Viêm Phi Ngang: “…”
Viêm Phi Ngang: “…”
Viêm Phi Ngang cảm giác mình có lẽ vẫn còn đang lạc trôi trong giấc mơ tối hôm trước chưa tỉnh lại, Tiểu Ngọ là nam mà, sao có thể có con được chứ?
Anh mờ mịt quay đầu, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Tiểu Ngọ, anh chắc là ngủ không được ngon nên hơi mệt, để anh ngồi một lúc đã.” Có lẽ không phải là anh đang nằm mơ vẫn chưa tỉnh lại mà là do Tô Ngọ muốn có con quá nên cả nghĩ rồi?
Trong lòng Tô Ngọ vốn ngập tràn mong đợi sau khi Viêm Phi Ngang biết được sẽ vui vẻ cùng với mình, nhưng lúc này vẻ mặt của Viêm Phi Ngang hoàn toàn không giống như đang rất phấn khích, mà trái lại có vẻ đã bị cậu dọa rồi?
Cậu trợn mắt nhìn, trong chớp mắt cậu có hơi thất vọng, chẳng lẽ Phi Ngang không muốn bọn thú con thuộc về họ sao?
Nhưng cậu rất nhanh lại nghĩ, Phi Ngang vốn chỉ là một con người bình thường, mà con người bình thường giữa nam với nam không thể nào có con được, thế nên Phi Ngang hẳn là đã bị cậu dọa rồi?
Sóc bay nhỏ thiện lương nghiêm túc suy nghĩ lại, sau đó đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Viêm Phi Ngang, được Viêm Phi Ngang nắm chặt tay, ôm cậu vào trong lòng.
“Phi Ngang, anh nghe em nói này.” Tô Ngọ ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Viêm Phi Ngang chỉ lo cậu lại phun ra những lời gì đó kinh người, nhưng bảo anh làm cho Tiểu Ngọ mà anh yêu tha thiết ngậm miệng lại, anh không nỡ, vì vậy anh đành gật đầu, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cậu.
“Phi Ngang, chúng em là yêu tinh, có cách riêng có thể mang thai được, em cũng không phải là đang gạt anh.” Ngay sau đó cậu nói lại cho anh nghe rõ ràng về cỏ mang thai, sau đó có chút khẩn trương nhìn Viêm Phi Ngang, bây giờ mới lo rằng Phi Ngang có thể không tiếp nhận được các bé con thì không biết cậu sẽ phải làm sao nữa?
Nhưng Phi Ngang dịu dàng tới vậy, đối xử với cậu tốt như vậy, sao anh có thể không yêu thương bé con của hai người họ được chứ?
Viêm Phi Ngang cẩn thận nghe xong, một lúc lâu sau, mới chậm rãi tiêu hóa được nội dung lời nói của cậu, anh nhìn Tô Ngọ chăm chú một hồi, đôi mắt to của cậu chân thành, tràn ngập tình yêu đang nhìn anh, không chứa chút tạp chất nào.
“Nói cách khác, chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ có đứa nhỏ của chính chúng ta?” Viêm Phi Ngang đưa ngón tay vuốt ve hai má mềm mại của cậu, vẫn cảm thấy thật không chân thực, sau khi kết hôn với Tô Ngọ, anh đã bỏ đi suy nghĩ duy trì giống nòi, bởi anh không muốn Tô Ngọ có áp lực trong lòng, nhưng bây giờ đột nhiên có người nói cho anh biết, họ vẫn có thể có con, hơn nữa con còn sắp ra đời, chuyện này…
“Đúng vậy, các con sẽ rất ngoan.” Tô Ngọ gật đầu.
Viêm Phi Ngang nhất thời cũng không biết mình nên có phản ứng gì nữa, anh ôm người yêu nhỏ ngồi một lúc rồi đứng lên đi nấu cơm. Nhưng ngay vào lần đầu tiên anh mất tập trung đến vậy, không yên lòng gọt rửa nguyên liệu, anh bỗng phản ứng lại —— anh biết mình có con rồi, nhưng mà, tận năm đứa???
Cuối cùng cũng nói xong chuyện thú con cho Phi Ngang, mà Phi Ngang cũng đã tiếp nhận được rồi, Tô Ngọ hài lòng đi ra sân thượng tu luyện, ai ngờ cậu vừa mới ngồi đúng tư thế, lại nghe thấy tiếng dao phay của Viêm Phi Ngang “cạch” mạnh một tiếng chặt lên thớt vang lên từ phía phòng bếp.
“Phi Ngang, anh không sao chứ?” Tô Ngọ thò đầu nhìn vào trong bếp.
“… Không sao cả.” Giọng Viêm Phi Ngang nghe không ra có gì là miễn cưỡng, chỉ là hơi chậm chạp một chút mà thôi.
Chuyện đứa nhỏ Tô Ngọ nói xong liền yên tâm lại, không cần quan tâm tới chuyện gì nữa, nhưng về phía Viêm Phi Ngang nhất định sẽ không dễ chịu bằng…
Chỉ cần không phải là hai cô nhi kết hôn rồi sinh con, chuyện con cái nhất định sẽ liên lụy tới ít nhất hai gia đình.
Tô Ngọ có thể ném toàn bộ mọi chuyện cho anh, nhưng Viêm Phi Ngang vẫn phải nói lại rõ ràng mọi chuyện cho mọi người trong nhà nữa.
Nhưng chuyện này phải nói thế nào? Tô Ngọ là nam, cho dù cậu thật sự rất đẹp, là kiểu đẹp không phân rõ giới tính thì chỉ cần ở chung với Tô Ngọ, sẽ không hề cảm thấy cậu giống con gái một chút nào cả, mà một thằng con trai như cậu lại có thể có đến năm bé con, chưa nói tới chuyện người trong nhà có thể chấp nhận được hay không, thì chờ sau khi con cái lớn lên, người trong nhà phải giới thiệu thân phận của chúng thế nào đây?
… Có điều bây giờ nói tới những chuyện này vẫn còn quá sớm, giờ nên nghĩ xem phải nói thế nào với mọi người trong nhà chuyện Tô Ngọ là yêu tinh thì hơn.
Nói chung, mọi chuyện đều đã có Viêm Phi Ngang gánh, sóc bay nhỏ chỉ cần để ý tới chuyện tiếp tục ăn ăn uống uống là được rồi.
Ngủ một giấc thật ngon dậy, Tô Ngọ định đến thăm Tần tổng Tần Hư Lăng vô duyên vô cớ gặp phải tai bay vạ gió.
Sáng hôm đó, trong ngôi nhà nhỏ của hai người, bữa sáng lại càng phong phú hơn mọi khi, Tô Ngọ ăn no nê, khi đang lau miệng mới chợt phát hiện dưới mắt Viêm Phi Ngang là hai quầng thâm đen sì, cậu quan tâm hỏi: “Phi Ngang, tối qua anh ngủ không ngon à?” Cậu nhớ lại cẩn thận, tối qua cậu cũng đâu có đá chăn đâu nhỉ.
Đột nhiên biết mình có năm đứa con sắp ra đời, là đàn ông hẳn là sẽ đều ngủ không được ngon!
Nhưng Viêm Phi Ngang sao nỡ làm cậu không vui, “… Không sao đâu, em đừng lo.” Thấy Tô Ngọ vẫn lo lắng nhìn mình, anh nói lảng sang chuyện khác, “Hôm nay em định đi đâu? Cơ thể, cơ thể phải chú ý một chút, đừng làm vận động mạnh quá.” Đây là lời khuyên mà gần như tất cả mọi người ai cũng sẽ dặn người đang mang thai theo phản xạ, Viêm Phi Ngang vừa nói xong, ánh mắt không tự chủ được đưa về phía bụng Tô Ngọ.
Bây giờ mấy đứa nhỏ mới nhỏ chừng nào chứ? Khi sinh ra sẽ lớn thế nào? Sẽ ngoan như Tiểu Ngọ chứ? Hay là khóc một ngày ba bữa giống như con nhà anh cả khi mới ra đời? Sẽ giống Tiểu Ngọ ư? Hay là càng giống mình hơn một chút?
—— Mất ngủ cả đêm, cuối cùng cũng tiêu hóa xong được cái tin mình sắp có con, sau đó đột nhiên bây giờ mới kích động, toàn bộ lí trí đều bị quăng tít tận chín tầng mây, mãi tới tận bây giờ, Viêm Phi Ngang mới giống một ông bố tiêu chuẩn, trong đầu tràn ngập các vấn đề liên quan tới con cái.
“Được, em sẽ cẩn thận.” Tô Ngọ thì nghiêm túc thận trọng gật đầu.
Viêm Phi Ngang vẫn chưa yên tâm, tự mình đưa cậu tới trường, còn đỗ xe trong bãi đỗ xe của trường rất lâu, trong đầu lại nghĩ gì đó như có như không, mãi tận lúc thấy thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, mới về đi làm.
Triệu Ngôn thấy hôm nay tâm trạng Tô Ngọ cực tốt, mới cầm sách lại gần hỏi: “Có chuyện gì vui à, tâm trạng sao tốt thế?”
Sinh con đối với con người đúng là một chuyện rất vui, Tô Ngọ liền nghiêm túc gật đầu, “Đúng, có chuyện vui.” Là chuyện cực kì vui.
Triệu Ngôn thấy cậu không nói gì nữa, cũng không truy hỏi, “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.” Tô Ngọ vui vẻ hài lòng.
Triệu Ngôn nhìn xung quanh một chút, lại gần chớp chớp mắt với cậu, “Đúng rồi, bạn hủ nữ lần trước đã tìm cho cậu rất nhiều tư liệu, tớ gửi cho cậu nhé?”
Tô Ngọ bây giờ ngày nào cũng tiến hành dưỡng thai rất nghiêm túc, tư liệu cậu rất muốn, dù sao làm chuyện đó với Phi Ngang rất thoải mái, nhưng cậu lại lo sẽ dạy hư mấy đứa nhỏ, trong lòng đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Triệu Ngôn, mình thì dời mắt sang chỗ khác, tỏ ý, cậu không nhìn thấy gì cả!
Học xong, Tô Ngọ gọi điện thoại cho hồ ly, hỏi tình huống hiện tại của Tần Hư Lăng.
“Hồn phách của anh ta bởi bị thương nên hơi yếu ớt, chỉ có thể chậm rãi dưỡng thương thôi.” Hồ ly thở dài, trong lòng y thầm nghĩ ông chủ này cũng thật là xui xẻo.
Tô Ngọ lại hỏi thăm địa chỉ của Tần tổng rồi bắt xe tới.
Trước mắt hồ ly vẫn chưa nhận vai diễn mới, giờ vẫn đang ở chỗ của Tần tổng, Tô Ngọ gõ cửa tới thăm, không ngờ lại thấy hồ ly đang đeo tạp dề đi tới đi lui trong bếp, ngạc nhiên tới trợn tròn mắt.
Hồ ly bĩu môi, “Thức ăn ngoài ấy mà, sáng hôm nay anh ta nôn nhiều quá, không ăn được gì cả.” Cuối cùng lại thở dài, đừng thấy Tần tổng người trông cao ráo mà nhầm, cơ thể hắn thực sự rất gầy yếu, bị bệnh một cái là như núi đổ, toàn thân mệt lả, hồ ly nhìn mà thấy đau lòng tới kì lạ, trong lòng lại không nhịn được phun tào, cơ thể đã ốm yếu vậy rồi còn thích đi xung quanh làm loạn.
Tô Ngọ cau mày, cầm vài trái cây ra, để hồ ly cắt nhỏ thành từng miếng, chậm rãi đút cho hắn ăn, ít nhất cũng có thể bù lại nguyên khí cho cơ thể, bằng không hồn phách của hắn từng bị thương, sau này sẽ rất dễ bị bệnh.
Tần Hư Lăng nửa dựa vào giường xem TV, thấy Tô Ngọ tới, nhanh miệng bắt chuyện mời cậu ngồi, “Cảm ơn cậu đã tới thăm tôi, Tô thiếu.”
Tô Ngọ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng bộ dáng vẫn rất hào phóng rộng rãi, hơi yên tâm hơn một chút.
“Aiz, sức khỏe của tôi vẫn luôn tốt lắm, năm nay cũng không biết là trúng phải tà gì, sắp cuối năm rồi lại tự nhiên bị bệnh thế này.” Tần Hư Lăng cảm thán một câu, thực ra hắn cũng không coi chuyện này là chuyện to tát gì, người ấy mà, cũng phải có lúc ốm đau chứ.
“Vậy anh phải nghỉ ngơi thật tốt, còn nữa, sau này phải chăm sóc cơ thể thật tốt, không thể cứ tìm người giao phối mãi thế được.” Tô Ngọ dùng linh lực kiểm tra cơ thể cho Tần Hư Lăng một chút, phát hiện cơ thể Tần tổng ốm yếu thực ra chính là do thận hư, cũng không nói nhiều, rất thẳng thắn nói luôn ra.
Tần tổng: “…” Trên gương mặt tái nhợt của Tần tổng hiện lên màu đỏ ửng lúng túng, trước kia đúng là hắn rất loạn, chủ yếu là do cuộc sống quá tẻ nhạt, thế nên mới… khụ khụ, nhưng bị một cậu nhóc giáo huấn chuyện như vậy, thật đúng là làm cho người ta xấu hổ tới không có chỗ dung thân…
Đúng lúc này hồ ly cũng đeo tạp dề bưng cháo nóng bước vào, nghe thấy lời Tô Ngọ nói, không chút lưu tình bổ thêm vài đao, “Con người có rất nhiều kẻ đều là tinh tẫn nhân vong, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Tần tổng: “…”
Được rồi hắn đã biết rồi, xin đừng nói nữa mà có được không, thật cmn quá là xấu hổ —— Tần tổng nghĩ vậy trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nguyên nụ cười, coi như là không chấp nhặt gì chuyện này cả.
Tô Ngọ ra khỏi nhà của Tần Hư Lăng, hồ ly cũng đi cùng cậu, sắc mặt của cả hai cũng không được tốt lắm.
“Có muốn tìm kẻ kia không?” Tô Ngọ khẽ cau mày nói.
‘Tìm.” Trên mặt hồ ly chợt lóe lên một tia hung tàn, dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy hại người, tuyệt không thể tha cho kẻ đó được.
Hai người liền theo tin tức Viêm Phi Ngang cung cấp đi tới chỗ làm việc và nơi ở của kẻ kia, nhưng đều vồ hụt.
“Lẽ nào gã biết chúng ta muốn tới tìm nên trốn rồi?” Hồ ly cau mày, vẻ mặt hết sức khó coi.
“Xem thử xem có thể lùng theo tung tích của gã không.” Hai người từ ban công đột nhập vào nhà của kẻ kia, cảm nhận được một chút khí tức, Tô Ngọ cau mày, dùng truy tung thuật.
Linh lực màu xanh lục nhạt lần theo khí tức người kia để lại khi bỏ trốn, từng tia từng tia đuổi theo trên không trung, nhưng cuối cùng lại không tìm được tới đâu, kẻ kia cứ như đã biến mất giữa trời đất, không còn lại chút tăm hơi nào, không hề để lại bất kì dấu vết gì.
“Không tìm được, làm sao bây giờ?” Tô Ngọ mở mắt ra, mày nhíu thật chặt. Kẻ này có nhiếp hồn thuật, còn có thể tránh thoát khỏi việc bị lần theo dấu vết, tuyệt không hề đơn giản.
“Hay là đi hỏi Tống Quân Thành thử xem.” Hồ ly cũng không có cách nào, người ở thủ đô quá nhiều, dùng phép thuật cũng không thể bắt được người, cách khác sợ là càng không thể dùng nổi.
“Cũng chỉ đành như vậy.”
Tô Ngọ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Quân Thành, tỏ ý muốn gặp mặt anh.
Đây đã là cách cuối cùng, dù sao cũng đã như vậy rồi, chuyện hôm đó họ vô tình nghe được cuộc cãi vã của Tống Quân Thành và kẻ kia cũng không thể giấu được nữa.
Tống Quân Thành nhắn lại rất nhanh, “Đương nhiên là không thành vấn đề, gặp ở đâu?”
Tô Ngọ và hồ ly liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hẹn gặp ở biệt thự của Tống Quân Thành.
Tiệc sinh nhật qua đi, khu biệt thự yên tĩnh trở lại, Tô Ngọ và hồ ly bắt xe tới, Tống Quân Thành đã chờ họ sẵn ngoài cửa.
“Tô tiên sinh lần trước đột ngột về, tôi cũng không kịp tiễn mọi người, hôm nay hẳn là có thể chiêu đãi mọi người một phen.” Tống Quân Thành mỉm cười mời họ vào phòng khách lớn. Anh mặc quần áo ấm áp thoải mái ở nhà, cảm giác nặng nề u uất của người già trước đó thành ra lại tiêu tán đi không ít, toàn thân hình như cũng trở nên nhu hòa hơn.
“Lần trước chúng tôi có việc phải về vội quá cũng không kịp nói cho anh biết, anh không giận chúng tôi là tốt rồi.” Tô Ngọ nghĩ tới chuyện sắp thẳng thắn nói cho anh biết họ đã nghe được cuộc cãi vã kia, tim đập thình thịch không ngừng, cảm thấy thật là ngượng.
Tống Quân Thành hào phóng phất tay, “Đừng nói vậy, hai người muốn uống gì?”
Tô Ngọ và hồ ly nói ra thứ muốn uống, Tống Quân Thành còn mỉm cười chuẩn bị thêm điểm tâm và hoa quả cho họ.
Tô Ngọ cảm thấy hơi đói bụng, không nhịn được liền ăn một chút lấp vào dạ dày, tới lúc hồ ly chặn tay cậu lại mới thôi, đỏ mặt kể lại chuyện ngày đó.
Nghe xong lời cậu kể, Tống Quân Thành hơi nhíu mày lại, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Tô Ngọ và hồ ly nhìn nhau, cũng không biết có phải là anh đã giận rồi hay không.
“Cái người mà hai người nói đến kia, là bạn của tôi.” Tống Quân Thành cau mày nói.
“Ặc, nhưng Tần tổng là người vô tội, hơn nữa thủ đoạn của anh ta thực sự là quá ác độc…”
Tống Quân Thành đưa tay chặn lại lời biện bạch đầy sốt ruột của cậu, mày vẫn nhíu lại thật chặt, “Hai người hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có ý bênh vực cho cậu ta, hơn nữa tôi đã sớm nghi ngờ…”
Anh nhíu mày, ánh mắt rơi xuống khay trà, như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó.
Anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ hai người cũng đã từng nghe nói rồi, khi tôi mười mấy tuổi đầu, gia cảnh sa sút, người trong nhà đều bị liên lụy, gần như cũng không còn ai… khi đó tôi còn chưa đầy mười sáu tuổi, bị đưa tới cô nhi viện, ở đó tôi quen được hai người bạn, một người tên Diệp Sơ Lâm, một người tên là Tưởng Huyền Minh, Diệp Sơ Lâm chính là người đã ủy thác tôi đưa đồ cho người nhà họ Viêm, còn Tưởng Huyền Minh thì chính là người đã cãi nhau với tôi hôm đó.
Tình huống lúc đó của tôi rất tệ, không chỉ không còn gia đình mà người thân ai nấy cũng đều vào tù cả, chờ họ không phải là tử hình thì cũng chính là tù chung thân, lúc đó tôi hận không thể cùng vào đó với họ… Nhưng nhà họ Tống đã không còn cứu vãn được nữa rồi, tôi cũng không còn là đại thiếu gia luôn cao cao tại thượng, được người nâng đỡ, cung kính kia, ở cô nhi viện, điều kiện đương nhiên là cũng không cần phải nói, thức ăn cũng rất ít, lúc đó tôi lại rất ấu trĩ, viện trưởng phân phát thức ăn cho chúng tôi, tôi một mực không ăn, lúc đó tôi không nhìn lọt đồ ăn như vậy, cũng dùng hành vi ấu trĩ để biểu đạt sự thù hận của bản thân.
Nhưng vậy thì đã sao chứ, dù tôi có hận thù, tuyệt vọng hơn thì đói vẫn là bụng của mình, viện trưởng cũng không có cách nào ép tôi ăn, những bạn nhỏ khác cũng không hiểu tôi, họ chỉ cần lấp đầy cái bụng là tốt rồi, tại sao có thức ăn lại không ăn chứ? Nhưng rồi, sau vài ngày đói bụng, cuối cùng tôi cũng không chịu được thêm nữa, đói, thật sự rất đói, bây giờ nhớ lại, khi đó có lẽ cũng không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản tôi lấp đầy bụng mình, tôn nghiêm, hận thù gì, tất cả đều thật không đáng nhắc tới.
Nhưng phần thức ăn phân cho tôi mấy ngày trước, cuối cùng đều bị những đứa trẻ khác đoạt mất, hôm đó khi tôi muốn đi lấy thức ăn, những đứa khác đều thản nhiên đi tới muốn lấy thức ăn của tôi, dù sao tôi cũng không ăn mà… vì vậy lần đầu tôi mạnh mẽ đánh cho đứa trẻ dám đưa tay vào bát thức ăn của tôi một trận, chỉ là đối phương cứ như một cái thùng cơm vậy, ăn nhiều đương nhiên là khỏe mạnh hơn, mà tôi đã đói bụng mấy ngày tới choáng đầu hoa mắt, sao có thể đánh thắng được, nhưng tôi chính là một đứa bướng bỉnh như vậy đấy, đánh không lại, tôi liền đưa răng ra cắn, vì vậy chờ tới khi viện trưởng kéo chúng tôi ra, thịt trên tay đứa nhỏ khỏe mạnh kia đã bị tôi cắn rách ra, trong miệng tôi đầy máu tươi…”
Chuyện này không thể nghi ngờ chính là một câu chuyện thật sự rất u tối, nhưng từ trong giọng nói nhẹ nhàng của anh, Tô Ngọ nghe ra được sự hoài niệm, hai người cũng không cắt lời anh, tiếp tục nghe anh nói.
Tống Quân Thành mỉm cười thở dài, nói tiếp: “Vậy mới nói heo trời sinh sợ mạnh, Diệp Sơ Lâm nếu không phải là ăn quá nhiều đến nỗi béo tốt thế thì cũng đâu thể bị tôi cắn dễ dàng tới vậy chứ… À đúng rồi, đứa nhỏ mập mạp kia chính là Diệp Sơ Lâm, lúc đó chúng tôi mới mười ba mười bốn tuổi, tôi vẫn luôn rất ghét tên mập này, cảm thấy cậu ấy ăn nhiều như heo ấy, đương nhiên lúc đó cậu ấy nhìn tôi, có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự, tôi đoán cậu ấy nhất định sẽ thầm mắng tôi là khỉ ốm, ha ha… Sau khi tôi bắt đầu ăn thức ăn rồi, tôi dần dần quen thêm những người bạn khác ở đó, Tưởng Huyền Minh chính là một người trong số đó, chẳng qua bởi vì tôi, Diệp Sơ Lâm và Tưởng Huyền Minh, ba người xấp xỉ tuổi nhau nên học cùng một lớp, thế nên rất thân.
Tôi vốn đang học ở trường trung học trọng điểm, nhưng khi đó tôi căn bản không có tiền tiếp tục theo học ở trường học kia nữa, liền chuyển tới một trường trung học bình thường khác mà người ta xin giúp cho, lúc đó tôi với Tưởng Huyền Minh học cùng một lớp, Diệp Sơ Lâm thì học lớp khác, tuy vậy nhưng mối thù của tôi với cậu ấy vẫn kéo dài mãi, có lẽ đều là do “miếng thịt” bị cắn kia, hai chúng tôi thường xuyên khiêu khích nhau, hai tên chúng tôi một béo một gầy năm ngày ba trận, mà Tưởng Huyền Minh luôn là người ở giữa ngăn chúng tôi lại.”
Kiểu giao lưu giữa con trai với nhau này, bé ngoan Tô Ngọ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tại sao mọi người không thể ngoan ngoãn nghe lời thầy cô chứ! Tương thân tương ái mới tốt nha!
“Tình hình đó vẫn kéo dài lên đến tận cấp ba, ba người chúng tôi vẫn cùng học một trường, nhưng theo thời gian chúng tôi dần lớn lên, cũng đã bắt đầu có ước mơ, dự định trong tương lai của bản thân, Diệp Sơ Lâm nói cậu ấy muốn làm cảnh sát, bởi bố mẹ cậu ấy là cảnh sát, cảnh sát truy bắt tội phạm, vì theo đuổi sự công bằng nên mới bỏ mạng, người thân trong nhà sợ nuôi cậu ấy sẽ rước lấy sự trả thù nên không cần cậu ấy, thực ra những người kia cũng chỉ là do ích kỉ mà thôi, muốn tiền bồi thường từ cái chết của bố mẹ cậu ấy, lại không muốn đứa trẻ cô nhi là cậu ấy… nhưng sau khi cậu ấy vào cô nhi viện rồi, hàng năm đều có rất nhiều cô chú bác đến thăm cậu ấy, nghe nói đều là đồng nghiệp của bố mẹ cậu ấy, thế nên cho dù nghề này đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ cậu ấy, cậu ấy vẫn muốn bước lên con đường này, đi cho trọn con đường còn dang dở chưa bước xong của họ.”
Tống Quân Thành khi nói tới đây rồi, một hồi lâu sau, trên mặt anh khẽ nở nụ cười, toàn thân tựa như cũng trẻ lại thêm vài tuổi, “Tôi bây giờ vẫn còn nhớ khi đó tôi thật sự rất đáng xấu hổ luôn thích đâm chọt thịt mỡ đầy người cậu ấy, luôn cười nhạo cậu ấy, béo như con heo thế kia, trường cảnh sát chắc chắn sẽ không nhận vào đâu, Diệp Sơ Lâm cực kì tức giận, lại đánh nhau một trận với tôi, nhưng rồi ngay sau đó tôi lại bị chính những lời mình đã nói làm cho mất mặt, ba năm cấp ba, cái tên này cứ như ăn phải hoóc-môn vậy, xoạt một cái từ một tên béo chỉ cao một mét năm lại trở thành một anh đẹp trai cao mét tám, cao hơn cả tôi, còn chê tôi yếu ớt, nhưng lúc ấy tôi không còn đánh nhau với cậu ấy được nữa, bởi nghỉ hè và nghỉ đông cậu ấy đều đi làm thêm ở lớp dạy tán đả, học võ nghệ từ các sư phụ, chỉ dùng một tay đã có thể chặn được tôi lại, tôi giận lại không có cách nào khác, vì vậy lại một lần nữa trong cuộc đời, tôi dùng võ răng, cắn mạnh một cái lên cổ tay cậu ấy… Cắn xong tôi còn tưởng cậu ấy sẽ giận, đánh cho tôi một trận nên hồn, ai ngờ cậu ấy lại không hề làm vậy, chỉ mắng tôi đúng là chó con đầu thai, cắn cậu ấy tận hai lần, vì vậy tôi lại càng giận hơn, tôi cảm thấy không ai có thể không giận khi nghe thấy lời này cả.
Có điều, thực ra trong lòng tôi vẫn luôn rất hâm mộ Diệp Sơ Lâm, cậu ấy mặc dù không còn bố mẹ nhưng sống rất thoải mái, còn có nhiều cô chú bác quan tâm cậu ấy lớn lên như vậy, trong lòng còn có mục tiêu để nỗ lực đạt được, có giấc mơ vĩ đại… mà tôi thì lại chẳng có gì cả.”
Anh thở dài một hơi, như được trút hết mọi điều ngột ngào đầy lòng mình ra, “Tưởng Huyền Minh thì lại thực tế hơn nhiều, cậu ta nói muốn có nhiều tiền, muốn làm ăn lớn, muốn trở thành ông chủ, mà tôi hồi cấp ba được phát hiện, được mời đóng một đoạn phim quảng cáo, bởi mọi người đều nghèo, cô nhi viện cũng vậy, tôi có thể coi là người đầu tiên kiếm được nhiều tiền tới vậy, còn có thể mang lại cho mọi người một cuộc sống thật tốt, vì vậy tôi tiếp tục bước tiếp con đường này, dù sao tôi cũng chẳng có ước mơ gì, bây giờ nghĩ lại, chỉ có Sơ Lâm có thể kiên trì tới cùng với ước mơ của mình, cho dù chính bởi ước mơ ấy mà cậu ấy phải hy sinh mạng mình. Tôi thì có lẽ là phận nước chảy bèo trôi, có lẽ là trời sinh tôi mệnh tốt, dù không có gia tộc làm chỗ dựa thì ông trời vẫn cứ cho tôi những điều tốt nhất… Còn Huyền Minh, thực ra tôi vẫn không hiểu rõ cậu ta đang làm gì, cậu ta lăn lộn với vài ông chủ, nhưng thực ra hình như cũng không kiếm chác được gì mấy cả.”
Kể lại xong cái quá khứ đã trôi xa thật xa quá rồi kia, Tống Quân Thành nghĩ một lát, lại nói: “Hôm nay nghe hai người nói vậy, xem ra Tưởng Huyền Minh đúng là đã đi một con đường không quang minh chính đại gì cho cam, đối thoại ngày đó giữa chúng tôi mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, thế nên mọi người hẳn cũng đã biết, thực ra sau khi Sơ Lâm bị hại, tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu ta, nhưng lại không hề có bất kì chứng cứ gì.”
“Tại sao anh lại nghi ngờ anh ta?” Hồ ly một câu hỏi đúng trọng tâm.
“Bởi vì Sơ Lâm, trước khi Sơ Lâm chết có liên lạc với tôi, bảo tôi phải cẩn thận với Tưởng Huyền Minh, nhưng cậu ấy cũng không nói gì nhiều.” Tống Quân Thành thản nhiên nói.
Ba người nói chuyện xong, Tô Ngọ muốn càng nhiều thông tin về Tưởng Huyền Minh hơn, định khi về nhà sẽ giao lại cho Viêm Phi Ngang. Chuyện này rõ ràng đã không thể xếp vào loại án bình thường được nữa rồi, Tưởng Huyền Minh này là một nhân vật nguy hiểm.
Khi tiễn hai người về, trợ lý của Tống Quân Thành đúng lúc vội vã từ ngoài về, ba người chạm mặt nhau, Trương Minh vẫn rất cung kính chào hỏi hai người Tô Ngọ.
Tống Quân Thành về phòng, Trương Minh đi sau lo lắng gọi một tiếng, “Thiếu gia.”
Tống Quân Thành ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Trương Minh có vẻ do dự một lúc rồi mới hạ thấp giọng nói: “Dựa vào họ, có thể giúp điều tra rõ ràng cho Diệp tiên sinh chứ?”
“Tôi đã không còn con đường nào có thể đi được nữa rồi.” Tống Quân Thành đỡ trán, thấp giọng nói một câu, “Tôi không thể để Sơ Lâm rơi vào kết cục như vậy mà kẻ đã hại chết cậu ấy lại cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Ánh mắt của Trương Minh lại càng lo lắng hơn một chút nữa, nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì thêm, chỉ thở dài ra một hơi.
Viêm Phi Ngang cả ngày đi làm đều thất thần, Cố Tinh Hà quan sát anh một lúc lâu, còn làm cho Long Văn bất mãn đầy mình.
“Tôi bảo này, nhóc đáng yêu nhà cậu có phải là đã có chuyện gì rồi không? Nhìn thần thái này của cậu, còn tưởng là vợ cậu đang mang thai ấy chứ, trông cậu cứ như hận không thể lập tức bay về bên cạnh cậu ấy vậy.” Cố Tinh Hà đặt mông ngồi xuống bàn làm việc của anh, hoàn toàn không hề có chút tự giác của lão đại.
Không thể không nói, Cố Tinh Hà chẳng những không có sự tự giác của lão đại mà còn phun tào siêu chuẩn.
Viêm Phi Ngang đầu loạn như cào cào, không thèm để ý tới hắn, do dự một chút, lại tranh thủ gọi một cuộc về nhà.
“Thằng tư đấy à? Sao giờ này lại gọi điện về nhà thế cháu?” Nghe điện thoại chính là bà nội Viêm, lúc nghe máy bà còn cười rất vui vẻ.
Viêm Phi Ngang gọi xong lại không biết nên nói gì, bây giờ anh thực sự y hệt như một cậu nhóc vừa bị đĩa bánh to đập trúng đầu, hai tay cầm bảo bối còn lớn hơn cả người mình, cũng không biết nên làm sao.
“Thằng tư? Sao lại không nói gì? Có phải là đã có chuyện gì không? Cháu đừng dọa bà nội chứ.” Bà nội Viêm rất hài lòng với con cháu trong nhà, chỉ không hài lòng về công việc của chúng, lúc nào cũng có thể dọa cho bà sợ.
Viêm Phi Ngang ho khan một tiếng rồi mới nói: “Bà nội, chút nữa cháu muốn đưa Tiểu Ngọ về nhà, bà nói một tiếng với bố mẹ cháu hộ cháu nhé.”
“À, về là tốt rồi, về là tốt rồi, để bà bảo người nấu món ngon cho Tiểu Ngọ ăn.” Bà nội Viêm cũng không hỏi tại sao chỉ chuyện nhỏ này mà cũng phải gọi điện thông báo làm gì, trong giọng nói cũng lộ ra sự phấn khởi.
“Vâng, chúng cháu có chút chuyện muốn nói, bà thay cháu bảo ba mẹ và anh hai đều ở nhà đầy đủ với ạ.” Viêm thượng úy giấu tâm tình vui sướng trong lòng, cực kì muốn chia sẻ với người nhà, cho dù năm đó anh nhận được đủ loại huy chương thành tích, cũng chưa hề chờ mong người trong nhà có thể cùng vui chung với mình tới vậy.
“Được rồi, bà nhất định sẽ bảo bọn nó ở nhà đầy đủ.” Bà nội Viêm cười híp mắt đồng ý.
Viêm Phi Ngang tay cầm điện thoại, ngay sau đó anh nhận được tin nhắn kèm icon của Tô Ngọ, hỏi anh trưa nay ăn gì, có nhớ cậu không, còn kể cho anh chuyện mình đã tới tìm Tống Quân Thành. Viêm Phi Ngang khẽ nở nụ cười, nhắn lại từng tin một trả lời câu hỏi của cậu.