• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, anh biết rồi.” Chu Trạch Chung mất tự nhiên rút tay lại, lòng bàn tay vẫn còn hơi ẩm ướt, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Muộn rồi, em về phòng ngủ đi.”

Chắc chắn đây là Chu Trạch Chung sau khi say rượu, Thi Uẩn dám khẳng định chắc nịch. Thái độ lạnh lùng đuổi khéo này giống hệt như vẻ mặt vô tình của anh khi từ chối lời mời về nhà của cô trong đêm mưa lần trước.

Rượu là thứ thần kỳ, nó có thể tự dưng phóng đại lòng can đảm vốn yếu ớt của con người, cũng có thể là liều thuốc sám hối để thu hồi mọi hành động trong cơn say.

Mặc dù Chu Trạch Chung là một chàng trai Trung Hoa luôn giữ chữ tín nhưng Thi Uẩn vẫn không kiềm chế được lòng nghi ngờ lung tung khi mất đi cảm giác an toàn. Cô sợ bộ não của anh bị treo máy sẽ xóa sạch những ký ức đã được lưu trữ trong ổ nhớ, lo tình cảm nồng nàn của hai người đêm nay sẽ tan biến sạch cùng với hơi cồn dễ bay hơi.

Cô đảo đôi mắt to tròn suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định ký tên đóng dấu để đảm bảo quyền được theo đuổi tình yêu của mình.

Thi Uẩn ngồi xếp bằng trên sô pha, cầm bút viết đầy một trang giấy ghi chú của khách sạn.

“Thưa anh Chu thân mến, xin hãy để lại tên quý của anh ở đây, để chúng ta có thể kết mối duyên lành lưu danh sử sách.” Thi Uẩn chỉ vào chỗ trống bên cạnh tên mình, nghiêm túc đưa ra lời mời.

Chu Trạch Chung đứng bên cạnh cô đã đọc gần hết phần nội dung rồi, tóm tắt sơ là yêu cầu anh đồng ý cho Thi Uẩn tiến hành chiến dịch theo đuổi tình yêu và không được từ chối, phản kháng hay rút lui. Nếu cần thiết, thậm chí anh còn phải hợp tác vô điều kiện…

“Đây là điều khoản ngang ngược.” Chu Trạch Chung hơi nhướng đôi mi mỏng, chỉ ra chính xác điểm mấu chốt của bản thỏa thuận này.

Thi Uẩn nhét mạnh cây bút vào tay anh, bĩu môi phản bác: “Ngang ngược chỗ nào? Em còn chưa yêu cầu cuối cùng anh phải đồng ý với em đấy, thế này đã rất công bằng rồi! Nếu anh không đồng ý ở bên em, sao một cô gái yếu đuối như em ép buộc được anh?”

Nói xong, cô giơ nắm tay lên che mắt, giả vờ lau nước mắt, thút tha thút thít: “Hơn nữa anh vừa mới đồng ý cho em cơ hội lấp đầy trái tim trống rỗng của anh cơ mà…”

Trong tình huống không có cảm xúc chân thật tác động, chắc chắn mấy “hạt ngọc” không rơi nổi rồi, mà giờ quay đầu ra ngoài mua thuốc nhỏ mắt cũng không hiệu quả bằng việc để mưa rơi ướt bờ mi.

Tuy các cách trên có thể gây sự đồng cảm nhưng không mang tính kịp thời. Dù có biến đổi thế nào, suy cho cùng vẫn là lợi dụng vẻ ngoài yếu đuối để gợi lòng thương của người đàn ông mà thôi, thế nên việc giả vờ khóc chẳng khác gì các phương pháp khác về bản chất.

Quả nhiên, thấy cảnh này, gân xanh trên huyệt Thái Dương của Chu Trạch Chung lại bắt đầu giật giật.

Anh thở dài, cuối cùng đành nhượng bộ để lại chữ ký đồng ý trên tờ giấy.

Thấy mục đích đã đạt được, đôi mắt đượm ý cười của Thi Uẩn lập tức cong thành hình trăng khuyết, cô vẫy tay chào Chu Trạch Chung đang trưng vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian nên hôm nay tạm dừng ở đây nhé.”

Việc thúc đẩy tình cảm phải từ từ tiến hành, không thể vội vàng gấp gáp ép ra kết quả được, dừng lại đúng lúc mới là cách quyến rũ nhất. Thi Uẩn tin điều này sâu sắc nên chỉ để lại một nụ hôn gió rồi phóng khoáng rời đi.

Rời khỏi căn phòng ngập tràn hương vị ngải đắng, Thi Uẩn mới ngửi rõ mùi rượu kích thích tỏa ra từ cơ thể mình, giống như những hạt lúa mạch lên men quá độ đang bốc hơi qua lỗ chân lông trên da, khiến đầu óc chuếnh choáng.

Cô lắc đầu, chạy vội đến bên cửa sổ, mở toang tất cả các cửa sổ trong phòng. Đợi đến khi cơn gió ồn ào và những giọt mưa to đập vào mặt, cô mới cảm thấy ý thức mình dần dần quay về lại.

Nhiệt độ cơ thể vẫn còn khá cao, làn da toát mồ hôi nhẹ càng thêm nhớp nháp bức bối trong mùa mưa oi ả, cô cần phải tắm ngay lập tức.

Thi Uẩn vừa ngáp vừa đi về phía phòng tắm, đến trước cửa cô mới nhớ ra mình chưa chuẩn bị quần áo thay. Dù sao họ cũng vừa quyết định đổi kế hoạch đi về trong ngày trước đó, đương nhiên không thể tính đến tình huống đặc biệt này rồi, càng không thể chuẩn bị trước cho những khả năng chưa biết.

Gặp khó khăn, Thi Uẩn đi tìm Chu Trạch Chung để nhờ giúp đỡ theo bản năng.

Cửa vừa mở ra, cô phát hiện người cần tìm đã đứng sẵn trước cửa.

Bàn tay trái nắm hờ của Chu Trạch Chung vẫn còn lơ lửng trên không, chưa kịp gõ cửa.

Một bóng người cao lớn chắn lối đi làm ánh đèn hành lang không lọt vào được, dọa Thi Uẩn giật nảy mình.

Cô nhíu mày, hơi trách móc: “Anh làm em sợ muốn chết.”

Chu Trạch Chung cũng không ngờ cánh cửa lại đột ngột mở ra, vẻ mặt bình tĩnh vẫn như thường ngày nhưng mí mắt hơi run rẩy như muốn tiết lộ tâm trạng hoảng hốt của anh. May mắn thay, ông trời vẫn luôn ưu ái Chu Trạch Chung, căn phòng tối tăm không bật đèn đã che giấu biểu cảm của anh.

Thậm chí, cả giọng nói mất tự nhiên cũng bị tiếng mưa ồn ào lấp đi.

“Chết rồi? Vậy cái thứ đang nhảy nhót trên ngực anh là gì đây?”

Để mặc Thi Uẩn áp sát vào lồng ngực mình, Chu Trạch Chung thuận tiện hạ bàn tay đang lơ lửng trên không lên đầu cô gái, vuốt phẳng mái tóc bị gió thổi rối.

Thi Uẩn vòng tay ôm lấy eo thon của người đàn ông, ngẩng đầu cười tủm tỉm: “Là trái tim bé nhỏ của anh đó!”

Chu Trạch Chung dở khóc dở cười trước câu tán tỉnh sến súa này của cô, giả vờ nghiêm túc nói: “Đập hơi nhanh quá rồi đấy.”

“Vậy phải làm sao đây? Em thực sự yêu anh quá rồi.” Thi Uẩn bất lực dang hai tay ra.

Có lẽ vì những ngày tháng chia tay quá nhạt nhẽo vô vị, Chu Trạch Chung hơi không đỡ nổi câu đùa bộc trực đầy bất ngờ của cô. Hai tai người đàn ông đỏ bừng, anh ho khan hai tiếng, cố gắng chuyển chủ đề.

“Đây là quần áo Ưu Doanh nhờ người giao đến cho em.” Chu Trạch Chung giơ cao túi giấy cỡ lớn trong tay lên, cuối cùng cũng kéo được sự chú ý ra khỏi cái miệng nhỏ xinh đang líu lo như chim hót của cô.

Thi Uẩn nhận lấy gói đồ nặng trịch, bên trong là một bộ quần áo đã được phối sẵn, thậm chí những món đồ nhỏ như tất cũng được đặt riêng trong túi kín ở góc.

Nhu cầu cấp bách đã được giải quyết, cô xúc động vô cùng, lập tức gửi tin nhắn cảm ơn cho Hà Ưu Doanh.

Đầu bên kia cũng là người thường xuyên online trên mạng, tốc độ kiểm tra và trả lời tin nhắn đều ở mức hàng đầu.

[Không cần khách sáo, quần áo đều là đồ mới, đã được khử trùng rồi, cứ yên tâm sử dụng nhé.]

[Nhưng mà thật lòng chị không nghĩ đến việc này đâu, đều là Trạch Chung nhờ vả hết đấy, em cứ đi cảm ơn cậu ta là được rồi (nháy mắt tinh nghịch).]

Đôi mắt Thi Uẩn long lanh như sao sáng, cô kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi đỏ ửng của người đàn ông.

“Cuối cùng em cũng hiểu sâu sắc ý nghĩa thực sự câu ‘Có anh là có cả thế giới’ của Châu Kiệt Luân rồi.”

Có thể Thi Uẩn không đóng góp được nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, nhưng trụ cột tinh thần mà cô xây dựng thì vô cùng vững chắc.

Trái tim lại bị trêu đùa, Chu Trạch Chung cũng không ngờ mình lại dễ dãi đến vậy. Anh xoa đầu tóc bồng bềnh của cô, cười khẽ: “Được rồi, đi tắm đi.”

“Anh có muốn đi cùng em không?” Thi Uẩn ngây thơ đưa ra lời mời.

Chu Trạch Chung nhếch mép: “Xin lỗi, anh hơi bảo thủ, thể hiện cụ thể ở việc từ chối quan hệ tình dục trước hôn nhân.”

Thi Uẩn: “...”

Đúng là tự bê đá đập chân, thiếu nữ bị nắm trúng điểm yếu cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.

Chu Trạch Chung dẫn cô gái mặt mày u oán vào phòng tắm, bận rộn chuẩn bị sẵn mọi thứ cần dùng, rồi hé cửa sổ trong phòng tắm ra một khe nhỏ mới bước ra ngoài: “Đừng đóng kín cửa sổ, cũng đừng để nước nóng quá, có chuyện gì thì gọi anh.”

Thi Uẩn biết anh sợ cô ngất xỉu trong không gian kín. Mặc dù cô không say rượu nhưng người đàn ông trước mắt luôn sẵn sàng lo lắng cho cô, dù sao đạo lý “phòng xa hơn chữa cháy” không phải tự nhiên mà có.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rào rạt, hoàn toàn cách biệt với cơn mưa dữ dội bên ngoài.

Lòng không yên, tạp chí điện tử trong tay như đàn kiến lít nha lít nhít, không thể đọc được chữ nào. Dường như Chu Trạch Chung tưởng mình đã quay trở lại năm đầu tiên tiếp xúc với tiếng Đức, bỡ ngỡ, non nớt song cũng đầy tò mò.

Cuối cùng, máy sấy tóc bắt đầu hoạt động mười lăm phút, Chu Trạch Chung thở phào nhẹ nhõm, đóng tạp chí hóa học vừa mới lật được hai trang trong tay lại, quay người rời khỏi phòng 1108.

Trên tàu cao tốc trở về, Tiền Dư cầm vé ghế giữa, khóe miệng run rẩy: “Ặc, hay là tớ ngồi bên trái nhé?”

Ghế thương gia của chuyến tàu này là ba ghế một hàng, bên trái một ghế, bên phải hai ghế song song, Tiền Dư tình cờ được phân vào vị trí ở giữa khó xử.

Anh ta ghét sao tự dưng bản thân lại nhiệt tình, kiên trì thêm tên hai kẻ ngốc kia vào tài khoản 12306 của mình để đặt vé chung nữa…

Thi Uẩn bị Chu Trạch Chung cưỡng ép gọi dậy, lúc này cô đang buồn ngủ muốn chết nên phớt lờ Tiền Dư: “Suỵt~ Tớ thích đàn ông im lặng.”

Tiền Dư nhìn ánh mắt tối tăm u ám của người đàn ông bên cạnh, lắp bắp nói: “Ha ha ha, chắc cậu ấy đang tỏ tình với anh đấy.”

Chu Trạch Chung nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Cảm ơn, tôi nghe ra được.”

Tiền Dư: “...”

Trong trò chơi tình yêu của cặp đôi nhỏ, cuối cùng anh ta vẫn dựa vào thực lực của bản thân, từng bước đưa bản thân ra ngoài vòng tròn.

Khi đến Thượng Hải, hai bác tài xế mà Chu Trạch Chung gọi sẵn đã đến từ sớm.

Một người phụ trách đưa Chu Trạch Chung về công ty đi làm, người còn lại chịu trách nhiệm đưa Thi Uẩn và Tiền Dư về nhà.

Sau khi ngồi vào xe, Thi Uẩn mở cửa sổ bên phía mình, cười tươi ném vô số nụ hôn gió cho Chu Trạch Chung đang đứng ngoài cửa sổ, miệng liên tục lải nhải những câu sến sẩm kiểu “Love you, love you”.

Tiền Dư trợn tròn mắt: “Bà cô tổ ơi, pháp thuật cầu yêu của cậu có phải phô trương quá rồi không?”

Ai cũng biết Chu Trạch Chung là người trầm lặng sống nội tâm, Tiền Dư rất sợ cô sẽ lật thuyền trong mương.

Thi Uẩn lắc lắc ngón trỏ, vô cùng tự tin nói: “Yên tâm đi, anh ấy thích kiểu tỏ tình phô trương này lắm, nếu không cậu nghĩ tớ ngồi yên chờ đợi là có thể theo đuổi được anh ấy à?”

Tiền Dư suy ngẫm: “Vậy nếu tớ biểu hiện xốc nổi một chút, có phải cậu ta sẽ chú ý đến sơ yếu lý lịch của tớ không?”

Sự thật chứng minh, có những lời không nên nói trước, suy nghĩ muốn đi làm vừa mới treo biển hành nghề trong đầu, khách hàng đã nôn nóng muốn đặt dịch vụ rồi.

Hai người vừa đi đến cửa nhà, đúng lúc gặp mẹ của Tiền Dư ra ngoài đi làm.

Bà Tiền là giảng viên đại học, giờ giấc làm việc không cố định nên hai người gặp được bà ấy cũng không thấy lạ.

Có điều sau khi chào hỏi xong, hình như bà Tiền không có ý định rời đi, mà đăm chiêu quan sát con trai mình.

Kỹ năng thiên bẩm của giáo viên đạt đến mức tối đa, bà ấy chỉ nhìn một cái cũng có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Tiền Dư lắp bắp: “Mẹ, mẹ còn có chuyện gì không?”

Ánh mắt bà Tiền sắc bén, giọng điệu rất nghiêm túc: “Có phải con đang yêu đương không?”

Thi Uẩn đang đứng bên cạnh hóng hớt lập tức cảnh giác, vội lùi lại hàng chục bước để phủi sạch hiềm nghi: “Cháu xin tuyên bố trước, không phải với cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK