Quách Đạm cùng Trần Phương Viên vừa ăn vừa nói chuyện, càng uống nhiều ruộng, nói chuyện càng hăng say.
Mà kỹ xảo đàm phán của Quách Đạm vô cùng đơn giản, đầu tiên chính là hợp ý, chiếm quyền chủ đạo, Trần Phương Viên này là thương nhân, thương nhân trục lợi, vì vậy ngay từ đầu hắn đã thả ra một cái giá tiền Trần Phương Viên vô pháp từ chối. Kỳ thật trên thực tế là Quách Đạm đến cầu Trần Phương Viên, nhưng dưới dụ hoặc của một vạn lượng, liền biến thành Trần Phương Viên cầu Quách Đạm, từ đó Quách Đạm nắm giữ thế chủ động.
Nhưng chỉ nói thì không được, cần có sự thực chứng minh, vì vậy Quách Đạm liền đưa ra phiếu hoàn tiền, chứng minh bản thân mình là có năng lực này.
Nhưng mà, chỉ riêng hai chỗ này vẫn chưa ổn, trọng yếu nhất, vẫn là Quách Đạm luôn luôn nhấn mạnh, trong thời gian này không cần Trần Phương Viên bỏ thêm bất cứ đồng tiền nào.
Cho Trần Phương Viên cảm giác, vụ mua bán lần này ít nhất hắn sẽ không lỗ.
Trên cơ sở này, Quách Đạm cùng Trần Phương Viên tự nhiên đàm luận vô cùng hăng hái, đồng thời rất nhanh liền ký kết hai bản khế ước.
Một bản là khế ước thương nghiệp phổ thông, ước định nghĩa vụ của song phương, quyền lợi của mỗi bên, và một chút chi tiết.
Còn có một bản hiệp nghị bảo mật, đơn giản là không cho phép để lộ việc Quách Đạm tham dự vào việc này, Trần Phương Viên không quá hiểu, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Về phần hiệp nghị đánh cược, Trần Phương Viên là kiên quyết không chịu ký, năm trăm lượng cũng không phải một con số nhỏ .
Trước khi đi, Quách Đạm không quên sai người đóng gói đồ ăn, đồng thời hắn lại nghĩ tới làm thêm một chuyện, đột nhiên đưa tới hai lượng bạc, nói: "Bởi vì ta không tiện lộ diện, phiền phức viên ngoại giúp ta mua vài bộ quần áo cũ, cho tiểu hài mười ba, mười bốn tuổi mặc."
Trần Phương Viên nghe được không hiểu thấu, nói: "Hiền chất vì sao muốn mua quần áo cũ?"
Quách Đạm nói: "Cái này là giúp thúc đi mời chào khách nhân, ta cần thúc ứng trước tiền này, dù sao đến lúc đó ta vẫn có thể lấy được tiền từ lợi nhuận của Trần lâu.”
Trần Phương Viên nghe vậy, mặt lộ vẻ xấu hổ, lấy tiền đẩy cho hắn, nói: "Tài năng của hiền chất, ta đã biết, ta tin tưởng hiền chất nhất định có thể nói được thì làm được, chút tiền này cũng không cần hiền chất phải bận tâm, phí sức, vừa vặn nhà ta có chút quần áo cũ."
Quách Đạm cũng không có miễn cưỡng, chỉ nói một tiếng cám ơn, bởi vì hắn căn bản không có ý định chi ra số tiền này, dù sao đây cũng là tiền tiêu sài một tháng của hắn.
Ra đến Trần lâu, Quách Đạm duỗi người ra, lắc lắc cổ tay, vặn cổ một cái, thầm nghĩ, thân thể người này đúng là có chút yếu, xem ra bình thường còn phải chú ý rèn luyện thân thể đi!
"Đại ca ca!"
Chợt nghe một âm thanh lén lút như trộm truyền ra từ phía sau
Quách Đạm nhìn lại, chỉ thấy góc tường có một tiểu tử dáo dác nhìn khắp nơi, nửa người nửa ẩn nửa hiện, đối mặt với hắn cười ngây ngô. Hắn không khỏi cười một tiếng, đi qua.
Tiểu tử này chính là tiểu tử ăn mày - Tào Tiểu Đông.
"Đại ca ca!"
Tào Tiểu Đông thấy Quách Đạm đi tới, vội vàng cũng đi tới, bẩn thỉu trên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
"Cho!"
Quách Đạm lại đưa rỏ trúc trong tay cho Tào Tiểu Đông.
"Cám ơn đại ca ca, cám ơn đại ca ca."
Tào Tiểu Đông kích động tiếp nhận cái rổ, tròng mắt lấp lánh nước.
Quách Đạm đột nhiên hỏi: "Ngươi có muốn kiếm tiền hay không?"
Tào Tiểu Đông ngơ ngác nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm lại nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn kiếm tiền hay không?"
Tào Tiểu Đông nói: "Đệ muốn a, thế nhưng là. . . Thế nhưng là đệ niên kỷ quá nhỏ, không có cách nào kiếm tiền."
"Kiếm tiền là dựa vào sức lực, nhưng muốn kiếm được nhiều tiền." Quách Đạm chỉ vào đầu mình, "Là nhờ đầu óc."
Tào Tiểu Đông lắc đầu nói: "Đại ca ca, đệ. . . Đệ nghe không hiểu lắm!”
"Không hiểu cũng không cần vàng, ngươi cứ nói, ngươi có muốn kiếm tiền hay không?"
"Muốn, đệ rất muốn kiếm tiền."
"Vậy là được." Quách Đạm chỉ vào phía trước nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Ừm."
Lúc này chợt nghe bên cạnh có người nói ra nói vào: "Các ngươi xem, đây không phải là con rể của Khấu gia à? Hắn làm sao đi cùng một tên tiểu ăn mày như thế."
"Có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, phế vật đương nhiên là đi cùng một chỗ phế vật."
"Nói có lý."
. . .
Tào Tiểu Đông nghe vào trong tai, phi thường áy náy nói: "Đại ca ca, bọn hắn đang nói huynh đi?"