Cậu vốn chỉ là một tiểu yêu sống trong rừng, tu hành vẫn còn thấp lè tè, theo đạo lý mà nói, dùng nhiều linh lực như vậy, còn cứu một kẻ loài người, cho dù không bị biến về nguyên hình thì cũng sẽ có cảm giác mệt nhoài, hoặc linh lực sẽ bị yếu đi.
Thế nhưng cậu lại không hề có bất cứ cảm giác nào như uể oải, hay yếu đi, mà ngược lại lại cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể hình như lại càng thêm vững chắc, cậu không nói được đó là cảm giác thế nào, giống như cậu có thể cảm nhận được, trạng thái hình người của mình càng được “gia cố” thêm, sẽ không dễ dàng đột nhiên bị biến về nguyên hình sóc bay nữa.
Cậu vừa cầm lấy cành cây khô ven đường khó khăn đi xuống núi, vừa tự hỏi không biết nguyên nhân của sự biến hóa này là gì.
Vừa nãy cậu dùng linh lực, ngoại trừ để cưỡi gió mà bay và dùng thuật định thân với những con người kia thì chính là để cứu người đàn ông kia.
Lại nói, người đàn ông kia thật là đẹp trai, những con thú nhỏ khác tu hành trên núi đều khen hình người của Tô Ngọ đẹp, trước giờ Tô Ngọ cũng chưa từng thấy nhiều người, cũng không có ai để so sánh, nhưng bây giờ nhìn thấy người đàn ông kia rồi, liền thấy người đàn ông kia mới là đẹp nhất, chẳng lẽ con người dưới núi ai ai cũng đẹp như vậy sao?
Nhưng hình như cũng không phải vậy, cậu nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại tướng mạo của những người khác, khổ não bóp bóp trán, thực sự là không nhớ được mấy, ngoại trừ người đàn ông dễ nhìn kia, thì một điều khác khắc sâu ấn tượng lại chính là đôi mắt tràn ngập ác niệm, gã kia lớn lên không đẹp mắt chút nào nhưng hai mắt lại băng lãnh tà ác hệt như rắn rết nơi thâm sơn, da dẻ trên mặt thô ráp lại nhăn nheo không ít, cằm thì sưng lên, trên có in dấu giày, một chút cũng không liên quan tới hai chữ dễ nhìn.
Tô Ngọ không muốn nhớ lại hình ảnh có liên quan tới kẻ kia nữa, nghĩ linh tinh một hồi, rất mau chóng lại nghĩ về người đàn ông kia, cậu nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên lại hiểu rõ lí do cây thông lớn buộc cậu phải xuống núi, hóa ra cứu người lại có thể thu được sức mạnh? Cây thông lớn nói, cứu người tích lũy công đức hóa ra là ý này ư?
Nhưng vì sao trên núi lại không có tiểu yêu tinh nào khác có dự định xuống núi? Chẳng lẽ đó là do họ không biết tới bí quyết này?
Tô Ngọ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, thở dài một hơi, quyết định tạm thời không nghĩ tới nữa.
Núi Yến quả thực rất lớn, Tô Ngọ đi đã lâu mà vẫn còn ở sâu trong núi. Lúc cậu đi, cây thông lớn đã giao hẹn, trừ phi có chuyện quan trọng, như là cứu người hoặc giúp đỡ người khác, thì không được tùy tiện dùng linh lực và bay thay cho đi bộ, phải cố gắng sinh hoạt như một con người bình thường, Tô Ngọ vẫn luôn ghi tạc lời này trong lòng, thế nên cho dù đi tới nỗi chân đã mỏi nhừ, cậu vẫn không lén dùng linh lực để bay.
Tô Ngọ lần này đi đã đi gần được ba ngày, từ xa xa cậu nhìn thấy trong núi có khói bếp bay lên, trên mặt không tự chủ xuất hiện nụ cười rất tươi.
“A, cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”
Nhìn khói bếp bốc lên phía xa xa, cậu có chút hiếu kì không hiểu con người sinh sống như thế nào, con người ngày thường ăn thức ăn gì, vì vậy cậu quyết định đi về phía khói bếp đang bay lên, lén tới quan sát một chút đã rồi tính tiếp.
Có câu nói, vọng sơn tẩu đáo mã, Tô Ngọ dựa vào đôi chân mình, đi hết nửa buổi chiều cũng chưa tới thôn xóm kia, mắt thấy trời sắp tối, Tô Ngọ không thể không tìm một nơi nghỉ chân tạm, sương mù trên núi ẩm thấp, nếu không tìm một cái hang trú ẩn, sáng hôm sau ngủ dậy, trên người nhất định sẽ ướt hết, rất lạnh.
(“Vọng sơn tẩu đáo mã: nhìn thì gần như thực ra vẫn còn rất xa (from: KhitTm))
Cầm một quả trái màu đỏ từ trong bọc quần áo ra, đây là loại quả cậu tìm thấy trong rừng hôm trước, còn to hơn cả bàn tay cậu, vị ăn rất thanh, cậu theo thói quen dùng cả hai tay cầm lấy quả, từng miếng nhỏ bắt đầu gặm.
Ăn hết quả, Tô Ngọ không khỏi thỏa mãn híp mắt, quả này ăn thực sự rất ngon, cậu vội cẩn thận giữ lại hạt, bọc lại, cất vào trong bọc quần áo, sau này khi cậu tới thế giới loài người tìm chỗ ở, còn có thể lấy nó ra trồng, như vậy, cậu sau này tuy không còn ở trong rừng nhưng vẫn có thể ăn được loại quả này.
Thỏa mãn suy tính xong, Tô Ngọ bò lên một cây đại thụ, chuẩn bị biến thành hình sóc bay, lại tìm một cái hốc cây mà đánh một giấc, đợi tới sáng sớm ngày hôm sau, lại lén tới thôn của con người quan sát một chút.
Toàn thân dính đầy bùn đất, Thẩm Lan cuộn tròn người, trốn trong bụi gai kín của cây tùng, đôi mắt to nhưng đỏ ké lén nhìn ra ngoài qua kẽ hở trên bụi gai, tràn ngập nỗi sợ hãi.
Mấy người đàn ông quơ đuốc tìm kiếm trong rừng, họ không ngừng dùng gậy gỗ trong tay phát quang bụi cây ven đường, vừa làm vừa dùng giọng nói đậm khẩu ngữ đe dọa: “Ra đây mau, cho dù mày có chạy gãy chân, cùng đừng hòng chạy thoát khỏi vùng núi thẳm này, trong núi còn có cả sói hoang và rắn độc, mày mà trốn sẽ trở thành thức ăn cho chúng ngay lập tức! Mày cút ra đây mau!”
Cô gái hình như là bị lời nói của họ dọa, cho dù có cuộn tròn lại trốn trong bụi gai tùng thì vẫn không nhịn được mà run lên, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống, cô bịt chặt miệng mình, không dám phát ra tiếng động nhỏ nào.
Làm sao bây giờ? Ai tới cứu cô với? Ai có thể mau tới cứu cô?
Những tên đàn ông cường tráng này không ngừng cất cao giọng đe dọa, từng lời từng chữ tựa như quật vào sâu trong lòng cô, sói hoang, hổ báo miệng to như chậu máu tựa như luôn chờ sau lưng cô, chỉ chờ mà nuốt cô vào trong bụng, mà trước mặt cô, lại là những tên buôn người còn đáng sợ hơn cả quái thú ăn thịt người!
Cô cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, đang học cấp ba, bởi đi du lịch với bạn học mà bị người đánh thuốc mê, đưa tới vùng thâm sơn cùng cốc chỉ toàn là cây cối này, định gả cô cho một gã trung niên làm công cụ sinh dục, nhưng là một cô công chúa yêu kiều từ nhỏ tới lớn đều được bố mẹ che chở trong lòng bàn tay, cô sao có thể cam tâm nhận mệnh như vậy được?
Thế nên cô nhân lúc đi nhà xí mà bắt lấy cơ hội, lăn từ trên núi xuống, lăn vào ruộng nước lạnh giá, một đường lảo đảo chạy xuống núi.
Cô cho rằng cô đã chạy đủ xa khỏi cái làng ác độc kia, nhưng cô chưa kịp tìm một chốn nghỉ ngơi trong chốc lát, những kẻ kia rất nhanh đã đuổi tới nơi.
Cô gái ngập tràn nỗi lo sợ và luống cuống trong lòng, lúc đang không biết nên làm gì, bỗng dưng lại cảm giác có thứ gì đó vừa trượt qua mu bàn chân trần trụi, cô theo phản xạ cúi đầu liếc mắt nhìn, liền thấy có một con rắn dài đang chầm chậm trườn tới theo mu bàn chân cô, cái đầu rắn hình tam giác đối diện ngay bắp chân, tựa như ngay giây sau đã có thể nhe răng nanh tàn nhẫn cắn ngay lên đùi cô gái. Đồng tử cô gái run lên dữ dội, tiếng thét chói tai nghẹn trong họng, cơ thể cô run lên bần bật, bùn đất ướt xốp dưới chân nhất thời lún xuống, cơ thể cô không còn cách nào duy trì được thế cân bằng, trực tiếp lăn xuống sườn núi.
Tô Ngọ đang chuẩn bị ngủ trong ổ của mình, đột nhiên cảm nhận có thứ gì đó, liền vội vàng bò ra khỏi hốc cây.
Trên mặt đất nơi sườn núi cách đó không xa, có vài ngọn đuốc đang di chuyển nhanh chóng, tựa như biết rất rõ thứ mình cần đuổi theo là gì.
Thị lực Tô Ngọ vô cùng tốt, nhìn kĩ, thì thấy cầm đuốc chính là vài người đàn ông trưởng thành, mà trước mặt họ, là một cô gái yếu đuối đang lăn lộn chạy trốn.
Cô gái nhỏ chạy trốn, thở hổn hển liên tục, khóc cũng không khóc nổi, lại vẫn cứ liều mạng chạy, cô dù có phải dùng hết khí lực toàn thân, cũng không muốn trở thành cừu non trong miệng kẻ khác.
Đêm khuya trong rừng sâu, Tô Ngọ nghe thấy lời đe dọa uy hiếp của mấy tên đàn ông cường tráng trưởng thành kia, chỉ cảm thấy cõi lòng dâng lên từng cơn phẫn nộ dày đặc, cậu chưa từng phẫn nộ bao giờ, thế là nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, cậu trực tiếp từ trên cành cây khô bay qua.