Biểu hiện lãng phí ?
Trần Phương Viên nghe được có chút bối rối, mặc dù không quá lý giải, nhưng trong ấn tượng của hắn, Quách Đạm cũng không phải giống như thế này, một mặt thì nho nhã lễ độ, dù sao cũng xuất thân là người đọc sách, nhưng mặt khác thì vô năng ngu xuẩn, vô cùng yếu nhược, nào có khí thế bức nhân như hôm nay.
Coi như lúc trước hắn là giả vờ, nhưng nha thương đều là dựa vào cái miệng để kiếm cơm, bình thường đều vô cùng khéo léo.
Sự mâu thuẫn này khiến hắn không biết phải làm sao.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Quách Đạm đã đi ra đến cửa, thật sự là nói đi là đi.
Trần Phương Viên này dù sao cũng là một cái thương nhân, lấy tình huống trước mắt của Trần lâu, nếu là có thể lấy một vạn lượng bán đi, kia thật là làm cho người vô cùng tâm động, xem phân thượng ở tiền mà nói, hắn bỏ xuống mặt mũi, mau chóng đuổi theo ra ngoài, lại mời Quách Đạm trở lại.
"Hiền chất, lời nói vừa rồi của thúc thúc quả thực là đã mạo phạm, ngươi chớ có so đo với thúc thúc."
Lần nữa trở lại trong phòng, thần sắc, giọng nói Trần Phương Viên hoàn toàn thay đổi, thân thiết kêu một tiếng hiền chất.
Kỳ thật đây mới là đặc điểm quan trọng của thương nhân, tuyết đối đừng gây khó dễ với tiền tài, lúc cần liếm thì vãn phải liếm gót chân người ta, không có gì còn quan trọng hơn tiền tài chân thật trong túi của mình.
Quách Đạm ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: "Cũng không phải đến mức đắc tội, chỉ là lãng phí thời gian của chúng ta."
"Đúng đúng đúng."
Trần Phương Viên lúng túng gật gật đầu, lại mang theo giọng điệu thăm dò nói: "Hiền chất thật đúng là chân nhân bất lộ tướng a!"
Quách Đạm ha ha nói: "Quá khen, quá khen, nhưng mà. . . Ta đây còn chưa có lộ đâu!”
Trần Phương Viên lại sững sờ, vội vàng hỏi: "Vậy không biết hiền chất có diệu kế gì?"
Quách Đạm trương hạ miệng, sau đó đột nhiên quay người, nói: "Ta nghĩ chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, vừa lúc ta cũng phải nhấm nháp một chút mỹ thực của tửu lâu các người, tửu lâu này có thể bán giá bao nhiêu tiền, phòng bếp là điểm cực kỳ trọng yếu, điểm này viên ngoại hẳn càng rõ ràng hơn so với ta."
"Hiền chất nói có lý, còn xin chờ đợi một lát, ta lập tức bảo người đi chuẩn bị."
Sau khi nói đến thức ăn, Trần Phương Viên kia vẻ một mặt tự tin, ngay lập tức phân phó quản gia đi phòng bếp an bài.
Quách Đạm cười nói: "Viên ngoại tựa hồ đối vô cùng tin tưởng với trù phòng của bản thân nha.’
Trần Phương Viên lập tức nói: "Cái khác ta không dám nói, chỉ nói cái đồ ăn này của chúng ta. Trần lâu ta có thể thể nói hơn xa Kim Ngọc lâu." Nói đến đây, hắn thở dài, tràn đầy hận ý nói: "Chỉ là ta không hèn hạ như Chu Phong, chỉ biết chơi mấy cái mánh khoé tiểu nhân, vô sỉ.”
Quách Đạm lại lắc đầu nói: "Chuyện buôn bán giống như đánh trận, được làm vua thua làm giặc, thua thì thua, nếu chỉ biết tiếp tục tìm cớ, sẽ chỉ làm bản thân càng thua càng thảm, cần buông bỏ thì phải lập tức buông bỏ, buôn bán kiêng kỵ nhất là do dự, trù trừ. Dù sao trên thương trường, thời cơ chớp mắt là đến, chớp mắt là qua, hơi chút chần chừ, sẽ nháy mắt bỏ qua cơ hội ngàn năm có một.”
Trần Phương Viên nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Quách Đạm trước mắt và Quách Đạm trong lời đồn giống như hai người khác nhau, dù là ăn nói hay cử chỉ, khí chất, đều là hoàn toàn khác biệt, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, sợ Quách Đạm lại đứng dậy đi về, thở dài nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, ta đáng nhẽ nên buống xuống.”
Quách Đạm cười nói: "Nhưng hạ xuống không có nghĩa là triệt để thất bại, cũng không phải là tay trắng làm lại, chỉ cần có đầy đủ tiền tài trong tay, Đông Sơn tái khởi cũng không phải là việc khó, chỉ sợ người không đủ ý chí."
Hắn là một chuyên viên phân tích giao dịch, cho tới nay tôn chỉ của hắn là: không có thứ gì không thể bán; về phần cái gì mà kỷ vật, tổ nghiệp, chính là cặn bã, phải xem giá tiền có xứng hay không, dù sao hôm nay bán đi, ngày mai lại có thể mua về.
Trần Phương Viên lại lại hỏi: "Vậy thì không biết hiền chất có biện pháp gì, có thể giúp ta bán ra giá tốt?"
Quách Đạm nói: "Vừa rồi ta đã nói, bước đầu tiên này, liền là thuê Khấu gia giúp ngài bán ra Trần lâu."
Trần Phương Viên đôi mắt khẽ chuyển, nói: "Thế nhưng là vừa rồi hiền chất cũng nói, không cần ta bỏ thêm tiền, tìm Khấu gia là phải đưa tiền."
Quách Đạm nói: "Nha thương là nhận tiền thuê, trong hoàn cảnh cố chủ không trái với giao ước hai bên, giao dịch nếu không thành, thì đâu cần trả tiền, đương nhiên, tình huống trên sẽ không xảy ra. Thành, từ trong hai nghìn lượng của ta lấy ra một nghìn lượng, biến thành tiền thuê cho Khấu gia, không cần viên ngoại ngài trả cho một đồng."
Trần Phương Viên sững sờ, ngươi vừa rồi biểu hiện ra làm việc vì tư lợi, bây giờ tại sao lại. . . . .
Quách Đạm nói: "Chẳng lẽ viên ngoại lại còn định làm một cái bình phẩm đạo đức ta?"
"Tuyệt không ý này."
Trần Phương Viên liên tục khoát tay, lại nói: "Hiền chất, ngươi nói tiếp."
Quách Đạm lại nói: "Về phần cái bước thứ hai này a, ta quan sát qua tình huống Trần lâu, Trần lâu bán không được, chủ yếu vẫn là bởi vì kinh doanh không tốt, dẫn đến không người nào dám tiếp nhận, vì vậy, nếu muốn bán giá tốt, trước hết phải đề thăng tình hình buôn bán."
"Chẳng lẽ hiền chất có biện pháp?"
Trần Phương Viên kinh ngạc nói.
Quách Đạm cười nói: "Không lâu sau, ta sẽ tìm đại lượng hộ khách cho Trần lâu, về phần tìm như thế nào, đến lúc đó thúc sẽ rõ."
Trần Phương Viên hồ nghi liếc mắt nhìn Quách Đạm một cái, bằng cái miệng khoác lác, ai mà không biết chứ!
Quách Đạm đột nhiên móc ra một trang giấy từ trong tay áo, đưa cho Trần Phương Viên.
Trần Phương Viên hiếu kì tiếp nhận xem xét, kinh ngạc nói: "Phiếu hoàn tiền?"
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Chờ sau khi ta tìm được hộ khách, ta muốn thúc lấy một chút lợi tức trả lại cho khách hàng dưới hình thức phiếu ăn, còn cần chuyển cho ta một phần lợi tức, dù sao ta làm việc cũng cần tiền bạc, chuyện này cũng không di ngược lại với hứa hẹn ban đầu của ta, bởi vì số tiền này là ta mang tới cho thúc, nhờ ta mà thúc mới có thể kiếm được số tiền đó."