“Xin chào, cậu chính là Tô Ngọ tiên sinh sao? Tôi là anh hai của Phi Ngang, Phi Ngang đã từng nói về cậu với chúng tôi, cậu đã cứu mạng nó, cả nhà tôi đều rất biết ơn cậu.” Viêm Phi Ưng rất nghiêm túc nói cảm ơn với cậu, cũng theo thói quen đưa tay ra muốn bắt tay cậu.
Tô Ngọ thấy anh trai Phi Ngang nói chuyện với mình, nhất thời càng thêm căng thẳng, cậu lời nào cũng không nghe rõ, chỉ nghe thấy mỗi câu “Phi Ngang đã từng nói về cậu với chúng tôi”, trong lòng nhất thời vừa mừng vừa sợ, căng thẳng lại vui mừng đáp: “Chào chào chào anh, anh hai, em là Tô Ngọ, em đang theo đuổi Phi Ngang làm bạn đời, mong mọi người có thể giúp đỡ em.” Cậu nói xong còn đứng lên muốn cúi người chắp tay với anh, ai ngờ bởi vì quá kích động quên mất mình còn đang ở trong xe, vừa đứng lên, đầu nhất thời cộc vào nóc xe, một âm thanh vang dội phát ra.
Viêm Phi Ưng: “…”
Viêm Phi Ngang: “…”
Viêm Phi Ngang vội vàng kéo cậu ngồi trở lại vị trí, còn giơ tay ra xoa đầu cho cậu, xác định là không bị thương rồi mới yên tâm. Tô Ngọ bị cộc đầu cảm thấy bộ dáng của mình quả thực là quá ngốc QAQ, bị bộ dáng ngu ngốc của mình chọc cho khóc rồi T^T.
Song ngay cả như vậy, cậu cũng không hề cảm thấy mình đã nói gì sai. Giới yêu tinh họ, lúc còn ở trên núi, nói chuyện làm việc đều rất trực tiếp, muốn theo đuổi ai, lấy lòng ai phải thể hiện rõ ra, để các yêu tinh khác trên cả ngọn núi đều biết – ta đang theo đuổi con yêu tinh này, có bản lĩnh thì đến cướp với ta, không có bản lĩnh thì cút sang một bên đi. Cách thức theo đuổi bạn đời trắng trợn này ra đời là bởi tất cả đều là động vật tu luyện thành tinh, có nhiều bản tính động vật trong người, mạnh thắng yếu thua, cường giả vi tôn, thích là triển, đương nhiên quan trọng nhất là, mọi người đều là đồ nhà quê chưa từng xuống núi, là nhà quê, không có hiểu biết, cũng ít chiêu trò, theo đuổi người khác cũng là toàn dùng những cách thức như thổ phỉ cướp bóc.
Nhưng cậu biết sống ở thế giới con người, sẽ có rất rất nhiều quy định, có lúc chỉ cần một lời nói, một động tác, thậm chí là một vẻ mặt không thể hiện đúng, nặng có thể đem đến một cuộc chiến tranh, nhẹ thì ít nhất cũng sẽ bị đối tượng mình theo đuổi và người nhà của người ấy cảm thấy mình tùy tiện, không đặt mình vào phạm vi cân nhắc “đối tượng tốt”, do đó sẽ mất tư cách theo đuổi.
Tô Ngọ cảm thấy biểu hiện của mình đúng là kém cỏi cực kì, cậu thật sự có ý định tạo quan hệ tốt với người nhà của Viêm Phi Ngang, nhưng sao cậu có thể bị cộc đầu lúc biểu đạt thành ý với đối phương cơ chứ QAQ, chuyện này nghe đã thấy rất ngu rồi, nói ra người ta sẽ cười cậu chết mất!
Nhưng thực ra là do cậu nghĩ nhiều quá mà thôi, đối với tuổi tác của Viêm Phi Ưng, Tô Ngọ hoàn toàn chỉ là một cậu bé, anh chỉ coi cậu là một cậu bé có bản lĩnh cứu người, tâm tình hoàn toàn dừng lại ở cái tuổi sùng bái “đại anh hùng”, cho chút sùng bái ấy là thích, thế nên mới ngây thơ biểu đạt niềm yêu thích của mình mà theo đuổi, hành động và tâm tư vô cùng đáng yêu, nhưng anh đương nhiên là sẽ không nói thật với cậu…
Về phần tiểu tử quá kích động mà cộc đầu, trước mặt Viêm Phi Ngang có thể coi là có chút không quy củ, còn Viêm Phi Ưng lại cho rằng trẻ con nên hoạt bát hiếu động một chút mới tốt, va va đập đập một chút rất bình thường, ngoài đáng yêu ra thì vẫn là đáng yêu.
Có điều Viêm Phi Ưng vẫn nghiêm túc nghĩ lại một chút, anh cho rằng bản thân quá nghiêm túc nên mới làm cho cậu bé căng thẳng như vậy, thế là anh hòa hoãn ngữ khí, ôn hòa nói với cậu: “Vậy thì hoan nghênh cậu tới nhà bọn anh, sau này Phi Ngang sẽ chăm sóc cho cậu.”
Tô Ngọ cảm thấy anh trai Phi Ngang quả đúng là quá tốt rồi, chẳng những không hề chấp nhặt biểu hiện dại dột của cậu, mà còn hào phóng tỏ vẻ sẽ để Phi Ngang tiếp tục ở bên cạnh mình (cậu hiểu ý thành như vậy), quá tốt rồi, có chút kích động thò cặp móng ra ôm lấy bàn tay đưa ra không được đáp lại đang không dấu vết thu lại của Viêm Phi Ưng, hốc mắt không tự chủ được mà bắt đầu ầng ậc nước mắt, một đôi mắt to hắc bạch phân minh lã chã nước mắt nhìn anh, nghiêm túc biểu đạt quyết tâm của mình, “Em cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
Anh hai Viêm cảm thấy cậu nhóc này hình như đã hiểu sai ý của mình rồi, hoặc là anh quả thực quá khác biệt so với mấy nhóc ở độ tuổi này, trao đổi để hiểu ý nhau thực sự quá khó khăn?
Anh không thể làm gì hơn là chuyển mắt nhìn sang em trai mình, nhưng Viêm Phi Ngang một chút cũng không định giải thích, kéo Tô Ngọ ngồi về chỗ bên cạnh mình xong, mở bình nước trái cây trong xe ra, kéo tới, cẩn thận cắm ống hút xong mới nhét vào tay cậu, phải nói là vô cùng săn sóc.
“Cảm ơn.” Tô Ngọ thò móng vuốt ra nhận, cắn ống hút nếm thử một ngụm, hai mắt nhất thời liền sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra nụ cười ngọt cả lòng người, quay sang Viêm Phi Ngang, nói, “Uống ngon quá, Phi Ngang muốn thử không?” Cậu nói xong liền thả ống hút ra, thò móng vuốt đưa tới bên miệng anh, mong chờ nhìn anh, các gia đình động vật nhỏ trên núi cậu nhìn thấy đều cùng nhau ăn thức ăn như vậy.
Viêm Phi Ngang lại không có tâm tư lãng mạn như vậy, lắc đầu nói: “Cậu uống đi.”
Đương nhiên ngoại trừ việc bản thân anh không thích uống loại đồ uống này thì còn là bởi muốn để cho cậu bé có thể uống nhiều hơn một chút, thời gian họ ở với nhau tuy rằng chưa dài, nhưng thực ra anh biết Tô Ngọ rất có chấp niệm đối với đồ ăn.
Tô Ngọ thấy anh không uống dù sao cũng hơi thất vọng, ngẩng đầu lên thấy anh hai Viêm hơi giật mình nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ rực lên, có chút ngượng ngùng cười với anh.
Viêm Phi Ưng nhìn hai người một chút, lại nhìn em trai của mình một chút, thiếu niên này lần đầu anh gặp, cũng chưa hiểu được, nhưng em trai anh, anh vẫn rất hiểu, tính tình Viêm Phi Ngang cứng rắn, lúc nói chuyện với em mình vẫn luôn đóng vai anh trai nghiêm khắc, đối với cậu bé này lại không còn chút kiên trì nào, cho dù là em gái được yêu chiều nhất trong nhà, cũng chưa từng thấy em trai mình hầu hạ thế này…
Trong cuộc đối thoại lúc có lúc không của cả ba, xe cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Mạnh Thực sau khi về thủ đô đã lên xe trở về nhà mình rồi, người xa lạ duy nhất là Tô Ngọ trên người chỉ đeo một cái túi chéo, bên trong ngoại trừ cái bọc quần áo mỏng manh kia, thì chẳng còn gì cả, cái vali to kia của Viêm Phi Ngang cũng đã được kiểm tra cẩn thận, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì, cảnh vệ mới cho qua.
Không khí trong nhà họ Viêm bây giờ đang rất căng thẳng, thế nhưng bác cả Viêm và chú út Viêm, cùng với hai đứa con trai của bác cả đều có trách nhiệm và cương vị của mình, không thể ngơi tay, thế nên ông nội vẫn còn khỏe mạnh đương nhiên sẽ không để họ ngày nào cũng ở trong nhà trông coi, ban ngày có việc thì đều ra ngoài đi làm. Còn vợ con của mấy người họ, không đi làm thì đều trở về nhà, phòng có người nhân cơ hội ra tay với họ.
Ông bà nội đều đang ở trong phòng khách, Viêm Phi Ngang vào nhà chào hỏi, đồng thời cũng giới thiệu cho họ làm quen.
Tô Ngọ lúc này đã rút kinh nghiệm nói nhiều sai nhiều, thận trọng từ lời nói đến hành động, cũng học Viêm Phi Ngang gọi hai người là ông nội bà nội, lễ phép cúi chào xong thì ngoan ngoãn đứng cạnh Viêm Phi Ngang không lên tiếng.
Chuyện xảy ra với Viêm Phi Ngang ở biên giới phía nam, mọi người trong nhà đều đã biết, tuy rằng chuyện anh suýt nữa đã chết lại có thể sống lại một cách li kì, nhà họ Viêm vẫn luôn tận lực bảo mật, mà trong thủ đô tin tức linh thông, đã đồn thổi Viêm Phi Ngang chết rồi, chỉ có người nhà họ Viêm biết, nếu như không có thiếu niên tướng mạo cực kì đẹp đẽ này, trong tình huống cấp bách kia, Viêm Phi Ngang tới chín mươi chín phần trăm đã không còn cơ hội sống sót.
Ông nội bình thường rất nghiêm khắc, nhưng đối với trẻ nhỏ thì vẫn rất hiền lành, bà nội thì lại càng hiền lành hơn, trực tiếp kéo thiếu niên qua, từ ái nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười mỉm nói: “Thật đúng là một cậu bé xinh trai, tâm địa lại tốt, Phi Ngang có thể gặp được cháu, quả đúng là trời cao ưu ái nhà họ Viêm chúng ta, cháu đúng là phúc tinh do ông trời đưa tới nhà họ Viêm ta.” Bà nói xong, viền mắt ướt át, nghĩ tới lời Viêm Phi Ngang từng nói, cậu bé này một mình theo chân sư phụ lớn lên trong núi, từ trước tới nay có lẽ chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vội nói, “Sau này cháu chính là người nhà của chúng ta, hãy coi nơi này là nhà mình, biết chưa?”
Tô Ngọ không biết nói khéo là gì, càng không biết khách sáo là cái gì, nghe bà bảo rằng hãy coi nơi này là nhà mình, một đôi mắt hắc bạch phân minh lập tức rạng rỡ niềm vui sướng, cậu vui vẻ gật đầu liên tục: “Cháu biết rồi, cám ơn mọi người đã đồng ý giao Phi Ngang cho cháu! Chỉ cần anh ấy đồng ý lời tỏ tình của cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt!”
Mọi người trong nhà: “…”
Vẫn là câu nói kia, người nhà họ Viêm lúc này đang ở trong phòng khách không ai tin cậu cả, đều cảm thấy cậu chỉ là “trẻ nhỏ nói lời không cố kỵ”, bà nội nhất thời bị cậu chọc cười, ngay cả ông nội cũng cảm thấy cậu bé này đúng là thật thà đáng yêu, bà nội vừa cười vừa xoa đầu cậu, híp mắt nói với cậu: “Cháu thích Phi Ngang nhà ta lắm sao? Vì sao lại thích nó?”
Tô Ngọ bị bà hỏi đến ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười híp mắt nhìn Phi Ngang không nói lời nào, lí do chọn đối tượng giao phối, sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe.
Đáng tiếc trong lòng Viêm Phi Ngang vẫn chưa tương thông với cậu, cũng không chịu nhận ra ẩn ý và tình cảm trên khuôn mặt cậu, chỉ gật đầu với cậu, lúc này mới nói với những người khác: “Cháu đi xem ba thế nào.”
Ông nội nghe vậy, thần sắc vừa mới khá hơn chút lập tức trầm xuống, gật đầu đáp: “Đi đi.”
Ông và người bạn già chờ trong phòng khách, cũng là bởi không muốn để cho ân nhân cứu cháu trai là Tô Ngọ này cảm thấy lạc lõng, đương nhiên cho dù tất cả mọi người có đợi trong phòng Viêm Vân Hải, thì cũng không thể làm gì được, ngay cả bác sĩ giỏi nhất thủ đô cũng không có cách, họ có thể có cách nào được đây?
Tô Ngọ thấy Viêm Phi Ngang phải đi, vội đứng lên nói: “Em đi chung với anh.”
Viêm Phi Ngang khựng lại một chút, giơ tay ra. Tô Ngọ liền vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay anh, cùng anh đi về phía phòng cha Viêm.
Để lại ông nội và bà nội hai mặt nhìn nhau, sau đó nụ cười trên mặt hai người biến mất hoàn toàn, nét u sầu đọng trên đôi mày. Viêm Phi Ưng cau mày, cũng theo sau.
…
Cha Viêm tên là Viêm Vân Hải, rất cao, nhưng nói thật ông cũng chỉ là một “thư sinh”, trên người không có cơ bắp mạnh mẽ như Viêm Phi Ngang, đặc biệt ông vừa mới nằm trên giường chưa được một ngày, cơ thể rõ ràng là đã gầy yếu đi nhiều, mắt đã có quầng thâm xanh đen, da dẻ khô vàng, thoạt nhìn như người bệnh đã tới giai đoạn cuối.
Mẹ Viêm ở trong phòng trông chồng cả một đêm không ngủ, lúc này đang nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi dưỡng thần, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn qua.
Viêm Phi Ngang chào mẹ một tiếng, bộ dáng của ba làm anh không thể còn tâm tư nào quan tâm tới những chuyện khác, nhanh chân đi tới bên giường.
Tô Ngọ vừa mới vào phòng, cũng cảm giác được một nguồn sức mạnh, một nguồn sức mạnh đang đấu đá lung tung, sức mạnh ngập tràn sự phá hoại, cậu vội nhìn về phía người đang nằm trên giường kia, ngay sau đó kinh hãi kêu lên: “Nguy rồi, có thứ trong đầu bác ấy, nếu còn không cứu bác ấy, bác ấy sẽ bị biến thành kẻ đần độn mất!”