Sức mạnh của người đàn ông kia rất lớn, nắm vai Tô Ngọ thật chặt, một tay kia nắm dao nhọn kề sát cổ họng cậu, nhưng Tô Ngọ lại cảm giác tay hắn đang run lên, cái tay đang nắm lấy vai cậu, gân xanh cũng đều đã nổi lên, có thể nhìn ra đối phương đang vô cùng căng thẳng.
Giọng nói của người đàn ông thực ra rất êm tai, Tô Ngọ có chút muốn nhìn thử xem dáng dấp của đối phương thế nào, muốn hỏi tại sao hắn lại gí dao vào người mình, vốn cậu định trực tiếp để hắn bỏ dao ra, nhưng lúc này đám người vây quanh lại bị người rẽ ra một con đường, hai cảnh sát vẻ mặt hòa ái đi tới.
Hai cảnh sát bước tới có một nam một nữ, nữ cảnh sát ôn hòa nói với Tô Ngọ: “Bạn nhỏ đừng nhúc nhích, cũng đừng sợ nhé? Nghe lời chú kia nói, chú ấy sẽ không làm em bị thương.”
Nam cảnh sát còn lại thì nói chuyện với người đàn ông đang giữ Tô Ngọ làm con tin, dùng giọng nói ôn hòa nói: “Anh có yêu cầu gì cứ việc nói ra với chúng tôi, anh xem bạn nhỏ này đáng yêu như thế, anh cũng không đành lòng làm cậu ấy bị thương mà phải không?”
Đây là thủ đoạn mà các cảnh sát đã quen dùng để đàm phán, người đàn ông căn bản không thèm để ý tới họ, hai mắt cảnh giác nhìn về bốn phía, sau đó kéo vai Tô Ngọ, mang người vào trong siêu thị.
Tuy rằng người đàn ông dùng lực rất lớn, nhưng đối với Tô Ngọ mà nói thì hoàn toàn không có gì đáng nói, chỉ là trong lúc cậu bị người ta kéo vào trong siêu thị, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thông qua một chiếc gương trên quầy hàng.
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Tô Ngọ cũng hơi ngạc nhiên một chút, chính là người đàn ông đụng phải cậu ở chỗ cầu thang bộ thoát hiểm.
Tuy rằng trên mặt người đàn ông lúc đó còn đeo kính râm, nhưng ai bảo trên người đàn ông này lại có một tầng ánh sáng vàng nhạt của công đức chứ? Tô Ngọ đương nhiên là chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Nhưng người có ánh sáng công đức tại sao lại kề dao vào mình, Tô Ngọ rất nghi hoặc, bởi cậu không hề nhìn thấy quá nhiều ác niệm trên người người này, chỉ có tuyệt vọng và lo sợ, nghi ngờ.
Người đàn ông kéo cậu vào trong góc, lúc này mới dùng giọng nói trầm tới làm người cảm thấy không khỏe, yêu cầu những người ở bên ngoài, “Tất cả đều đừng tới đây! Cấp cho tôi một cái xe, tôi muốn rời khỏi đây!”
Hắn cũng không dám tin tưởng bất kì ai nữa. Hắn không hiểu thế giới này đến cùng là bị làm sao vậy, tại sao đều hùa cả vào với nhau, tựa như người trong cả thiên hạ này đều đang hãm hại hắn vậy!
Ba mẹ đột nhiên đột tử, mà hắn lại bị coi là hung thủ, bị cảnh sát truy nã, rõ ràng hắn tin tưởng La Chương đến vậy, cuối cùng La Chương lại dùng một hiện trường giết người để tiếp đãi hắn, tự tay đẩy hắn xuống vực sâu…
Tay hắn cầm dao rõ ràng không có vết thương nào, nhưng lại có máu tươi chảy xuống từ chuôi dao, đó là máu của người bị hại kia ở cửa Tây tầng hai siêu thị, máu này, giờ đã dính lên tay hắn, đôi bàn tay trở nên không còn sạch sẽ.
Liên tiếp phạm phải tội lớn ngập trời bất hiếu giết cha thí mẹ, giết chết một nhân viên phục vụ ở siêu thị, camera đã quay hết lại toàn bộ quá trình giết người của hắn, chứng cứ phạm tội rõ ràng, hắn rõ ràng không hề có ý nghĩ muốn phạm tội, cũng đã tội ác quấn thân, vĩnh viễn rửa thế nào cũng không sạch.
Thế giới này, đã không còn chỗ cho hắn dung thân…
Ánh mắt Tiêu Triển dần trở nên ảm đạm đi, hắn không hề muốn chết, càng không muốn đeo hình phạt trên lưng, sống hết đời trong tù.
Các cảnh sát nghe thấy yêu cầu của hắn, không dám từ chối, một lời đồng ý, “Anh muốn xe, chúng tôi lập tức chuẩn bị cho anh, nhưng bạn nhỏ kia là người vô tội, hay là đổi người đi, anh xem xem đổi thành tôi thì thế nào? Tôi với anh cùng lên xe, cơ thể tôi không tốt, trước kia lúc làm nhiệm vụ từng bị thương, đi đứng không thuận tiện, chắc chắn không phải là đối thủ của anh.”
Tô Ngọ nghe thấy lời của đối phương liền sửng sốt một chút, cậu nhất thời cảm thấy khó xử, tuy rằng cậu bị người đàn ông này kề dao vào cổ, nhưng trên người hắn không hề nhiễm chút khí đen sát khí nào, thậm chí còn có cả ánh sáng công đức, cậu muốn giúp hắn, e rằng hắn có khổ tâm gì đó trong lòng? Nhưng nếu như đổi người khác tới, vậy khẳng định là không được, cậu không thể vì cứu một người mà đẩy người khác vào tình thế nguy hiểm.
Tiêu Triển căn bản không để ý tới lời của họ, chỉ giục họ đi chuẩn bị xe nhanh lên chút.
Cảnh sát vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng thái độ của Tiêu Triển rất cứng rắn, hơn nữa tố chất tâm lý, suy nghĩ lại càng thêm tỉnh táo hơn so với bọn trộm cướp trước đây họ từng đối phó, trong lòng đều vô cùng nặng nề, họ không còn cách nào, không thể làm gì hơn là chuẩn bị xe ở giao lộ hắn chỉ định, đồng thời cũng rút toàn bộ xe đang bao vây đi, đổi lại ngụy trang bằng xe tư, đồng thời cũng chuẩn bị cho kế hoạch đánh lén.
Tiêu Triển dù sao cũng là người nối nghiệp của cả một tập đoàn công ty lớn, sau khiếp sợ và phẫn nộ kinh hoàng lúc đầu, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nếu ngay cả La Chương cũng không thể tin tưởng được nữa, thì hắn lại càng không muốn tin tưởng nhưng cảnh sát chưa từng gặp trước đây này, hơn nữa chính hắn cũng cảm thấy tất cả những điều này thật là quỷ dị.
Hai lần phạm án mạng, hắn đều không có bất kì kí ức gì, kí ức duy nhất nhớ được, chính là sau khi “tỉnh” lại đều thấy trên tay mình cầm một con dao dính đầy máu, cùng với khoảnh khắc khi hắn đâm dao vào sâu trong cơ thể người bị hại, máu tươi điên cuồng phun ra…
Nếu như không phải hắn thực sự không có một chút xíu kí ức nào, trong lòng cũng không hề có bất kì ý nghĩ muốn giết người nào, thì ngay cả chính hắn cũng sắp tin rằng bản thân là một ác ma tội ác tày trời rồi.
Bây giờ tới nước này, Tiêu Triển ít nhiều đã không còn nỗi sợ hãi với cái chết nữa, nhưng hắn nhất định phải biết rõ toàn bộ những chuyện này đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra!
Tiêu Triển túm lấy thiếu niên gầy nhỏ hơn mình một vòng, tận lực để ý sau lưng, đi dán sát vào chân tường, tới bên cạnh chiếc xe các cảnh sát đã chuẩn bị cho mình.
Cảnh sát còn chưa muốn bỏ cuộc, vừa sơ tán đám người xung quanh, vừa đi xa xa phía sau hắn, tiếp tục khuyên bảo hắn, nhưng đáng tiếc Tiêu Triển hoàn toàn không thèm để ý tới họ.
Trước khi La Chương tới gặp Tiêu Triển, cố ý đi một chuyến tới chỗ bạn cũ, người bạn này của anh ta làm việc ở Cục An ninh, ít nhiều cũng biết về Cục 9, La Chương nói nghi ngờ của Tiêu Triển cho bạn mình nghe, cho rằng chuyện này không phải là chuyện bình thường, cũng không phải là vụ án giết người thông thường, e rằng Cục 9 bên kia có thể có tin tức gì cũng không biết chừng, nhưng đáng tiếc rằng tính bảo mật của Cục 9 rất cao, hơn nữa còn nghe theo sự chỉ đạo trực tiếp của cấp trên, bạn của anh ta không cách nào hỏi thăm được.
Giao thông thủ đô thực sự không được tốt, La Chương phóng xe như điên, cuối cùng vẫn bị một dòng lũ ô tô chặn lại giữa đường, anh ta sợ Tiêu Triển bên kia không thể chờ thêm sẽ xảy ra chuyện, trực tiếp đỗ xe lại, chạy bộ tới.
Đáng tiếc chờ tới khi anh ta dùng hết khí lực chạy tới chỗ hai người đã hẹn nhau, chuyện đã không thể vãn hồi lại được nữa rồi, lần đầu anh ta cảm thấy hận hệ thống giao thông thủ đô tới vậy, hận bản thân tại sao lại có thể tới chậm như vậy.
Tiêu Triển kéo Tô Ngọ cuối cùng cũng đi tới bên cạnh xe, hắn biết xe do cảnh sát chuẩn bị chắc chắn là không thể tin được, nhưng hắn chỉ muốn thoát khỏi vòng vây bây giờ mà thôi, chỉ mong trong quá trình này không bất hạnh bị quỷ thần tập kích, cơ hội chạy đi lúc này của hắn, cũng chính là cơ hội duy nhất.
Thần kinh của tất cả mọi người căng ra tới cực hạn, chỉ có Tô Ngọ đang bị vạn ánh mắt hướng tới, trong tay còn đang cầm chai sữa trái cây là xoắn xuýt: Phi Ngang còn đang ở dưới bãi đỗ xe chưa lên tới đây, giờ lên xe của anh ta, chút nữa Phi Ngang không tìm được cậu có thể nào sẽ nổi giận hay không?
Tô Ngọ cuối cùng vẫn bị Tiêu Triển kéo đi, hai người cùng vào trong xe, cả quá trình Tiêu Triển đều cúi đầu, lúc đang muốn đóng cửa xe lại, chợt nghe thấy tiếng hét to của La Chương phía sau.
“Tiêu Triển! Đừng làm chuyện sai lầm! Cậu tin tớ!”
Trong lòng Tiêu Triển sóng gió trập trùng, thần kinh căng thẳng nhất thời giãn ra, nhịn không được mà ngẩng đầu lên, đây chính là một cơ hội tập kích tuyệt hảo từ vị trí trên một tòa nhà cao tầng, lúc này đối phương bóp cò, một viên đạn bay phóng nhanh về phía trán hắn.
La Chương vừa hô lên một tiếng lập tức hối hận, tại sao anh ta lại không nghĩ tới chuyện, xung quanh đây, chắc chắn là có một vài tay đánh lén đang ẩn núp chứ, nếu như lại một lần nữa vì mình mà Tiêu Triển xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình!
Thế nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả, lòng Tiêu Triển gợn sóng chỉ trong một tích tắc kia, rất nhanh hắn lại nổ máy xe, đầu cúi thấp xuống tay lái, nhanh chóng lái xe đi.
Cảnh sát nhìn xe đã lái đi, trên mặt tất cả đều là không thể tin nổi, sao lại có thể để hắn đi như vậy?! Đánh lén đâu rồi?!
Mà càng không dám tin tưởng hơn lại chính là người tập kích vừa mới nổ súng kia.
Không có chuyện gì xảy ra cả! Thế mà không có chuyện gì xảy ra cả!
Người tập kích, ngón tay còn đặt trên cò quả thực không thể tin nổi vào mắt mình, không nhịn được đưa tay sờ nòng súng của mình một chút, vẫn còn nóng, anh ta chắc chắn đây chính là khẩu súng vừa rồi mình đã chuẩn bị!
Nhưng đạn đâu?!
Tiêu Triển lái xe rất nhanh, cảnh sát cũng không hề từ bỏ ý định tiếp tục truy kích hắn.
Có lẽ là bởi bị kích thích, Tiêu Triển thành ra lại không hề sợ nữa, hắn tỉnh táo kiểm tra lượng xăng của xe, sau đó đi vòng vèo, rẽ vào các nhánh đường phức tạp, rắc rối.
Tô Ngọ yên tĩnh ngồi trên ghế phụ cạnh ghế tài xế, hai tay còn cầm chai sữa trái cây lên uống một ngụm.
Loại sữa trái cây này rất ngọt, tựa như còn có hạt đông lạnh bên trong, răng cắn vào liền dẻo dẻo dai dai, Tô Ngọ không nhịn được vui vẻ tới nheo cả mắt lại, uống ngon quá, cậu cuối cùng cũng có chút rõ ràng, tại sao nhiều yêu tinh tới thế giới loài người như vậy liền không muốn trở lại núi nữa, hóa ra là do thế giới con người có nhiều thứ ngon tới vậy!
Tiêu Triển tính toán xem sẽ vứt xe lại đổi xe ở đâu bỗng ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đang uống sữa trái cây vô cùng vui vẻ qua gương chiếu hậu, vừa vặn chạm mắt với ánh mắt hiếu kì không chút sợ sệt của thiếu niên.
Tô Ngọ theo thói quen nở nụ cười với hắn, cảm giác khóe miệng còn dính chút sữa, nhanh nhẹn thè lưỡi ra liếm sạch, không muốn để lãng phí.
Tiêu Triển: “…” Xe ngoặt mạnh một cái, lao lên lối đi bộ, suýt chút nữa đã vọt thẳng lên lề đường.
Nếu không phải là bộ dáng của Tô Ngọ thật sự không có tính chất công kích, trong nháy mắt đó Tiêu Triển hẳn là sẽ cảm thấy bản thân đã bị những cảnh sát kia đùa bỡn!
Tô Ngọ chớp mắt một cái, nói: “Anh định lúc nào mới thả tôi xuống đây?”
Tiêu Triển: “……..”
Tiêu Triển dù sao cũng không phải là tội phạm hung ác tới cùng cực, nhìn thấy thiếu niên ngây thơ hồn nhiên như vậy, căn bản là không hề có nửa điểm ác niệm muốn phạm tội, hắn vô cùng mệt mỏi giơ tay lau mặt, cau mày hỏi: “Cậu không sợ sao?”
“Tại sao tôi lại phải sợ?” Thực ra Tô Ngọ sợ rất nhiều thứ, cậu sợ người, lúc đi một mình ở chỗ nhiều người, cậu cảm giác vô cùng không dễ chịu, không có Viêm Phi Ngang ở bên cạnh, cũng không có bất kì người quen nào, cảm giác bản thân như phận bèo bọt chỉ có thể cô độc, phiêu lưu xuôi theo dòng nước, trong nháy mắt đó bị kích phát tới tột cùng, nhưng cậu không sợ nhất lại cũng chính là người, kẻ ác cậu không sợ, người tốt cậu lại càng không cần phải sợ.
Lúc này Tô Ngọ mới liếc mắt nhìn đồng hồ trên xe, có chút nóng nảy nói: “Này, giờ anh an toàn rồi, có thể thả tôi xuống được không? Phi Ngang còn đang chờ tôi ở siêu thị.”
Lần này họ mua rất nhiều thứ, Viêm Phi Ngang tốn một lúc lâu ở bãi để xe mới có thể cất hết toàn bộ đồ vào trong cốp, vừa mới đóng cốp sau lại, liền nhận được tin tức Cục truyền tới, đám người kia không hiểu tại sao, hôm nay lại nhiều lần hoạt động, hơn nữa phạm vi hoạt động, lại ở ngay khu vực trước mắt anh đây.
Viêm Phi Ngang không thể không tạm thời điều động cấp dưới chuẩn bị, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, định đón Tô Ngọ rồi trực tiếp đi tới. Nhưng chờ tới khi anh lái xe ra, cảnh tượng nhìn thấy chính là người xe hỗn loạn, cùng với tin dữ Tô Ngọ đã bị bắt đi làm con tin.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường cute cute:
Tô Ngọ nghiêm túc uống sữa.
Tiêu Triển:… Này, tại sao cậu lại không diễn theo đúng kịch bản sẵn chứ! (trong lòng: lại đang để hồn đâu rồi! Có biết diễn cảnh đau thương không vậy?! Đây không phải là quay phim quảng cáo! Nghiêm túc diễn theo kịch bản có được không?!)
Tô Ngọ chớp chớp mắt hỏi: Kịch bản là cái gì cơ?
Tiêu Triển:… (trong lòng: không phải nói nữa, vị này nhất định là dùng sắc đẹp mới có thể đi đóng phim được! Mình đã tuyệt vọng hoàn toàn với cái thế giới chỉ chú trọng với vẻ ngoài này rồi ha ha.)