“Mua bán người là phạm pháp.” Chu Trạch Chung chống tay trái lên khung cửa, đuôi lông mày nhướng cao, giọng phảng phất ý cười lại như xen lẫn chút hờ hững: “Hơn nữa, từ bao giờ mà anh biến thành của anh trai em vậy?”
“Vì anh, em nguyện hóa thành người sói đó.” Thi Uẩn cong các đầu ngón tay lại, bắt chước tạo hình móng vuốt sói, thậm trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm gừ như sói dữ: “Gừ gừ… Gào gào…”
Thế rồi nhân lúc người đàn ông trước mặt đang đánh mất sự phòng bị vì dở khóc dở cười, Thi Uẩn nhanh nhẹn khuỵu gối, bật người lên thật cao, nhào thẳng vào lòng đối phương.
Hai chân cô như hai sợi dây leo mềm mại mà chắc chắn, quấn chặt lấy phần eo thon thả rắn rỏi đầy sức sống của anh.
Cô vòng tay qua cổ Chu Trạch Chung, cười híp mắt: “Em không bận tâm tới quá khứ của anh đâu, chuyện anh từng là người của anh trai em trong quá khứ không phải vấn đề, mà quan trọng nhất là…” Đầu ngón tay thon dài của cô gái khẽ nắm lấy phần cằm bóng loáng của anh, cười hì hì tuyên bố chủ quyền: “Bây giờ anh đã thuộc về em rồi.”
Thi Uẩn là ví dụ điển hình của kiểu người đứt dây thần kinh vận động, sức chân của cô cực kỳ yếu, với tư thế chỉ dựa vào đôi chân nhỏ gầy để chống đỡ cả cơ thể này, kiểu gì chưa đến hai phút cô cũng sẽ mè nheo kêu mỏi cho xem.
Chu Trạch Chung đã bắt gặp cảnh này quá nhiều lần rồi, từ phòng tắm, phòng sách, rồi phòng khách, cho đến phòng ngủ như tại thời điểm hiện tại…
Để tránh tình trạng này lại tái diễn, Chu Trạch Chung đành vươn tay đỡ lấy mông cô, cho cô một điểm tựa vững chắc: “Nếu nói như em thì hình như anh không có tí nhân quyền nào cả.”
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt sâu thăm thẳm, tựa như vòng xoáy đen ngòm, lại rải rác ánh sao lấp lánh, trông cực kỳ cuốn hút.
Anh đang cười.
Thi Uẩn híp mắt, cong môi, nâng mặt Chu Trạch Chung lên, hôn một cái lên mắt anh: “Thế sao anh lại cười?”
Cô giở giọng hờn dỗi, trách móc anh: “Đúng là một gã đàn ông xấu xa miệng nam mô, bụng bồ dao găm.”
Động tác của Thi Uẩn hơi mạnh bạo, cũng rất đột ngột, Chu Trạch Chung trong một thoáng lơ đãng không đứng vững đã bị sức mạnh của cô đẩy ngã, đập người vào cánh cửa đang mở hé.
“Rầm! Rầm! Cót… Két…”
Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, khiến hai người đang lén lút thân mật trong góc tối không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Dù vậy Thi Dật lý ra vẫn còn thức lại im lặng, không chạy ra ngoài kiểm tra, trái lại, Tiền Dư đang say giấc nồng chợt ngừng tiếng ngáy, dẫn tới âm thanh cót két của cánh cửa càng thêm rõ ràng trong bóng đêm.
Hai người trợn trừng mắt nhìn nhau, bỗng quên béng mất hành động muốn làm kế tiếp, mãi tới khi tiếng ngáy lại xuất hiện giữa không gian, nụ hôn nóng bỏng mới xuôi theo mà buông xuống.
Chu Trạch Chung ôm người vào phòng, dùng chân đóng sầm cánh cửa vô tội, chất liệu cách âm cao cấp tức khắc ngăn chặn toàn bộ âm thanh không liên quan bên ngoài.
Thi Uẩn bị anh đặt dựa vào tường, phần lưng ép lên mặt tường lạnh lẽo, cứng rắn, nhưng cả người nóng bừng, tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, khiến toàn bộ cơ thể như hòa tan thành một vũng nước nóng sôi ùng ục.
Trong vô thức, Thi Uẩn đòi hỏi ngày một nhiều, cô muốn nhấn chìm cả cơ thể vào trong người Chu Trạch Chung.
Mỗi khi cô siết chặt cánh tay anh, khát vọng càng nhiều tình yêu của anh hơn thì nụ hôn ướt át, triền miên kia càng thêm lắt léo, càng thêm sâu sắc.
Khi không khí trong người bị cướp đoạt tới cạn kiệt thì nụ hôn mới kết thúc, Thi Uẩn vô lực nằm trên giường, hơi thở dồn dập, hỗn loạn, ánh mắt mơ màng, tựa như chú thỏ sập bẫy, không thể chạy thoát.
Chu Trạch Chung thoáng nhấc người lên, rút tay ra khỏi vạt áo của Thi Uẩn, xoa nhẹ đuôi mắt ửng hồng của thỏ con rồi cất giọng trầm khàn pha lẫn chút hứng tình: “Dừng ở đây nhé?”
Hai người từng “làm” trong căn phòng này rồi, tuy không nhiều lắm nhưng trận cuối trước khi chia tay lại được khơi mào trong chính căn phòng này đấy.
Thi Uẩn nhớ rất rõ khung cảnh củi khô bốc lửa hôm ấy, mấy “hộp nhỏ” để trong ngăn tủ cứ thế bị rút cạn, để lại vài cái vỏ không nằm lẻ loi cô độc.
Không có biện pháp “bảo vệ”, thế nên phải khẩn cấp tạm dừng “cuộc chơi tình ái” này ở đây thôi.
Thi Uẩn gật đầu dứt khoát: “Vâng.”
Nhìn dáng vẻ như bị đẩy lên chiến trường của cô, Chu Trạch Chung không khỏi nhếch khóe môi.
Anh ghé sát lại gần tai Thi Uẩn, bật cười bất lực: “Anh đã mua sẵn rồi, tràn đầy cả một hộc tủ. Nhưng bên ngoài còn có người khác, nên anh…”
Hơi xấu hổ, Thi Uẩn biết.
Theo trình tự được thiết lập của Chu Trạch Chung, chiếm phần lớn là cái tính cổ hủ và máy móc nên việc ân ái trước mặt người khác với anh chẳng khác nào làm chập mạch điện cả.
Thi Uẩn hiểu, cũng đồng ý với anh, suy cho cùng bên ngoài cánh cửa này vẫn còn những người khác hiện diện, dù có là người thích sống phóng túng như cô cũng không thể bất chấp như vậy được.
Cô nắm lấy tay Chu Trạch Chung, hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh, trêu đùa: “Em biết, hai ta đều phản đối hành vi ăn cơm trước kẻng mà.”
Đôi mắt nai của cô óng ánh nước, tựa như hút trọn toàn bộ ánh nắng đã rơi xuống trái đất lúc ban ngày, thẳng thắn lại rạng rỡ.
Chu Trạch Chung bật cười, âm thanh tựa tiếng suối róc rách bên tai, xoa dịu tâm hồn đang cáu kỉnh.
“Đúng, anh là một người đàn ông truyền thống lắm đấy.” Anh nghiêm mặt tự giễu.
Thi Uẩn giả vờ cắn vào xương quai xanh Chu Trạch Chung, để lại một hàng dấu răng có phần mờ ám: “Vậy vừa rồi ai đã sờ loạn trên người em?”
“Là bảo mẫu trung thành nhất của em chứ ai.” Chu Trạch Chung mỉm cười, hôn lên ấn đường của cô hết lần này đến lần khác.
Trong lúc Chu Trạch Chung giúp Thi Uẩn thu dọn, vì tiêu hao tâm trí quá độ nên chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiếng hít thở đều đặn truyền tới từ bên cạnh, Chu Trạch Chung ôm lấy eo cô, thỏa mãn nhắm mắt.
Lúc anh tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, cô vẫn rúc đầu vào lòng anh ngủ ngon lành, điểm khác biệt là trên gối đầu xuất hiện thêm một chú mèo béo ú đang cuộn tròn.
Chu Trạch Chung bế Vũ Sư đang giả vờ ngủ dậy, nhỏ giọng hỏi nó: “Hửm, sao em vào được thế?”
Vũ Sư duỗi cái cổ gần như không có ra, cọ lấy cọ để ngực Chu Trạch Chung, miệng nũng nịu kêu meo meo, chẳng có dáng vẻ trưởng thành của một con mèo đực đã lớn gì cả.
Thi Uẩn bị đồng hồ báo thức gọi dậy, dựa lưng vào đầu giường với bản mặt khó ở: “Hừ, còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là nó tự cạy cửa chui vào rồi.”
Tối qua hai người bận rộn châm lửa, quả thật đã quên khóa cửa, tạo cơ hội thuận lợi cho Vũ Sư thừa cơ lẻn vào.
Nhưng mèo béo sẽ không dễ dàng thừa nhận tội lỗi của mình, nó rụt cái đầu tròn vo lại, cố gắng chui vào lòng Chu Trạch Chung, bày ra dáng vẻ ấm ức tột độ.
Bản thân Chu Trạch Chung chưa từng nuôi thú cưng, thật lòng anh không hề có tình cảm gì quá sâu sắc với động vật nhưng lại chẳng thể nào chống đỡ nổi sự nịnh nọt quá đỗi nhiệt tình kia, trái tim lập tức nhũn hết cả ra.
Anh vỗ về còn mèo béo trong lòng, cất giọng dịu dàng: “Được rồi, được rồi, thích thì cứ tới, ít nhất nó cũng biết đóng cửa lại.”
Thi Uẩn nhìn mà ghen tị tới chát cả miệng, thứ nhất là vì gương mặt dịu dàng của anh người yêu cũ chưa tái hợp, thứ hai là vì cái thói ăn cây táo rào cây sung của con mèo ngỗ nghịch nhà mình.
Đáng ghét! Đáng ghét quá đi! Thi Uẩn thẳng thừng đuổi hai kẻ chướng mắt kia ra khỏi cửa.
Lúc này Thi Dật đang vội đi làm, cuống cuồng lao ra khỏi phòng ngủ, khi nhìn thấy bản mặt gian xảo của Vũ Sư, anh ấy chỉ muốn vạch trần tội ác tày trời của nó ngay lập tức.
Khuya hôm qua, lúc Vũ Sư thức dậy, phát hiện người nằm bên cạnh đã thay đổi thì tức tối vả cho Thi Dật vài cú thật mạnh.
Đánh người là phải bị trừng phạt, thế nên Thi Dật quyết định đày con mèo đến vùng đất lạnh giá nhất là căn lều đầy ắp tiếng ngáy của Tiền Dư.
Nhưng Vũ Sư kiêu ngạo sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước số phận, nó chẳng nói chẳng rằng lập tức xoay người chui vào phòng Chu Trạch Chung.
Là thẩm phán tối cao trong cái nhà này, Chu Trạch Chung lại vô cùng bất công. Trước lời tố cáo đến khản cả giọng của Thi Dật, anh trả lời qua quýt cho xong: “Ờ, cậu mà không đi nhanh là trễ làm đấy.”
Đồng hồ điện tử trên cổ tay chuẩn xác nhảy qua bảy giờ ba mươi phút, tức tầm một tiếng nữa sẽ đến giờ làm việc, trong khi Thi Dật còn phải về nhà thay đồ.
Thi Dật: “...”
Hôm nay Thi Uẩn còn phải tới trường hỗ trợ trông thi cho mấy sinh viên chưa tốt nghiệp, tuy chín giờ mới bắt đầu, nhưng trường học cách nhà cô tầm ba mươi phút đi xe, cộng thêm cô còn phải về nhà lấy tài liệu.
Hai anh em gấp rút chạy đua với thời gian, nhảy lên nhảy xuống khắp nhà, còn Chu Trạch Chung mười giờ mới có tiết thì thủng thẳng ngồi trong phòng khách uống cà phê, Tiền Dư đang thất nghiệp vô tư chìm sâu trong giấc mộng.
Sau một hồi rửa mặt nhanh như điện xẹt, Thi Dật lôi cổ Tiền Dư đang ngủ tới mơ màng từ trong lều ra khỏi cửa.
Chu Trạch Chung, người ngoài duy nhất trong cái nhà này, đành phải đứng ra đảm nhiệm nhiệm vụ đưa đón.
Lúc cả bọn về tới cửa nhà, đúng lúc gặp phải Thi Kỳ Văn mới đi dạo buổi sáng về.
Có lẽ là do ngại ngùng, ông mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.
Ông nhìn con mèo nhảy xuống từ trong lòng Chu Trạch Chung, trúc trắc chuyển chủ đề: “Mấy đứa ra ngoài chơi dẫn theo Vũ Sư làm gì?”
Thật ra Thi Dật hơi sợ hãi câu trả lời mà bố nên khi thấy ông không nhắc gì đến chuyện tối qua, trong lòng anh ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy nhếch miệng cười ngốc nghếch, giống hệt đứa trẻ nghịch ngợm ngày xưa: “Dẫn nó đi tham dự cuộc thi mèo bá vương đó, nó đánh nhau lợi hại lắm.”
Chu Trạch Chung hùa theo: “Đúng vậy, hôm qua Vũ Sư đấu với Thi Dật, thắng lớn trở về đấy ạ.”
Thi Uẩn kéo cánh tay xanh tím của anh trai, giơ lên, cười hì hì: “Đây là bằng chứng ạ.”
Thi Dật gào lớn: “Rõ ràng là tang chứng!”
Thế là mọi người cùng cười phá lên, quẳng câu trả lời chưa cần gấp kia ra sau đầu.