• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Uẩn không phải kiểu người quá để ý đến mặt mũi, bằng không đã chẳng lập được thành tựu hạ gục quán quân mặt lạnh như tiền trong vòng ba ngày ngắn ngủi nhờ tuyệt chiêu ăn dầm nằm dề và dây dưa tới cùng.

Đúng là mối quan hệ người yêu cũ này có chút kỳ diệu, cộng thêm đối phương còn vừa bị mình đá, không cần nghĩ cũng biết bầu không khí sẽ ngượng ngùng tới cỡ nào.

Nhưng bụng sôi mà còn nhịn thì người khó chịu cuối cùng vẫn chỉ là một mình mình và chuyện đó lại chẳng tốt tí nào, hơn nữa cũng không cần thiết.

Huống chi đối phương đã đưa cho mình bậc thang, hiện tại cô chỉ cần sắm vai một cô gái đầu óc ngốc nghếch là xong, thế thì có gì mà không được?

Thi Uẩn nhoẻn miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má: “Nghe anh hết.”

Thật ra Chu Trạch Chung đã lật xem trước phần đáp án nằm cuối sách bài tập rồi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ người ta đưa ra một câu trả lời chính xác mới bắt tay vào làm.

Mỡ hành là nguyên liệu nấu ăn vô cùng đơn giản, cách làm không cầu kỳ, hương vị cũng bình thường, không mấy đặc sắc.

Ít nhất trong mắt Chu Trạch Chung, đây chỉ là một tô mì trộn đơn giản, không có tí sức hấp dẫn nào.

Nhưng với Thi Uẩn lại khác.

Thi Uẩn ôm mèo, người dựa vào khung cửa chỗ nhà bếp, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn bếp, nghiêm túc nấu ăn, tựa như những gì cô vẫn hay làm vào mỗi tối trước đây.

Cường tráng, cao lớn, đẹp trai, lại cẩn thận, tỉ mỉ.

Có điều thứ Thi Uẩn ghét nhất là cái tính cẩn thận đó của anh. Hành bỏ vào chảo dầu phải được cắt đều tăm tắp, bệ bếp lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, tới cả tiếng dầu sôi xèo xèo trên chảo cũng không thể thô lỗ tùy tiện.

Thậm chí, ngay cả khi cô đang “mướt mát” trên giường cũng chẳng tránh nổi kiếp nạn bị đôi bàn tay thon dài, đường nét rõ ràng kia lau dọn sạch sẽ liên tục.

Có thể nói, Chu Trạch Chung tựa như một cỗ máy hình người tinh vi với thiết lập chuẩn xác từng mi-li-mét đến từ thế giới Cyberpunk trong tương lai.

Chẳng bao lâu sau, mì đã được bưng ra bàn, Chu Trạch Chung ngồi xuống cách Thi Uẩn một ghế, sau đó mở điện thoại lên, bắt đầu kiểm tra cũng như xác nhận tài liệu công việc được gửi đến từ nước ngoài.

Đầu bếp không có ý tranh công, Thi Uẩn cũng chẳng nói nhiều làm gì, thong thả cầm đũa lên, im lặng ăn mì.

Có điều tô mì hôm nay không giống ngày thường, tuy mùi vị vẫn ngon như cũ, nhưng lại hơi mặn, tuy rất khó nhận ra nhưng cũng đã thoát khỏi phạm trù “chuẩn xác như máy móc” của ai kia rồi.

Cài đặt của người máy xuất hiện lỗi sao? Thi Uẩn ngạc nhiên nghĩ thầm.

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi cách mình không xa, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hẹp dài, bờ môi mỏng nhạt, đúng là gương mặt chẳng soi ra được khuyết điểm nào.

Đương nhiên anh cũng đã chú ý tới ánh mắt nóng rực của người nào đó, nhưng vẫn lặng im không đáp.

Lượng mì anh nấu dựa trên sức ăn ngày thường của Thi Uẩn, theo lý thuyết cô hoàn toàn đủ khả năng ăn hết, vậy mà cuối cùng lại bị một chú mèo con ngăn cản.

Nhà Thi Uẩn là một công trình kiến trúc có tính bảo tồn thuộc dạng biệt thự sân vườn kiểu Âu, vì được xây từ nhiều năm trước, cộng thêm kết cấu tổng thể không dễ tu sửa nên hiệu quả cách âm không tốt cho lắm.

Đêm nay trời đổ cơn mưa lớn, chốc chốc lại có tiếng sấm đì đùng, hơi bất cẩn chút thôi là con mèo đang nằm ghé người trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi bị dọa tới bật dậy.

Cũng vì thế mà tô mì của Thi Uẩn mới bị Pokémon nào đó dùng chiêu “đuôi sắt” hất văng xuống đất.

Tô không vỡ, nhưng hơn nửa mì sợi còn trong tô đổ hết lên cặp đùi trần của cô.

Tốc độ ăn của cô vẫn luôn chậm rì rì, lại thêm hơi lạnh còn sót lại từ chiếc điều hòa lúc trước nên nhiệt độ của sợi mì rớt trúng đùi cô không quá cao, chưa đến mức làm bỏng da.

Thi Uẩn đứng bật dậy, run run hai chân, số mỳ mới vừa tìm được nơi “an cư” lập tức rơi hết xuống đất, nhưng mỡ hành trơn nhớt không dễ làm sạch như thế.

“Cởi tất ra đi.” Chu Trạch Chung ngồi bên cạnh chợt cất tiếng, giọng có hơi gượng gạo.

Đôi tất màu lam dài tới bắp chân đã bị dầu mỡ thấm ướt một mảng lớn, vì vậy cô cũng chẳng tính giữ lại, thế là ngoan ngoãn cởi tất ra định vứt đi.

Thùng rác gần nhất là cái dưới nhà bếp, cách bàn ăn tầm mười bước chân.

Dép bông đi trong nhà đã bẩn, Thi Uẩn chỉ đành dùng chân trần vận chuyển rác về đúng chỗ của nó.

Mấy đầu ngón chân mượt mà với phần móng được sơn màu hồng nhạt vừa lộ ra ngoài không khí đã bị bàn tay to lớn ấm áp của Chu Trạch Chung đè trở lại.

“Để anh.”

Dứt lời, anh trưng gương mặt lạnh như tiền, bình thản cầm lấy đôi tất trong tay cô, đi vài ba bước ném vào thùng rác đặt trong nhà bếp, trên đường về còn tiện tay lấy một cặp dép nhựa dễ lau chùi ở trong tủ giày về cho cô.

Thi Uẩn xỏ dép vào, chợt chú ý tới quần jean của anh cũng vô tình bị bẩn một mảng ngay chỗ đùi, trên chiếc quần nhạt màu thình lình xuất hiện vài giọt dầu màu nâu nằm rải rác, trông chẳng ăn nhập chút nào.

Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng nhắc nhở, Chu Trạch Chung vẫn luôn nhìn chằm chằm bắp chân dinh dính của cô bất ngờ lên tiếng: “Vào nhà tắm rửa sạch vết dầu trước đi, dùng sữa tắm chà mấy lần là hết dính ngay thôi.”

“Ừm.” Thi Uẩn ngoan ngoãn gật đầu, lí nhí hỏi: “Thế còn anh?”

“Có cần anh đưa em vào nhà tắm rồi hầu hạ em rửa luôn không?” Chu Trạch Chung liếc cô, giọng lành lạnh.

Sắc mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, cứ như thể chỉ cần Thi Uẩn nói cần, anh nhất định sẽ thực hiện vậy.

“Không đến nỗi đó đâu.” Thi Uẩn không dám nhìn anh.

Chỉ là tay chạm đầu ngón chân thôi, có phải chỗ nào khác lạ đâu, trước kia anh còn từng vuốt ve rồi ôm hôn rất nhiều lần, ấy thế mà hôm nay lại khiến cô mặt đỏ tai hồng hệt như lần đầu vậy.

“Ừm, đi đi.” Chu Trạch Chung không nhìn cô nữa, thủng thẳng xoay người kiểm tra xem con mèo vừa gây chuyện có bị sao không.

Thi Uẩn tốn gần hai mươi phút mới chà rửa sạch sẽ mấy vết dầu mỡ trên người, chờ tới khi cô quay về phòng khách, nơi này đã tối om không còn chút ánh sáng.

Cô nương theo ánh đèn phát ra từ điện thoại nhìn một vòng, phát hiện sàn nhà đã được lau dọn sạch bóng, ngay cả rác cũng đã được phân loại xong.

Thậm chí đám mèo hoang tới nhà cô tá túc cũng đều được anh sắp xếp xong chỗ ngủ, bây giờ đang thành thật nằm xếp hàng ngủ say sưa trong ổ mèo do Chu Trạch Chung mới vừa dùng thảm gấp tạm cho.

Thi Uẩn bước lên tầng hai, đầu tiên là lẻn vào căn phòng của anh trai nhà mình.

Cô làm lơ người đàn ông họ Thi nào đó đang í ới gọi mấy nhóc nho mau tới cứu mình bằng vốn tiếng Nhật sứt sẹo trên giường, mò mẫm tiến về phía tủ quần áo, quơ tay rút đại một cái quần ngủ rồi lanh lẹ rời khỏi phòng.

Trạm kế tiếp là phòng của Chu Trạch Chung.

Cửa vừa bật mở, đập vào mắt là ai kia đang cầm cái quần vừa cởi trên tay, đứng quay lưng về phía cửa.

Đôi chân thẳng tắp, thon dài, rắn rỏi, chắc nịch hoàn toàn phơi bày ngay trước mắt cô.

Ngay lúc Thi Uẩn định tiếp tục hướng mắt lên phía trên, người đàn ông mặt lạnh như tiền kia đã ngồi xuống giường, phủ chăn che đi phần da thịt trần trụi đang lồ lộ ngoài không khí của mình.

“Em không gõ cửa.” Anh giơ tay che khuất mắt, thoạt nhìn có vẻ rất đau đầu.

“Thật ngại quá, quen tay.” Thi Uẩn áy náy mở miệng.

Trước kia lúc hai người còn hẹn hò, dù Chu Trạch Chung có đang tắm thì cô vẫn có thể hiên ngang xông vào, đâu cần bận tâm tới mấy chuyện này…

Chu Trạch Chung không tiếp tục đề tài này, nhìn cô hỏi: “Có gì không?”

Thi Uẩn ngồi xổm ở đầu giường, giơ cái quần trong tay qua đỉnh đầu, nghiêm túc nói: “Đền quần xin lỗi.”

Có đôi khi Chu Trạch Chung cảm thấy hai anh em nhà họ Thi có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có đầu óc bình thường.

Chu Trạch Chung bình tĩnh vươn tay nhận lấy quần ngủ trong tay cô: “Biết rồi, ra ngoài đi.”

Thi Uẩn chỉ về phía quần jean mà anh vừa cởi, nói nhỏ: “Có ơn phải báo ơn, anh giúp em thu dọn tàn cục, em hẳn là nên giúp anh giặt quần.”

Dứt lời, cô ôm quần chạy như bay ra ngoài.

Thỉnh thoảng Chu Trạch Chung sẽ nán lại đây một đêm, thế nên lúc nào cũng để sẵn hai bộ quần áo ở đây cho tiện thay đổi.

Nhưng rõ ràng Thi Uẩn đã quên béng mất chuyện đó.

Chu Trạch Chung nhìn chằm chằm cái quần in đầy hình cả gia đình Ultraman cực kỳ sặc sỡ trong tay, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhấc chân mặc vào.

Là cô gái duy nhất trong nhà, Thi Uẩn được đặc cách sở hữu căn phòng lớn nhất, chiếm trọn nguyên cả tầng ba.

Trong phòng bày trí đủ loại gia dụng, thậm chí còn chuyên môn lắp đặt cả một khu giặt quần áo riêng cho cô sử dụng.

Đương nhiên, công việc giặt giũ toàn do dì giúp việc tới dọn nhà mỗi sáng toàn quyền phụ trách, không cần cô phải bận tâm tới.

Sau một hồi lâu nghiền ngẫm tờ hướng dẫn sử dụng, Thi Uẩn cuối cùng cũng hiểu rõ một đống chi tiết cần cài đặt như lượng nước, lượng nước giặt, hình thức giặt…

Chiếc máy ngoài ban công bắt đầu khởi động, Thi Uẩn gần như kiệt sức cũng nằm vắt ngang trên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Tới hơn nửa đêm, cô choàng tỉnh vì lạnh, sau một lúc co duỗi cánh tay tê dại đến không còn cảm giác, cô mới nhớ ra cái quần bị bỏ quên trong máy giặt.

Thi Uẩn vội chạy đi lấy, sau đó phát hiện vết dầu mỡ dính trên quần đã nhạt đi nhiều, nhưng phần màu loang lổ vẫn còn ngoan cố bám dính trên ống quần.

Cô không còn cách nào ngoài việc cầm bàn chải chà thủ công.

Thi Uẩn đã mệt đến choáng váng, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành xong việc giặt giũ, dẫn tới động tác trên tay không kiềm được mà có hơi mạnh bạo.

Chẳng mấy chốc cánh tay đã mỏi nhừ, tính ra còn hiệu quả hơn tấm thẻ tập cả năm của các phòng gym bị cô vứt xó ở góc nhiều.

Cuối cùng vết bẩn loang lổ cũng bay màu, Thi Uẩn ném quần vào trong máy sấy, xoay người trở về giường ngủ khò khò.

Sáng hôm sau, khoảng tám giờ, Thi Dật mặc vest chạm mặt với Chu Trạch Chung mặc đồ ở nhà ngay trên hành lang.

Thi Dật không mấy ngạc nhiên khi mới sáng sớm đã bắt gặp người đàn ông mười giờ mới cần lên công ty, vì đây là một dị nhân chỉ cần nhắm mắt nghỉ một lúc đã có thể nạp đầy năng lượng cho cả ngày dài.

Anh ấy trố mắt nhìn chằm chằm chiếc quần vô cùng quen thuộc trên người Chu Trạch Chung, nghiêm túc hỏi: “Chu Ngải Lỵ, sao cậu lại mặc quần của Thi Phẩm Như tôi thế?”

Chu Trạch Chung chẳng thèm nhìn anh ấy, vô cảm bước xuống nhà dưới: “Cậu nên hỏi Thi (Thế) Hiền nhà cậu mới đúng.”

“Em ấy cưỡng hiếp cậu hả?” Con ngươi Thi Dật giãn lớn, cất giọng kinh hoảng.

Chu Trạch Chung quay đầu nhìn anh ấy, giọng bình thản vô cùng: “Đầu óc trống rỗng tốt ghê, suy nghĩ gì cũng dám bỏ vào.”

Thi Dật tức giận đá anh một cước, rồi mở miệng chào bố vừa ra ngoài tản bộ về một tiếng sau đó hấp tấp rời khỏi nhà.

Gia đình Thi Dật kinh doanh khách sạn, ba năm trước sau khi học xong thạc sĩ tại Hồng Kông, anh ấy đã trở về quản lý toàn bộ gia nghiệp.

Để phối hợp với việc quản lý liên tục đưa vô vàn hình thức khách sạn vào hoạt động, thời gian làm việc của tập đoàn mẹ cũng như các công ty con đều bắt đầu khá sớm, cơ bản rơi vào tầm tám giờ đến tám giờ rưỡi sáng, thế nên Thi Dật ngủ nướng mới vội vàng như vậy.

Vài năm trước, vì làm việc quá liều mạng nên Thi Kỳ Văn mắc phải không ít bệnh nền, chỉ có thể cho bản thân nghỉ hưu sớm.

Ông thích nhân lúc không khí trong lành sáng sớm ra ngoài tản bộ một vòng, sau đó về nhà ngủ thêm một giấc.

Ông tán gẫu qua lại với Chu Trạch Chung một lúc, sau đó để lại một câu lập lờ nước đôi rằng “Thật ra bé Uẩn rất thích cháu” rồi xoay người quay về phòng.

Dì giúp việc bắt đầu làm việc từ bảy giờ sáng, kết thúc lúc năm giờ chiều, công việc chính là chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của Thi Uẩn. Giống như những bảo mẫu thường xuất hiện trong truyện “Tổng giám đốc bá đạo”, dì giúp việc cũng họ Vương, họ thường gọi dì ấy là dì Vương.

Lúc dì Vương xuống nhà bếp còn cầm theo một cái quần jean nhăn nhúm, miệng khẽ cằn nhằn: “Lâu rồi mới thấy cô chủ ngủ say như chết thế này.”

Hôm nay, lúc phát hiện trong máy sấy có một cái quần jean nam, dì ấy vốn định đánh thức Thi Uẩn dậy hỏi xem tình hình ra sao, ai mà ngờ có lay cỡ nào cũng không gọi dậy nổi cái người đang nhiệt tình theo đuổi giấc mơ kia.

Dựa theo quan hệ trong gia đình này, dì ấy đoán khả năng cao chủ nhân của cái quần là Chu Trạch Chung, thế là quyết định cầm nó đi tìm chủ.

“Sếp Chu, đây là quần của cậu đúng không? Tôi gọi mà cô chủ không dậy, đành tới hỏi cậu thử xem.”

“Là của tôi.” Chu Trạch Chung gật đầu: “Sáng nay cô ấy không có tiết, không cần gọi cô ấy dậy.”

Dì Vương mới vừa bình tâm lại, ngay giây sau đã bắt đầu đồng cảm với chiếc quần bị giày vò cả đêm: “Cái quần này bị giặt tới xù cả lông, khéo chỉ cần mạnh tay thêm một chút là sẽ biến thành kiểu quần rách gối, rách đùi luôn ấy, cậu xem có cần tôi mang đi vứt không?”

Chu Trạch Chung nhìn chằm chằm cái quần khô cong queo còn cứng đờ đầy kỳ lạ trước mặt, mặt không chút gợn sóng. Thú thật, tối qua khi thấy Thi Uẩn cầm nó đi, anh đã dự liệu trước kết cục hy sinh của nó rồi.

“Cứ giữ lại đi, chẳng may sau này phá sản, phải dọn ra gầm cầu ở thì chắc còn có ích đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK