Khấu Thủ Tín tuyệt không nói quá nhiều với Quách Đạm, bởi vì hắn cho rằng, Quách Đạm biết càng nhiều, liền càng dễ xảy ra chuyện xấu. Mà so với trước đây, Quách Đạm lần này cũng không có tâm tư hỏi lại, bởi vì hắn cho rằng cho dù lấy không được cuộc mua bán này, cũng sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì đối Khấu gia, chí ít cái bát cơm này còn không vỡ.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không bởi vậy coi nhẹ, biếng nhác, chuyện nên làm, hắn nhất định sẽ làm tốt, sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền tỉnh dậy, sau khi ăn xong điểm tâm, liền chuẩn bị xuất môn.
Vừa mới đi vào tiền viện, vừa vặn nhìn thấy Khấu Ngâm Sa một thân một mình ngồi ở hành lang cạnh hàng rào, nhìn hoa tươi trong viện mới nở rộ, suy nghĩ xuất thần.
Quách Đạm lập tức dừng bước chân, đứng ở góc rẽ, nhìn chăm chú Khấu Ngâm Sa, nghĩ thầm, có lẽ Quách Đạm trước kia cũng chưa từng hiểu rõ tâm tư nàng.
"Đại tiểu thư "
Một thanh âm gián đoạn suy nghĩ của Quách Đạm, hắn nghiêng mắt quan sát, chỉ thấy Khấu Nghĩa đi tới, lập tức lui về sau một bước nhỏ.
Khấu Ngâm Sa cũng lấy lại tinh thần, hỏi: "Cô gia đâu?"
Khấu Nghĩa nói: "Còn chưa thấy cô gia đi ra."
Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu.
Khấu Nghĩa hơi có vẻ không cam lòng hỏi: "Đại tiểu thư, người thật cho là chúng ta không có khả năng lấy được vụ giao dịch này sao?"
"Cơ hồ là không có khả năng."
Khấu Ngâm Sa trán nhẹ lay động, khẽ thở dài: "Những giao dịch lớn như này, mặc ngươi nói đến đầu lưỡi nở hoa, nhưng cuối cùng vẫn do thực lực bản thân quyết định, thực lực chúng ta và Liễu gia vẫn là chênh lệch rất xa. Nhưng mặt ngoài, chúng ta cũng không thể nhận thua, vẫn phải cho Liễu gia một chút áp lực, ta xem chừng Liễu gia nhất định sẽ dùng chi nhánh cùng kinh nghiệm của bọn hắn để đưa ra đối sách, mà chúng ta cần phải tốt khoe xấu che, cường điệu vật hiếm thì quý, dùng việc giảm bớt sản lưởng rượu mới, nâng cao giá thành, từ đó thu hút được bộ phận nhỏ những hộ khách có tiền, qua đó, liền có thể che lấp điểm yếu của chúng ta."
Quách Đạm trốn ở nơi hẻo lánh nghe thôi, không khỏi thoáng gật đầu, nữ nhân này thật là thông minh, đáng tiếc còn kém một chút, nếu mà nàng hiểu được nguyên lý đòn bẩy, thông qua một điểm tựa có thể nhấc bổng trái đất, có lẽ có thể lý giải sức mạnh không phải con đường duy nhất.
Khấu Nghĩa nói: “ Nhưng ta cho rằng kế hoạch của Đại tiểu thư là có thể làm được."
Khấu Ngâm Sa khẽ thở dài: "Nếu chỉ là loại rượu mới kia mà nói, vậy chúng ta đích thật là có thể đi tranh thủ, nhưng là hiện tại Hưng An bá là muốn lấy ra toàn bộ xưởng rượu, cái này không thể dùng vật hiếm thì quý."
Khấu Nghĩa không khỏi thở dài.
Khấu Ngâm Sa đột nhiên nhớ tới cái gì giống như, nói: "Sự tình ta bảo ngươi điều tra, ngươi làm thế nào rồi?”
Khấu Nghĩa lắc lắc đầu nói: "Ta đã truy tra Trần Phương Viên nhiều ngày, nhưng vẫn là không có tra ra người thần bí kia đến tột cùng là thần thánh phương nào."
Quách Đạm nhíu mày, nguyên lai nàng một mực truy tra ta, xem ra ta sau này phải cẩn thận một chút.
"Người kia thủ đoạn lợi hại như thế, chắc hẳn cũng sẽ không tuỳ tiện để người truy xét đến." Khấu Ngâm Sa than nhẹ một tiếng, nói: "Quên đi, việc này đến đây là ngừng, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta thấy đợi chút nữa cô gia liền ra tới."
"Vâng."
Sau khi Khấu Nghĩa rời đi, Khấu Ngâm Sa lại nhìn về đóa hoa phía trên nhánh cây, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là nàng?"
(Trong Tiếng Trung, ngôi thứ nhất và thứ ba chỉ có hai cách gọi ni – wo / nên nàng ở đây cũng có thể là hắn – nghĩa là người này có thể là trai hoặc gái. Cái này quan trọng, về sau sẽ biết là ai.)
Hắn? Hắn lại là ai? Quách Đạm khẽ nhíu mày, đột nhiên hai con ngươi nhướng lên, sau đó quay người rời đi.
"Cô gia, người sao lại trở về."
Tịch nhi đang quét dọn trong viện nhìn thấy Quách Đạm đi mà quay lại, không khỏi hiếu kỳ nói.
Quách Đạm chỉ vào búi tóc hỏi: "Tịch nhi, ngươi hôm nay có phải dùng khăn chít tóc màu xanh là cây cho ta?
(Khăn xanh :D)
Tịch nhi ngẩng đầu nhìn lên, gật đầu nói: "Đúng nha, đây là màu cô gia người thích nhất mà.”
"Đổi."
Quách Đạm quả quyết nói: "Đợi chút nữa cầm đi đốt, từ nay về sau, trong tủ treo quần áo của ta không cho phép xuất hiện màu xanh."
Sau khi đổi sang một cái khăn chít tóc màu nâu, Quách Đạm lần nữa đi vào tiền viện, Khấu Nghĩa chờ đã lâu, thấy Quách Đạm tới, hai người liền lập tức đi ra đến cửa, tiến về phủ Hưng An bá.
"Oa! Không hổ là phủ Bá tước, thật đúng là khí phái a!"
Đi vào trước phủ đệ Hưng An bá, Quách Đạm nhìn trước mặt phủ đệ khí phái này, chỉ cảm thấy Khấu gia đó chính là tiểu viện nông gia, là hoàn toàn không thể so được.
Khấu Nghĩa nhỏ giọng nói: "Trang viên Hưng An bá ở bên ngoài Nam Giao còn khí phái hơn thế này nhiều."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là vậy."
Kỳ thật Minh Thái Tổ, Thành Tổ ban đầu ban bổng lộc cho những công tước này cũng coi là trung quy trung củ, cũng không có nói nhiều đến mức không hợp thói thường. Nhưng vấn đề là những tước vương này đều là thế tập, một đời lại truyền cho một đời, bọn hắn có được tiên thiên ưu thế, không cần phải quá thông minh, tại thời đại kinh tế nông nghiệp chiếm chủ đạo này, chỉ cần biết sáp nhập, thôn tính thổ địa là được. Mặt khác, bọn hắn khai chi tán diệp, các đời tử tôn này vào triều làm quan phi thường dễ dàng, lại có thổ địa để chia trác, chia rồi lại tiếp tục chia, người càng ngày càng nhiều, quy mô gia nghiệp tự nhiên là càng lúc càng lớn.
Người nào có thể có được xưởng rượu lớn? Chính là những siêu cấp đại địa chủ kia, bởi vì lương thực bọn họ đã nhiều đến không có khả năng ăn hết, như vậy bán rượu khẳng định sẽ kiếm tiền nhiều hơn thuần bán lương thực, mà Minh triều mặt hàng số lượng lớn nào cũng hạn chế, chỉ riêng rượu này là không có hạn chế gì.
Lúc này, một chiếc xe ngựa từ phí tây mà đến, chính là xe ngựa Liễu Thừa Biến.