Nhưng là việc này từ trong miệng Khấu Nghĩa nói ra, thật giống như ở việc này còn có cố sự khuất tất gì đó, Trần lâu kia khả năng là bị hãm hại.
Quay trở lại hai người trên hành lang, Khấu Nghĩa đang nói thì đột nhiên giật mình phản ứng lại, ta làm sao nói nhiều với cô gia như vậy. Chính mình cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, thế là quay sang Quách Đạm nói: "Cô gia, nếu như không còn việc gì, ta phải đi làm việc."
"Nha. . . Tốt, tốt , ngươi đi mau đi."
Quách Đạm gật gật đầu, tựa hồ có chút không quan tâm, liền từ bên người Khấu Nghĩa đi qua, hắn cũng không có phát giác, trải qua nửa ngày, hắn mới phục hồi tinh thần lại, như có điều suy nghĩ nói: "Tình huống như thế này, trợ giúp Kim Ngọc lâu mua lại Trần lâu, đúng là vụ mua bán ai cũng có thể làm, cũng chỉ là kiếm được tiền của một tên chân chạy, nếu là ta. . ."
Bên kia, sau khi Khấu Nghĩa rời đi, hắn một mực cúi đầu suy tư, cảm thấy vừa rồi nói chuyện giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại có chút không lời nào có thể giải thích được.
"Quản gia."
Chợt nghe được một cái thanh âm thanh thúy, Khấu Nghĩa ngẩng đầu nhìn lại, thấy người tới là Khấu Ngâm Sa, vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Đại tiểu thư."
Thần sắc cung kính, so với đối đãi Quách Đạm vừa rồi, vậy thì tưởng như hai người khác biệt.
Khấu Ngâm Sa hơi có vẻ hiếu kỳ nói: "Vừa rồi ngươi đang nói chuyện gì với cô gia?"
Khấu Nghĩa chi tiết đáp: "Cô gia hỏi ta về chuyện mua bán Kim Ngọc lâu.”
"Thật sao?"
Lông mày Khấu Ngâm Sa khẽ nhíu một cái.
Khấu Nghĩa vội vàng giải thích, nói: "Đại tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, cô gia chỉ là muốn làm rõ ai là người mua, ai là người bán."
"Thì ra là thế." Khấu Ngâm Sa lập tức thả lỏng lại, chợt lại nghiêm mặt nói: " sự tình liên quan tới Kim Ngọc lâu, ngươi thấy như thế nào?"
Khấu Nghĩa suy tư một lát, mới nói: "Theo ý ta, cho dù là lão gia tự thân xuất mã, chúng ta cũng khó có thể hoàn thành xong vụ mua bán này, bởi vì cuộc mua bán này đối với Kim Ngọc lâu mà nói, là cực kỳ trọng yếu, bọn hắn tuyệt sẽ không cho phép giữa lúc này có vấn đề phát sinh, mà Khấu gia chúng ta gần đây bởi vì vấn đề của cô gia, dẫn đến danh dự cũng bị hao tổn, trừ phi chúng ta có thể nghĩ ra một cái biện pháp tuyệt hảo: chẳng những nắm chắc việc mua lại Trần Lâu, còn phải ép giá tiền mua xuống đủ thấp, bằng không mà nói, Kim Ngọc lâu sẽ không lựa chọn chúng ta, nhưng ở hai phương diện này, chúng ta thật sự không bằng Liễu gia, hơn nữa Liễu gia hiện tại thời thời khắc khắc nhắm vào Khấu gia chúng ta, tuyệt sẽ không để chúng ta dễ dàng cướp được cuộc mua bán này."
"Đúng vậy! Liễu gia bọn họ gần đây khí thế hung hăng bức nhân, thật sự là khinh người quá đáng."
Khấu Ngâm Sa ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, nói: "Cho nên chúng ta không thể tiếp tục một mực nhịn xuống, bởi vì Liễu gia nhất định sẽ không thương tình nương tay với chúng ta, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đánh trả."
Tính đặc thù của cái công việc này khiến tính cạnh tranh của nó khốc liệt hơn bất cứ công việc nào.
Khấu Nghĩa cau mày nói: "Nhưng là lần mua bán này, chúng ta khó mà có chỗ hơn người để cạnh tranh a.”
Khấu Ngâm Sa khóe miệng có chút nhếch lên nói: "Cũng chưa chắc. Kỳ thật Trần Phương Viên kia cũng sớm chết tâm tiếp tục mở tửu lâu này, hắn cũng muốn bán Trần lâu đi, chỉ là hắn không muốn bán cho Kim Ngọc lâu, vì vậy mới kéo dài tới bây giờ, đương nhiên Liễu gia dự định trợ giúp Kim Ngọc lâu mua lại Trần lâu, vậy chúng ta liền đứng về phía Trần lâu đại diện cho người bán, kể từ đó, chúng ta chẳng những có thể lấy được khoản tiền này, còn có thể đáp trả Liễu gia."
Khấu Nghĩa nói: "Thế nhưng là Kim Ngọc lâu ở Lương Viên kinh doanh đã lâu, thế lực phi thường cường đại, quán trà, tửu quán xung quanh, đều là của hắn, Trần Phương Viên còn đấu không lại, ta thấy là những người khác cũng khó có thể có tư cách, bằng không, sớm đã có người mua xuống Trần lâu."
Khấu Ngâm Sa nói: "Cái này ta đã từng suy tính tỉ mỉ, có năng lực còn có tài lực mua lại Trần lâu, chỉ có Túy Tiêu lâu ở Sùng Bắc phường, thành đông, hơn nữa ta nghe nói đông chủ Tào Đạt của Túy Tiêu lâu cũng có dã tâm đặt chân đến Thành Nam này, ngươi ngày mai đi gặp Tào Đạt, nếu mà bên kia có ý, chúng ta liền lập tức liên hệ Trần lâu."
Khấu Nghĩa gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn cô gia bên kia thì sao?"
Nếu cô đã muốn làm như vậy, vậy liền không cần thiết lại đi Kim Ngọc lâu.
Khấu Ngâm Sa thu lại thần sắc, xoay người sang chỗ khác, nhìn qua cảnh sắc trong viện, thản nhiên nói: "Cứ để cho hắn đi đi. Chí ít hắn có thể giúp ta mê hoặc Liễu gia."