Túy Tiêu lâu.
"Sáu ngàn lượng?"
Tào Đạt khẽ cau mày nói.
Chưởng quỹ Mạnh Kỳ gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là giá vừa rồi Khấu Nghĩa mới bảo cho tiểu nhân, hơn nữa bọn hắn không còn chia ra mà bán, nhưng giá tiền tăng thêm một ngàn lượng so với trước đây.”
Tào Đạt nghe thôi, không khỏi nhíu mày trầm ngâm.
Mạnh Kỳ lại nói: "Đông chủ, xem ra truyền ngôn bên ngoài không phải là giả, Trần Phương Viên có thể đang dĩ bản thương nhân, cố lộng huyền hư, nhờ chuyện này đẩy giá Trần lâu."
Tào Đạt liếc nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ lại nói: "Nếu Trần Phương Viên không phải đang dĩ bản thương nhân, lấy tình huống trước mặt của Trần lâu mà nói, hắn hẳn là sẽ không nóng lòng buông tay, càng thêm sẽ không chủ động tới tìm chúng ta, có thể thấy được hắn đã sắp không kiên trì được nữa, mà nhiều thêm một ngàn lượng này, chắc hẳn cũng là muốn đền bù tổn thất trong thời gian này. Bây giờ người bên ngoài đều đưa ra truyền ngôn như thế."
Trần Phương Viên kia đi đến Khấu gia, người trong giới tửu lâu cùng nha thương đều nhìn chằm chằm, ngày thứ hai liền có người đến cửa thăm dò, Khấu gia báo ra ngoài là sáu ngàn lượng, đồng thời hủy bỏ chia ra mà bán, kết quả, sau khi tin này truyền ra, bọn hắn càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân, Trần Phương Viên chính là đang dĩ bản thương nhân.
Bởi vì chuyện này không phù hợp lẽ thường, sinh ý trở nên tốt như vậy, cho dù muốn bán, cũng hẳn là là đợi một thơi gian nữa, mà không phải nóng lòng bán ra, mà lúc này hủy bỏ chuyện chia ra mà bán, liền chứng minh Trần Phương Viên là thật dự định bán ra Trần lâu.
Mà cùng lúc đó, Khấu gia cũng trong bóng tối điều tra lợi nhuận của chuyện phiếu hoàn tiền này, nếu mà tỉ mỉ đi điều tra, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Buổi chiều ngày hôm đó.
"Đại tiểu thư."
Khấu Nghĩa bước nhanh đi vào phòng ốc bên trong cửa hàng, nói với Khấu Ngâm Sa: "Đại tiểu thư, chuyện phiếu hoàn tiền này đã có chút manh mối, chẳng qua Trần lâu đang không ngừng tặng phiếu hoàn tiền cho khách nhân, hơn nữa trong đó có quá nhiều mánh khoé, chủng loại lại nhiều, muốn tính ra lợi nhuận phân bổ cụ thể, trong thời gian ngắn là rất khó, nhưng là chúng ta có thể khẳng định, phiếu hoàn tiền tuyệt không phải thủ đoạn dĩ bản thương nhân, hơn nữa chỉ cần mỗi ngày đảm bảo một số lượng hộ khách nhất định đến tửu lâu, hoàn toàn có khả năng từ trong đó lấy được lợi nhuận.
Khấu Ngâm Sa lộ ra nụ cười mỉm, "Quả là thế."
Khấu Nghĩa nói: "Như vậy, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Đã như vậy, vậy chúng ta cũng không cần sốt ruột, chờ bọn hắn tỉnh ngộ, tự nhiên sẽ chủ động đến cửa tới tìm chúng ta."
. . . .
Dĩ bản thương nhân, dĩ bản thương nhân, đều đang nói Trần lâu đang dĩ bản thương nhân, nhưng vấn đề là đã đả thương lâu như vậy, làm sao còn không thấy hắn tổn thương ra một cái bệnh trạng nào, dù là rên rỉ một tiếng cũng tốt a!
Không những như thế, Trần lâu còn tăng lớn cường độ ưu đãi, ví dụ như tặng kèm một chút rau trộn, khuyến mãi đĩa rau muối nhỏ, mua nhiều rượu còn được tặng thêm một bình, khay lớn chỉ đắt hơn đĩa nhỏ một chút, đủ các loại ưu đãi, khiến cho đám khách nhân cũng phải choáng váng đầu óc.
Đồng thời, bọn người Tào Tiểu Đông cũng là đang điên cuồng dẫn tiến, tìm kiếm hộ khách, từng người đều kiếm lời không ít, ban đêm đi ngủ đều có thể cười tỉnh lại.
Rất nhiều ngày trôi qua, sinh ý Trần lâu càng ngày càng phát hoả, chạm tay có thể bỏng, hoàn toàn không có dấu hiệu đình chỉ, mà hộ khách đến Trần lâu cũng là càng ngày càng tăng, bởi vì thương nhân nơi khác mới tới kinh thành, cũng thích tụ hội, như vậy có thể có được càng nhiều tin tức, cái này dẫn đến có chút nha thương trực tiếp đi tới Trần lâu bao xuống một cái bàn, thương nhân nhiều, nha thương mới có cơ hội buôn bán a.
Người trong giớ thấy mà ngất.
Oa! Trần Phương Viên thật đúng là có tiền a!
Nhưng cùng lúc cũng không ít người bắt đầu tỉnh táo suy ngẫm, sự tình tuyệt không phải đơn giản như vậy.
Đáng tiếc, đã trễ!
Túy Tiêu lâu.
"Lão gia, đã tính ra rồi."
Mạnh Kỳ báo cáo với Tào Đạt: "Trần lâu căn bản cũng không phải Dĩ bản thương nhân, căn cứ tính toán của chúng ta, hắn hẳn là chia lợi nhuận ra ba phần, một phần cho những đám tiểu khất cái kia, một phần dùng cho phiếu hoàn tiền, vì vậy hắn còn phải một phần lợi nhuận, cho dù trong đó có sai số, cũng sẽ không quá lớn, Trần lâu tuyệt đối đang kiếm tiền, chỉ là mỗi bàn kiếm ít chút mà thôi, nhưng là bây giờ Trần lâu là đông như trẩy hội, tụ ít thành nhiều, tiền thế nhưng không ít a."
" Khấu gia Đại tiểu thư kia quả thật không đơn giản a! Vậy mà dễ dàng chơi đùa Liễu gia cùng Kim Ngọc lâu trong lòng bàn tay như thế." Tào Đạt cười trên nỗi đau của người khác, lại hỏi: " Khấu gia phải chăng còn đang bán ra Trần lâu?"
Mạnh Kỳ gật đầu nói: "Người của chúng ta mới đi nghe qua, Trần Phương Viên tuyệt không kết thúc cùng Khấu gia hợp tác."
Tào Đạt đứng lên nói: "Mang bạc đi Khấu gia." Ánh mắt chính là phi thường kiên định.
. . .
Kim Ngọc lâu.
"Không biết Chu thúc thúc vội vã gọi tiểu chất đến đây, có chuyện gì phân phó?"
"Chuyện gì?"
Chu Phong đột nhiên nhảy lên, chỉ vào Liễu Thừa Biến mắng: "Tiểu tử ngươi thật đúng là phá hỏng đại sự của ta, sớm biết như thế, ta lúc đầu thật hẳn là lựa chọn hợp tác cùng Khấu gia."
Liễu Thừa Biến quá sợ hãi nói: "Chu thúc thúc vì sao nói như vậy?"
Chu Phong cầm lấy một trang giấy ném tới, "Chính ngươi xem đi."
Liễu Thừa Biến không hiểu ra sao, khom người nhặt lên tờ giấy kia, nhìn kỹ một chút, không dám tin nói: "Cái này sao có thể? ."
"Làm sao có thể? Đây là ta nhân viên thu chi của chúng ta cẩn thận tính toán, tuyệt sẽ không sai."
Chu Phong nói: "Trần lâu chẳng những không có Dĩ bản thương nhân, hơn nữa còn kiếm đến đầy bồn đầy bát, cũng là bởi vì ngươi, để ta bỏ lỡ dịp tốt, đến mức bây giờ muốn tiếp tục áp chế Trần lâu, đã là phi thường khó khăn."
"Đây không có khả năng."