• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ra ngoài chơi với anh hai Viêm và mèo đen nhỏ, Tô Ngọ cực vui vẻ, cậu thực ra rất thích náo nhiệt.

Viêm Phi Ưng sớm đã biết em trai mình biết nấu ăn, vậy mà người anh trai là anh đây còn chưa từng được nếm thử, thế nên anh hai Viêm thẳng thừng ở lại nhà em trai, còn định ăn cơm xong ở nhà họ rồi mới về.

Có điều thằng em trai như cục gỗ kia cũng không có gì hay ho mà tán gẫu cùng, Viêm Phi Ưng đi thẳng tới sân thượng, tán gẫu với hai mỹ thiếu niên thú vị hơn nhiều ngồi đây mắt to trừng mắt nhỏ với em trai đầu gỗ.

Tô Ngọ cười híp mắt bắt chuyện với anh: “Anh hai, qua đây ngồi này.”

Viêm Phi Ưng quay đầu nhìn xung quanh sân thượng, cười nói: “Hoàn cảnh chỗ này thật tốt, chất lượng không khí tốt hơn bên ngoài nhiều, cũng không cần phải lắp điều hòa.” Phải biết chất lượng không khí ở thủ đô vẫn luôn làm cho người ta sinh bệnh.

“Vậy nhà anh hai cũng có thể làm một cái sân thượng, lúc đó em tới giúp anh bố trí một chút cũng được mà.” Tô Ngọ ngỏ lời giúp đỡ không chút keo kiệt.

“Em nhớ đấy nhé…”

Sân thượng thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói của mấy người, chỉ có Viêm Phi Ngang một mình bận rộn làm cơm tối trong bếp. May mà sóc bay nhỏ vẫn rất có lương tâm, hàn huyên với anh hai và mèo đen nhỏ một lúc, cậu liền chủ động vào bếp giúp đỡ anh.

“Em đi chơi đi.” Viêm Phi Ngang hơi khom lưng hôn một cái lên trán cậu.

“Nhưng em muốn giúp anh cơ.” Tô Ngọ vẫn chưa quen được những cử chỉ thân mật thỉnh thoảng Phi Ngang lại làm này, mỗi một lần thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều đỏ rực lên.

“Em tiếp khách cũng là giúp anh mà.”

“Ừm, vậy cũng được.” Tô Ngọ cũng cảm thấy không thể gạt khách sang một bên được, vì vậy cậu liền quay lại chỗ cũ.

Viêm Phi Ngang dù làm bất cứ chuyện gì cũng rất chăm chú, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như nấu cơm này cũng vậy, khoảng thời gian này chiều nào anh cũng ở trong bếp, tay nghề đương nhiên là tiến bộ hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn kém xa tay nghề của các đầu bếp, nhưng phục vụ người trong nhà ăn vẫn là thoải mái.

“Aizz, không ngờ sinh thời anh còn có thể được ăn cơm do chính tay em trai mình nấu, thật là làm người cảm động.” Viêm Phi Ưng ăn cơm xong, xoa xoa bụng không chút hình tượng, nhà họ có bốn anh em, tính tới tính lui, cũng chỉ một mình Viêm Phi Ngang là biết nấu cơm, ba người khác, kể cả anh, cũng đều là tuýp người không phân biết được muối với đường.

“Ăn xong rồi thì đi về đi.”‘ Viêm Phi Ngang đứng dậy dọn bàn ăn, vô cùng thẳng thắn đuổi người về.

“Sao vô tình vậy?”

Viêm Phi Ngang đeo tạp dề vào rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, căn bản là không rảnh đáp lại anh.

Dọn dẹp xong mấy việc nhà vụn vặt, Viêm Phi Ngang quay lại phòng ngủ, lại bắt đầu thu xếp quần áo cần mang khi ra ngoài chơi của hai người.

Lúc này Tô Ngọ cũng đã tu luyện xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ, thấy anh vẫn còn đang bận, lúc này cậu cũng bò tới từ trên cái giường lớn của hai người.

