• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ngọ cũng có cảm giác như trong yêu đan có thứ gì đang nhảy nhót liên tục, làm cho ngay cả cậu cũng cho rằng cảnh giới của mình bất ổn dẫn đến yêu đan chấn động, cậu sợ tới mặt mũi trắng bệch cả lại, năm thú con của cậu vẫn còn đang ở bên trong!

Viêm Phi Ngang cũng lo lắng, vội vàng bế cậu vào trong phòng ngồi xuống, xốc áo cậu lên, “Anh xem một chút, có phải là khó chịu lắm không?”

“Không khó chịu lắm, chỉ là hơi kì quái.” Tô Ngọ cau mày giữ áo.

Viêm Phi Ngang sờ sờ cái bụng bằng phẳng trắng như tuyết của cậu, cũng không sờ được thứ gì cả, đúng lúc đang nghi hoặc, Tô Ngọ bỗng kinh hô thành tiếng, “A, lại chuyển động rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Viêm Phi Ngang không cảm giác được gì từ bụng cậu cả, nhưng lại cảm nhận được có một luồng năng lượng nhẹ nhàng chấn động, anh ngơ ngác, bảo Tô Ngọ nhìn vào trong cơ thể, quan sát tình huống trong yên đan.

Tô Ngọ nhanh nhẹn làm theo, sau đó cậu phát hiện, năm cỗ sức mạnh bé nhỏ trong yêu đan đang nhảy tới nhảy lui, căn bản không phải là cảnh giới bất ổn gì cả, mà chỉ là năm bé con đang “nhảy rung giường” trong yêu đan của cậu!

Tô Ngọ vừa bực mình vừa buồn cười, vội kể lại phát hiện này cho Viêm Phi Ngang nghe, có chút buồn bực nói: “Làm em sợ muốn chết, thú con đúng là không ngoan gì cả.”

Viêm Phi Ngang cũng bị cậu dọa sợ tới vã mồ hôi đầy trán, lại xoa xoa bụng cậu, một cảm giác lơ lửng nào đó thoáng qua trong đầu.

Năm con trai bướng bỉnh của anh ở trong, tuy rằng anh không sờ tới được chúng, nhưng lại có thể cảm nhận được, đây chính là con của anh.

“Phi Ngang, anh nói xem mấy đứa nó còn chưa sinh ra đã không ngoan vậy rồi, sau khi sinh ra có phải sẽ không nghe lời chúng ta không?” Tô Ngọ muộn màng nghi ngờ có phải mình một lúc muốn có tận năm đứa có phải là đã quá nhiều rồi hay không.

Viêm Phi Ngang bất đắc dĩ hôn lên mặt cậu một cái, cũng không đành lòng mắng cậu câu nào, “Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi, anh đi nấu cơm đã.” Dứt lời anh kéo quần áo cậu lại cho phẳng phiu, rồi xoa xoa đầu cậu.

“Vậy được rồi.”

Buổi tối hồ ly theo thường lệ tới ăn chùa uống chùa, nghe nói cậu bị mấy thú con dọa sợ, cho rằng cảnh giới bất ổn liền cười chảy cả nước mắt.

“Cậu đừng có cười nữa, có thấy phiền không vậy.” Tô Ngọ không nhịn được lườm y một cái.

Hồ ly cười một lúc lâu sau rồi cũng dừng lại, vỗ vỗ vai cậu nói: “Chúng vội vã muốn ra ngoài đấy, mấy nhóc có vẻ rất khỏe mạnh.”

Mèo đen nhỏ cũng gật đầu, “Hoạt bát một chút sẽ khỏe mạnh hơn.”

Tô Ngọ bây giờ rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thực về việc các bé con sẽ được sinh ra, trong lòng cũng dần dần dâng lên một nỗi lo, năm thú con thoạt nhìn đều thật nghịch ngợm, sẽ… rất khó nuôi nhỉ.

Cậu ưu tư cả một tối, ngay cả cơm tối cũng không có khẩu vị ăn, Viêm Phi Ngang đành phải trấn an: “Trong nhà có nhiều người mà, sẽ chăm sóc được cho các con thôi, em đừng quá lo.”

Hồ ly và mèo đen nhỏ cũng không cười nhạo cậu, mèo đen nhỏ nói: “Yên tâm, tới lúc đó tôi sẽ giúp cậu trông một đứa.”

Hồ ly cũng cực kì nghĩa khí, vỗ ngực đảm bảo với cậu: “Chỉ cần tôi có thời gian rảnh, cũng sẽ giúp cậu trông một bé thú con, yên tâm đi.”

Tưởng tượng tới cảnh một con mèo đen lại biết trông thú con, Tô Ngọ hơi buồn cười, lại nhịn không được mà phun tào hồ ly: “Cậu đừng có dạy hư thú con.” Hồ ly đã có tiền sử sẵn rồi, lại mang theo thú con trộm gà bắt chó gì đó thì chết mất.

“Sóc bay nhỏ nhà cậu thật đúng là không có lương tâm, tôi có ý tốt trông thú con giúp cậu mà cậu lại chê tôi không trông được!” Hồ ly làm cái mặt quỷ với cậu. Tô Ngọ cũng đáp lại bằng một cái mặt quỷ.

Có lẽ do có hai con yêu tinh trấn an, Tô Ngọ cuối cùng cũng có chút tâm tình ăn uống, Viêm Phi Ngang thì cũng yên tâm hẳn lại, anh có chút thật sự lo rằng nếu Tô Ngọ không muốn sinh nữa, liền tự mình quyết định không sinh mấy đứa nhỏ của anh ra… Vậy thì thật sự là…

Tối hôm đó khi đi ngủ, cái suy nghĩ quanh quẩn mãi trong đầu Viêm Phi Ngang kia cuối cùng vẫn ló ra, tắm rửa sạch sẽ xong, anh không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Ngọ mãi.

Lúc mới đầu Tô Ngọ còn chưa phát hiện ra, nhưng có lẽ là do ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Tô Ngọ nhìn theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn xuống bụng mình, có chút ngượng ngùng hỏi: “Phi Ngang, có phải là anh muốn sờ một chút không?”

Viêm Phi Ngang cũng hơi ngại, ngồi xuống cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, bàn tay thì luồn vào áo cậu, kề sát nơi bụng.

“Có lẽ chúng đã ngủ rồi.” Tô Ngọ cũng sờ sờ, bụng rất bình thường, không sờ được gì cả.

Viêm Phi Ngang cười với cậu, kéo áo xuống cho cậu, “Thôi, chúng ta cũng đi ngủ đi.”

“Ừm, vậy để lần sau chúng cử động em lại nói cho anh biết.” Tô Ngọ thoải mái vùi trong ngực anh.

“Được.” Viêm Phi Ngang hôn cậu một cái, ôm cậu nằm xuống.



Sáng sớm mùa đông, không khí như đọng theo cả băng giá, Tô Ngọ hít sâu một hơi, duỗi người chậm rãi xoay. Mèo đen nhỏ là sinh vật sống về đêm, bây giờ y vẫn còn nằm ngủ say như chết trong ổ, hồ ly thì đã dậy sớm đi diễn.

Lúc này cổng khu nhà bên cạnh cũng bị đẩy ra, Tần Hư Lăng ngáp một cái, chào cậu: “Ồ, Tô thiếu chào buổi sáng.”

“Tần tổng chào buổi sáng.” Tô Ngọ cười híp mắt vẫy tay với hắn một cái.

Hai người cùng đi tới nhà ăn của resort, định ăn sáng ở đó.

“Viêm tứ thiếu đi làm rồi à? Anh ấy thật là chịu khó.” Tần Hư Lăng cảm thấy hắn và những người chăm chỉ khắc khổ như vậy đúng là không cùng một thế giới, trong lòng hắn rất kính trọng họ, nhưng cũng không dám tới quá gần.

“Ừm, bởi Phi Ngang muốn kiếm tiền nuôi gia đình mà.” Tô Ngọ cười híp mắt nói.

“Aiz đúng thế, là đàn ông thì nên như vậy.”

Trên đường đi tới nhà ăn, hai người câu được câu mất nói chuyện linh tinh với nhau, tâm tình cả hai đều không tệ.

“Tiểu Lăng.”

Một giọng phụ nữ bỗng vang lên sau lưng hai người, Tần Hư Lăng ngạc nhiên quay đầu lại.

“Đúng là con thật rồi.” Người phụ nữ ăn mặc trẻ trung nhưng Tô Ngọ có thể nhìn ra được nơi mắt khóe bà ta đã có vài nếp nhăn, có thể thấy là bà ta cũng đã có tuổi rồi.

Tần Hư Lăng nhìn người phụ nữ không lên tiếng, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong lòng.

Người phụ nữ đi tới, giơ tay ra như muốn vỗ vỗ vai Tần Hư Lăng, cơ thể Tần Hư Lăng lại theo phản xạ tránh sang một bên, nhất thời làm cho tay bà ta vỗ vào không khí, cả hai đều sững sờ, không khí nhất thời hết sức khó xử.

Tô Ngọ đi hay ở lại đều không tiện, đành lúng túng đứng ở một bên.

“Tiểu Lăng, con vẫn còn trách ta sao?” Trên mặt người phụ nữ có chút sầu bi, đau lòng nhìn hắn.

Tần Hư Lăng lắc đầu, ngữ khí cũng bình thản, “Không, quá khứ, đều đã qua cả rồi.”

Trên mặt người phụ nữ nhất thời trở nên thật vui vẻ, còn muốn chạy tới kéo tay hắn, nhưng vừa nghĩ tới động tác tránh sang một bên vừa rồi của Tần Hư Lăng thì bà ta lại dừng lại, lúng túng nói: “Không trách ta là tốt rồi không trách ta là tốt rồi.” Bà ta lặp lại câu này hai lần, dừng lại một chút, rồi cười hỏi, “Con định tới nhà ăn phải không? Đi cùng mẹ đi có được không? Đã lâu rồi mẹ con mình không ăn cơm chung với nhau.”

Tô Ngọ lúc ấy mới biết không ngờ bà ta lại là mẹ của Tần tổng, trong lòng hết sức kinh ngạc, sau đó nhìn thái độ của Tần Hư Lăng, lại cứ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, cậu thấy Tần Hư Lăng chậm rãi lắc đầu, “Không được, tôi muốn đi cùng với bạn, gặp lại sau.”

Hắn nói xong liền kéo Tô Ngọ xoay người đi khỏi, để lại người phụ nữ đứng tại chỗ đau đớn hô: “Tiểu Lăng, con đừng như vậy mà, mẹ, mẹ thật sự không có ý gì khác đâu, chỉ muốn cùng con ăn một bữa cơm thôi mà…”

Giọng bà ta càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng bị gió thổi tan.

Trong nhà ăn, Tô Ngọ gọi hai suất bánh bao, một cốc sữa đậu nành, lén đưa mắt nhìn hắn.

“Cảm ơn Tô thiếu đã gọi bánh bao cho tôi, bánh bao ở đây ăn rất ngon.” Tần Hư Lăng cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, hắn híp mắt cầm đũa gắp bánh bao lên ăn.

Tô Ngọ ngại không nói cả hai suất đều là cậu gọi cho bản thân, một mình cậu có thể ăn hết hai suất, đành phải gọi thêm một suất nữa.

Tần Hư Lăng tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng trong lòng lại không như vậy, cũng không hề có tâm tư để ý tới chuyện Tô Ngọ lại gọi thêm một suất nữa, gắp bánh bao cắn một miếng, suýt chút nữa thì bị bỏng miệng, hắn đưa tay quạt lấy quạt để vào trong miệng.

Tô Ngọ tò mò không hiểu giữa hắn và người phụ nữ kia đã có chuyện gì xảy ra nhưng cậu cũng không phải kẻ có sở thích đâm chọc vết thương của người khác, nên cậu nhịn lại không hỏi.

Bánh bao trong nhà ăn này đúng là rất ngon, Tô Ngọ ăn xong hai suất, bụng no căng, thỏa mãn thở dài, lại gọi thêm vài suất nữa, để nhân viên phục vụ đóng gói mang về.

“Đây là?”

“Mang về làm bữa sáng cho mèo đen nhỏ với hồ ly ăn, cả hai người họ đều chưa ăn sáng.” Tô Ngọ nhìn bánh bao đã được đóng gói, chảy nước miếng thèm thuồng.

Tần Hư Lăng bị bộ dáng của cậu chọc cười, nhóc này nếu vào làng giải trí, chỉ với sự cố chấp với thức ăn này của cậu hẳn là đã có thể nhận được vô số lời mời đóng quảng cáo từ vô số hãng thực phẩm rồi.

Trên đường trở về, Tô Ngọ lo tâm tình Tần Hư Lăng không tốt, muốn nói gì đó rời lực chú ý của hắn, ai ngờ họ lại một lần nữa gặp lại người phụ nữ kia.

Lần này người phụ nữ không đi một mình, bà tay đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một người trẻ tuổi mặt mày tối tăm.

Tô Ngọ chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, đã hiểu người đàn ông này đã không còn lại bao nhiêu thời gian.

“Mẹ nói với anh ta đi chứ, còn sững sờ cái gì.” Người trẻ tuổi trên xe lăn rõ ràng bị bệnh cũng không nhẹ, nhưng vẫn cứ vênh mặt hất hàm sai khiến người phụ nữ đẩy xe lăn, cứ như thái tử gia vậy.

Người phụ nữ mang vẻ mặt lúng túng, nhưng khi nhìn người trẻ tuổi lại cảm thấy thật khó xử, bà ta cúi đầu không biết là đang nghĩ gì.

Người trẻ tuổi có lẽ đã bị thái độ cúi đầu không nói lời nào của bà ta làm cho tức giận không nhẹ, thở hổn hển hai cái, khí mỏng như tơ nhện, ngữ khí lại ác liệt mà nói: “Mẹ muốn trơ mắt nhìn con chết hay sao? Sao mẹ có thể độc ác tới vậy chứ!”

Người phụ nữ cơ thể gầy gò ngẩn ra, nửa ngày sau mới như đã quyết tâm, ngẩng đầu, mang vẻ mặt bất chấp bất cứ giá nào nhìn Tần Hư Lăng, cầu khẩn nói: “Tiểu Lăng, mẹ biết yêu cầu của mẹ đúng là quá quắt nhưng, nhưng con có thể cứu em trai con được không, thận nó hỏng, con có hai quả, cắt cho nó một quả có được không…”

Tô Ngọ: “…”

Cậu tốt xấu gì cũng đã học ngành y được nửa năm, sao có thể không hiểu được tầm quan trọng của thận đối với một người đàn ông, cậu rất cảm động trước hành động nguyện ý hiến nội tạng cho người nhà của một số người, nhưng chuyện như vậy sao có thể mở miệng ra đòi người khác được chứ?! Đặc biệt là dưới tình huống quan hệ của Tần tổng và hai người này còn chưa rõ ràng!

Cậu lo âu nhìn về phía Tần Hư Lăng, có chút lo rằng hắn sẽ bị tổn thương.

Tần Hư Lăng lại đầy mặt hờ hững nhìn hai người, người phụ nữ thấy hắn không có ý đồng ý, cuống lên ngay lập tức, bỗng, Tô Ngọ thấy người phụ nữ kia bước lên hai bước, hai đầu gối bịch một cái quỳ xuống trước mặt con trai mình, nước mắt giàn giụa ngẩng đầu lên nói với hắn: “Tiểu Lăng, coi như là mẹ van con, A Tùng nó sắp chết rồi, con nể mặt mẹ, mau cứu nó đi có được không…”

Bà ta vừa khóc vừa nói không thành tiếng, trông rất đáng thương nhưng Tô Ngọ luôn thiện lương lúc này trong lòng một chút cảm động cũng không có, cậu chỉ lo lắng nhìn Tần Hư Lăng, chỉ sợ hắn đau đớn.

Khi bà ta quỳ xuống, Tần Hư Lăng theo phản xạ nghiêng người tránh ra, hắn rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cuối cùng cũng mở miệng, mà giọng nói vẫn vô cùng lãnh đạm, hắn nói: “Bây giờ bà van xin tôi, lúc trước tôi bị một nhà các người nhốt dưới hầm thì sao, tôi cũng đã quỳ xuống van xin các người, khi đó tôi chẳng qua mới chỉ sáu, bảy tuổi, bị nhốt dưới căn phòng tối tăm không chút ánh sáng đó, trong lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng khi đó bà có từng để tâm tới tôi một chút nào không?”

“Mẹ, mẹ cũng đâu muốn vậy,” Người phụ nữ nghe vậy nhất thời khóc lóc càng dữ hơn, trong giọng nói vẫn mang theo ý phản bác, “Nếu không phải là do cha con nuôi nhiều tình nhân ở bên ngoài đến vậy, mẹ sẽ ly hôn với ông ta chắc? Nếu không phải nhà họ Tần quyền thế lớn, chẳng lẽ ngay cả con trai mẹ mẹ cũng phải lén đi gặp hay sao? Con, sao con có thể trách mẹ được?!”

Bà ta vừa khóc vừa kể hết mọi nỗi oan ức của mình, oán trách con trai không hiểu mình, oán trách vận mệnh đối xử hà khắc với người như bà ta.

“Ông ta là rác rưởi, vậy bà thì tốt hơn chỗ nào?” Tần Hư Lăng ngạc nhiên nhìn bộ dáng khóc thê thảm của bà ta, nhịn không được lại nói, “Bà cho rằng tôi không biết gì ư? Các người lúc trước muốn quyền nuôi dưỡng tôi, chẳng qua là muốn được nhận tiền từ nhà họ Tần mà thôi!”

Người phụ nữ vừa muốn nói lại như bị nước mắt của mình làm tắc nghẹn, toàn thân run lên lẩy bẩy, nửa ngày sau mới oán hận hỏi lại: “Lời này là người nhà họ Tần nói cho con phải không? Năm đó mẹ sinh con ra, suýt chút nữa đã mất mạng, họ sao có thể đổ oan cho mẹ như vậy được! Mẹ…”

“Không phải là họ nói cho tôi.” Tần Hư Lăng bỗng cắt đứt lời khóc lóc kể lể cuồn cuộn không dứt của bà ta.

“Cái gì?” Người phụ nữ sụt sịt hỏi.

“Không phải là nhà họ Tần nói cho tôi biết những chuyện này.” Tần Hư Lăng nhấc tay, chỉ ra sau lưng bà ta, “Là nó dùng máy ghi âm ghi lại cho tôi nghe, bà và, chồng của bà nói, muốn bắt tôi tìm nhà họ Tần thương lượng chuyện tiền bạc, ngay lúc các người nhốt tôi dưới tầm hầng nhà các người, là nó bật lên cho tôi nghe.”

“Chuyện này…” Người phụ nữ khó tin quay đầu, nhìn về phía đứa con trai còn lại đang ngồi trên xe lăn, sống không còn được bao lâu nữa.

Thanh niên ngồi trên xe lăn còn cần thận của Tần Hư Lăng cứu mạng, sao có thể thừa nhận chuyện cũ năm xưa đó, nhanh mồm nói: “Tôi, tôi lừa anh thôi, đoạn ghi âm kia là tôi làm giả, không phải là do họ nói, mẹ sao có thể nói lời như vậy được chứ.”

Tần Hư Lăng cười một tiếng, trong giọng nói ngập tràn sự trào phúng, nhưng hắn cũng lười nói tiếp với hai người này, hắn vỗ một cái lên vai Tô Ngọ, cười nói với cậu: “Đi thôi Tô thiếu, chúng ta đi xem Hồ Ly diễn, đừng ở lại đây làm ảnh hưởng tới tâm trạng.”

Tô Ngọ cúi đầu nhìn hai người kia một cái, hai kẻ này đúng là thật thảm nhưng cậu lại lo cho cảm xúc của Tần Hư Lăng nhiều hơn.

Khi cậu xuống núi, cây thông lớn đã dặn cậu phải làm việc thiện giúp người, tích lũy công đức, nhưng không phải ai cậu cũng sẽ cứu.

Ví dụ như người trẻ tuổi đoản mệnh trước mắt này, ngoài việc số mệnh anh ta đã an bài trước, thì cũng là bởi anh ta chưa từng làm một việc thiện nào, đây chính là thước đo giúp người của Tô Ngọ.

Người trẻ tuổi nhìn bóng lưng rời khỏi của hai người, trong lòng oán hận, mà người phụ nữ kia thì khóc lóc càng thêm tiều tụy, nhưng cũng chẳng ai để ý tới họ nữa.



Đất diễn của hồ ly trong bộ phim này nhiều hơn bộ phim trước đó, dù sao cũng là nam số hai, đất diễn không chỉ nhiều hơn mà nhân vật còn có tác dụng cực lớn đối với toàn bộ các nhân vật khác trong phim, quản lý từng bảo y rằng nếu như y diễn tốt bộ phim này, thì con đường đi sau này của y sẽ càng thông thuận hơn.

Tô Ngọ không hiểu những chuyện này, nhưng cậu thích xem người ta diễn, cảm thấy hồ ly diễn rất tốt.

Bề ngoài Tần Hư Lăng vẫn cứ cười híp mắt như trước, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng hồ ly vừa mới hoàn thành cảnh quay, đã hếch cằm ngay về phía hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không sao cả.” Tần Hư Lăng cười cười lắc đầu với y.

Hồ ly nhìn hắn một hồi cũng không lên tiếng, không biết là có tin lời của hắn hay không.

Tối hôm đó Viêm Phi Ngang tan làm theo thường lệ liền nấu ăn cho Tô Ngọ như mọi khi, Tô Ngọ cực kì vui vẻ xoay quanh anh liên tục, ai ngờ rất nhanh cậu lại phát hiện tên Tần Thiên Vũ kia lại mò đến nữa rồi!

Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đều giận không chịu nổi, hồ ly sau khi biết thì cười đến là xấu xa, trừng mắt nhìn hai người, “Hay là chúng ta đi chỉnh cậu ta đi?”

“Chỉnh thế nào?” Tô Ngọ mờ mịt hỏi.

Hồ ly ngoắc ngoắc tay với cậu, “Xem tôi đây.”

Tần Thiên Vũ hôm nay cố tình mặc một bộ quần áo bó(*), làm cho toàn thân cậu ta thoạt nhìn càng thêm thon gọn hơn, cậu ta còn cố tình xịt một chút nước hoa nam lên cổ. Nước hoa này của cậu ta không phải là tùy tiện xịt, mà là do hôm qua khi thấy Viêm Phi Ngang, ngửi được trên người anh, mũi cậu ta nhạy, hai người chỉ thoáng lướt qua nhau, cậu ta đã nhận ra được là hãng nước hoa nào, thế nên hôm nay cố tình bảo người mang đến.

(*: gốc là 修身款 (tu thân khoản), không biết nên để như thế nào, khi tìm trên baidu thì người ta giải thích là quần áo thắt eo, có thể che khuyết điểm cơ thể không cân đối, phô ra đường cong cơ thể)

1



Khi cậu ta đến tìm Viêm Phi Ngang, trong tay còn cố ý mang theo một quyển sách về quân sự, trong thủ đô có ai là không biết bây giờ thực ra trong tay Viêm Phi Ngang vẫn giữ quân hàm, đúng lúc cậu ta có thể dựa vào cơ hội thảo luận các vấn đề với anh mà làm tốt quan hệ.

Cứ như vậy, Tần Thiên Vũ ăn mặc bảnh bao đi vào khu nhà ở phía trước có trồng một cây vân samcủa Viêm Phi Ngang.

Cậu ta đứng trước cửa, lễ phép gõ cửa một cái, sau đó định trực tiếp đẩy cửa đi vào luôn, cậu ta biết kiểu gì cái người tên Tô Ngọ kia chắc chắn cũng sẽ không mở cửa cho mình, nhưng sự thật lại không giống vậy.

Sau khi cậu ta gõ cửa xong, cửa được người ta kéo mở ra từ bên trong.

Nhưng sau khi cửa gỗ mở ra, lại không có một ai cả.

Tần Thiên Vũ nghi hoặc đi vào, cửa bỗng “ầm” một tiếng đóng lại một cách kì quái sau lưng cậu ta, làm cho cậu ta sợ tới run cả người.

“Kì quái, người đâu rồi?” Tần Thiên Vũ nhìn khu nhà một hồi, rồi mới đi về phía phòng ở, nhưng khi cậu ta đẩy cửa phòng thì bên trong vẫn cứ trống không, không có bất kì một ai cả.

Tần Thiên Vũ bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, rõ ràng cậu ta vừa mới thấy anh tư Viêm về rồi, nhưng trong khu nhà của họ sao lại không có ai?

Bỗng, không biết có một cơn gió nào thổi từ đâu đến, gió kia cứ như một bàn tay vô hình, cứ vậy lạnh lẽo chạm vào cổ Tần Thiên Vũ.

“A ——!!!” Tần Thiên Vũ sợ đến kêu thảm một tiếng, xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng cậu ta lại cảm thấy cái bàn tay đang sờ cổ cậu ta kia lại rời đến lưng, ngay sau đó nó đẩy cậu ta một cái thật mạnh! Tần Thiên Vũ lảo đảo về phía trước một cái, nhất thời ngã bịch vào trong nhà! Mà sau lưng cậu ta, cánh cửa kia một lần nữa phát ra tiếng “ầm”, đóng chặt lại!

“Ta hận~” một giọng nói như có như không vang lên trong căn phòng tối thui, Tần Thiên Vũ sợ nhũn chân, đặt mông ngã ngồi dưới đất, trên khuôn mặt trắng bệch mồ hôi lạnh lăn xuống rào rào.

“Không, chuyện này không liên quan tới tôi, thả, thả tôi ra ngoài…” Tần Thiên Vũ sợ tới toàn thân run lên cầm cập, sắp nhịn không nổi mà tiểu ra quần.

Lúc này, trước mặt cậu ta bỗng ngưng tụ một thực thể, một người đàn ông giống y sì Viêm Phi Ưng đứng trước mặt cậu ta. Tần Thiên Vũ bị dọa sợ tới hoang mang, lúc này đột nhiên nhìn thấy Viêm Phi Ưng, mừng rỡ trong lòng, lập tức muốn bò tới, nhào vào người người kia, vừa bò vừa kêu: “Anh hai Viêm, cứu em!”

“Tôi tới cứu cậu ~ cậu đi theo tôi đi ~” Viêm Phi Ưng mở miệng, nhưng giọng nói lại là giọng quỷ chập chờn kia, Tần Thiên Vũ cảm giác một cơn gió lạnh nhào tới trước mặt, trên khuôn mặt đẹp trai của Viêm Phi Ưng bỗng có một vũng máu tươi chảy xuống, môi anh dính đầy tơ máu nở nụ cười quỷ dị với cậu ta, mở to cái miệng lớn như chậu máu, đột nhiên cắn về phía cậu ta!

“A ——!!!”

Một tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ người vang lên trong phòng, Tần Thiên Vũ cũng không biết là lấy lại hơi sức từ đâu, đột nhiên đứng lên lăn lộn chạy từ trong phòng ra ngoài, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, bộ quần áo đẹp mặc khi tới lúc này đã hoàn toàn không còn hình dạng cũ, lại gần một chút, còn có thể ngửi thấy mùi khai nước tiểu trên người cậu ta.

Trong phòng, hồ ly rút phép thuật lại, Tô Ngọ ôm mèo đen nhỏ đi ra, hơi lo lắng hỏi: “Có phải bắt nạt vậy độc ác quá rồi không?”

Mèo đen nhỏ hừ lạnh nói: “Đáng đời.”

Hồ ly cũng vỗ vỗ vai cậu, nói: “Yên tâm đi, như vậy sau này cậu ta nhìn thấy anh hai Viêm sẽ nhớ ngay tới cảnh tượng này, chắc chắn không dám tiếp tục quấn lấy anh ấy nữa đâu, ha ha ha, một mũi tên trúng hai con chim, hai người nói xem có phải tôi thông minh lắm không nào?”

Mèo đen nhỏ thở dài, gật gật cái đầu mèo của y, “Làm khá lắm.”

“Nhưng mà, nếu anh hai biết chúng ta phá hoại hình tượng của anh ấy như vậy, anh ấy sẽ không giận chứ?” Tô Ngọ nghĩ khá xa.

Mèo đen nhỏ hừ lạnh một tiếng, vẫn là câu nói kia, “Đáng đời!”

Tô Ngọ: “…”

“Ai, cái gì nhỉ, Tần đổng đâu? Sao tôi không thấy anh ta?” Hồ ly nhìn xung quanh, ngày nào y từ đoàn phim về cũng thấy người, hôm nay bỗng lại không gặp, y thấy thật kì quái.

“A!” Tô Ngọ bỗng kinh ngạc thốt lên một tiếng, lo lắng hỏi, “Không phải là anh ấy lại bị hai người kia quấn lấy đấy chứ!”

“Cái gì? Ai quấn lấy anh ta?” Hồ ly không hiểu ra làm sao.

Tô Ngọ kể lại chuyện sáng sớm gặp phải cho y nghe, cuối cùng còn tức giận nói: “Hai người kia sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, rõ ràng trước đây khi Tần tổng còn bé đã đối xử với anh ấy tệ đến vậy, giờ còn cưỡng cầu anh ấy cứu con trai bà ta.” Thực ra Tô Ngọ rất đồng cảm với Tần Hư Lăng, rõ ràng là người mẹ mình yêu nhất từ bỏ mình, đã vậy thì thôi đi, không ngờ lại còn đối xử với mình như vậy, khi đó hắn còn nhỏ, trong lòng không biết đã bị tổn thương tới mức nào.

Hồ ly nghe xong liền cau mày, “Tôi đi tìm anh ta.”

“Tôi cũng đi xem anh ấy thế nào.” Tô Ngọ cũng đi theo.

Tần Hư Lăng không đi đâu cả, hắn chỉ ngồi uống rượu trong quán bar của resort, nhân viên phục vụ mang rượu tới cho hắn, nhẹ giọng nói chuyện với hắn vài câu. Nếu là trước đây, Tần Hư Lăng cho dù không có ý gì với đối phương thì cũng vẫn sẽ tán tỉnh vài câu, bây giờ thì lại cảm thấy thật tẻ nhạt.

Có lúc Tần Hư Lăng cũng cảm thấy mình đúng là rác rưởi, mẹ hắn khi muốn ly hôn lại bắt hắn để đổi lấy tiền, cha hắn tình nhân khắp thiên hạ, từ trước tới nay chưa từng để ý tới hắn, hai người như vậy sinh ra con trai, sao có thể là người tốt được cơ chứ, đương nhiên cũng là rác rưởi trong rác rưởi mà thôi.

Không biết có phải là do tâm tình không tốt hay không, Tần Hư Lăng cảm thấy rượu hôm nay uống thật dễ say, hắn mới uống được có nửa ly, đã cảm thấy đầu choáng váng, cơ thể trượt thẳng xuống ghế sofa.

“Vị khách này, ngài say rồi? Tôi dìu ngài lên tầng nghỉ ngơi nhé?” Nhân viên phục vụ liếc loạn đôi mắt, cúi xuống muốn khiêng người lên.

Người say thực ra cũng không say li bì hoàn toàn, mà tựa như lại coi cậu ta thành một người khác, hắn nở nụ cười tươi rói, giọng điệu cũng hàm hồ hỏi: “Hồ, Hồ Ly, em nói xem tôi có phải là rác rưởi không… Họ đều nói tôi như vậy, tôi cũng cảm thấy chính là như vậy, nói không chừng một ngày nào đó tôi chết ở đâu cũng không có ai biết ấy chứ…” Hắn càng nói giọng càng to hơn, cuối cùng hình như cũng tỉnh táo hơn một chút, bỗng thốt ra một câu rõ là cợt nhả, “Em nói xem tại sao em lại đẹp tới vậy chứ, Hồ, Hồ Ly, tôi đã thích em mất rồi…”

Nhân viên phục vụ kiên nhẫn đỡ hắn ra sau quán bar, Tần Hư Lăng lại hoàn toàn coi nhân viên phục vụ thành hồ ly, còn muốn giơ tay sờ mặt cậu ta, chẳng qua tay hắn đã mềm nhũn ra rồi, nhấc nửa ngày cũng không nhấc lên được.

Những nhân viên phục vụ khác trong quán thấy họ đi ra cửa sau, nghi ngờ hỏi một câu, “Khách say à? Cậu dẫn anh ta đi đâu vậy?”

“À, anh ấy nói bạn anh ấy đỗ xe ở cửa sau chờ rồi, bảo tôi dẫn anh ấy ra ngoài, aiz, hết cách rồi, khách hàng chính là Thượng Đế mà.” Nhân viên phục vụ nửa ôm nửa kéo Tần Hư Lăng đi ra cửa sau, cười híp mắt trả lời.



Khi hồ ly và Tô Ngọ tới quán bar, lại không tìm thấy người đâu, hồ ly hít mũi một cái, nghi hoặc nhíu mày, khí tức của Tần Hư Lăng rõ ràng là ở đây mà, chẳng lẽ anh ta đã đi chỗ khác rồi?

Lo không đuổi kịp người, hồ ly kéo một nhân viên phục vụ qua hỏi.

Tần Hư Lăng rất dễ nhìn, hơn nữa quần áo trên người cũng xa xỉ, nhân viên phục vụ kia có ấn tượng rất sâu sắc liền đáp: “Hả, anh ta nói bạn của anh ta tới đón, đồng nghiệp của tôi liền đưa anh ta ra cửa sau rồi.”

Hồ ly và Tô Ngọ cũng không biết vòng xã giao của Tần Hư Lăng thế nào, nói có bạn tới đón cũng không phải là không thể, hồ ly lại sa sầm mặt, “Không đúng, muốn đón tại sao lại phải đón ở cửa sau? Đường đi từ cửa sau không phải càng cong quẹo, xa hơn sao? Hơn nữa còn phải để nhân viên phục vụ đưa ra nữa.”

Tô Ngọ nhất thời nhớ tới chuyện buổi sáng, bị suy đoán của bản thân dọa sợ hết hồn, “Chẳng lẽ họ muốn bắt anh ấy… anh ấy không muốn liền lén mang anh ấy đi phẫu thuật?!”

“Mau truy tìm!” Hồ ly làm một phép truy tung, phát hiện Tần Hư Lăng đang bị đưa vào sâu trong núi, hai người chỉ lo Tần Hư Lăng bị hại, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK