• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối, men rượu, gió gào, những lời xúi giục, hormone nữ quấy phá…

Vô số yếu tố kích động đan xen vào nhau khiến trái tim đang ngo ngoe rục rịch càng đập dữ dội hơn.

Đêm đó họ đã chia tay như thế nào nhỉ? Thi Uẩn nghĩ ngợi, ký ức vô cùng rõ ràng.

Cô mắng Chu Trạch Chung có bệnh, nói ghét sự lạnh lùng máy móc của anh, căm hận sự tỉ mỉ của anh. Chu Trạch Chung vẫn bình tĩnh như trước, đương nhiên cũng không đồng ý với yêu cầu chia tay của cô.

Lúc ấy Chu Trạch Chung đã nhường nhịn như thường lệ, nhưng vẫn không thể dập tắt được trái tim đang bức bối của Thi Uẩn.

Có những lời chưa qua kiểm duyệt của não bộ, cũng không xuất phát từ trái tim mà chỉ là buột miệng tuôn ra mà thôi.

Cô tùy tiện nói: “Chu Trạch Chung, chúng ta chia tay đi, em không còn thích anh nữa.”

Thi Uẩn nhớ rất rõ, người đàn ông đang quay lưng lại với cô đứng ngây người rất lâu mới thốt lên một tiếng “Được” khe khẽ.

Mấy ngày sau khi chia tay, có lẽ do được thiên nhiên an ủi, Thi Uẩn không quá buồn bã.

Nhưng khi cơn hưng phấn đó qua đi, cô dần dần bắt đầu nhớ anh, không kìm được muốn đến gần anh.

Cô ghét thái độ lạnh nhạt gần đây của anh, bực bội vì anh không để mắt đến mình, oán trách anh từ chối lời mời về nhà của mình, tức giận vì anh đứng quá gần phụ nữ khác…

Cô như một hũ dấm bị đổ, tự mình ghen ghét trong lòng.

Cô đổi ý rồi, như anh trai cô nói, nếu không nỡ thì quay lại đi, sao phải tự làm khổ mình như thế, cần gì phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Hãy mạnh dạn thừa nhận đi, có lẽ cô vẫn rất nhớ anh.

Thi Uẩn uống cạn ly cocktail trong tay, nồng độ cồn thấp không đủ để làm say người nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu trong việc tiếp thêm can đảm.

Khi cô bật sáng màn hình điện thoại, thời gian vừa qua mười hai giờ đêm, lịch lật sang ngày cuối cùng của tháng năm, chính thức tròn một tháng kể từ ngày cô và Chu Trạch Chung chia tay.

Thi Uẩn uống thêm một ly nước đá, quyết đoán gọi video call cho liên hệ được ghim lên đầu tiên trong Wechat.

Chuông báo của hệ thống vang lên hai hồi, đầu bên kia mới từ từ bắt máy.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng người đàn ông khàn đặc, lạnh như băng pha lẫn chút khó chịu vì bị đánh thức giữa đêm.

Cùng với tiếng nhiễu sóng truyền qua ống nghe tới màng nhĩ, giọng anh lúc này đặc biệt gợi cảm, nhất là khi trong khung hình, người đàn ông còn để lộ bờ vai trần trụi.

Thi Uẩn nhìn đến ngây người, suýt không kìm lòng được: “Có vẻ trong ổ chăn của anh đang thiếu em đấy.”

Hàng mi dài của người đàn ông khẽ rung động, cuối cùng anh vẫn lạnh lùng từ chối không chút thương tiếc: “Đến tháng rồi, không làm được.”

Sau đó... Cuộc gọi bị cúp không thương tiếc.

Lý do từ chối có vẻ quen tai, mỗi lần làm tình đến giữa chừng, Thi Uẩn thường thở hổn hển dùng cái cớ vô lý này để nũng nịu xin dừng lại, tất nhiên điều này chỉ khiến ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn thôi.

Nghĩ đến đây, gò má cô không khỏi ửng hồng.

Hồ Cảnh Ngọc chứng kiến toàn bộ quá trình cười toe toét: “Chậc, đã bắt đầu tán tỉnh rồi à? Phần sau có chương trình gì mà người trưởng thành như chị không xem được không?”

Thi Uẩn không giải thích, chỉ nói: “Em còn chút việc, chị tự chơi đi. À đúng rồi, cho em mượn anh chàng người mẫu xe hơi ấm áp vừa nãy được không?”

Hồ Cảnh Ngọc há hốc mồm: “Em cầu tình yêu không thành, chuyển sang cầu tình dục à?”

Thi Uẩn cười hì hì: “Em chỉ nghĩ người mẫu xe hơi chắc biết lái xe, mà em đang thiếu một tài xế mà thôi.”

Khi Thi Dật đưa cô đến đã tiện tay đỗ xe ở gần đó, vừa hay thuận tiện cho cô quay về.

Về đến nhà, cô tẩy sạch lớp trang điểm tinh xảo trên mặt.

Soi gương trái phải ba trăm sáu mươi độ, đã là dáng vẻ bông hoa trắng ngoan ngoãn dịu dàng khéo léo, có thể ra ngoài bắt đầu thực hiện kế hoạch nhượng bộ được rồi.

Trước khi xuất phát, cô gọi điện cho Tiền Dư: “Hôm kia cậu có đến nhà Chu Trạch Chung giao đồ phải không? Lúc đó cậu đến căn hộ ở đường Hoài Hải Trung hay đến nhà bố mẹ anh ấy?”

Tiền Dư đang bận rộn ăn xiên nướng, ngơ ngác hỏi: “Thì căn hộ đối diện trường cậu đó, mà cậu hỏi làm gì?”

Thi Uẩn hoàn toàn không ngờ tới việc này, căn hộ đó không gần công ty của Chu Trạch Chung, anh mua cũng chỉ để thuận tiện cho cô đi học. Khi cô về nhà ở, anh cũng sẽ về ở căn duplex lớn ở đường Hoài Hải Trung chứ không chọn một mình qua đêm trong căn phòng nhỏ đó.

Lần gặp gỡ ở Vân Đài Các, Chu Trạch Chung say rượu hoàn toàn không nghĩ đến việc ở lại căn hộ gần trường cô, rõ ràng anh không muốn quay về nơi đau lòng đó.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Thi Uẩn, nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc về những vấn đề này, cô tùy tiện tìm một lý do rồi cúp điện thoại.

Sau khi xác định được đích đến, Thi Uẩn tức tốc ra khỏi nhà.

Chú mèo Vũ Sư thường trực ở cửa ra vào nhìn cô từ trên cao, Thi Uẩn ghé sát mặt vào nó, lắc lắc chân mèo đang cuộn tròn hỏi: “Vũ Sư nè, em có muốn có anh rể không?”

Chú mèo không hiểu tiếng người chỉ “meo” một tiếng nghi hoặc, Thi Uẩn lập tức bật cười: “Được rồi, chị sẽ cố gắng.”

Khi cô ra khỏi nhà đúng mười hai rưỡi đêm, Thi Dật lại đang tưới nước cho những cây nho nhỏ của mình trong sân như thường lệ, nói rằng sự sống cần được quan tâm nhiều hơn khi về đêm.

Thi Uẩn lười để ý đến anh ấy, cứ thế chạy thẳng ra cổng sân mà không liếc nhìn.

Thi Dật bị phớt lờ vội vàng gọi cô lại: “Này, đang giữa đêm khuya mà em đi đâu thế?”

Thi Uẩn không dừng bước, chỉ vẫy chìa khóa xe trong tay trước khi lên xe: “Đi tìm bạn đời á.”

Nói đoạn, cô mở cửa phụ, chui vào xe.

May mà hôm nay Thi Dật đeo kính, người cận hơn 4 độ như anh ấy bỗng nhiên có được thiên phú Thiên Lý Nhãn, nhìn rõ mồn một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đang ngồi ở ghế lái.

Tin giật gân! Thi Dật ném phắt ống nước trong tay đi, nhanh chóng gọi video cho bạn thân.

“Này, tôi có một tin tức đáng tiếc và tồi tệ muốn thông báo cho cậu! Em gái tôi, cũng chính là cô bạn gái cũ mà cậu luôn nhớ mãi không quên ấy, hình như trái tim nó đã có chủ mới rồi!”

Câu hỏi tại sao hai anh em cậu đều thích gọi video ngay giữa đêm thế bị Chu Trạch Chung nuốt trở lại.

Mười giây trước, Tiền Dư vẫn đang gửi cho anh sáu tin nhắn, nói rằng anh rất có khả năng bị cắm sừng, thậm chí còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc hình con rùa đầu xanh, hóa ra đều là những ẩn ý thực sự.

Người đàn ông anh tuấn trên màn hình cứ thế yên lặng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.

“Alo? Cậu vừa mất vợ vừa mất luôn cả wifi à?” Thi Dật tưởng là do tín hiệu kém, tính nạp thêm tiền cước mạng cho bạn thân, nhưng vừa nạp xong thì thấy một đôi tay hiện rõ khớp xương tắt phụt màn hình.

Thi Dật ngớ người: Alo! Nhà mạng đấy à? Có người lừa tiền cước mạng này!!!

Khi Thi Uẩn đến khu chung cư của Chu Trạch Chung đã là mười hai giờ năm mươi phút sáng, cô hướng dẫn anh chàng tài xế đỗ xe vào vị trí cố định rồi trả một khoản tiền lớn để đuổi anh ta đi, còn mình thì tạt vào vào một hiệu thuốc hoạt động 24 giờ gần đó.

“Làm ơn cho tôi một lọ thuốc nhỏ mắt.”

Cô nhân viên vốn đang buồn ngủ duỗi người ngáp dài, lấy từ kệ hàng trong cùng ra sáu loại thuốc nhỏ mắt xếp ngay ngắn trên quầy, rồi uể oải hỏi: “Em gái, đây là tất cả các loại của cửa hàng chúng tôi, em xem em cần loại nào?”

Thi Uẩn tiện tay cầm hai lọ so sánh, thấy hướng dẫn sử dụng viết đều giống nhau, không có gì đặc biệt.

Cô đặt lọ thuốc nhỏ mắt xuống, nghiêm túc hỏi cô nhân viên trước mặt: “Chị ơi, có loại nào dùng xong trông thật đáng thương không ạ?”

Cô nhân viên cuối cùng cũng tỉnh táo, tuy không hiểu đây là nhu cầu đặc biệt gì nhưng cô ấy vẫn xử lý được.

“Loại này rất tốt!” Cô nhân viên đẩy ra hộp có giá đắt nhất, nghiêm túc nói: “Chị không coi em là người ngoài nên nói thật với em nhé. Mấy hôm trước con trai chị nhỏ hai giọt thứ này rồi đi dạo phố, ngay cả người ăn xin nằm trên đường cũng nhét vào túi nó hai đồng đấy.”

Có vẻ không hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của mình nhưng Thi Uẩn vẫn mua nó trong mơ hồ.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cô hùng dũng leo lên tầng áp mái của tòa nhà số ba trong khu chung cư.

Đến trước cửa, cánh cửa mật mã màu đen trước đây đã được thay thế bằng cửa chống trộm cao cấp màu xám bạc, trông giống như một món hàng cao cấp chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.

Một cảm giác không tốt dâng lên trong lòng Thi Uẩn, cô không tin vận xui, thử ấn vân tay của mình, quả nhiên là bị từ chối ở bên ngoài.

Đến nước này, chỉ còn cách dùng kế sách khác.

Thi Uẩn đứng trước cửa, ấn lên mí mắt đang run rẩy như mắc bệnh Parkinson, nhanh chóng lấy lọ thuốc nhỏ mắt từ trong túi ra đổ ào ào vào.

“Shh!”

Cảm giác nóng rát ngay lập tức xâm chiếm tròng mắt, nước mắt sinh lý lập tức trào ra.

Meo meo, hóa ra đây là lý do tại sao chị nhân viên kia lại nói loại này dùng xong trông rất đáng thương, thì ra kích thích ra nước mắt thật.

Nước mắt không thể chảy vô ích, nhân lúc còn nóng hổi, Thi Uẩn lập tức gõ cửa, thành thật chờ đợi chủ nhân mời vào.

Khi Chu Trạch Chung mở cửa, có lẽ vẫn còn chút gắt ngủ, anh nhìn cô gái đáng thương mắt đỏ hoe đứng sau cửa mà không hề động lòng, thậm chí còn đầy vẻ vô tình: “Thùng các-tông ngoài cửa không cần nữa đấy, em muốn thì cứ lấy đi.”

Trong khu chung cư có một bà cụ thích nhặt đồ phế liệu mang đi bán, nhưng thực ra đồ của bà cụ không phải do nhặt được mà toàn dựa vào bộ mặt dày đi xin từng nhà.

Bà cụ cứ gõ cửa suốt ngày khiến mọi người khó chịu, ban quản lý sợ rắc rối nên nhắm mắt làm ngơ, vì vậy hầu hết hộ gia đình đều bực bội.

Thi Uẩn nóng tính, mấy lần định cãi nhau với bà cụ, Chu Trạch Chung sợ xảy ra chuyện gì khi anh không có nhà nên mỗi ngày đều để sẵn vài thùng các-tông trước cửa cho bà cụ lấy.

Thi Uẩn không hài lòng với sự nhượng bộ này, mỗi lần đều vẽ bậy lên thùng các-tông, nói là để trừ tà.

Những giọt nước mắt thật giả lẫn lộn trên mặt đã khô hết mà vẫn chưa thấy người đàn ông động lòng thương xót, cô đành chen vào bên trong.

Người đàn ông lộ vai trần trong điện thoại đã mặc quần áo vào nhưng thân hình hoàn hảo vẫn hiện rõ dưới lớp vải mỏng tanh, Thi Uẩn nhìn chằm chằm vòng eo săn chắc đầy sức hút của anh, khóc sướt mướt: “Anh đừng lo, em không chê anh hết phong độ đâu.”

Chu Trạch Chung tức đến nỗi gân xanh trên trán giật liên tục: “Mang thai rồi, không làm được.”

Thi Uẩn nghe vậy càng hăng hái hơn, nhào tới đẩy anh ngã oạch xuống đất: “Thế cho em xin ít vía bầu của anh nha!”

Thi Uẩn ở nhà thường không thích đi dép, Chu Trạch Chung bèn trải thảm Ba Tư khắp nơi trừ nhà bếp và phòng tắm nên khi hai người ngã xuống sàn cũng không đau.

Thi Uẩn vùi cả khuôn mặt vào cổ anh, những sợi tóc con trên đỉnh đầu cọ vào có cảm giác hơi ngứa, mùi nước hoa ngọt ngào của thiếu nữ xộc thẳng vào khoang mũi khiến lồng ngực Chu Trạch Chung hơi ngạt thở.

“Đứng dậy.” Anh trầm giọng gọi cô.

Thi Uẩn cố tình cọ đôi mắt ướt đẫm vào đường cằm hoàn mỹ của anh, giọng nghe ồm ồm: “Em nhớ anh đến nỗi nước mắt cứ tuôn rơi mãi luôn nè.”

Song Chu Trạch Chung hoàn toàn không hề dao động, chỉ im lặng giơ lên một lọ thuốc nhỏ mắt đã rơi xuống đất.

“...”

Do chênh lệch về thể hình, Thi Uẩn nhanh chóng bị Chu Trạch Chung phản công và bắt giữ.

Nhìn đôi tay bị trói bằng cà vạt, Thi Uẩn chu môi, mắt ầng ậc nước, cố gắng tỏ vẻ đáng yêu để thu hút sự thương xót của đối phương.

Thế nhưng Chu Trạch Chung giống như Pháp Hải đã cắt đứt tơ tình, hoàn toàn phớt lờ vẻ ủy khuất giả tạo của cô.

Anh giơ tay gọi một cuộc điện thoại: “Qua đây đón em gái cậu về đi.”

Thi Dật bên kia điện thoại ngớ ra: “Hóa ra cậu chính là bạn đời nó muốn tìm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK