• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa phút sau khi Chu Trạch Chung rời khỏi phòng, những chú mèo đang ẩn nấp ở góc giường cuối cùng cũng thực hiện được kế hoạch trả thù đen tối mà chúng đã âm mưu nửa đêm.

Vũ Sư vẫn còn ấm ức chuyện Thi Uẩn tự ý bế nó rời khỏi gối của Chu Trạch Chung đêm qua. Khi trong phòng không còn nhân chứng nào khác, nó lập tức thi triển “quyền pháp meo meo” mới học được từ các anh em giang hồ lên cô nàng Thi Uẩn tội nghiệp đang ngủ say không hề hay biết.

Mặc dù phần mông có sức chịu đựng cao nhưng cũng không chịu nổi sự tấn công vồ vập và vô tổ chức như vậy.

Cái mông đau nhức khó chịu, Thi Uẩn trong mơ thỉnh thoảng phải thò tay ra xoa xoa để giảm mệt mỏi, nhưng không ngờ chạm trúng ngay cổ của thủ phạm đang gây án trong một lần nào đó.

Cô còn tưởng Vũ Sư già rồi mà vẫn đạp sữa* nên cười nhạo nó một hồi lâu.

*Mèo thường có hành động đạp sữa, hay còn gọi là "kneading," khi chúng cảm thấy thoải mái và an toàn. Hành động này bắt nguồn từ thói quen của mèo con khi chúng mát-xa bầu vú của mẹ để kích thích tiết sữa. Đối với mèo trưởng thành, đạp sữa có thể là cách chúng thể hiện sự gắn bó, yêu thích hoặc để thư giãn.

Có lẽ mèo hiểu được tiếng người, cũng hiểu được ý chế giễu trong giọng nói của con người, Vũ Sư vốn đã thẹn quá hóa giận càng thêm tức giận dưới sự kích động, nó như ngọn lửa vô danh bị tưới thêm xăng, trong chốc lát bùng cháy dữ dội.

Khi Thi Uẩn cười ngả nghiêng mất cảnh giác, Vũ Sư đứng thẳng bốn chân, cong lưng nhảy lên, để lại một dấu chân hoa mai trên mặt cô…

Thi Uẩn chạy hai ba bước xuống tầng, ném con mèo mập bị trói gô xuống chân Chu Trạch Chung, thở hồng hộc mắng: “Em cho nó ăn ngon mặc đẹp, cung phụng như hoàng thượng, ngờ đâu nó cứ nhất định muốn làm nô tài cho anh, con mèo này không thể giữ được nữa mà! Anh mang nó về dạy dỗ cho tốt đi!”

Vũ Sư bị buộc lỏng lẻo bằng dải lụa gói quà, song vì nó là một con heo mập ú thật nên bị ép tạo ra tám khối cơ bụng giả.

Chu Trạch Chung vừa cởi trói cho Vũ Sư vừa buồn cười hỏi Thi Uẩn: “Nó phạm tội gì vậy?”

Thi Uẩn khoanh tay ngồi phịch xuống ghế sô pha, giơ ngón trỏ run rẩy lên tố cáo tội ác của con mèo nhỏ: “Phản chủ! Không biết tốt xấu! Ăn cây táo rào cây sung!”

Đúng vậy, cô vừa hứng chịu một cùi chỏ của nó đây này, chẳng biết có phải học được từ nam chính trong mấy bộ phim cổ đại không nữa…

Thi Uẩn ngồi xuống ghế mới nhận ra Tiền Dư đang tò mò vểnh tai hóng chuyện trước mặt, cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rồi nhíu mày: “Mới sáng sớm cậu đến đây làm gì?” Cô nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ anh ta, nghi ngờ hỏi: “Cuối cùng cậu cũng chuyển từ giới underground lên mặt đất rồi à?”

Tiền Dư: “Hai người đã quay lại rồi đúng không?”

Chu Trạch Chung: “Mấy anh em mèo của nó không bị em phạt tội liên đới đấy chứ?”

Tuyệt thật, ba người cùng hỏi ba chủ đề khác nhau.

Thấy không ai trả lời, Tiền Dư không nhụt chí, sau khi tự trấn tĩnh lại thì tiếp tục hỏi: “Này! Tối qua tớ không làm phiền hai người đúng không?”

Thi Uẩn không hiểu, cô ngã người nằm xuống ghế sô pha, thờ ơ đáp: “Chu Trạch Chung còn chưa đồng ý tình yêu hiến dâng của tớ, dù cậu có lẻn vào phòng bọn tớ giữa đêm cũng không thể gọi là làm phiền được.”

Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, Chu Trạch Chung bây giờ mới nhớ ra mình quên báo lại cuộc gọi nhầm đó cho Thi Uẩn.

“À phải rồi, tối qua Tiền Dư gọi điện cho em, nói hôm nay muốn cùng em đi dạo sở thú.” Anh giải thích ngắn gọn nội dung cuộc gọi, tiện thể thả con mèo đã được tự do ra.

Đầu Tiền Dư xoay chuyển như trống bỏi, hết gật gật rồi lại lắc lắc: “Để tránh Chu Trạch Chung ghen, tớ đề nghị hai người cùng đi dạo với tớ…”

Rõ ràng hai người này vừa bước ra từ cùng một phòng ngủ, dù có cãi chày cãi cối đến mấy cũng không giải thích được sự trong sạch. Đối với người thích hóng chuyện như anh ta, được xông pha quan sát tận nơi là tốt nhất, anh ta phải tạo ra nhiều cơ hội hơn.

Theo thường lệ, Thi Uẩn mà nghe thấy câu này chắc chắn đã nhảy dựng lên từ lâu, nhất định phải đốp lại một câu cậu coi trọng bản thân quá nhỉ mới chịu thôi. Nhưng hôm nay, cô lại cười tủm tỉm như rất tán thành.

Một người trong cuộc khác lại không theo lệ thường, Chu Trạch Chung bình tĩnh từ chối: “Thứ nhất, tôi không thể ghen, vì tôi và Thi Uẩn hiện tại vẫn chưa phải là người yêu.”

Anh cụp mắt, không nhìn cô gái đang trầm ngâm bên cạnh, chỉ tiếp tục bổ sung: “Thứ hai, hôm nay tôi có việc không đi được.”

Anh vừa nói xong, bốn con mèo hoang trong nhà như diều gặp gió chạy xuống tầng, ngồi ngay ngắn thành vòng tròn trên sàn nhà bắt đầu gõ bát leng keng.

Chu Trạch Chung buộc phải thực hiện nhiệm vụ cai ngục, chui vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tù cho con mèo phạm tội và bạn bè chịu tội liên đới của nó.

Tiền Dư thấp thỏm không yên, hết liếc Chu Trạch Chung rồi lại nhìn Thi Uẩn với vẻ mặt khó hiểu, anh ta lúng túng vuốt ve ghế sô pha bọc da, miệng không ngừng lẩm bẩm “ghế sô pha này là ghế sô pha thật”.

Thi Uẩn ghét bỏ lườm anh ta, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp tan biến.

Tiền Dư ngạc nhiên: “Hóa ra cậu không lén lau nước mắt hả?”

“Tớ lau nước mắt làm gì?” Thi Uẩn không hiểu.

Tiền Dư quay lưng về phía người đàn ông đang cho mèo ăn, đưa tay chỉ về hướng đó: “Cậu ta vừa vạch ranh giới giữa hai người rõ ràng như vậy, đổi lại là tớ đã khóc chết rồi.”

“Nước mắt của cậu đúng là chẳng đáng giá.” Thi Uẩn không đồng tình: “Giống như triết lý sống của một ly nước uống dở, hoàn toàn phụ thuộc vào việc cậu muốn suy nghĩ theo hướng tích cực hay sẵn sàng rơi vào hướng tiêu cực.”

Mà Thi Uẩn là một người lạc quan bẩm sinh.

Cô bóc nửa quả quýt nhét vào miệng, giải thích chung chung: “Chu Trạch Chung nói là không thể ghen, chứ không phải không biết ghen, điểm này đã đủ để thể hiện nội tâm anh ấy rồi.” Quả quýt được nuốt trọn, giọng cô gái cũng trở nên rõ ràng: “Hơn nữa, anh ấy chỉ thừa nhận chúng tớ hiện tại chưa phải là người yêu, chứ không phủ nhận tương lai của chúng tớ.”

Tiền Dư chắc chắn, Chu Trạch Chung đã lén đi học nghệ thuật nói chuyện, Thi Uẩn cũng trở thành bông hoa thấu hiểu lòng người. Chỉ có anh ta vẫn dậm chân tại chỗ, luôn không thoát khỏi vai trò của chiếc vòng cổ trong trò chơi tình yêu…

Là con cháu Hoa Hạ, giữ chữ tín là phẩm chất được xếp lên hàng đầu, cuối cùng Thi Uẩn vẫn đồng ý lời mời chân thành đi sở thú xem công xòe đuôi của Tiền Dư.

Có điều hai sở thú lớn trong thành phố đều không thể làm đầy đôi mắt nhỏ chưa kịp chuốt Carslan của Tiền Dư, chỉ có sở thú Hồng Sơn ở Nam Kinh đang nổi tiếng trên mạng dạo gần đây mới lọt vào mắt xanh của anh ta.

Vì vậy trong buổi sáng mờ sương lất phất mưa phùn, hai người đang buồn ngủ díp mắt đã lên tàu cao tốc đi Nam Kinh.

Sự thật chứng minh, Chiết Giang và Thượng Hải đúng là anh em cùng một nhà. Để thể hiện sự công bằng không thiên vị, ông trời nhân từ thậm chí còn rải đều mưa móc cho vùng đất rộng lớn phía Đông này.

Tuy thời tiết không đẹp nhưng người Trung Quốc luôn có một đặc tính, đã đến rồi thì chắc chắn không có lý do để rút lui giữa chừng.

Hai người đội chiếc dù rách nát như sắp gãy đến sở thú. Mặc dù là cuối tuần nhưng do thời tiết nên không có nhiều du khách, thuận lợi cho họ chiếm được vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.

Sở thú mờ ảo trong màn mưa như một khu rừng mưa tự nhiên. Trái với dự đoán, những con vật lẽ ra trốn trong nhà lại chạy ra ngoài giương oai. Hai người đã check-in ở vô số điểm nhưng lại không nhìn thấy chim công xòe đuôi.

Có lẽ là do mưa dày đặc làm ướt bộ lông mà nó vốn tự hào, hoặc là mùa xuân đã qua, nó không còn hứng thú tìm bạn tình nữa. Tóm lại, Tiền Dư đã đứng ít nhất nửa tiếng ở khu chim công mà vẫn không đạt được mục đích đến hôm nay.

Khi những đám mây đen ngày càng dày đặc, hai người buộc phải kết thúc hành trình ngoài trời, mua vội vài món đồ lưu niệm rồi vội vã đến khu trung tâm để giải quyết bữa trưa muộn.

Nhưng đến khi vào ngồi trong một nhà hàng món Thái, Tiền Dư lại phát hiện một người đàn ông hơi quen mặt ngồi ở vị trí sát tường hướng mười giờ.

Hình như là Chu Trạch Chung, Tiền Dư không dám khẳng định, bởi sáng nay anh ta vừa gặp đối phương ở Thượng Hải, không lý nào lại tình cờ gặp ở một thành phố khác được.

Huống chi ngồi đối diện Chu Trạch Chung là một cô gái trẻ, điều này khá bất thường và anh ta cũng không cho phép nó xảy ra.

Lúc này đã qua giờ ăn, khách trong quán không nhiều, để tiết kiệm chi phí, nhà hàng chỉ mở một nửa cho khách sử dụng.

Tiền Dư và Thi Uẩn ngồi ở bàn ngay cửa ra vào, mấy chậu cây giả chắn phía trước một cách hợp lý.

Càng khéo hơn, lúc này trong quán còn có một bàn bốn người ngồi kín, vị trí vừa hay ở giữa hai nhóm.

Đây là một vị trí tuyệt vời để quan sát, Tiền Dư hoàn toàn không cưỡng lại được sự cám dỗ, bắt đầu thường xuyên nhìn trộm qua kẽ lá.

“Cậu lại xòe đuôi như chim công à? Đang nháy mắt với ai thế?” Thi Uẩn dừng việc lật menu, quay đầu định nhìn tình hình phía sau.

Tiền Dư là người cận thị nhưng không thích đeo kính, khi muốn nhìn rõ vật ở xa thường phải híp mắt lại để tăng độ rõ nét của hình ảnh.

Mặc dù tình chị em là trên hết nhưng khi tình hình chưa rõ ràng, Tiền Dư không muốn đặt mọi thứ vào tình thế tồi tệ.

Anh ta đột ngột nghiêng người ngăn cản cái đầu sắp quay lại của Thi Uẩn, nhưng không may làm đổ cốc nước ở mép bàn.

Cốc nước có thiết kế đa cạnh, không đến nỗi lăn xuống đất nhưng không ngăn được nước tràn ra ngoài, khiến chiếc điện thoại trên bàn bị tắm ướt.

“Tớ thức trắng cả đêm qua nên giờ mí mắt giật liên hồi, cậu có thể đừng nhìn tớ bằng ánh mắt tục tĩu như vậy được không? Tớ chỉ là một người độc thân giản dị và chất phác thôi mà.” Tiền Dư lải nhải một tràng, cuối cùng cũng thành công thu hồi ánh mắt tò mò của Thi Uẩn.

Nhân cơ hội đi đổi cốc nước, Tiền Dư lẻn đến trước mặt một nhân viên phục vụ nam trông có vẻ là sinh viên đại học, che miệng thì thầm: “Chú em, anh muốn gọi một đĩa rau cải Thượng Hải cho vị khách nam ở bàn trong cùng. Khi em mang món lên có thể nói dối là cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi tặng quà được không?”

Người đàn ông trước mặt có vẻ rất đáng ngờ, cậu phục vụ chưa có nhiều kinh nghiệm sống hơi do dự trước hành vi keo kiệt bủn xỉn này. Dù sao cũng chẳng ai dùng một đĩa rau giá mười tám đồng để tán tỉnh người khác cả, cậu ta đứng im lặng tại chỗ hồi lâu mà không gật đầu.

Tiền Dư đành phải liều mạng: “Là bắt gian, xin em nhất định phải giữ bí mật.”

Cậu sinh viên chính nghĩa lập tức thức tỉnh, nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, cứ giao cho em, có gì cần giúp cứ nói, em chắc chắn sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình!”

Tiền Dư cũng chẳng khách sáo chút nào, anh ta cười rạng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, phiền em tiện thể xem giúp anh người đàn ông đó có đeo một chiếc dây đồng hồ xấu xí ở cổ tay không nhé.”

Đó là món quà tình yêu mà Thi Uẩn đặt thiết kế riêng cho Chu Trạch Chung. Dưới sự bổ sung chi tiết vô lý và công sức tham gia sản xuất vô ích của cô, một chiếc dây đồng hồ xấu ói lòe loẹt bí ẩn đã thành công ra đời.

Tuy thứ này xấu thật nhưng Chu Trạch Chung vẫn khen ngợi hết lời, cũng chẳng biết có phải lời thật lòng hay không mà những năm qua, dù hai người có cãi nhau đòi chia tay, người ngoài cũng chưa từng thấy anh tháo dây đồng hồ ra khỏi mặt đồng hồ.

Còn anh trai ruột của Thi Uẩn là Thi Dật lại có cách miêu tả thô thiển hơn về chiếc dây đồng hồ này. Anh ấy nói thứ này sinh ra khá độc đáo, mũi ra mũi, mắt ra mắt. Tóm gọn một câu, có thể nhìn ra đó là một sợi dây đồng hồ, nhưng nếu muốn đào sâu nghiên cứu thêm thì không thể.

Tiền Dư rất đồng tình với lời này, nếu không vì tình bạn nhiều năm với Thi Uẩn, chắc anh ta đã chế giễu Chu Trạch Chung tám đời, nói cái mặt dây vàng của anh bị bao bọc bởi một vòng kít chó.

Sau sự cố trước, lần này Tiền Dư quay lại chỗ ngồi đã cẩn thận hơn nhiều, anh ta ra lệnh cho hai con mắt mình làm nhiệm vụ khác nhau, một bên canh gác, một bên quan sát, không được vượt quá giới hạn.

Điều này khiến Tiền Dư trông như một kẻ ngốc nhưng Thi Uẩn lười để ý đến anh ta, đề xuất ý kiến: “Nhân lúc chưa lên món, chúng ta đổi sang bàn gần ngoài đi, mấy cái lá nhựa này làm chói mắt quá.”

Sợ việc chưa thành lại bị tiết lộ dẫn đến tai họa lớn hơn, Tiền Dư đương nhiên không đồng ý: “Tớ vừa mới làm đổ nước ra bàn, không biết phục vụ có nghĩ chúng ta đến kiếm chuyện không nữa? Cô chủ chịu đựng thêm một lúc đi mà.”

Đúng lúc này, phục vụ mang món đầu tiên lên, Thi Uẩn thấy thế cũng không khăng khăng đòi đổi chỗ ngồi nữa.

Không lâu sau, cậu phục vụ được Tiền Dư giao trọng trách trở về báo cáo, cậu ta vui mừng khôn xiết, run rẩy giấu tay trong tạp dề, giơ ngón giữa về phía Tiền Dư ở không xa.

Đây là ám hiệu mà hai người vừa mới thỏa thuận, biểu thị rằng người đến chính là Chu Trạch Chung.

Còn về việc tại sao lại chọn bộ cử chỉ quốc tế này là vì Tiền Dư nói chỉ có cách này mới có thể biểu đạt đầy đủ cơn tức giận trong lòng anh ta. Có điều khi ngón giữa thực sự hướng về phía mình, anh ta chợt cảm thấy hình như có gì đó không đúng…

Tuy nhiên Tiền Dư không kịp suy nghĩ kỹ về chuyện này, bởi trong lòng đang hừng hực lửa giận.

Thậm chí anh ta càng nhìn càng thấy bóng lưng cô gái ngồi đối diện Chu Trạch Chung rất giống Thi Uẩn trước khi chia tay. Mái tóc xoăn buông lỏng đến eo, thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, đây không phải là tìm tình mới theo hình mẫu của Thi Uẩn sao?

Chẳng trách tại sao Chu Trạch Chung thờ ơ khi được Thi Uẩn theo đuổi lại, thì ra đã tìm được thế thân mới trong tình cảm rồi. Từ nhỏ đến lớn Tiền Dư ghét nhất thể loại tìm người thay thế cho ánh trăng sáng này, quyết tâm vạch trần bộ mặt xấu xí của đối phương.

Anh ta tức giận đập bàn: “Đi, chúng ta đổi bàn khác.”

“Đừng có nổi điên ở đây.” Thi Uẩn còn không buồn nhấc mí mắt, đôi đũa trong tay gắp trúng phóc một miếng chân gà kiểu Thái.

Thấy cô thờ ơ, Tiền Dư đành phải tìm cách khác: “Tớ thương cậu, không muốn đôi mắt trong sáng của cậu chìm trong mờ mịt như tớ.”

“Có gì thì nói thẳng ra đi, đừng có giữ trong lòng.” Cuối cùng Thi Uẩn cũng nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

“Cậu đổi chỗ với tớ đi.” Anh ta nói thẳng.

Hai người đổi chỗ thành công, dưới sự dẫn dắt cố ý của đồng chí Tiền Dư, Thi Uẩn đã nhìn thấy bộ mặt thật của tên đàn ông cặn bã.

Chu Trạch Chung ở góc chéo đang mỉm cười ôn hòa, dường như anh đang nói chuyện rất thú vị với cô gái đối diện.

Miếng chân gà trong tay Thi Uẩn run lên, rơi vào bát trước mặt.

Thấy sắc mặt cô đen lại, Tiền Dư lặng lẽ đẩy qua một ly nước đá: “Hay là cậu uống một ly nước để bình tĩnh lại đi?”

Thấy đối phương không phản ứng, anh ta lại run rẩy bổ sung: “Tất nhiên nếu cậu muốn dội lên đầu Chu Trạch Chung, tớ sẽ không ngăn cản đâu.”

“Không phải anh ấy nói có việc à? Có thể là đến đây bàn công việc.” Thi Uẩn chọc đũa vào miếng chân gà vô tội trong bát.

Câu “Anh ấy làm vậy chắc chắn có lý do của anh ấy” đúng là có lý đấy, nhưng tiếng nghiến răng ken két kèm theo có vẻ như không mấy đồng tình.

Trong bầu không khí xấu hổ đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai người bàn kia cuối cùng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cửa hàng này tổng cộng có hai cửa trước sau, theo lý thì chuyển khoản trả tiền xong có thể rời đi từ cửa sau nhưng Chu Trạch Chung lại cố tình đi về phía hai người đang tràn đầy oán khí.

Hình như không giống suy đoán của họ, anh không hề chú ý đến sự hiện diện của hai kẻ đang rình mò.

Sắc mặt của người đàn ông rất bình thản, trông có vẻ vô tội.

Chu Trạch Chung nhìn miếng chân gà bị Thi Uẩn chọc gần như nát bét, mở miệng trêu chọc: “Em đang làm chân gà rút xương à?”

Thi Uẩn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đi, uống một hơi hết ly nước đá Tiền Dư đẩy qua.

Tổng cộng có hai viên đá chưa tan, kích cỡ đều không nhỏ, nuốt xuống là một vấn đề khá khó khăn.

Khoang miệng và răng nổi lên tranh chấp, cả hai đều đùn đẩy trách nhiệm, cố gắng để bên kia gánh chịu cơn đau buốt.

Sau một hồi chuyển giao, hai bên bị kích thích bởi đá gần như không nhịn được muốn hét lên, muốn phản đối, muốn nổi loạn, nhưng đều bị Thi Uẩn muốn giữ thể diện dẹp yên.

Tuy nhiên cô lại quên mất mình vốn là người không giỏi che giấu, sự khó chịu trên mặt làm cách nào cũng không thể giấu được.

Chu Trạch Chung tưởng cô vẫn còn hận mình vì những lời vô tình nói sáng nay, đành lùi một bước nhún nhường.

Anh xòe lòng bàn tay bên miệng cô, trầm giọng nói: “Nhổ ra đi.”

Giống như trẻ con đang trong thời kỳ nổi loạn, chống đối mới là cách thể hiện cá tính rõ nhất, Thi Uẩn cố gắng cắn vỡ viên đá rồi nuốt xuống.

Đôi môi tái nhợt của cô gái vẫn còn run rẩy trong im ắng, nước dư chầm chậm chảy ra từ kẽ hở ở khóe miệng.

Chu Trạch Chung rút hai tờ giấy để lau cho cô, nhưng cô nghiêng đầu tránh đi.

Anh bị chọc cười, đành dùng tay kia giữ chặt mặt cô, cau mày lau sạch cả vết thức ăn còn sót ở khóe miệng.

Bàn tay người đàn ông rất to, cằm bị giữ gần như không thể cử động, Thi Uẩn chỉ có thể ngẩng cổ, trừng đôi mắt đầy giận dữ, trưng ra vẻ đe dọa giả tạo chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Tiền Dư ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ đứng sau lưng Chu Trạch Chung.

Nhìn bề ngoài, cô gái đó khoảng ba mươi tuổi, nụ cười e thẹn, khí chất văn nhã đậm nét, là kiểu hoàn toàn trái ngược với Thi Uẩn.

Hơn nữa, vẻ mặt cô gái đó như vừa thấy được cảnh tượng thú vị, khác hẳn với tưởng tượng, làm Tiền Dư có chút không hiểu ra sao.

Anh ta ngập ngừng hỏi: “Vậy tức là hai người đã nhìn thấy chúng tôi từ sớm rồi?”

Chu Trạch Chung buông tay đang giữ cằm Thi Uẩn ra, lạnh nhạt chọc gò má phúng phính của cô gái, hừ nhẹ: “Sớm bao nhiêu mới tính là sớm? Tính từ lúc Thi Uẩn bước chân trái vào nhà hàng có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK