Vừa rồi chưởng quỹ kia đi theo phía sau bọn họ, lên đến lầu hai, hắn liền hướng về hai người, đưa tay chỉ về phía Quách Đạm.
Liễu Thừa Biến nhìn thấy Quách Đạm, ánh mắt lóe lên một vẻ thất vọng, Chu Phong kia thì chỉ là thoáng gật đầu, sau đó liền cùng Liễu Thừa Biến đi về phía lầu ba, có thể thấy con người Quách Đạm khiến người ta xem thường cỡ nào.
Mà vị chưởng quỹ kia đi đến bên cạnh bàn Quách Đạm, nói: "Quách đồng sinh, lão gia nhà ta mời cậu đi lên."
"Nhưng ta còn chưa ăn đủ mà !"
Quách Đạm ra vẻ buồn bực nói.
Chưởng quỹ kia thật đúng là lòng đầy chán ghét, ngươi là đến đàm luận mua bán, hay là tới ăn cơm, bất quá xét thấy ô danh của Quách Đạm ở bên ngoài, hắn cũng không có cảm thấy có gì không ổn, chỉ nói: "Đợi chút nữa bàn bạc xong, lão gia nhà ta chắc chắn mở tiệc chiêu đãi công tử."
Cũng không nhất định nha. Quách Đạm ra vẻ do dự một chút, mới nói: "Như vậy đi, ngươi bọc mấy món ăn này lại cho ta, ta mang về ăn, cũng đừng lãng phí."
Chưởng quỹ kia đúng là vô ngữ để nó, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Quách Đạm lúc này mới cùng hắn đi đến lầu ba.
Quy cách của lầu ba đúng là cao hơn không ít, không có ghế, chỉ có đệm, làm thành một vòng, ở giữa là trống không, trong không khí còn tràn ngập một cỗ hương khí nhàn nhạt, chắc hẳn bình thường đều có ca kỹ tới đây biểu diễn trợ hứng, những văn nhân tao nhã kia cũng không thể không có tiểu thư bồi tiếp.
"Chu viên ngoại, Liễu huynh."
Quách Đạm đâu ra đấy chắp tay thi lễ với hai người.
Liễu Thừa Biến cũng đứng dậy, chắp tay nói: "Quách hiền đệ, từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ."
Chu Phong lại chỉ là đưa tay nói: "Quách đồng sinh mời ngồi."
Trong ấn tượng của Quách Đạm, Liễu Thừa Biến này bề ngoài vẫn tương đối tôn trọng hắn, luôn là xưng hô hắn là hiền đệ. Nhưng là Quách Đạm biết rõ, kỳ thật Liễu Thừa Biến vô cùng xem thường hắn, chẳng qua là hai người bọn hắn không ở cùng một tầng cấp mà thôi.
Sau khi Quách Đạm ngồi xuống, Chu Phong tiện miệng, nói: "Hai vị hẳn là rõ ràng, ta hôm nay mời các vị đến đây là vì chuyện gì, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, các người có biện pháp gì giúp ta mua lại Trần lâu?"
Liễu Thừa Biến mỉm cười nhìn về phía Quách Đạm nói: "Không biết Quách hiền đệ có ý nghĩ gì?"
Ý nghĩ của ta chính là: không kiếm cái tiền chân chạy này của các ngươi. Quách Đạm ra vẻ lúng túng nói: "Liễu huynh xin mời nói trước."
Liễu Thừa Biến cười nói: "Ngu huynh vừa rồi đã nói một ít cách nghĩ của Liễu gia chúng ta với viên ngoại về nghĩ cách, vì lẽ đó hiền đệ ngươi cứ nói đừng ngại."
Chu Phong gật gật đầu, nhìn về phía Quách Đạm.
Không phải chứ, ngay cả cái cơ hội học tập cũng không cho “ta”? Ngươi đây không phải cố tình muốn chọc giận chết nhạc phụ ta a. Quách Đạm mặt lộ vẻ phiền muộn.
Liễu Thừa Biến hỏi: "Hiền đệ hẳn là có cái gì việc khó nói?"
Quách Đạm ngay thẳng nói ra: "Không dối gạt Liễu huynh, nhạc phụ đại nhân từng mấy phen dặn dò qua ta, bảo ta khi tới đây, phải nghe nhiều nói ít, thậm chí không nói lời nào."
Chu Phong, Liễu Thừa Biến nghe xong, lập tức hiểu được.
Liễu Thừa Biến hơi lộ ra vẻ đắc ý, Khấu Thủ Tín bắt hắn không nói lời nào, hiển nhiên liền là không có ý định cạnh tranh cùng Liễu gia bọn hắn.
Chu Phong lại hừ một tiếng, "Khấu gia các ngươi thật đúng là chỉ đến để nhìn mặt mũi Chu mỗ này a!”
Quách Đạm ra vẻ nghe không rõ, ngơ ngác nhìn qua Chu Phong.
Chu Phong phất phất tay nói: "Nếu ngươi đã không có lời nào để nói, vậy ngươi liền đi về trước đi."
"Nha."
Quách Đạm lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ, nói: "Vãn bối cáo từ. Liễu huynh, ngu đệ cáo từ."
Trước kia Quách Đạm chính là như thế, phi thường khô khan, người ta bảo hắn đi, hắn thật sự sẽ đi, là một người đọc sách, làm như vậy xác thực cũng không sai, người đọc sách cũng nên có chút ngạo khí, nhưng làm một thương nhân, da mặt nhất định phải dày, dù sao trước mặt khách hàng cũng phải tranh thủ một cái cơ hội, dù sao không thể đem mặt mũi ra trích phần trăm hoa hồng đi.
"Hiền đệ đi thong thả." Liễu Thừa Biến cũng đứng dậy, chắp tay thi lễ một cái, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, không biết đệ muội gần đây khoẻ không?"
"Nội tử rất tốt!" Quách Đạm gật gật đầu, "Liễu huynh có việc muốn tìm nội tử sao? Nếu như mà có, ta có thể giúp huynh hẹn."
"A?"
Liễu Thừa Biến lập tức vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Phong lúc này nhịn không được, cười lên.
Liễu Thừa Biến xấu hổ người nhìn Chu Phong, khuôn mặt anh tuấn đỏ hồng, liên tục khua tay nói: "Không không không, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"À."
Quách Đạm gật gật đầu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, chút da mặt này của ngươi, còn dám nhớ thương chuyện đào góc tường nhà ta, cẩn thận ta đội ngược lại cho ngươi cái nón xanh.