• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Bùi Lương, cấp trên trực tiếp của anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, điềm tĩnh và cứng nhắc.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì có vẻ đúng là như vậy, nhưng nếu đi sâu vào bên trong thì còn cần phải nghiên cứu thêm.

Dù sao thì qua gu bạn gái, có vẻ anh không điềm tĩnh như mọi người tưởng tượng.

Chu Trạch Chung không lựa chọn một cuộc hôn nhân hoàn hảo với một quý cô đoan trang xinh đẹp như những gì người xung quanh đoán. Ngược lại anh bị một cô gái nhỏ ồn ào lừa mất cả người lẫn tim, đây mới là điều khiến tất cả mọi người bất ngờ.

Trước đây Bùi Lương chưa tiếp xúc nhiều với Thi Uẩn, chỉ nghe nói đối phương là một cô gái trẻ rất táo bạo và phóng khoáng, không ngờ lại bạo đến mức có thể thốt ra mấy lời tình tứ trắng trợn như thế này ngay giữa đám đông.

Nhưng Chu Trạch Chung bị trêu chọc lại không có cảm xúc gì, anh chỉ bình tĩnh đẩy cái đầu tròn của đối phương ra, rồi điềm đạm lên tiếng: “Rất xin lỗi, hiện tại em không có điều kiện đó.”

Thi Uẩn không nản lòng vì sự vô tình của anh, chỉ cười híp mắt nhìn anh hỏi: “Nếu trong lòng anh không có em, vậy sao anh tìm được em?”

Cô ngồi ở một góc rất hẻo lánh, nơi này ánh sáng mờ tối, hơn nữa cô còn mặc một chiếc váy đơn giản hoàn toàn trái ngược với phong cách lòe loẹt thường ngày. Nếu không cố ý tìm kiếm, Chu Trạch Chung tuyệt đối không thể nhận ra sự hiện diện của cô.

Chu Trạch Chung đứng dậy, nửa cười nửa không liếc nhìn cô gái trẻ tươi như hoa trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Bùi Lương tiết lộ tin tức quân sự cho phe địch xong thì hối hận, dù sao tiền lương của cậu ta cũng là anh trả.”

Bùi Lương: “...”

Thực ra không phải vì hối hận nên phản bội mà là sau khi máy bay hạ cánh, Bùi Lương không thể nào liên lạc được với Thi Uẩn, trong khi đó Chu Trạch Chung không biết gì đang vội vã bước ra khỏi sân bay. Thấy người sắp đi ra khỏi phạm vi sân bay rồi, trong tình huống đặc biệt khẩn cấp, Bùi Lương mới buộc phải tiết lộ tin Thi Uẩn đến đón anh.

Lúc đó hai người đi tìm quanh khu vực đưa đón một hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra cô nhóc nghịch ngợm đang ngủ say trong một góc hẻo lánh.

Thi Uẩn cười với Bùi Lương: “Nếu anh muốn, tôi cũng có thể trả lương cho anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nếu không phải e ngại ánh mắt đe dọa như lưỡi dao băng của Chu Trạch Chung, có lẽ Bùi Lương đã không kiềm chế được mà phải khuất phục trước đồng tiền rồi.

Anh ta nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, đau đớn từ chối: “Ừm… Ha ha ha, tôi rất thích làm việc ở Đồng Nhạc, sếp tốt bụng đồng nghiệp tuyệt vời, hiện tại vẫn chưa có ý định nghỉ việc, cô Thi đừng trêu tôi nữa.”

“Không sao, sau này có nhu cầu có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.” Thi Uẩn đứng dậy mỉm cười vỗ vai anh ta, rồi đảo mắt, tự nhiên chuyển chủ đề: “À phải rồi, tối nay các anh về thế nào?”

Bùi Lương lén liếc Chu Trạch Chung, thành thật trả lời: “Tôi đã dặn trước trợ lý La đỗ xe ở bãi đỗ gần đây, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa sếp Chu về nhà.”

Chuyến bay về nước là đổi vé gấp từ sáng ngày kia sang tối nay, thời gian hạ cánh khá muộn nên Bùi Lương không thông báo cho tài xế đến làm thêm giờ.

“Rồi sau đó anh lại tự lái xe về nhà hả? Vậy đến lúc trợ lý Bùi tới nhà ít nhất cũng phải một giờ sáng rồi đúng không?” Thi Uẩn nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ, giả vờ ngạc nhiên nói: “Theo tôi thì trợ lý Bùi cứ lái xe về nhà đi, tôi tiện đường chở Chu Trạch Chung về là được.”

Cô nhướn mày, nở nụ cười xấu xa với Chu Trạch Chung đang nghiêm mặt: “Thời tiết xấu thế này, ai nỡ để trợ lý Bùi phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi chứ?”

Kể từ khi Chu Trạch Chung chia tay, bầu không khí trong công ty hạ thấp hơn rất nhiều, khiến lòng người luôn căng thẳng.

Mặc kệ lý do chia tay của hai người là gì, ít nhất có một điểm rất rõ ràng, Chu Trạch Chung vẫn chưa buông được Thi Uẩn.

Bùi Lương và ba trợ lý khác đều nhất trí cho rằng, Chu Trạch Chung đang khổ vì tình nên mới u sầu suốt ngày.

Dựa vào điểm này, đồng thời cũng vì muốn những ngày tương lai của mình dễ thở hơn, Bùi Lương mới quyết định ra tay đóng góp một chút công sức nho nhỏ. Đây chính là lý do tại sao anh ta đột nhiên tiết lộ lịch trình của cấp trên cho Thi Uẩn, người mà anh ta hoàn toàn không quen.

Huống chi sau khi nói chuyện với Thi Uẩn làm nũng qua camera hôm qua, Chu Trạch Chung đã thức đêm làm xong công việc, thậm chí còn đổi gấp chuyến bay về nước từ ngày mùng hai sang tối nay, những dấu hiệu này không cần nói cũng hiểu.

Bùi Lương rất muốn để lại không gian đầy bong bóng màu hồng này cho hai người, nhưng anh ta không được phép mà cũng không dám tùy tiện rời đi, vì vậy chỉ có thể làm một trợ lý câm cúi đầu không nói gì.

Chu Trạch Chung khẽ cười: “Bị em nói hết những lời hay ho rồi, anh làm người xấu cũng không sao, có điều sao em chắc chắn anh sẽ đồng ý?”

“Phải biết rằng anh thực sự không phải là người tốt lành gì cho cam, xét cho cùng anh vẫn là một nhà tư bản, bóc lột là bản năng.” Anh cúi người ngồi xuống ghế tựa, đôi chân thon dài tự nhiên co lại, dáng vẻ trông khá biếng nhác.

“Vậy phải làm sao đây?” Thi Uẩn liếc nhìn đồng hồ điện tử đang hiển thị chính xác đến từng giây trên tường, đột nhiên ngồi xổm trước mặt Chu Trạch Chung, nhìn anh đầy mong đợi: “Nhưng em vẫn rất muốn được ăn mừng Tết Thiếu nhi với riêng mình anh thôi.”

Chu Trạch Chung nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của cô, mím môi im lặng một lúc, rồi mới đưa tay gõ lên mặt đồng hồ điện tử trên cổ tay cô. Lúc này kim phút đang nhảy đến phút thứ năm mươi chín, bắt đầu đếm ngược sáu mươi giây cuối cùng của ngày.

Anh nhìn cô chăm chú, ngón trỏ chạm nhẹ vào dái tai cô, giọng khàn đặc: “Ừm, chúc em Tết Thiếu nhi vui vẻ.”

Thi Uẩn kéo lấy ngón tay thon dài của anh, đặt một nụ hôn lên đó. Cô cười tươi rói, nói vội trong giây cuối cùng trước khi sang ngày mới: “Anh Chu à, xin hãy chúc chúng ta cùng vui vẻ.”

Ánh mắt của vị sếp mỗi ngày luôn lạnh lùng bỗng dưng đượm ý xuân, Bùi Lương không ngạc nhiên mà chỉ thấy vô cùng khiếp sợ.

Anh ta đứng bên cạnh, người cứng đờ vì lúng túng: “Vậy… Tôi đi nhé?”

“Anh cứ đi đi, trên đường chú ý an toàn.” Thi Uẩn vội giành nói.

Thấy Chu Trạch Chung không có ý phản đối, Bùi Lương quả quyết bỏ vali lại chạy vội ra ngoài, không muốn làm bóng đèn sáng rực trong đêm tối mờ ảo, tích điện cho bầu không khí mập mờ giữa hai người kia thêm một giây nào nữa.

Góc hẻo lánh giờ chỉ còn lại hai người, Thi Uẩn cười rạng rỡ: “Xem ra anh Chu chỉ có thể đi với em thôi.”

Vừa nói xong, điện thoại phát ra âm thanh báo tin nhắn đến, là từ Bùi Lương vừa mới biến mất khỏi tầm mắt.

[Sếp Chu chỉ mang theo một cái vali đi Nhật.]

Thậm chí đối phương còn gửi kèm một emoji nháy mắt đầy ẩn ý, như thể đang ám chỉ điều gì đó.

Thi Uẩn nhìn hai chiếc vali đen trắng bên chân mình, chợt hiểu ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

[Anh vừa đi vội quá nên quên vali của mình ở đây phải không? Nếu đồ đạc quan trọng thì anh có thể quay lại lấy ngay, hoặc sáng mai tôi sẽ nhờ người đem đến cho anh cũng được.]

Dù sao đối phương cũng giúp cô theo đuổi tình yêu mới rơi vào tình cảnh này, cô nên đền đáp một chút.

Thấy Thi Uẩn không hiểu ý mình, Bùi Lương đành phải nói thẳng ra.

[Trong vali đó toàn là quà sếp Chu mua, tôi thấy đều là những thứ con gái thích, chắc chắn một trăm phần trăm là mua tặng cô đấy.]

Mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng Bùi Lương rất tin tưởng vào độ chính xác của lời mình nói.

Ngay khoảnh khắc gặp Thi Uẩn, những tưởng tượng của Bùi Lương về cô bỗng trở nên cụ thể hóa.

Túi xách dây chuyền họa tiết màu hồng trong vali, áo hai dây đỏ in hoa văn cầu kỳ, kẹp tóc kiểu dáng kỳ lạ… Tất cả những món quà rực rỡ bắt mắt đó bỗng có chủ nhân.

Bùi Lương chợt nhớ lại yêu cầu của Chu Trạch Chung với nhân viên bán hàng. Mỗi khi vào một cửa hàng, anh đều nhẹ nhàng nói với họ: “Tôi muốn tặng quà cho một cô gái mới ngoài hai mươi, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, rất đáng yêu, tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng.”

Bộ móng tay mới làm xong của Thi Uẩn gõ lách cách trên màn hình điện thoại, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.

Chu Trạch Chung nhìn vẻ mặt chăm chú đắm chìm của cô, hơi không vui, anh che miệng ho khan hai tiếng: “Em định đợi đến sáng mai mới đưa anh về à?”

“Anh vội lắm hả?” Thi Uẩn gửi xong emoji cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn anh: “Thực ra chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”

Chu Trạch Chung từ chối ánh mắt tình tứ của cô, tự kéo hai chiếc vali đi trước.

Bước chân anh không nhanh, Thi Uẩn chỉ cần đi nhanh một chút là theo kịp.

Cô như một chú chim sẻ, xoay quanh anh ba trăm sáu mươi độ không góc chết, miệng líu lo không ngừng.

“Anh gan thật đấy! Anh có biết xe em đậu ở đâu không mà dám dẫn đường thế?”

Chu Trạch Chung không dừng bước, chỉ bình thản nhướng mắt nhìn cô: “Nếu anh đi sai hướng, giờ này em đã hóa thành rào chắn người kêu la ầm ĩ rồi.”

Huống hồ anh rất rõ thói quen đỗ xe của Thi Uẩn, cô thường thích đỗ xe ở vị trí gần lối vào nhất, tìm ở khu vực đó chắc chắn không sai.

Và sự thật đúng là như vậy, trong bãi đỗ xe đêm khuya không có nhiều xe, Chu Trạch Chung chỉ cần liếc mắt đã thấy chiếc Porsche màu hồng đang đỗ dưới mái hiên lối vào. Sau khi xếp gọn hai chiếc vali vào cốp xe, anh định kéo cửa ghế lái theo phản xạ.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, thân hình nhỏ nhắn của Thi Uẩn đã nhanh nhẹn lách qua khe hở giữa cửa xe và ngực anh.

“Em đã nói là em sẽ đưa anh về mà.” Cô kéo dài âm cuối, như đang nũng nịu trách móc.

Trời tháng sáu ở phương Nam rất nóng, dù đang mưa to nhưng vẫn xen lẫn một luồng nhiệt ẩm ướt, không hề mát mẻ.

Cả hai đều mặc trang phục mỏng nhẹ, làn da nam nữ gần như tiếp xúc trực tiếp, vùng tiếp xúc truyền đến một nhiệt độ khác hẳn bầu không khí nóng nực.

Hơi nóng bức, từ tâm hồn đến thể xác đều như vậy.

Chu Trạch Chung lùi lại hai bước, lúng túng mở miệng: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động chạm lung tung.”

Thi Uẩn giơ tay lè lưỡi với anh: “Em có động tay đâu, anh đừng vu khống nhé.” Nói xong cô đi vòng qua phía bên kia xe mở cửa ghế phụ: “Anh Chu, ghế phụ của em chỉ dành cho anh ngồi thôi.”

Chu Trạch Chung bước chân dài ngồi vào: “Thế à? Sao anh nhớ Tiền Dư cũng từng ngồi nhỉ?”

Khi chiếc xe này mới về tay, Chu Trạch Chung còn chưa xuất hiện trong tầm mắt anh em nhà họ Thi.

Đó là khoảng ba năm trước, Thi Uẩn dưới sự thúc giục đến chết đi sống lại của huấn luyện viên trường dạy lái, cuối cùng đã miễn cưỡng hoàn thành tất cả các môn thi trước Tết, vui vẻ nhận được bằng lái.

Vào một đêm cuối tuần nọ, Thi Dật gọi một nhóm bạn đến chúc mừng, anh ấy sắp xếp bảy tám người ở các ngã tư từ đường Mã Đương đến đường Diên An Tây, đợi Thi Uẩn lần lượt đón từng người, nói là muốn để mọi người đều thấy khả năng lái xe thần sầu của em gái.

Thậm chí, lúc đó Thi Uẩn còn lái chính chiếc xe này...

Về việc tại sao Chu Trạch Chung biết được chuyện trước khi anh đến thì phải cảm ơn cái miệng hay khoác lác của Thi Dật, cùng với những đóng góp tình bạn của Tiền Dư, tên này thích đăng mọi thứ lên vòng bạn bè và luôn để chế độ công khai vĩnh viễn.

Nếu không ngại phiền phức, có thể mở vòng bạn bè của Tiền Dư lật về ngày 28 tháng 12 ba năm trước.

Đó là một đêm không gió, dù chỉ ngồi ghế phụ có ba phút cũng không ngăn được Tiền Dư đăng liên tiếp ba status ghi lại khoảnh khắc “đẹp đẽ”.

[Đây là một buổi tối yên tĩnh, kẻ đáng thương lẽ ra nên cuộn mình trên chiếc giường êm ái là tui giờ đang phải chịu một hình phạt kiểu mới.]

[Dù có gào rách họng cũng không cứu được học viên bên cạnh, hôm nay tui đã biến thành huấn luyện viên trường dạy lái xe…]

[Còn tưởng mình đang ngồi máy bay, đợi mãi mới phát hiện hóa ra mình đang đi xe rùa già.]

Thi Uẩn bị vạch trần quá khứ đen tối im lặng chốc lát, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh cô đã huy động các dây thần kinh trong não suy nghĩ khẩn cấp ra lời đáp.

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, đề nghị anh nên quên nó đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Trạch Chung hơi nghiêng người sang, nhìn chằm chằm cô không rời mắt: “Vậy có phải anh có thể hiểu rằng, anh nên bỏ qua sự thật là em đã đá anh, nhiệt tình tiếp nhận mối quan hệ mập mờ hiện tại của chúng ta không?”

Ánh mắt anh hơi lạnh, khiến người khác thấy rùng mình khi chạm phải.

Thi Uẩn run rẩy mất tự nhiên, cuối cùng gian nan lên tiếng: “Không cần phải bỏ qua, chuyện này quả thật là hành động bồng bột của em.”

“Bây giờ em rất hối hận và đau khổ.” Cô lén nhìn người đàn ông với đôi mắt ươn ướt, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: “Thực ra em không chỉ muốn mập mờ với anh, em còn muốn theo đuổi anh lần nữa.”

Chu Trạch Chung quay mặt đi, tựa cả người vào ghế mềm: “Tại sao em nghĩ anh là người luôn bị động nhỉ? Không phải em cứ theo đuổi thì anh nhất định phải đồng ý.”

Thi Uẩn khịt mũi, làu bàu: “Nếu anh muốn chủ động theo đuổi em thì em cũng không có ý kiến mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK