Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, đeo bọc quần áo nhỏ của mình, dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật không ngừng lóe lên ngoài cửa sổ, dần dần không nhịn được mà trừng lớn đôi mắt đã rất to của mình.
Thành thị phồn hoa hơn trấn nhỏ nông thôn kia nhiều lắm, đủ loại kiến trúc nối nhau san sát, kính thủy tinh khắp nơi phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, giống như những ngôi sao làm chói mắt người.
“Phi Ngang, Phi Ngang, thứ cao cao kia là gì?” Tô Ngọ ngạc nhiên chỉ vào tòa nhà cao muốn chọc trời, quay đầu kéo quần áo Viêm Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang chưa từng giải thích những thứ phổ thông bình thường như vậy cho người khác hiểu, có điều anh cũng không phải là người lạnh lùng như tính cách anh vẫn luôn thể hiện ra, liếc mắt nhìn liền giải thích cho cậu nghe: “Là kiến trúc nhà cao tầng, trong kiến trúc này được chia ra làm rất nhiều tầng, mỗi tầng khoảng chừng từ ba đến bốn mét, mọi người sống trong đó, tiết kiệm được diện tích mà cũng có thể để người sống trong đó có thể có không gian sống độc lập của riêng mình, là loại kiến trúc rất thường thấy ở thành thị.”
Anh giải thích rất cặn kẽ, hình như cân nhắc đến chuyện cậu bé vừa mới từ núi xuống, không có thường thức xã hội, nên thứ gì cũng sẽ cố gắng giải thích rõ cho cậu tác dụng và công năng của nó, thật giống như một ông bố nhị thập tứ hiếu vừa kiên trì lại ôn nhu.
“Ồ, thật lời hại!” Tô Ngọ sùng kính nhìn những tòa kiến trúc kia, sau đó lại quay đầu nhìn Viêm Phi Ngang, dùng khuôn mặt càng thêm sùng bái lại ẩn chứa ngượng ngùng mà nói, “Phi Ngang anh biết thật nhiều thứ, tôi, tôi từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy mấy thứ này…”
Ý là: Dù rất phiền phức nhưng hình như vẫn còn phải tiếp tục làm phiền anh rồi.
Viêm Phi Ngang lắc đầu, “Không hiểu có thể hỏi tiếp.”
Anh kiên trì hơn bình thường rất nhiều, ngay cả Mạnh Thực ngồi ghế trước cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lão đại là người thế nào, anh ta đương nhiên là rõ ràng…
Tô Ngọ vì muốn càng có thể dung nhập vào xã hội loài người nhanh hơn, nên dù không tiện, trên đường vẫn chỉ vào rất nhiều thứ mà hỏi Viêm Phi Ngang, trong giọng nói chẳng thể coi nổi là ôn nhu của Viêm Phi Ngang, cậu nhanh chóng tiếp thu thường thức của xã hội loài người, vì vậy chờ cho tới lúc xe họ tới khách sạn, Tô Ngọ đã biết thêm được rất nhiều thứ.
Đến khách sạn, đội phó đội hành động Tưởng Chính liền mang theo các đội viên của mình trở về khu trực thuộc, tuy rằng hành động lần này, họ thống nhất nghe theo sự chỉ huy của Viêm Phi Ngang, nhưng thực ra Viêm Phi Ngang cũng không phải người của cục cảnh sát họ, ngay cả Mạnh Thực cũng như vậy, họ có thể nói là cũng không quen thân với những đội viên khác, thế nên đội viên trong đội mới đầu cũng không quá quen với Viêm Phi Ngang và Mạnh Thực, mãi tới tận lần này, mọi người cùng nhau trải qua một phen vào sinh ra tử trong núi thẳm, mới kết tình hữu nghị đậm sâu.
Tưởng Chính gật đầu với Viêm Phi Ngang, nói: “Đội trưởng, vậy bọn này về cục trước, chờ bàn giao mọi chuyện xong, mọi người lại tụ họp với nhau ăn bữa cơm nhé.” Anh ta tuy rằng không hiểu vì sao hai người Viêm Phi Ngang lại muốn nhúng tay vào nhiệm vụ lần này, có điều năng lực của cả hai làm họ đều vô cùng bội phục, mọi người dù sao cũng từng trải qua sinh tử với nhau, khi tạm biệt đối phương, thế nào cũng sẽ có chút lưu luyến.
Viêm Phi Ngang gật đầu: “Được.”
Tiễn bọn Tưởng Chính đi rồi, Viêm Phi Ngang mới lại cùng Tô Ngọ đi vào trong khách sạn.
Tô Ngọ lần đầu được bước vào loại kiến trúc như thế này, thấy cái gì cũng mới mẻ, sàn nhà trong đại sảnh sáng đến nỗi có thể soi gương được, không nơi này không rực rỡ ánh đèn, còn có cả thang máy có thể giúp người ta có thể lên tầng cao ngay lập tức, thế giới con người, quả thực quá phong phú! Khác hẳn thế giới đơn giản trên núi!
Lần đầu đi thang máy, Tô Ngọ cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác choáng đầu hồi hộp là như thế nào.
Viêm Phi Ngang phát hiện cậu hình như có hơi không khỏe, đưa tay ra đỡ lấy cậu, “Có khỏe không?”
Tô Ngọ vui vẻ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đẹp đẽ lộ ra nụ cười làm người ta sung sướng, “Ừm, tôi không sao.” Cậu dù sao cũng là trời sinh đã biết bay rồi mà, chỉ là chưa quen lúc đầu thôi, cậu đảm bảo, lần sau đi cái thang máy này, tuyệt sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà con người thật sự là lợi hại! Không ngờ rằng còn có vật có thể lập tức đưa người đi lên trên không trung, quả đúng là thần kì! Dù sao con người vốn cũng đâu có biết bay!
Viêm Phi Ngang gật nhẹ đầu, lúc lên tầng, anh bước chân dài đi ra ngoài trước.
Phòng họ đặt là một phòng xép, vừa vặn Tô Ngọ vẫn chưa quen với tất cả mọi thứ bên ngoài, ở cùng một chỗ cũng có thể tránh cho cậu cảm thấy không quen.
Mạnh Thực đi theo sau nhân cơ hội tới cạnh Tô Ngọ, cười híp mắt với cậu: “Tiểu Ngọ đói bụng chưa, có thể bảo nhà hàng của khách sạn bưng thức ăn ngon tới đó nha.”
Tô Ngọ vừa nghe có thức ăn ngon, đôi mắt lập tức sáng lên, cậu vẫn còn nhớ bữa sáng ngon lành trên trấn nhỏ kia! Có điều cậu rất nhanh lại nghĩ tới túi tiền của mình, ngại ngùng hỏi: “Có, có được không?” Cậu không có tiền đâu.
“Không thành vấn đề.” Mạnh Thực cười híp mắt gật đầu, “Cậu muốn ăn cay hay ngọt, hay là vị gì khác?”
Tô Ngọ ham ăn vừa nghĩ tới những món ngon đó, nhất thời cảm thấy thật khó để đưa ra quyết định! Đều muốn nếm thử, phải làm sao bây giờ?
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cậu, Mạnh Thực cười như một quái thúc thúc, hận không thể tìm một chỗ ôm ngực lăn lộn, đáng yêu quá đi, ngao ngao ngao, trên đời sao lại có vật đáng yêu như vậy chứ, nhất định phải mang về nhà nuôi.
Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn anh ta, để Tô Ngọ ngồi vào ghế, cầm thực đơn đặt trên bàn trà đưa cho cậu, “Xem xem muốn ăn gì.”
Thức ăn trên thực đơn chế tác tinh xảo một trăm hai mươi phần trăm cứ thể hiện ra trước mặt Tô Ngọ, Hoa Hạ tám món chính, đủ ảnh hình chụp thức ăn ngon mắt, muốn ăn gì cũng có.
Tô Ngọ cầm thực đơn, nghiêm túc nhìn một hồi, món này nhìn trông thật ngon, món kia trông cũng thật là mỹ vị, làm sao bây giờ, tất cả đều muốn ăn, nước miếng sắp chảy ra rồi!
Trước khi nước miếng kịp chảy ra, Tô Ngọ vội vàng trả lại thực đơn cho Viêm Phi Ngang, cậu biết, loài người rất chú trọng đến hình tượng bản thân, chảy nước miếng trước mặt người khác là hành vi rất không có hình tượng và không có giáo dưỡng, cậu, cậu không muốn để cho người đàn ông dễ nhìn này ghét mình!
Viêm Phi Ngang vốn đang dùng điện thoại kiểm tra và nhận bưu kiện, thấy cậu bỗng dưng lại trả thực đơn lại cho mình, kì quái liếc mắt nhìn cậu.
Tô Ngọ ngại ngùng dùng móng vuốt cào nhẹ mặt một chút, cười nói: “Phi Ngang, anh gọi đi, tôi cũng không biết nên gọi gì.
Viêm Phi Ngang gật đầu, nhận thực đơn chọn mấy món khẩu vị thanh đạm, lại gọi thêm vài thứ, cuối cùng liền ném cho Mạnh Thực để anh ta chọn.
Nhà hàng này là nhà hàng có thức ăn ngon nhất nơi này, chất lượng phục vụ cũng không cần phải nói, họ vừa gọi thức ăn xong, rất nhanh sau đó đã có người đẩy toa xe đưa thức ăn tới.
Cá hấp, sủi cảo thủy tinh nhân tôm bóc vỏ, súp hỗn hợp rau nấm…
Cũng không phải là món ăn phức tạp gì, nhưng đối với Tô Ngọ chưa từng ra ngoài xã hội, tất cả những món này đều đã là món ngon nhất trên thế giới, chờ tất cả các món đã được dọn lên bàn rồi, Tô Ngọ sắp không nhịn được mà ứa nước miếng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Viêm Phi Ngang, chỉ chờ anh hạ lệnh bắt đầu ăn.
“Ăn đi.” Viêm Phi Ngang gắp một đũa cá cho cậu, cũng không để ý đến biểu cảm của cậu.
Nhưng Tô Ngọ từ trước tới giờ ở trên núi xưa nay luôn ăn thức ăn sẵn có, ngoài một vài món ăn do đại sư Thanh Sơn cho, có thể nói từ trước tới giờ chưa từng ăn thức ăn chín, thế nên… cậu không biết dùng đũa.
Tô Ngọ cố gắng học cách cầm đũa của Viêm Phi Ngang, thế nhưng cặp móng vuốt làm chuyện gì cũng vô cùng linh hoạt, lúc cầm đũa lại cứ như năm ngón không thể tách rời, căn bản là không có cách nào gắp được bất cứ thứ gì lên. Sáng này ăn điểm tâm tất cả đều dùng tay nên không có vấn đề gì, lúc này ăn cơm, không dùng đũa căn bản là không có cách nào cho thức ăn vào miệng được, Tô Ngọ sắp gấp muốn khóc rồi.
Mạnh Thực lúc thức ăn vừa lên đã bắt đầu vùi đầu vào ăn, căn bản không phát hiện tình huống bên kia, vẫn là Viêm Phi Ngang phát hiện ra sự quẫn bách của cậu trước tiên, dù là bình tĩnh như anh cũng phải hơi ngẩn ra, sau đó, anh cầm một cái thìa đưa cho cậu, “Dùng cái này đi, cẩn thận hóc xương cá.”
Tô Ngọ đầy mặt cảm kích nhìn Viêm Phi Ngang, cảm thấy anh lớn lên thật là hoàn mỹ, không nhịn được lại nhìn anh kĩ hơn, vóc người đẹp, đối xử với người khác cũng tốt như thế, cậu, cậu đột nhiên cảm thấy Phi Ngang đúng là một đối tượng giao phối rất thích hợp!
Nghĩ tới đây, Tô Ngọ chưa từng tìm đối tượng giao phối vẫn cảm thấy thật ngại ngùng, ngại quá đi, thế nhưng điều kiện của Viêm Phi Ngang thật sự là quá tốt, cũng rất hợp với thẩm mỹ của cậu, mặt dễ nhìn, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, đối xử với người khác tỉ mỉ ôn nhu, nếu như không phải là người mà là sóc bay, dù không phải là Tô Ngọ, các sóc bay khác cũng sẽ tranh nhau đòi làm bạn đời! Dù có đàn ông, là giống đực cũng không ngoại lệ!
Chưa nói tới bạn đời hay là đối tượng giao phối, đối với Tô Ngọ mà nói vẫn là một chuyện rất trọng đại trong cuộc đời sóc, thế nên ngay cả thức ăn ngon trong miệng hình như cũng không còn quá hấp dẫn nữa, trong lòng cậu đang không ngừng xoay chuyển ý nghĩ này, tự hỏi nếu cậu nói với Viêm Phi Ngang muốn anh làm bạn đời của mình thì sẽ thế nào, thế là dù được ăn thức ăn ngon, lòng vẫn hơi ủ rũ, ngậm cái thìa vào miệng liền quên cả ăn.
Viêm Phi Ngang trong đời này không thích nhất chính là trẻ con ngồi trên bàn ăn mà không ăn cơm, ghét nhất chính là trẻ con lười ăn, người lớn còn không biết dạy dỗ, còn cầm bát chạy đuổi theo đằng sau, gia đình như vậy, đứa nhỏ không hề có chút giáo dưỡng nào, người lớn thì không có quy củ, vô cùng kì cục.
Thế nên thấy Tô Ngọ lúc ăn lại ủ rũ như thế, lông mày cũng nhịn không được mà hơi nhíu lại, cong ngón tay gõ lên trán cậu một cái, nghiêm túc nói: “Ăn cơm đi.”
Tô Ngọ lấy lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt anh, trên mặt nhất thời đỏ một chút, gật đầu liên tục nói: “Được được.” Điều kiện quả thực là rất tốt! Nếu như bỏ lỡ một đối tượng tốt như vậy thì quả là đáng tiếc!
Thế nhưng, Phi Ngang điều kiện tốt như vậy, có thể nào đã có đối tượng rồi không?
Chờ họ ăn cơm xong, Tô Ngọ không nhịn được mà kết luận, cậu không làm được chuyện cướp đối tượng giao phối của người khác, nhưng mà nếu như không tranh thủ, thật sự là quá đáng tiếc!
Viêm Phi Ngang ăn cơm xong nói chuyện với Mạnh Thực vài câu, rồi quay đầu nói với Tô Ngọ: “Trưa rồi, cậu ngủ một lúc đi, tôi ra ngoài một chuyến, buổi chiều không có việc gì sẽ đưa cậu đi mua chút đồ dùng hàng ngày, chuyện hộ khẩu có lẽ phải ngày mai mới có thể làm xong.”
Tô Ngọ thấy Viêm Phi Ngang đã sắp xếp ổn thỏa cho mình như vậy rồi, vội gật đầu nói: “Được, anh đi đi.” Làm sao bây giờ, hình như càng không muốn dễ dàng bỏ qua anh ấy.
Viêm Phi Ngang một mình ra ngoài, bởi lo Tô Ngọ ở một mình không thoải mái, thế nên để lại một Mạnh Thực ở lại cùng cậu.
Tô Ngọ ngồi trên ghế sa lông lại chưa nghỉ ngơi ngay lập tức, cậu liếc cửa phòng bị Viêm Phi Ngang đóng lại, lại quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Thực đang lôi điện thoại di động ra muốn dạy cậu chơi game, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.