Kết quả chờ cậu thật vất vả mới chui ra khỏi đống quần áo, vừa mới chạy tới cạnh nơi cái túi rơi xuống, liền nhìn thấy một người đàn ông – từ góc nhìn của cậu bây giờ – lại càng thêm cao lớn, đang đứng ở đầu ngõ.
Tô Ngọ: “…”
Chờ cậu ngước cái đầu nhỏ lên, cuối cùng cũng nhìn rõ được đối phương là ai, nhất thời toàn bộ thân sóc đều cứng cả lại rồi, miệng theo phản xạ liền kêu lên: “Phi Phi Phi Phi, Phi Ngang, anh anh anh, sao anh lại tới đây…”
Vẻ mặt của Viêm Phi Ngang lúc này có thể nói là cực độ kinh ngạc, vẻ mặt có độ khó cao như vậy, đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện trên mặt anh, thế nhưng bây giờ anh đã không biết nên lộ ra vẻ mặt thế nào, trong lòng cũng phút chốc nảy lên rất nhiều suy nghĩ.
Lúc đầu nhìn thấy đống quần áo, Viêm Phi Ngang chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên cỗ hàn ý giá rét thấu xương, anh cho rằng, cậu nhóc kia bởi vì mình chăm sóc không chu đáo nên mới xảy ra chuyện rồi, cảm giác bị nhét vào kẽ băng nứt lạnh lẽo trong phút chốc làm đầu anh như trống rỗng, nhưng tiếp đó anh lại phát hiện “con sóc nhỏ” này, nghe thấy nó dùng giọng nói và ngữ khí của Tô Ngọ để nói chuyện, anh lại cảm thấy một lần nữa như được trở về gió xuân tháng tư ấm áp của nhân gian, thế nên đáng lẽ anh nên vui mừng vì cậu nhóc không phải là đã xảy ra chuyện, mà là biến thành một “con sóc nhỏ”?
“Em, em là yêu tinh?” Viêm Phi Ngang cảm thấy trong họng có chút khô khốc, lời này hỏi ra tương đối khó khăn. Dù sao sống dưới lá cờ đỏ, là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, anh mặc dù biết đất nước này có rất nhiều nhân sĩ dị năng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh được thấy – người biến thành động vật…
Tô Ngọ thực ra lắp bắp hỏi câu kia ra xong thì liền cảm thấy hối hận, nếu như cậu giả vờ không quen biết Phi Ngang, mau trốn đi, có phải là anh sẽ không phát hiện ra nguyên hình của cậu hay không?
Cậu nhất thời cũng không biết nên làm sao, lúng túng đứng tại chỗ, hai móng vuốt bối rối vặn vẹo, vừa hối hận vì bản thân đã không cẩn thận bị người phát hiện ra nguyên hình, vừa sợ Phi Ngang không thể tiếp thu nguyên hình của mình, vậy, vậy sẽ thật khiến người ta đau lòng.
Viêm Phi Ngang thấy cậu không nói gì, chỉ chớp đôi mắt to long lanh gần như giống hệt đôi mắt khi ở hình người, lom lom nhìn anh, trong lòng bỗng như nhũn ra, thử thăm dò tiến lại gần cậu hai bước.
Tô Ngọ lùi về sau một chút, có điều rất nhanh lại thong thả bước về, dùng ánh mắt mong đợi mà ngay cả cậu cũng không nhận ra nhìn anh.
Mặc dù cây thông lớn đã nói không thể để người ta phát hiện ra nguyên hình, nhưng đã bị Phi Ngang phát hiện rồi, cậu lại có chút muốn để Phi Ngang tiếp thu nguyên hình của mình.
Viêm Phi Ngang thấy cậu đứng ngơ ngác tại chỗ, không có ý chạy đi, lúc này mới nhanh chân đi tới, ngồi xổm xuống, đưa tay tới trước mặt cậu, tựa như làm quen lại lần đầu.
Tô Ngọ thấy anh duỗi bàn tay to lớn của mình ra liền vui vẻ một hồi, lập tức ôm lấy ngón tay anh nhảy lên.
Viêm Phi Ngang nâng cậu lên, đặt thẳng tầm mắt mình, muốn dùng tay kia sờ đầu cậu một chút, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra tay mình vốn có thể vừa vặn che đầu thiếu niên lại, giờ đối với nhóc này, lại là quá lớn, đầu của nhóc nhỏ xíu, đôi mắt ngập nước sáng long lanh, anh đưa ngón trỏ vuốt lên đỉnh đầu cậu một chút, nhóc lập tức thoải mái tới nheo cả mắt lại, chủ động đưa cổ lên cọ cọ lên ngón tay anh.
Một bên cọ một bên vuốt, một người một sóc không tiếng động dùng ngôn ngữ cơ thể giao tiếp một hồi, bầu không khí thành ra lại hài hòa ngoài ý muốn.
Lúc này giọng nói của Mạnh Thực vang lên từ trong tai nghe, “Lão đại, đối phương quá giảo hoạt, người của chúng ta bắt hụt rồi.”
Viêm Phi Ngang “ừ” một tiếng coi như đáp lại, trực tiếp cúp máy, nói với Tô Ngọ nho nhỏ trong lòng bàn tay: “Em đã gặp phải vấn đề phiền toái gì rồi?”
Cái áo cuối cùng trên người Tô Ngọ cứ vậy mà rơi xuống ngay trước mặt anh, cậu thẳng thắn kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, cuối cùng còn dùng ngữ khí tức giận tổng kết lại: “Kẻ truyền sức mạnh vào đầu bác Viêm kia hình như rất mạnh, em vốn muốn tóm lấy gã, nhưng đáng tiếc linh lực lại không đủ…”
(“Cái áo cuối cùng trên người Tô Ngọ cứ vậy mà rơi xuống ngay trước mặt anh”: câu này ý ẩn dụ bí mật cuối cùng của Tô Ngọ đã bị Viêm Phi Ngang phát hiện ra.)
Viêm Phi Ngang cau mày, nâng cậu lên, đi tới khom lưng nhặt từng món quần áo rơi trên mặt đất của cậu lên, vừa nhặt vừa nói: “Sau này gặp phải nguy hiểm không được cứng rắn tự mình chịu đựng, gặp phải những kẻ kia cũng nhất định phải cẩn thận.”
Tô Ngọ cho rằng anh đang nghi ngờ bản lĩnh của mình, ôm lấy ngón cái của anh sốt ruột giải thích: “Em cũng rất lợi hại mà, hôm nay đột nhiên biến trở lại nguyên hình là do linh lực mấy ngày qua tiêu hao nhiều thôi, thế nên mới không thể chống đỡ nổi, lần sau em đảm bảo sẽ không như vậy.” Cậu nhất định phải trở thành chồng của Phi Ngang cơ mà!
Cậu nói vô tâm, Viêm Phi Ngang lại nghe ra cậu đột nhiên biến trở về như vậy, tất cả đều là bởi hai ngày nay cứu ba mình nên mới thành ra như vậy, trong lòng nhất thời vạn suy nghĩ cuộn trào, cảm kích, lo lắng, sợ sệt… Tất cả cuối cùng cũng chỉ hóa thành quyết tâm khắc ghi nơi đáy lòng, anh mở cửa xe, đặt quần áo cậu lên chỗ ngồi, lại đưa ngón tay vuốt ve đầu cậu một chút, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc nói với cậu: “Vừa vặn, chúng ta nói tới chuyện khác.”
Anh đột nhiên nghiêm túc như vậy, Tô Tiểu Ngọ theo thói quen ngồi nghiêm chỉnh lại trong lòng bàn tay anh, sốt sắng hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”
Viêm Phi Ngang ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn cho mình xong, lại đặt cậu trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Em bị tội phạm kia bắt làm con tin, cố tình không phản kháng?” Ngay cả những kẻ kia cậu còn có thể bắt lại được, anh không tin chỉ một tội phạm bình thường, chỉ với một con dao lại có thể đưa cậu đi xa như vậy.
Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, “Anh ấy là người tốt, nhất định là đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng và phiền toái gì đó, nên em muốn giúp anh ấy một chút.”
Viêm Phi Ngang đưa ngón tay chọt lên cái đầu nhỏ của cậu một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đây chính là trọng điểm tôi muốn nói đến.”
Tô Ngọ một mặt hồ đồ, nghiêng đầu nhỏ, dùng hai mắt to nhìn anh.
“Tiểu Ngọ, thế giới con người rất phức tạp, có điều em cũng không cần hiểu quá nhiều chuyện, có tôi ở đây, tôi sẽ đều giúp em giải quyết, nhưng em phải đồng ý với tôi một điều, bất cứ lúc nào, không cần biết em muốn làm chuyện gì, đều không thể khinh địch và đối nghịch với “vũ khí quốc gia”, em hiểu chứ?” Viêm Phi Ngang nghiêm túc nói.
Tô Ngọ đương nhiên là không hiểu, mặc dù cậu biết xã hội loài người luôn có người quản lý trật tự, những người này chịu trách nhiệm bắt tội phạm, bảo vệ người dân thường, nhưng cậu chỉ biết đến thế, cũng không có quá nhiều khái niệm, càng không biết rằng trong thế giới loài người còn có cả thứ tên là “pháp luật” này, đặc biệt là càng không biết pháp luật của xã hội hiện đại còn có rất nhiều điều khoản phức tạp.
Viêm Phi Ngang biết là cậu không hiểu, kiên nhẫn nói với cậu: “Những cảnh sát muốn cứu em, còn cả tôi, Mạnh Thực, đều nằm trong “vũ khí quốc gia”, “vũ khí” như vậy nhiều vô số, một mình em cho dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể nào đứng ở phía đối lập với tất cả mọi người, em hiểu không?”
Đừng nói tới chuyện Tô Ngọ có hiểu rõ hay không, khi cậu nghe thấy Viêm Phi Ngang nói chính anh cũng nằm trong “vũ khí quốc gia” này, lập tức liền hoảng hốt, vội giải thích: “Phi Ngang, em, em không muốn đứng ở phía đối lập với anh, em, em chỉ muốn giúp người kia một chút mà thôi.”
Cậu vừa nói, nước mắt vừa trực tuôn, Viêm Phi Ngang vội xoa xoa đầu cậu, nghĩ một chút, thử nhẹ giọng nói với cậu: “Tôi biết Tiểu Ngọ sẽ không như vậy, tôi không có ý trách em, em, em đừng khóc…”
Tô Ngọ gật đầu liên tục, từng giọt nước mắt to theo cái gật đầu của cậu lăn xuống, Viêm Phi Ngang cũng đã hết cách, muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng tiếc là nhóc này quá nhỏ, anh sợ ngón tay mình sẽ không cẩn thận chọc phải đôi mắt to của cậu.
Tô Ngọ khóc một lúc cuối cùng cũng nín, vừa dùng móng vuốt nhỏ của mình lau mắt, vừa thút thít nói: “Em hiểu rồi, sau này chắc chắn sẽ không làm vậy nữa.”
Viêm Phi Ngang trầm mặc một lúc, rồi mới có chút khó khăn nói tiếp: “Nếu như tính mạng của em bị uy hiếp… ngoại trừ chuyện này ra, thì dù có thế nào, em nhớ nhất định phải trốn xa một chút, tôi sẽ không trách em.” Câu này đối với một người tới giờ vẫn luôn tuân thủ pháp luật mà nói, quả thực là có chút đại nghịch bất đạo, nhưng vị trí của Tô Ngọ trong lòng anh dù sao cũng không phải là tầm thường.
Tô Ngọ đã hơi hiểu, gật đầu: “Em hiểu rồi, sau này em sẽ cẩn thận.”
Xã hội loài người quả thực rất phức tạp, nhưng cậu sẽ cố học nhiều thứ, sau này sống thật tốt trong thế giới loài người này, đồng hành cùng Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang vô cùng hiếm có lúc lại hơi cong cong khóe miệng, trong mắt cũng xẹt qua một vệt ôn nhu.
“Em phải bao lâu nữa mới có thể biến trở lại?” Viêm Phi Ngang nổ máy xe, sợ cậu ngồi trong xe không vững, liền nhét cậu vào trong túi áo ngực.
Tô Ngọ biến trở về nguyên hình, cái đầu vẫn có chút to, có điều lại chui vào vừa vặn trong túi áo anh, cậu dùng hai chân trước nắm lấy miệng túi áo, thò đầu ra, dùng giọng nói mềm nhẹ nói chuyện với anh, “Ước chừng phải một ngày nữa, không biết trong bọc quần áo có thứ gì có thể bố sung linh khí không, có điều tốt nhất là nên nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ biến trở lại.” Hai lần này linh lực đã bị tiêu hao tới không còn nhiều.
Viêm Phi Ngang suy tư một chút rồi nói: “Vậy hôm nay chúng ta không về.”
“Hả? Không về, vậy đi đâu?”
“Ở khách sạn đi, mai rồi lại về.”
Tô Ngọ bây giờ biến thành “sóc nhỏ” chỉ to bằng bàn tay anh, về nhà cũng không có cách nào giải thích với mọi người.
Anh vừa lái xe, vừa gọi điện về nhà qua tai nghe.
Sau khi Viêm Vân Hải xảy ra chuyện, không khí trong nhà vẫn luôn rất căng thẳng, tâm tình của mọi người đều rất tệ, Tô Ngọ đến cũng chưa đón tiếp được chu đáo. Cũng may hai ngày nay sức khỏe Viêm Vân Hải chuyển biến tốt, người họ Viêm cuối cùng cũng không trì hoãn nữa, lúc này bà nội đang sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối thật linh đình, muốn chiêu đãi cậu nhóc một bữa ra trò.
Người giúp việc trong nhà đang bận rộn ngất trời, ngay cả Khang Văn Thanh cũng tự mình vào nhà bếp làm món sở trường, đột nhiên Viêm Phi Ngang gọi điện thoại về báo tối không về nhà ăn cơm, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
“Cậu ấy muốn ở bên ngoài chơi thêm một chút, mai mới về.” Viêm Phi Ngang ngay cả mượn cớ cũng lười, nói bừa một câu như vậy.
Điện thoại là do ông nội nghe máy, ông nội luôn rất nghiêm khắc với con cháu mình, nhưng đối với cậu nhóc đáng yêu này lại vô cùng hòa ái, nghe vậy liền đáp: “Đi đi, đi đi, trẻ con thích chơi cũng là chuyện bình thường, Phi Ngang cháu đi chơi với thằng bé, để nó chơi thật vui rồi hãy về.”
“Vâng.”