Viêm Phi Ngang cầm cái valy to xuống, mở tủ quần áo tìm đồ. Trong nhà, Tô Ngọ là người có nhiều đồ dùng nhất, quần áo cũng vậy, Khang Văn Thanh chưa bao giờ keo kiệt, luôn mua thêm rất nhiều đồ cho cậu nhóc, trong phòng ngủ có một loạt mấy cái tủ quần áo, mọi thứ của Viêm Phi Ngang chỉ chiếm một cái tủ trong số đó, còn lại tất cả đều là của Tô Ngọ.

Quần áo của Tô Ngọ, quần lót nhỏ, tất, giày, cả miếng lót giày và một vài phụ kiện khác, chỉ trừ có một ít thứ Viêm Phi Ngang mua cho cậu ra, không có thứ gì không phải là hàng hiệu, cũng bởi vậy, trong trường học Tô Ngọ cực kì được hoan nghênh, có thể thi vào được Đại học Thanh Tuệ, không sinh viên nào là đứa ngốc cả, cho dù không chiếm được chỗ tốt nào từ Tô Ngọ thì cũng có thể kết thêm bạn bè không phải là vẫn tốt hơn sao?

“Phi Ngang, chúng ta sẽ đi bao lâu?” Tô Ngọ nằm úp sấp trên giường, hai cẳng chân trần trụi đong đưa, cậu thậm chí còn bởi quá thả lỏng cơ thể nên ngay cả tai và đuôi cũng đã lộ ra ngoài, lắc lư lúc có lúc không trên không trung.

“Bảy ngày.” Viêm Phi Ngang chọn mấy bộ quần áo thoải mái và giày thể thao leo núi cho Tô Ngọ, đồ của bản thân thì lại tùy tiện chọn hai bộ thay sau khi tắm, rồi đóng valy vào.

Tô Ngọ chỉ là muốn nói chuyện với anh, rất nhanh cậu lại nói sang chuyện khác, nói tới vài người và vài chuyện cậu gặp phải trong trường học, còn cả câu lạc bộ cậu gia nhập gần đây nhất.

“Đừng làm tốn quá nhiều sức lực và thời gian là được.” Viêm Phi Ngang rất rộng rãi với cậu trên phương diện này, chỉ cần cậu có thể vui vẻ mỗi ngày, những chuyện khác không thành vấn đề.

“Ừm, em biết rồi.”

Viêm Phi Ngang sắp hành lý xong thì vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ thấy cậu nhóc vẫn còn chưa ngủ, cầm điện thoại không biết là đang làm gì.

“Muộn lắm rồi, mai còn phải dậy sớm, đi ngủ đi.” Viêm Phi Ngang ngồi lên một bên giường, giơ tay cầm điện thoại trong tay cậu, tắt đi để sang một bên.

“Hôm trước Triệu Ngôn có gửi tư liệu cho em, nói xem xong tâm tình sẽ tốt.” Gần đây chuyện xảy ra quá nhiều, Tô Ngọ đã suýt quên mất chuyện này, mới vừa nhớ ra muốn xem một chút, ai ngờ lại bị Phi Ngang ngăn lại.

“Rảnh rồi lại xem sau.” Viêm Phi Ngang cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng là phim truyền hình hay phim điện ảnh gì đó, dù sao Tô Ngọ cũng là người thích xem phim.

“Vậy cũng được.”

Viêm Phi Ngang liếc nhìn hai cái tai tròn tròn trên đầu và cái đuôi to xù sau lưng cậu, nằm xuống, để cậu gối lên cánh tay mình, giống như đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh giơ tay chơi đùa vuốt ve hai cái tai mỏng kia một chút.

Tô Ngọ theo phản xạ đung đưa cái tai, giơ tay che lại, “Phi Ngang anh đừng làm vậy nữa, nhột quá.”

Viêm Phi Ngang thấy cái tai mỏng manh kia chỉ cần hơi chạm vào một chút là sẽ đỏ lên, ánh mắt nhất thời sâu thẳm khó dò, cúi thẳng đầu xuống hôn một cái.

Tô Ngọ nhanh tay giơ hai tay lên che, chui vào trong lòng anh, muốn thoát khỏi hành vi quấy rối này.

Viêm Phi Ngang hơi cong cong khóe miệng, đắp chăn mỏng lên cho cậu, ôm cậu nhóc vào trong lòng ngủ thiếp đi.

Máy bay họ đã đặt vé chính là chuyến sáng ngày hôm sau, trời chưa sáng Viêm Phi Ngang đã rời giường dọn dẹp, cũng không quên tưới nước cho đám cây trên sân thượng, làm xong tất cả anh mới gọi Tô Ngọ dậy.

Tô Ngọ ngồi trên giường dụi mắt, lúc này còn chưa tới thời gian cậu ngủ dậy mọi ngày, toàn thân mơ mơ màng màng, căn bản còn chưa tỉnh táo lại, “Buồn ngủ quá.”

Viêm Phi Ngang hết cách, bế thẳng người lên đi vào nhà vệ sinh, đặt cậu đứng trước người mình, bao trọn lấy cậu, cầm bàn chải đánh răng, bóp xong kem đánh răng lên trên rồi mới nhét vào trong tay cậu, giục: “Nhanh lên chút, muộn rồi.”

“A.” Tô Ngọ lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

Chờ Tô Ngọ cuối cùng cũng đã thu dọn xong, Viêm Phi Ngang mới nhấc valy lên, nắm tay cậu đi xuống dưới tầng, lái xe trở lại nhà họ Viêm.

Anh hai Viêm và mèo đen nhỏ đã sớm chờ ở đó, thấy họ đến muộn hơn so với thời gian đã hẹn, nhưng cũng không nói gì. Anh quá hiểu em trai mình là người đúng giờ tới cỡ nào, thế nên không đúng giờ, nhất định là Tiểu Tô Ngọ, nếu là Tiểu Tô Ngọ đáng yêu, vậy thì không cần biết cậu phạm sai lầm gì, cũng có thể tha thứ được hết.

Mèo đen nhỏ hôm nay cũng hóa thành hình người, bởi nếu như vẫn ở trong hình thái vật nuôi, thì sẽ phải gửi vận chuyển, nếu như y vẫn giống như trước đây, vẫn chưa hóa hình thì còn được, nhưng một khi đã thấy tận mắt y hóa thành hình người, Viêm Phi Ưng có thế nào cũng không thể coi y là một vật nuôi được nữa, bị nhốt trong lồng chuyển đi, liền bảo y hóa thành hình người cùng lên máy bay với họ.

Về phần hộ khẩu của mèo đen nhỏ, Viêm tổng giàu nứt đố đổ vách, giao thiệp rộng rãi, chuyện nhỏ này giải quyết chút là xong, căn bản không phải là vấn đề.

“Mẹ, lúc nào rảnh mẹ tới nhà bọn con tưới nước cho cây nhé.” Đừng tưởng Viêm Phi Ngang vóc người cao lớn mà nhầm, thực ra anh là người cực kì cẩn thận, tỉ mỉ.

“Biết rồi, đi đường cẩn thận.” Khang Văn Thanh vẫy vẫy tay với họ, bảo họ tranh thủ thời gian còn sớm thì nhanh đi đi.

Lần thứ hai Tô Ngọ đi máy bay vẫn cực kì hưng phấn, nhoài người nhìn ra cửa sổ không rời mắt.

Mèo đen nhỏ thì lại cáu kỉnh với Viêm Phi Ưng, nguyên nhân là bởi y cảm thấy quần áo mặc trên người rất không thoải mái, nhưng trước mặt mọi người, Viêm Phi Ưng sao có thể đồng ý cho thiếu niên cơ thể trơn bóng đi theo họ được? Mà mèo bệ hạ cũng hiểu rõ quy tắc của xã hội loài người “trẻ con khóc mới có sữa ăn”, cứ cách một thời gian lại muốn quấy rầy, bực bội, ra uy trước mặt tên hầu cho ăn nho nhỏ là Viêm Phi Ưng này, muốn tìm chút cảm giác tồn tại.

Tô Ngọ nhoài người bên cửa sổ máy bay xem một chút, cũng phát hiện cảm xúc của mèo đen nhỏ có chút kì quái, tìm cơ hội lén lút hỏi y: “Anh hai nói gì cậu à? Sao cậu cứ cáu kỉnh thế? Không sợ anh hai giận cậu hả?”

“Anh ta dám.” Mèo đen nhỏ chỉ dùng ba chữ trả lời lại ba câu hỏi của cậu, vô cùng ngầu lòi.

Tô Ngọ trời sinh tính tình ngoan ngoãn hoàn toàn không hiểu nổi tâm tình của y, càng không hiểu nổi hành động của y, chỉ có thể chớp mắt nhìn một người một mèo bên cạnh, hỗ động vô cùng kì quái dưới cái nhìn của cậu.

Tốc độ của máy bay rất nhanh, cùng ngày họ đã đi tới thành phố trước kia đã từng tới.

Lại nói, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ cũng là gặp nhau ở thành phố này, lâu như vậy rồi giờ quay lại, Tô Ngọ rất hoài niệm, mà bản thân mèo đen nhỏ lại không có cảm giác gì.

“Cũng không biết Gia Gia và Đại Hắc thế nào rồi.” Xuống máy bay xong, Tô Ngọ liền nhớ tới hai người bạn từng làm cho cậu vô cùng cảm động này.

“Có lẽ Gia Gia sẽ nhận nuôi con chó ngốc kia.” Mèo đen nhỏ thuận miệng đáp lại một câu. Mặc dù đối với con người y có nhiều góc nhìn của mèo rất phiến diện, nhưng y cũng biết có vài con người thực ra rất dễ nhẹ dạ, con chó ngốc cứu Gia Gia kia, ba mẹ của Gia Gia nếu quả thực quan tâm tới cậu bé, hẳn là sẽ động lòng không thờ ơ.

“Nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi.” Tô Ngọ cười híp mắt nói.

Mèo đen nhỏ xuống máy bay cũng cảm thấy có chút bức bối, y sắp không thể chịu được nữa mà sắp biến trở lại nguyên hình, may mà trái cây mà Tô Ngọ cho y ăn có thể giúp y chịu thêm một thời gian nữa, có điều chờ tới khi đến khách sạn đã đặt phòng sẵn, y vừa vào cửa đã trực tiếp biến hình, quần áo trên người rơi xuống một chỗ, Viêm Phi Ưng trước giờ chưa từng giật mình đến vậy, anh còn chưa kịp phản ứng lại, một con mèo đen chỉ to bằng một bàn tay, da lông bóng loáng không thấm nước đã chui từ trong đống quần áo ra.

“Làm tôi sợ muốn chết, lần sau khi nào cậu biến về nguyên hình, phải nói cho tôi biết trước một tiếng nhé.” Viêm Phi Ưng bất đắc dĩ nhìn y một cái, khom lưng nhặt quần áo bị rơi xuống lên.

Mèo đen nhỏ khinh bỉ nhìn tên con người nhát gan này, ngẩng cái đầu nhỏ đi vào phòng.

Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang ở căn phòng ngay bên cạnh, ngồi máy bay cả một ngày, Tô Ngọ cũng đã có chút mệt mỏi, cũng biến về nguyên hình, để Viêm Phi Ngang ôm mình đi tắm.

Viêm Phi Ngang xả nước ấm đầy bồn tắm, hỏi cậu nhóc bé xíu trong lòng bàn tay, “Muốn tắm cùng anh không?”

“Hả? Không phải là để em tắm một mình sao?” Tô Ngọ trên bàn tay anh lắc lắc cái đầu nhỏ, cậu còn tưởng Phi Ngang sẽ giống như lúc trước, sẽ đặt cậu vào trong chậu rửa mặt để cậu tự mình tắm rửa.

“Cùng tắm đi.” Viêm Phi Ngang đã tự mình quyết định xong.

Tô Ngọ không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn biến về hình người, để bớt việc, khi cậu biến về hình người, liền để bộ quần áo hóa thành từ lông biến mất luôn, trần truồng đứng trong phòng tắm.

Cậu và Viêm Phi Ngang ở chung đã lâu như vậy rồi, vô số lần để trần cơ thể trước mắt Phi Ngang, đã quen từ lâu. Chuyện này cậu cũng không nghĩ nhiều, cứ để mình trần như vậy đứng ở đó, mãi tận tới lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phi Ngang, mới bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, do dự không biết có nên biến trở lại nguyên hình hay không.

“Vào bồn ngâm đi, đừng để bị lạnh.” Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng không hề làm gì cả, chỉ để cậu vào bồn tắm, còn bản thân thì xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Tô Ngọ nhìn theo bóng lưng anh khi anh quay đi, cũng không biết là xuất phát từ tâm thái gì, cậu thậm chí có chút hụt hẫng, mím môi lại, cuối cùng vẫn nghe lời bước vào trong bồn tắm.

Có điều Viêm Phi Ngang rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm theo điện thoại của cậu, “Bạn học của em không phải là đã gửi cho em một bộ phim sao? Lúc tắm có thể cùng nhau xem.”

“Đúng vậy! Suýt thì quên.” Tô Ngọ gật đầu liên tục, thò tay ra nhận lấy, tìm bộ phim Triệu Ngôn đã gửi cho mình.

Viêm Phi Ngang xoay người cởi quần áo trên người mình ra, lúc bước vào bồn tắm, Tô Ngọ đang ngồi trong bồn liếc mắt bỗng nhìn thấy cơ thể anh, so sánh với cái của mình, suýt chút nữa cậu đã ném luôn điện thoại di động vào nước.

Lớn, lớn quá! Khác hoàn toàn cái kia của cậu! Mặt Tô Ngọ càng đỏ hơn.

Viêm Phi Ngang rất nhanh đã ngồi vào trong bồn tắm, vẻ mặt không chút thay đổi giơ tay cầm lấy điện thoại, hỏi: “Sao vậy?”

“Không, không sao cả.” Tô Ngọ lắc đầu thật mạnh, mặt đỏ như sắp có thể chảy được máu luôn.

“Lại đây.” Viêm Phi Ngang chống lên thành bồn tắm ngồi xuống xong liền ra hiệu Tô Ngọ dựa vào ngực mình.

Khuôn mặt Tô Ngọ hồng hồng, cậu ngại ngùng không dám nhìn Viêm Phi Ngang, có điều cậu hoàn toàn không dứt ra được chuyện thân mật với Viêm Phi Ngang, cuối cùng vẫn đưa lưng tới gần anh.

Hai tay rắn chắc của Viêm Phi Ngang ôm người vào trong lòng, một tay cầm điện thoại của cậu, mở bộ phim Tô Ngọ đã chọn ra.

Mở đầu phim vẫn tương đối trong sáng, chỉ là hai nam sinh đang đi trên sân trường, nói chuyện phiếm gì đó, có điều nói không phải là tiếng Trung, nhưng ở dưới cũng có phụ đề. Tô Ngọ chăm chú xem, Viêm Phi Ngang xem cùng cậu bỗng có cảm giác không ổn, nhưng đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp.

Hai nam chính trong phim đã trực tiếp vào đề, hai người cùng cởi hết toàn bộ quần áo ra, người cường tráng cao lớn đã trực tiếp áp người gầy yếu kia lên giường…

Tô Ngọ cho dù có trong sạch ngây thơ hơn nữa, lúc này nhìn thấy họ trơn bóng nằm cạnh nhau, còn sờ loạn nhau khắp nơi, hôn nhau, cũng cảm thấy không đúng.

Hai, hai người này định giao phối?!

Ý thức được chuyện này, Tô Ngọ theo phản xạ trợn to mắt lên, trong đầu rối như tơ vò lại lóe lên rất nhiều nghi vấn, tại sao Triệu Ngôn lại gửi cho cậu “tư liệu” này? Nhiều hơn chính là hiếu kì và kinh hỉ, cậu vẫn luôn muốn biết con người giao phối như thế nào? Thực ra trong lòng cậu thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải là Phi Ngang cũng không biết, thế nên vẫn luôn không hề giao phối với cậu, như vậy có phải là họ có thể cùng nhau học tập một chút không?

Viêm Phi Ngang phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng tắt điện thoại đi, sắc mặt hiếm khi đen kịt lại, miệng cũng lần đầu nói lời nói dối qua loa, “Bạn học của em gửi nhầm rồi, cái này đừng xem nữa.”

Tô Ngọ: “…”

Vậy nên Tô Ngọ cũng lần đầu dùng ánh mắt không chút tín nhiệm nhìn chằm chằm Viêm Phi Ngang: Rõ ràng là không phải! Hai người kia chuẩn bị giao phối, cậu nhìn thấy mà!

Dưới ánh mắt của cậu, vẻ mặt Viêm Phi Ngang vẫn là thờ ơ không động lòng, đặt điện thoại lên giá bên cạnh, thực ra trong lòng anh áp lực cũng rất lớn, bây giờ cậu nhóc còn đang trần trụi trơn nhẵn trong lòng anh, anh vốn cảm thấy bản thân đúng là tự làm tự chịu, còn muốn cùng cậu xem loại phim này… anh lo mình sẽ dọa cậu sợ.

“Không, không xem được sao?” Tô Ngọ cũng không biết sự xoắn xuýt và nỗ lực đè nén trong lòng anh, còn có ý định muốn anh thay đổi quyết định.

“Ừm.” Viêm Phi Ngang chịu áp lực cực lớn gật đầu, xoa xoa đầu cậu, thấp giọng nói, “Em còn quá nhỏ, chờ em lớn thêm một chút, bằng không sẽ làm cơ thể em bị thương mất.”

Tô Ngọ muốn biện giải vấn đề này, cậu không nhỏ, bàn về tuổi tác, cậu nhiều hơn Viêm Phi Ngang cả đống tuổi, còn làm cậu bị thương thì càng không thể, cậu có linh lực có thể chữa lành mà! Nhưng thời gian cậu và Phi Ngang sống với nhau đã lâu vậy rồi, cậu vẫn rất hiểu tính cách của anh, chuyện Phi Ngang đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Trong bồn tắm trắng tinh, hai người mỗi người một ý, cùng nhau tắm nhưng lại không ai nói lời nào.

Tắm xong, Tô Ngọ tìm cơ hội lén mở điện thoại ra, thứ Triệu Ngôn gửi cho cậu quả nhiên đã bị Phi Ngang xóa đi mất rồi, cậu không khỏi đau lòng tiếc nuối. Nghĩ một chút, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Triệu Ngôn.

Tô Ngọ: Tư liệu lần trước cậu gửi cho tớ còn nữa không? Chờ tớ tới trường có thể gửi cho tớ thêm lần nữa không?

Triệu Ngôn: Sao vậy, cái lần trước cho cậu cậu xem xong rồi? [cười dâm]

Tô Ngọ theo phản xạ không muốn nói là Viêm Phi Ngang đã xóa mất của cậu đi rồi, vì vậy cậu nhắn lại “Ừ”.

Triệu Ngôn: Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ! Tớ giúp cậu tìm nhiều thứ tốt hơn, gần đây đúng lúc đang quen một bạn hủ nữ, tư liệu chỗ bạn ấy còn nhiều hơn tớ nhiều, hì hì.

Tô Ngọ không biết “hủ nữ” là gì, cảm kích nói: Cảm ơn nhé, đợi về trường rồi tớ sẽ mời cậu ăn cơm —— không sai, sóc bay nhỏ đã học được một quy tắc quan trọng trong xã hội con người!

Triệu Ngôn: Đừng khách khí, chờ cậu về trường rồi lại nói sau!

Tô Ngọ nghiêm mặt xóa tin nhắn đi không cho Phi Ngang xem, sinh hoạt của sóc – người lần đầu trở nên phúc hắc như vậy, đây đều là do bị Phi Ngang bức ép!

Viêm Phi Ngang thấy cậu vừa ra khỏi nhà tắm đã ôm điện thoại bấm liên tục, sao có thể không hiểu cậu đang nghĩ gì, chỉ đành thở dài trong lòng.

Cũng không biết có phải là bởi trong lòng luôn nghĩ tới chuyện này hay không, mà đêm hôm đó Tô Ngọ nằm mơ, nửa đêm, cơ thể trong lòng Viêm Phi Ngang cứ vặn vẹo liên tục.

Viêm Phi Ngang mở mắt ra, cảm giác Tô Ngọ đang ôm thật chặt eo mình, hai chân thon dài kẹp bắp đùi anh, eo cậu cọ liên tục lên người anh, có lẽ là bởi vì mãi vẫn không giải phóng ra được nên biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ vô cùng oan ức.

Chuyện như vậy chính Viêm Phi Ngang cũng đã từng trải qua, thấy cậu bị giấc mơ vờn quanh ngủ không ngon vô cùng đau lòng, trầm mặc một lúc, một tay anh ôm lấy cậu, một tay còn lại luồn vào bên trong quần lót của cậu, nhẹ nhàng lên xuống giúp cậu giảm bớt khó chịu ở nơi kia.

Sóc bay nhỏ coi như là lần thứ hai nằm mơ nhưng vẫn là lần đầu có người dùng tay giải quyết giúp cậu, thoải mái không chịu được, nằm dựa trong lòng Viêm Phi Ngang, hít thở mùi hương của anh, hừ hừ hai tiếng rất nhanh đã bắn ra, sau đó rất nhanh lại chìm vào trong giấc ngủ.

Giúp cậu nhóc giải quyết vấn đề sinh lý xong, chính Viêm Phi Ngang lại không ngủ được, máu nóng toàn thân dường như đều bị tiếng hừ hừ và mùi của Tô Ngọ đốt cháy, làm anh sôi trào cả cơ thể. Không nỡ thả cậu nhóc trong lòng ra, càng không nỡ làm người tỉnh lại, Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn lên trán cậu, lần đầu ôm thật chặt thiếu niên thương nhớ đã lâu, bắn ra.

Cầm quần lót của hai người vào trong nhà vệ sinh giặt sạch, Viêm Phi Ngang càng không ngủ được, đứng nơi ban công nhìn thành phố bên dưới ngủ say, bỗng muốn hút một điếu thuốc.

Viêm Phi Ngang không nghiện hút thuốc, nhưng thi thoảng phải thức đêm, để nâng cao tinh thần cũng phì phèo một chút, nhưng sau khi gặp Tô Ngọ, cũng chưa từng hút lại.

Vị trí của Tô Ngọ trong lòng anh vô cùng quan trọng, không phải nghi ngờ, lúc mới bắt đầu, anh muốn hiến dâng tất cả của mình cho cậu. Bởi cậu không chỉ cứu mạng anh, mà còn cứu cả ba anh, nhà họ Viêm nợ cậu hai cái mạng, Viêm Phi Ngang có thể làm mọi thứ vì cậu. Nhưng dần dần, tâm thái này lại thay đổi, cho tới bây giờ, đã biến thành muốn biến Tô Ngọ thành tất cả của bản thân, cũng muốn để cho bản thân trở thành tất cả của Tô Ngọ.

Dục vọng chiếm hữu của đàn ông khắc sâu trong xương, có lúc sẽ bởi chút dục vọng chiếm hữu này quấy phá, làm cho họ biến thành kẻ đê hèn, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ, làm mọi chuyện trơ trẽn, chỉ để đạt được dục vọng này, dưới dục vọng đê hèn này, tam quan đạo đức gì, thậm chí là cả pháp luật, cũng có thể mặc kệ. Đây là thiên tính, muốn thay đổi, chỉ sợ đàn ông còn phải tốn vạn năm tiến hóa nữa, mới có thể thay đổi được, thế nên anh cũng không còn cách nào khác.

Tuy rằng anh chưa từng nói ra, cũng chưa từng thể hiện ra, nhưng trong lòng anh đúng là thực sự muốn giữ lấy Tô Ngọ, làm cho cậu từ trong ra ngoài đều được dán nhãn mác thuộc về mình lên, đây không chỉ là dục vọng của cơ thể mà còn là dục vọng chiếm hữu ích kỉ của đàn ông.

Chỉ là Tô Ngọ vẫn còn quá nhỏ, Viêm Phi Ngang thực ra cũng hiểu rõ, chuyện như vậy tương đối vi phạm cấu tạo cơ thể của nam giới, nếu làm chuyện này quá sớm, có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát dục của cơ thể Tô Ngọ, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà Viêm Phi Ngang muốn thấy.

Anh yêu Tô Ngọ, muốn chiếm giữ cậu, triệt để ngăn chặn khả năng cậu rời bỏ anh, nhưng nếu như làm liên lụy tới sức khỏe của Tô Ngọ, anh tuyệt không cho phép mình không màng tới.

Đứng ở ban công hứng gió lạnh một hồi, khi đang định quay lại, lại nghe thấy tiếng Tô Ngọ đi ra từ phòng ngủ.

Nửa đêm Tô Ngọ tỉnh lại không thấy Viêm Phi Ngang đâu, mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, dụi mắt nhìn xung quanh tìm anh.

“Phi Ngang, anh ở đây làm gì vậy?”

“Đi tiểu đêm thôi, em ngủ đi.” Viêm Phi Ngang đi vào, khom lưng bế người lên, đi vào trong phòng ngủ.

“Ừm.” Tô Ngọ khẽ đáp lời, rất nhanh đã dựa vào ngực anh, thở khò khè khe khẽ.

Sáng hôm sau, Tô Ngọ tỉnh lại, mới phát hiện bản thân thế mà lại không mặc quần lót.

Chuyện này đúng là hết sức kì quái, cậu nhớ rất rõ tối qua trước khi đi ngủ, cậu đã rất ngoan ngoãn mặc quần lót vào rồi! Sau khi rời giường cậu mới phát hiện cái quần lót cậu thay sau khi tắm tối hôm qua đã được Phi Ngang giặt sạch, trên ban công còn treo vài cái quần lót, Tô Ngọ ngơ ngác, quần lót của cậu đang sạch cơ mà!

Viêm Phi Ngang đã thuê xe xong, đi tới nói: “Phải đi thôi, chúng ta tự lái xe.”

“Ừm.”

Viêm Phi Ngang nhét quần lót vào valy, nắm tay Tô Ngọ rời khỏi khách sạn.

Viêm Phi Ưng biết họ sẽ đi tới nơi Tô Ngọ lớn lên, anh theo tới còn có một nguyên nhân, đó là anh muốn xin sư phụ Tô Ngọ kiểm tra cho mèo đen nhỏ. Trước kia anh từng nghe Tô Ngọ nói, mèo đen nhỏ biến hình người quá nhanh, thế nên anh vẫn hơi lo nhỡ sức khỏe của mèo đen nhỏ xảy ra vấn đề gì, nếu có thể nhờ sư phụ Tô Ngọ kiểm tra cho mèo đen nhỏ, anh cũng cảm thấy an tâm.

Không biết có phải là do lần đầu mèo đen nhỏ hóa thành hình người là ở ngay trước mặt anh hay không, lại dính lấy anh mà Viêm Phi Ưng luôn có một loại trách nhiệm không thể buông bỏ đối với y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK