• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn, không cần đâu.” Chu Trạch Chung xoa cái trán hơi nhức nhối, không nhìn cô gái trẻ ngồi bên cạnh.

Thi Uẩn chưa bao giờ giấu được cảm xúc của mình, sự bực dọc hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này: “Tại sao?”

Không gian trong xe chật hẹp, không khí dường như đã bị cơn giận của cô bao trùm, hai người đàn ông ngồi ghế trước run rẩy, chỉ muốn co rúm lại thành một quả bóng nhỏ trốn ở góc khuất.

Chu Trạch Chung hơi nghiêng người, đôi mắt đen láy cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt Thi Uẩn: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Giọng nói tuy lạnh lẽo nhưng cũng rất nhẹ nhàng, cảm xúc vẫn bình tĩnh, nếu không phải khuôn mặt trắng trẻo của anh còn đỏ ửng thì quả thực không thể nhận ra là anh đang say.

Mặc dù Chu Trạch Chung đang kể sự thật nhưng lời lẽ lại pha lẫn một chút cảm xúc cá nhân, vì chính cô đã chủ động buông tay anh ra, anh là người bị động nên hơi oán trách cũng không hiếm lạ.

Thi Uẩn cúi đầu, im lặng ngồi yên tại chỗ. Chu Trạch Chung cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào đỉnh đầu đen nhánh của cô.

Tiếng mưa rơi trên nóc xe càng lúc càng rõ, gần như lấp đầy cả tai.

Trong lòng buồn bực khó chịu, giống như khí hậu miền Nam đang dần nóng lên và ẩm ướt vì những cơn mưa.

Thi Uẩn không thở nổi, chợt đẩy tung cửa xe, bước nhanh vào màn mưa, bỏ đi không thèm ngoái lại.

“Sếp Chu, hay là anh đi dỗ cô ấy đi?” La Toàn giả chết bất ngờ sống lại đưa ra lời khuyên.

Chu Trạch Chung rời mắt khỏi vóc dáng mảnh mai vừa biến mất sau cánh cửa, nhắm mắt tựa lưng vào ghế, trầm giọng ra lệnh: “Không lái xe thì xuống đi.”

Cửa nhà đóng sầm, giày cởi ra bị vứt lung tung suýt thì lật ngửa, Thi Uẩn bước vào nhà với vẻ mặt cáu kỉnh, dường như cô đang rất tức giận.

Vũ Sư nhảy xuống khỏi tủ ở lối vào, giơ chân lên lặng lẽ chỉnh đôi giày của cô lại, như thể đang bắt chước hành động của Chu Trạch Chung trước đây.

Quả nhiên, chẳng có sinh vật nào trong nhà này không ăn cây táo rào cây sung hết, Thi Uẩn thầm mắng.

Thi Dật đang nằm bẹp trên ghế sô pha bị tiếng động này dọa giật nảy, anh ấy chậm rì rì lết đến trước mặt Thi Uẩn, giơ tay vuốt mái tóc dài hơi ướt của cô, cười hỏi: “Ai bắt nạt cô chủ nhỏ nhà chúng ta vậy?”

Thi Uẩn gạt tay anh trai ra, tức giận nói: “Tất cả sinh vật giống đực đấy.” Nói xong thì chạy thình thịch về phòng.

Thi Dật bế thốc Vũ Sư đang xếp giày còn chăm chỉ hơn cả chôn kít lên, tò mò hỏi: “Mèo đực bị thiến cũng vẫn là đực, có phải mày chọc giận bà cô tổ rồi không?”

“Hay là…” Anh ấy cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân đã được xếp gọn gàng, trầm ngâm: “Thần tượng của mày chọc con bé giận thành thế này?”

Thi Uẩn nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, cố gắng hiểu hành động vừa rồi của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ ra được một kết luận là tình cũ còn vương. Đáp án này rất đáng sợ, làm cô trằn trọc cả đêm.

Nghe nói cắt tóc có thể cắt đứt muôn vàn sợi phiền não, hôm sau vừa học xong tất cả các tiết, cô chạy ngay đến một tiệm cắt tóc mới mở gần trường, yêu cầu anh thợ Tony thân mến cắt phăng mái tóc dài đến thắt lưng của mình đi.

Tóc được cắt đến vai, không thấy rõ phía sau đầu nhưng vầng trán vốn trơn láng của cô giờ bị một đống tóc mái bên cao bên thấp như chó gặm chiếm đóng thì hiện ra rõ mồn một.

Thi Uẩn đã đè nén cảm xúc cả ngày trời, cuối cùng không nhịn được òa khóc: “Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”

Chủ tiệm cắt tóc mím môi không dám cười, càng không dám lên tiếng bào chữa cho học trò của mình, bởi vì đứa con trai đang tuổi dậy thì bỏ nhà ra đi của ông ấy cũng không cắt được kiểu tóc phóng khoáng như vậy.

“Thế này nhé, em gái, lần này chúng tôi không tính tiền.” Ông chủ lén nhìn đường cong nhảy múa trên trán thiếu nữ, rồi lại âm thầm bổ sung một câu: “Sau này chúng tôi sẽ bồi thường cho em gấp đôi! Không, gấp ba lần phí cắt tóc, em thấy có chấp nhận được không?”

Thi Uẩn chưa kịp mở miệng đã thấy Tiền Dư ung dung đẩy cửa bước vào.

Anh ta đi vòng quanh Thi Uẩn nhìn trái nhìn phải, rồi quay đầu cười toe toét với hai chàng trai đứng ngoài cửa: “Tôi đã bảo là Thi Uẩn mà, các cậu còn không tin.”

“Chỉ là tóc mái này…” Tiền Dư thận trọng lên tiếng: “Bị chó gặm à?”

Anh chàng Tony vừa tròn mười tám ngẩng đầu lên, bướng bỉnh không chịu để nước mắt rơi xuống.

Ông chủ cười gượng: “Ừm… Ha ha, giám đốc tạo mẫu nhà chúng tôi đúng là tuổi Tuất.”

Thi Uẩn tuyệt vọng lên tiếng: “Hứa với tôi, lần sau để người tuổi Tý giúp tôi cắt nhé, ông nội tôi nói tuổi này hợp với tôi hơn.”

Tiền Dư liếc mắt đầy mập mờ: “Ỏ, lại tỏ tình với anh Chu của tớ à? Tớ hiểu, cậu vô cùng yêu anh ta.”

Thi Uẩn: “...”

Hai ngày sau khi vừa về từ Hulunbuir, một vài người bạn chung của hai người bao gồm cả Tiền Dư đã điên cuồng hỏi cô về lý do chia tay thật sự.

Thi Uẩn không biết phải bắt đầu từ đâu, những tin nhắn gửi đi từ điện thoại toàn là những lời qua loa lấy lệ.

Nhưng bây giờ người ta đã xuất hiện trước mặt, cô không thể trốn tránh nữa, đành phải trơ mắt nhìn mình bị “bắt cóc” đến câu lạc bộ tư nhân do bạn bè mở.

Máy đánh mạt chược tự động chạy ầm ầm, nhân lúc xáo bài, mọi người lại bắt đầu tò mò về lý do chia tay của Thi Uẩn và Chu Trạch Chung.

Thi Uẩn thua liên tiếp hai ván, bực bội lên tiếng: “Các cậu có tin không, Chu Trạch Chung biến thái đến mức yêu cầu mỗi đôi giày tớ cởi ra đều phải thẳng hàng tăm tắp. Hơn nữa, rõ ràng anh ấy bận như vậy rồi mà vẫn có thể gọi video định kỳ về giám sát tớ uống đủ tám cốc nước, ai thèm uống thứ chẳng có vị gì này chứ? Rồi đến loại rau khó ăn nhất thế giới là bông cải xanh nữa, cứ ba ngày một lần anh ấy lại gắp vào bát tớ một miếng…”

“Chỉ vậy thôi à?”

Khi bạn bè hỏi về lý do chia tay với Chu Trạch Chung, Thi Uẩn tưởng mình có thể huyên thuyên những lời tố cáo từ tận đáy lòng cả buổi không hết như khi ngồi với Hồ Cảnh Ngọc.

Nhưng việc không như mong đợi, những lời oán hận vừa mới bắt đầu đã bị tàn nhẫn cắt đứt nguồn cảm hứng, lúc này đây cô chẳng thốt ra được một chữ nào, kể cả những lời nên nói hay không nên nói.

Cô quy kết nguyên nhân là do chán ngán việc lặp đi lặp lại câu chuyện, đổ tội cho cảm xúc đột ngột xuất hiện giữa đêm khuya, song dường như tất cả những điều này đều không thể giải thích được sự trống rỗng trong lòng cô dạo thời gian gần đây.

Hôm nay Tiền Dư mới đáp xuống Thượng Hải, chơi ở Singapore hơn một tuần, việc đầu tiên anh ta làm khi về Thượng Hải không phải là về nhà ăn chân giò heo hầm của bà ngoại mà chạy thẳng đến trường của Thi Uẩn để “bắt giữ” cô tại chỗ, không ngờ lại được nghe một mớ dưa cũ hết hạn như vậy, còn toàn là dưa thúi…

Tiền Dư thất vọng ghê gớm: “Cậu chắc chắn không phải đến để khoe khoang tình yêu hết hạn của mình đấy chứ?”

Những thông tin ít ỏi được đề cập ở trên, Tiền Dư với tư cách là bạn chung cũng nghe kể rồi, tất nhiên cũng thấy nhiều.

Không xét đến chuyện có thật hay không, quả thật mấy lời này có trộn lẫn chút giả dối.

Ví dụ như chuyện giày dép, Chu Trạch Chung đúng là đã yêu cầu Thi Uẩn thực hiện vô số lần, nhưng…

“Hình như giày cậu cởi ra đều do Chu Trạch Chung xếp gọn đúng không?”

Lại tới chuyện uống nước liên quan đến sức khỏe, Tiền Dư càng có quyền lên tiếng.

“Năm ngoái tớ bị sỏi thận than trời trách đất chẳng phải do uống ít nước à? Tiền Dư này không đủ tư cách làm gương xấu cho cô chủ Thi hả?”

Còn về chủ đề cuối cùng, anh ta thực sự không rõ nên tạm thời bỏ qua.

Thi Uẩn im lặng một lúc, rồi thử mở lời: “Ở bên anh ấy, tớ luôn cảm thấy mình có thêm một người mẹ.”

Đôi mắt Tiền Dư không to nhưng đầy vẻ vô tội: “Không phải cậu đang thiếu một người mẹ sao?”

Ý thì đúng đấy, nhưng cách nói này thật sự chẳng có duyên chút nào.

Thi Uẩn mất mẹ khi mới hai tuổi, gia đình không cố ý giấu giếm sự thật về việc mẹ cô đã về thiên đường. Thêm vào đó, người nhà vì thương xót nên càng yêu thương cô gấp bội, bạn bè xung quanh lại nhiều nên Thi Uẩn rất ít khi rơi vào nỗi đau thiếu vắng tình thân, tất nhiên cô cũng không kỵ chủ đề này.

Mấy người bạn thân cũng không cố tình tránh né sự thật này, nhưng mọi người thường rất tinh tế, khi đề cập đến nó không tránh khỏi có chút dè dặt. Người thẳng thắn như Tiền Dư thực sự không nhiều.

Trước đây Chu Trạch Chung đã từng chỉ trích Tiền Dư, nói rằng anh ta không cần học cách thể hiện EQ cao, chỉ cần nhớ dùng não khi nói chuyện là được, xem ra lời anh có vẻ không phải vô lý.

Thi Uẩn không nhịn được lườm anh ta, rồi thẳng thừng nói xằng nói xiên: “Chu Trạch Chung kín như hũ nút, làm cách nào cũng không thể nhìn thấu, tớ không thích cảm giác địch trong bóng tối còn mình ở ngoài sáng như vậy. So với anh ấy, tớ vẫn thích những người đàn ông không có tâm cơ như cậu hơn.”

Tiền Dư ngồi ở vị trí đối diện cửa, thấy người đàn ông mặt lạnh bước vào, trái tim lập tức hóa thành tro tàn. Anh ta mếu máo van xin: “Chị ơi, xin chị đấy, đừng yêu em, chúng ta không có kết quả đâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK