"Ngâm Sa, con vừa rồi vì sao không suy nghĩ đã lập tức đáp ứng chuyện này."
Trần Phương Viên vừa đi, Khấu Thủ Tín liền lập tức nói với Khấu Ngâm Sa: "Con hẳn là rõ ràng, trước mắt người có khả năng mua lại Trần lâu chỉ có thể là Kim Ngọc lâu, Chu Phong kia đã chắc chắn đắc thủ , nếu không thể bán cho Kim Ngọc lâu, vụ mua bán này là rất khó hoàn thành, hơn nữa. . . Hơn nữa cũng chưa từng có tửu lâu nào tách phòng bếp và sảnh lớn ra mà bán, con tùy tiện tiếp lấy cuộc mua bán này, nếu là làm không được tốt, đến lúc đó sẽ khiến Khấu gia làm trò cười cho người đời, danh dự Khấu gia chúng ta đã là không lớn bằng trước kia, lúc này chúng ta hẳn là càng phải cẩn thận chú ý."
Chính như lời nói trước đó của Quách Đạm, quyết đoán là dựa trên cơ sở thành công, nếu không thể thành công, đó chính là nông nổi, hiển nhiên Khấu Thủ Tín là cho rằng Khấu Ngâm Sa có chút nông nổi.
Khấu Ngâm Sa đáp: "Phụ thân, nữ nhi đồng ý vụ mua bán này tuyệt không phải vì kích động, kỳ thật coi như Trần Phương Viên hôm nay không đến, con cũng đang định để Khấu Nghĩa đi tới Trần lâu trao đổi cùng hắn."
"Ồ?"
Khấu Thủ Tín khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn nữ nhi.
Khấu Ngâm Sa nói: "Gần đây Liễu gia luôn là thời thời khắc khắc nhắm vào chúng ta, thậm chí không tiếc đại giới, cái này đã vượt qua cạnh tranh kinh thương, Liễu gia là muốn triệt để áp chế để cho chúng ta lụn bại, chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết, mà lấy tình huống trước mắt đến xem, Kim Ngọc lâu đã lựa chọn Liễu gia, nếu như chúng ta có thể đại biểu Trần lâu, như vậy chúng ta sẽ chiếm được quyền chủ động."
Nói đến đây, nàng hơi hơi ngừng lại, "Kỳ thật trước đó con đã để quản gia đi tiếp xúc qua Vân Tiêu lâu, nhưng kết quả cũng không thuận lợi như mong muốn, vì vậy lúc ấy nữ nhi cũng lo được lo mất giống như phụ thân, cho dù chúng ta có thể đại biểu Trần lâu, vậy thì bước kế tiếp làm sao có thể bán Trần lâu đi. Nếu mà Trần Phương Viên không đưa ra kế hoạch chia mà bán, nữ nhi là tuyệt không dám tuỳ tiện đáp ứng."
Khấu Thủ Tín nghi ngờ nói: "Lời này nghĩa là sao?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Phụ thân hẳn phải biết, Kim Ngọc lâu bức thiết muốn mua xuống Trần lâu, mục đích chủ yếu, là muốn lấy được phòng bếp Trần lâu, mọi người đều biết, đầu bếp Kim Ngọc lâu thế nhưng là không bằng Trần lâu, đây là điểm yếu chí mạng của Kim Ngọc lâu, mà cái này không phải là tiền có thể bù đắp. Mặc dù rất nhiều tửu lâu thể hiện ra là không muốn đi Lương Viên cùng cạnh tranh với Kim Ngọc lâu, nhưng nếu chỉ mua phòng bếp, con nghĩ bọn hắn sẽ phi thường cảm thấy hứng thú."
"Ngươi nói tuy có đạo lý."
Khấu Thủ Tín thoáng gật đầu, lại nói: "Nhưng nếu chia ra để bán, một khi phòng bếp được bán trước, như vậy giá trị Trần lâu sẽ giảm xuống không ít, từ đó mà nói hợp chung lại mà bán vẫn là hợp lý hơn, dù sao buôn bán này cũng không phải đấu khí, quyết không thể hành động theo cảm tính, Trần Phương Viên cũng không phải là người như thế."
Khấu Ngâm Sa nói: "Đây chính là chỗ cao mình của việc chia mà bán."
"Lời này lại là sao?"
"Trước mắt vụ giao dịch này như một vũng nước đọng, không nổi lên nửa gợn sóng, chỉ liếc nhìn là thấu hết thế cục, vì lẽ đó mọi đều không có hứng thú đối với việc này, chuyện này vô cùng có lợi với Kim Ngọc lâu, nếu chúng ta muốn thay đổi loại thế cục này, như vậy trước hết phải quấy đục vũng nước này, để ích lợi trong đó trở nên mơ hồ, như thế mọi người mới có thể cảm thấy hứng thú, chúng ta mới có thể sáng tạo cơ hội hoàn thành khoản giao dịch này."
"Thì ra là thế."
Khấu Thủ Tín gật gật đầu, có chút vui mừng nói: "Vẫn là con cân nhắc chu đáo." Nói xong, hắn không khỏi lại thán đến một hơi, "Nếu như Quách Đạm có một thành bản sự của con, ta cũng không phải bận tâm chuyện này. Tốt a, việc này liền đều giao cho con đến quản lý, ta liền không hỏi đến."
"Nữ nhi nhất định sẽ không làm phụ thân thất vọng."
Ra đến đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy Khấu Nghĩa đi tới, Khấu Ngâm Sa hỏi: "Trần Phương Viên đi đâu?"
"Vừa đi không lâu." Khấu Nghĩa gật gật đầu.
Khấu Ngâm Sa hỏi: "Cô gia trò chuyện với ông ta bao lâu?"
Khấu Nghĩa vội nói: "Cô gia không trò chuyện với hắn quá nhiều, vừa đưa đến cửa ra vào, sau đó liền trở về phòng rồi."
"Thật sao?"
Khấu Ngâm Sa thoáng nhíu mày.
Khấu Nghĩa nói: "Đại tiểu thư xin yên tâm, cô gia cũng không biết chuyện gì trong ở việc này, hơn nữa cô gia cũng không hứng thú đối với việc mua bán, cô gia sẽ không chủ động nói thêm chuyện gì.”
Khấu Ngâm Sa thoáng gật đầu, lại nói: "Ngươi trước tiên truyền ra tin tức, cứ nói Trần lâu đã thuê Khấu gia chúng ta hỗ trợ, trợ giúp hắn bán ra Trần lâu."
"Biết rõ."
"Mặt khác, tạm thời giữ bí mật chuyện phân ra mà bán trù phòng."
Khấu Nghĩa kinh ngạc nói: "Đây là vì sao?"
Khấu Ngâm Sa thản nhiên nói: "Không tại sao, ta chỉ là hi vọng Liễu Thừa Biến có thể nghênh ngang hứa hẹn mấy lời cuồng vọng tự đại trước mặt Chu Phong."
Dặn dò Khấu Nghĩa một phen xong, Khấu Ngâm Sa một mình đi ở trên hành lang, ngưng mắt suy tư, nàng luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng cũng nói không rõ ràng, trong lúc bất tri bất giác, nàng lại đi vào trước tiểu viện Quách Đạm.
"Ta tại sao lại đi đến chỗ này đây?"
Khấu Ngâm Sa lẩm bẩm một câu, sau đó liền lập tức quay người, lúc đang muốn rời đi, nàng bỗng nhiên lại quay đầu nhìn qua tiểu viện Quách Đạm, tự lẩm bẩm: "Nguyên lai là chỗ này không thích hợp."
Sợ chuyện gì thì xảy ra chuyện ấy, đúng lúc gặp Quách Đạm từ bên trong đi ra, bốn mắt nhìn nhau, Khấu Ngâm Sa chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, mà Quách Đạm thì là có vẻ hơi kinh ngạc vui mừng, bởi vì trong ký ức của hắn, Khấu Ngâm Sa cơ hồ chưa từng đi đến nơi này.
"Ngươi. . . ."
"Đúng lúc đi ngang qua."
Khấu Ngâm Sa thốt ra.
Quách Đạm nhìn trái ngó phải một cái, có chút buồn bực, đúng lúc đi ngang qua? Bên kia là tường đấy, ngươi đây là muốn leo tường ra ngoài à? Lại gặp gương mặt Khấu Ngâm Sa nhanh chóng ửng hồng, thầm nghĩ, nàng là phú bà bao nuôi ta, tuyệt không thể để nàng xấu hổ. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên tâm niệm vừa động, sao không thừa cơ thể nghiệm một cái cảm giác ăn bám, cười nói: "Nàng tới được vừa đúng lúc, ta đang định đi tìm nàng."
Khấu Ngâm Sa lập tức khôi phục vẻ đoan trang hào phòng vừa rồi, hỏi: "Phu quân có chuyện gì sao?"
"Có một chuyện rất trọng yếu."