt không phải là đang khoác lác, thầm nghĩ, hay là. . . Hay là lúc trước hắn thật là ngại tiền quá ít, ai. . . Khấu tiểu nhi kia thật sự là quá keo kiệt. Ngó ngó Quách Đạm, nói: "Nếu hiền chất đã có biện pháp làm cho việc buôn bán của Trần lâu thịnh vượng trở lại, vậy thì. . . Vậy thì ta liền không bán cửa hàng nữa. . . ."
Quách Đạm nói: "Ta giúp thúc sinh ý thịnh vượng, là để cho thúc bán được giá tốt, nếu thúc không bán cửa hàng, vậy tại sao ta phải giúp thúc."
Trần Phương Viên nói: "Ta có thể trả tiền cho ngươi mà!"
Quách Đạm cười nói: "Ngươi có thể trả ta tiền hoa hồng hai nghìn lượng sao? Nếu như thúc đồng ý làm như vậy, đối với ta mà nói cũng không có gì quan trọng."
Trần Phương Viên trầm mặc.
Coi như Quách Đạm tạm thời tìm đến nhiều khách nhân cho hắn, vậy thì cũng không thể duy trì tình trạng này lâu dài, mỗi một lần thanh toán cho hắn tiền hoa hồng hai ngàn lượng đây là không thể nào.
Quách Đạm lại nói: "Trần viên ngoại, chuyện cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ chỉ khiến mọi thứ càng thêm loạn, nếu đã quyết định muốn bán cửa hàng, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nhiều, ta cũng nói thật với thúc, ta làm hết thảy, cũng chỉ là giúp thúc bán cái giá tốt, không phải kế lâu dài, dù sao ta lại không có mở qua tửu lâu, mặt khác, nói trước một câu đắc tội, theo ta quan sát, thúc không phải là đối thủ của Chu Phong."
Trần Phương Viên xoắn xuýt nửa ngày, thở dài, nói: "Được, liền theo lời ngươi nói mà làm."
Giữa lúc trò chuyện, một cỗ hương thơm nồng đậm mùi bay vào trong phòng.
Quách Đạm trong mắt sáng lên, xem ra những ký ức kia cũng không có sai, kỳ thật trong ký ức của hắn, đồ ăn Trần lâu có thể nói đã vượt qua Kim Ngọc lâu, bởi vì xuất thân Chu Phong là đại địa chủ, mà Trần Phương Viên xuất thân là đầu bếp, bằng không, Trần lâu lúc trước cũng không khả năng lũng đoạn Lương Viên, hắn vẫn có ưu thế của mình.
Một lồng thị hấp bưng lên, nhưng thấy thịt này màu nâu, hẳn là đã từng được phơi khô, nhưng nhìn lấy lại không giống như thịt heo dê, cũng không phải gà vịt, Quách Đạm không khỏi hiếu kỳ nói: "Đây là thịt gì?"
"Chẳng lẽ ngay cả đồ ăn nổi danh nhất của Trần lâu hiền chất cũng không nhớ được?" Trần Phương Viên rất là bi thương mà hỏi, Trần lâu đã từng hiển hách một thời vậy mà lại bị lãng quên đến loại trình độ này.
Quách Đạm cố gắng ngẫm lại, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, nói: "Hẳn là món ăn nổi danh của Trần lâu, chuột hoang hấp."
Trần Phương Viên gật đầu nói: "Là một loại chuột hoang bắt từ trường thành phía bắc, nếu nấu nướng chuẩn xác, thịt vô cùng thơm ngọt, thế nhưng nếu làm có chút kém lửa, sẽ khó có thể vào miệng, Chu Phong tiểu nhi kia, từ lâu vẫn nhăm nhe bí phương của Trần lâu chúng ta."
Lão thiên ơi! Thịt chuột? Quách Đạm cũng không phải người quan trọng việc ăn uống, đối với những mỹ thực cổ quái kỳ lạ này, không có hứng thú gì, nhưng tố dưỡng nghề nghiệp của hắn mách bảo hắn, nhất định phải nếm thử, thế là cầm lấy đũa kẹp một miếng nho nhỏ, để vào trong miệng, vừa mới nhấm nuốt, lập tức nước miếng thịt trào ra trong miệng, có một cỗ mùi rượu nồng đậm trôi qua giữa răng môi, thịt mềm mà lại không dai, vị đậm lại không quá dầu mỡ, thực sự là vị thịt đậm đà ngấm vào trong xương tuỷ, không khỏi khiến chân mày nhướng lên, kinh hỉ nói: "Thịt chuột hoang này đúng là không tệ đâu. Bằng vào mỹ vị này, ta nghĩ giá tiền còn có thể đề cao thêm một chút."
Trần Phương Viên nghe vậy, không khỏi cười ha ha.
p/s: