• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, một tia chớp cực sáng giáng xuống, cuối cùng Thi Uẩn cũng nhìn rõ khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Chu Trạch Chung. Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, dường như còn mang theo ý cười nhàn nhạt khó hiểu.

“Em nghĩ sao? Trông anh giống người ăn chay lắm hả?” Đuôi mày đậm của Chu Trạch Chung hơi nhướng lên, ánh mắt khó đoán nhìn cô gái xinh đẹp thấp hơn mình gần một cái đầu.

Người đàn ông chống một tay vào khung cửa, dáng người cao lớn gần như chắn hết lối đi vào phòng.

Chu Trạch Chung là sói dữ, chỉ khi xé nát thịt xương con mồi mới có thể làm dịu được ham muốn khó lấp đầy trong anh.

Sự tĩnh lặng của căn phòng bị phá vỡ, cơn mưa vốn đã dần tạnh lại rào rào trút xuống, sấm sét rền vang như tiếng ồn trầm đục của xe tải chở quá tải chạy qua mặt đường nhựa, khiến nỗi buồn bực chất chứa trong lòng Thi Uẩn trở nên bứt rứt, dần dần thò đầu ra ngoài.

Cô cúi đầu xuống, hàng mi dài cong vút phủ lên mí mắt dưới, tạo thành mảng mờ nhỏ: “Anh là động vật ăn thịt, nếu không chết, em bị anh cắn vài miếng cũng chẳng sao.”

Thi Uẩn rất thích tấn công trực diện, nhưng không thể không thừa nhận, lùi một bước để tiến mới là chiêu thức thành thạo và có hiệu quả nhất của cô.

Cô rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu, cũng có thể dò chính xác điểm yếu của đối thủ nên luôn có thể trở thành người nắm phần thắng.

Chu Trạch Chung nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhượng bộ lùi bước, nhường ra nửa lối đi vào duy nhất.

Thi Uẩn mừng rỡ, mắt cười cong cong định chui vào trong phòng: “Hì hì, vậy làm phiền rồi.”

Tuy nhiên, khoảnh khắc sánh vai với người đàn ông, cô lại bị chặn mất lối đi.

“Không phải anh hối hận rồi chứ?” Thi Uẩn nhìn bàn tay khô ráo đang vòng quanh cánh tay mình, đôi mắt trong veo như nước mở to.

“Không.” Chu Trạch Chung lắc đầu: “Chỉ là muốn hỏi em có thấy điện thoại của anh đâu không.”

Điện thoại của hai người cùng kiểu khác màu, trong đêm tối khó phân biệt được. Thêm vào đó, cả hai đều lưu tên Tiền Dư là “Cá muối” trong danh bạ nên sự hiểu lầm này xảy ra một cách tự nhiên.

“Lúc bị anh đuổi ra khỏi phòng, em có mang theo gì đâu.” Thi Uẩn giơ tay phải lên để chứng minh sự trong sạch.

Hai người im lặng một lúc, đột nhiên đầu óc Thi Uẩn “lóe” lên, mắt tròn xoe ngạc nhiên: “Không phải anh đang nghi ngờ em đấy chứ?”

“Nghi ngờ em chuyện gì?” Chu Trạch Chung không theo kịp dòng suy nghĩ nhanh như chớp của cô.

“Nghi ngờ em cố tình cầm nhầm điện thoại của anh, rồi tạo cơ hội để hai ta gặp nhau đó.” Thi Uẩn nhỏ nhẹ giải thích.

Chu Trạch Chung không đồng ý cũng không phản đối: “Từ bao giờ thì em có xu hướng nghĩ mình là nạn nhân vậy? Làm như không có lý do thì em sẽ không tìm anh ấy?”

Thi Uẩn bị nói trúng tim đen: “...”

Tia chớp lại lóe lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng, chiếu sáng cả cầu thang ở đầu hành lang, tạo ánh sáng tự nhiên hoàn hảo cho con mèo vừa lên tới nơi.

Có lẽ ngửi thấy mùi hương đặc biệt quyến rũ từ người Chu Trạch Chung, chú mèo vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm đã quay lại tầng hai, thậm chí còn dẫn theo bốn chú mèo hoang khác, xuất hiện rất oai phong.

Bốn con mèo lạ ngoan ngoãn ngồi trước cửa phòng, trong khi đó Vũ Sư ra vẻ như địa chủ, ưỡn ngực bước vào cửa một cách kiêu hãnh.

Chu Trạch Chung bật đèn lên, Vũ Sư cùng lúc đó khều chiếc điện thoại từ dưới chân tủ ra.

Đội trưởng cảnh sát meo meo lập công lớn ngồi nghiêm chỉnh trên sàn, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bằng ánh mắt khao khát được khen thưởng.

Chu Trạch Chung xoay người, liếc nhìn đám mèo đủ màu sắc ngồi thành hàng trước cửa, cùng với một người đáng ngờ cố trà trộn vào giữa chúng, cuối cùng thở dài nói: “Vào đi.”

Giống hệt cảnh chen lấn trên đường cao tốc miễn phí vào dịp lễ, bốn mèo một người tranh nhau bước qua cánh cửa hẹp.

Vào phòng rồi, Thi Uẩn ngồi phịch xuống sàn bế Vũ Sư lên hôn hít, hồn nhiên phớt lờ bốn chân mèo đang chống cự của nó.

Chu Trạch Chung đứng tại chỗ nhìn một lúc, rồi quay người leo lên giường, trùm chăn kín mít.

Vũ Sư cuối cùng cũng thoát khỏi gông cùm, nhanh như chớp nhảy lên gối bên cạnh Chu Trạch Chung, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.

Những con mèo khác không có hành động gì thêm, chỉ tìm những chỗ mềm mại như ghế sô pha để ngủ.

Chiếc giường trong phòng này không quá lớn, chỉ rộng một mét rưỡi, nhưng Chu Trạch Chung vẫn có thể nghiêm ngặt chiếm đúng nửa bên trái, thể hiện ý thức phòng vệ rất cao.

Thi Uẩn tắt đèn, nằm ngang trên nửa bên phải giường, mũi gần như dí sát vào cổ Chu Trạch Chung để ngửi.

“Anh là tằm à?” Cô nhìn chằm chằm người đàn ông cuộn tròn, hơi ghen tị mở lời: “Anh đã ăn mấy mẫu cỏ bạc hà mèo vậy? Sao lại được đội quân mèo yêu thích đến thế nhỉ?”

Mùi sữa tắm trên người cô gái hơi ngọt, gần như xâm chiếm toàn bộ không khí xung quanh Chu Trạch Chung, mang lại cảm giác khó chịu trong môi trường thiếu oxy.

Có lẽ Thi Uẩn cũng là cỏ bạc hà của anh, nếu không làm sao giải thích được bàn tay đang vô thức tiến gần và bộ não đang chìm đắm như hồ dán của anh lúc này.

Chu Trạch Chung vén chăn lên, đột ngột kéo cô vào ổ chăn ấm áp.

Bờ vai được bàn tay ấm áp bao bọc, sự vuốt ve nhẹ nhàng cũng khiến cơ thể run rẩy không kiểm soát, đôi mắt Thi Uẩn trở nên mơ màng, cô không kìm được tiếng thở dốc.

Cùng bị kéo vào không gian bí mật còn có Vũ Sư với đôi mắt xanh lè.

Nó ngồi nghiêm chỉnh dưới khoảng không gian cong lên của hai người, tò mò quan sát hành vi kỳ lạ của con người, tìm hiểu thêm thông tin trong bóng tối nhằm khám phá bí mật. Con ngươi vốn dựng đứng của nó cũng bắt đầu trở nên dẹt tròn, để hấp thụ nhiều ánh sáng hơn trong đêm tối.

“Cuộc gặp gỡ như một truyền thuyết nhưng lại rất quen thuộc, trên bầu trời có muôn vàn tinh linh~ Nói rằng nghe tôi này nếu có sự xuất hiện của ánh sáng xanh~ Hạnh phúc đang ở nơi đó~ Luồng điện thật lạ như một kỳ tích xẹt qua đời em~”

Sau khi bị hai chùm ánh sáng xanh làm bỏng lưng, điều đầu tiên Thi Uẩn nghĩ đến lại là bài hát “Ánh sáng xanh” của Tôn Yến Tư.

Cô lúng túng chui ra khỏi chiếc giường tràn ngập mùi thơm nồng nàn của hương ngải đắng, run rẩy nói: “Ặc, trong nhà không có đồ bảo vệ, hay là hôm nay dừng ở đây thôi.”

Chu Trạch Chung vỗ nhẹ đầu mèo, Vũ Sư ngoan ngoãn nhắm mắt lại dưới sự vuốt ve đầy ẩn ý của anh, nằm xuống giả vờ ngủ ở chỗ lõm giữa gối.

Trái tim đang xao động cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Chu Trạch Chung ho nhẹ hai tiếng mới làm dịu giọng khàn: “Em muốn về rồi à?”

“Tiếc quá.” Thi Uẩn đỏ mặt, chậm rãi lắc đầu, chỉ vào cửa sổ bay cách giường hai mét nói: “Hôm nay em sẽ ngủ ở đó vậy.”

Cửa sổ bay trong nhà đều được làm rộng chín mươi xen-ti-mét, dài một trăm tám mươi lăm xen-ti-mét, không khác gì nhiều so với giường ký túc xá thông thường.

Vào khoảng hơn ba giờ chiều, căn phòng này sẽ hứng ánh nắng đẹp nhất, hồi nhỏ Thi Uẩn thường chạy qua đây ngủ trưa, Thi Kỳ Văn tiện thể nhờ người làm một tấm nệm phù hợp cho cửa sổ bay nên dùng làm giường tạm thời cũng rất thích hợp.

Chu Trạch Chung kéo cô lại, trầm giọng nói: “Để anh.”

“Đợi khi nào anh cưa bớt một xen-ti-mét chân đi thì hẵng bàn với em nhé.” Thi Uẩn ôm Vũ Sư đang không tình nguyện chạy về phía cửa sổ bay.

Thấy cô đã quyết tâm ngủ ở đó, Chu Trạch Chung cũng không ngăn cản nữa, dù sao Thi Uẩn cũng ngủ ở chỗ này không ít lần.

Từ những miêu tả quá khứ được khuếch đại của Thi Dật, anh biết được rằng, khi Thi Uẩn ở độ tuổi dậy thì, vì cãi nhau với bố, cô thường đứng trên cửa sổ bay đã bị bịt kín cao bảy mươi xen-ti-mét, hét lên thống thiết rằng: “Thi Uẩn này dù có chết, có nhảy từ đây xuống cũng không ngủ chung giường với ông Thi Kỳ Văn đâu.”

Tất nhiên, cái giường này phải loại trừ phần cửa sổ bay ra, bởi vì nó thuộc về sự dâng tặng tự nguyện của bố Thi Uẩn. Dù sao khi cửa sổ bay (giường) vừa mới hoàn thành, Thi Kỳ Văn đã vui vẻ viết tay cho Thi Uẩn một tờ “giấy chứng nhận nhà đất”, từ lâu đây đã là tài sản của cô rồi.

Thấy cô cứng đầu, Chu Trạch Chung đành chạy ra phòng khách lấy mấy tấm đệm mềm trải đầy trên sàn nhà đối diện với cửa sổ bay.

Sự thật chứng minh anh rất có tầm nhìn xa, khi trời vừa hửng sáng, Thi Uẩn đã đáp chính xác xuống tấm đệm mềm với tư thế xứng đáng nhận 100 điểm.

Thực ra dáng ngủ của Thi Uẩn khá tốt, nhưng cũng chỉ là tương đối so với Thi Dật mà thôi.

Dáng ngủ cũng là phương pháp gián tiếp để hai anh em chứng minh mối quan hệ huyết thống ngoài các phương pháp khoa học.

Trong tám tiếng chợp mắt, Thi Dật đóng vai kim phút, tận tâm tận lực nghiêm túc xoay đủ tám vòng ba trăm sáu mươi độ trên giường để thể hiện lòng trung thành.

Còn Thi Uẩn thì không trung thành như vậy, trong quá trình thúc đẩy dòng chảy thời gian, cô không muốn làm kim phút chăm chỉ, cũng không đồng ý thoái lui chọn nhiệm vụ của kim giờ, thường chỉ hoàn thành đến góc chín mươi độ đầu tiên đã hoàn toàn xì hơi.

Lúc này cô vẫn như vậy, xoay ngang trên chiếc giường chỉ rộng chín mươi xen-ti-mét, rơi xuống là chuyện đương nhiên.

Chu Trạch Chung và các chú mèo đều giật mình, anh vội vàng vén chăn xuống giường kiểm tra cô gái tội nghiệp đang khóc sướt mướt.

Bình minh mới vẫn đón chào cơn mưa, nhưng dù sao thì trời mùa hè vẫn sáng sủa hơn.

Chu Trạch Chung ngồi trước mặt Thi Uẩn, đưa tay vuốt ve mái tóc rối của cô, dịu dàng hỏi: “Đau không em?”

“Đau.” Thi Uẩn nhân cơ hội nhào vào lòng anh, khóc rấm rứt: “Em cảm thấy đầu em bị ngã hỏng rồi.”

Lời cô nói có vẻ hơi cường điệu nhưng Chu Trạch Chung vẫn cẩn thận sờ soạng cái đầu tròn trịa của cô một lúc, đến khi chắc chắn không có chỗ nào sưng hay bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

“128×65÷45+353,111111-17,8686 bằng bao nhiêu?” Anh bất ngờ đọc ra một dãy số ngẫu nhiên.

Thi Uẩn đương nhiên không có khả năng tính toán lượng tử, cô trợn mắt, bực bội báo một đáp án bừa: “520,1314.”

Chu Trạch Chung cười khẽ: “Xem ra không bị ngốc.”

Thi Uẩn vừa mới ngã choáng váng khoanh tay đắc ý cười: “Đương nhiên rồi, cũng phải xem em thông minh cỡ nào chứ.” Nói rồi cô huýt sáo đầy lưu manh với Chu Trạch Chung: “Hơn nữa, dù em có ngốc đi thì yêu anh một đời một kiếp cũng sẽ là hành vi bản năng của em thôi.”

Thi Uẩn chắc chắn Chu Trạch Chung rất thích kiểu này của mình, nếu không cô cũng không dễ dàng được mời lên giường ngủ lần nữa.

Chỉ là hai người phân chia rất rõ ràng, mỗi người đắp một chăn, ngay cả Vũ Sư cũng bị trưng dụng làm mèo lính canh trấn giữ biên giới.

Mặc dù đêm nay náo loạn làm giấc ngủ đứt quãng nhưng đồng hồ sinh học vẫn kéo Chu Trạch Chung rời giường đúng giờ.

Khi anh xuống tầng, Tiền Dư ăn mặc theo phong cách hip-hop đã chờ sẵn ở ghế sô pha đối diện cầu thang.

“Sao, tìm tôi đưa cậu đi sở thú à?” Chu Trạch Chung lạnh nhạt mở lời.

Vì cơn hóng hớt bùng cháy dữ dội, Tiền Dư thức trắng đêm, lẽ ra giờ này anh ta phải buồn ngủ díp mắt nhưng vẫn tỉnh như sáo.

Anh ta ngồi thẳng lưng, vừa thấp thỏm vừa tò mò hỏi: “Tối qua tôi không làm phiền hai người chứ?”

Chu Trạch Chung uống nửa cốc nước ấm, nhướng đôi mắt hơi sưng lên hỏi lại: “Hai người nào?”

Nhìn Thi Uẩn đang bước ra từ phòng Chu Trạch Chung, Tiền Dư nuốt nước bọt, không còn do dự mà khẳng định: “Hai người đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK