Khi các thú con được năm tuổi, đã trở nên rất nổi tiếng ở thủ đô, trở thành nhũ danh nhân*. Đương nhiên sự nổi tiếng này luôn gắn liền với nhà họ Viêm, làm mấy gia tộc hạng hai hạng ba bên dưới cực kì hâm mộ.
(* Nổi tiếng => danh nhân nhưng các bé hay được gọi bằng tên ở nhà (nhũ danh => nhũ danh nhân))
Năm bảo bối nhỏ phấn điêu ngọc mài, lớn lên không chỉ rất đẹp, mà còn được hai ba ba di truyền cho loại gen hoàn mỹ nhất, vô cùng thông minh. Có điều hai người ba và người lớn trong nhà cũng không vì vậy mà dục tốc bất đạt, chỉ chọn cho các bé trường học tương đối tốt để đi học, ngoài giám sát các bé hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn ra thì cũng không sắp xếp các lớp học thêm gì khác cho các bé, có hứng thú thì cũng để các bé tự mình chọn, đương nhiên không chọn cũng được, cụ nội trong nhà đã nói, ít nhất trước mười tuổi, cứ để các bé tự do lớn lên, muốn học tập gì thì để sau mười tuổi rồi lại nói tiếp.
Cũng trong năm này, đại gia đình nhà họ Viêm có thêm ba vị khách đáng yêu nữa tới, một là bảo bối nhỏ do vợ anh ba Viêm sinh, còn lại chính là hai thú con mà mèo đen nhỏ sinh.
Viêm Phi Ưng trước đây vẫn luôn bởi tuổi của mèo đen nhỏ quá nhỏ, dù nghẹn đến sắp hỏng muốn hóa sói nhưng cũng chưa ngoạm ăn ngay, nhưng đợi thêm hai năm, thấy mèo nhỏ của anh vẫn là bộ dáng kia, cuối cùng cũng không chờ thêm được nữa —— còn chờ nữa tuổi anh đã là ba mươi lăm rồi, đã là ông chú già thật rồi QAQ —— nuốt người vào bụng, mèo đen nhỏ cuối cùng cũng tu hành chính quả với anh xong, lấy cỏ mang thai từ chỗ Tô Ngọ, sinh một cặp sinh đôi.
Lần này, được trở thành ông bà nội của bảy bảo bối nhỏ, hai vợ chồng Khang Văn Thanh và Viêm Vân Hải ngày nào cũng cười vui tới nỗi không ngậm miệng vào nổi, bởi vậy nhà họ Viêm giờ đã có chín đứa thế hệ sau, mà bé nào cũng có gen ưu tú cả, không phải là đã khiến cho những gia tộc khác ghen tị tới đỏ cả mắt rồi hay sao?
Có điều bởi mèo đen nhỏ không giống Tô Ngọ nên Viêm Phi Ưng chưa định nói cho người nhà biết bí mật của mình quá sớm, vậy nên mèo đen nhỏ sinh con ở nước ngoài. Bởi lo sẽ xảy ra vấn đề gì, Viêm Phi Ưng còn gọi cả Tô Ngọ đã có năm bảo bối nhỏ tới.
Cuối cùng cũng sinh con ra thuận lợi, thành công, người đàn ông như Viêm Phi Ưng cũng phải đỏ cả mắt, ôm mèo nhỏ nhà anh hôn lấy hôn để, tận đến lúc hôn tới mèo đen nhỏ phát phiền, phải tát cho anh một cái mới thôi.
Sau đó Viêm Phi Ưng lại bắt đầu lo không thể chăm sóc tốt cho mèo nhỏ và mèo con, lại ngồi trong phòng khách học hỏi kinh nghiệm từ Tô Ngọ. Năm sóc bay nhỏ lúc này liền nhân cơ hội chạy tới trước giường trẻ con, dựa người vào bên giường xem em trai.
Em trai bây giờ đang ở hình người, nhìn có chút xấu, điều này làm cho các bảo bối nhỏ có hơi xoắn xuýt, bé tư ngậm ngón tay, đưa tay huých huých bé ba bên cạnh, hỏi: “Hai đứa nó xấu quá, thật sự là em trai của chúng ta sao?” Bé ba cũng không biết, cũng học theo bé tư đưa tay huých bé hai bên cạnh, ra hiệu cho bé trả lời.
(Ở Việt Nam, con nhà bác không cần biết sinh trước hay sinh sau thì đều là anh/chị, nhưng ở Trung Quốc thì giữa các anh chị em họ, ai sinh trước thì làm anh/chị => mèo con dù là con của bác hai nhưng sinh sau nên vẫn là em trai của mấy bé sóc bay.)
Bé hai Viêm đảo mắt vòng vòng, bé cũng hơi hơi muốn bế hai em trai lên, bởi lần trước bé tới nhà họ Từ, thằng nhóc nhà họ Từ kia liền bế em trai tới khoe khoang với bé, bé hai cũng có ba đứa em trai ruột nhưng bé vẫn muốn có em trai đáng yêu mềm mại như vậy để bế vào lòng chơi cơ.
“Đừng nghịch.” Bé cả Viêm là anh trai ruột của bé, chỉ mới nhìn một cái đã hiểu ý đồ của bé ngay, giơ tay đặt lên đầu bé, cản bé làm theo dự định của mình. Bé cả Viêm tuổi còn nhỏ mà người đã tỏa ra khí chất trầm ổn một cách tự nhiên, nhà người ta mỗi lần nhìn thấy bé con lớn nhất của Viêm Phi Ngang đều rất hâm mộ, hận không thể cướp về nhà nuôi!
Bé hai Viêm tuy bướng bỉnh nhưng lời anh cả nói, thỉnh thoảng vẫn sẽ nghe lời, chỉ là thỉnh thoảng thôi. Vóc dáng của bé năm nhỏ hơn mấy người anh trai, thành giường trẻ con hơi cao so với bé, bé phải nhón mũi chân mới có thể nhìn thấy được, các em trai thật là đáng yêu!
Lúc này, không biết có phải cặp sinh đôi đang mơ ngủ hay không, cái tay nhỏ nắm chặt trước ngực giơ giơ lên theo phản xạ, miệng méo xệch như muốn khóc lên, mấy cậu nhóc đang vừa nói chuyện vừa nhìn các em trai liền không dám lên tiếng nữa, chỉ lo sẽ đánh thức các em trai.
…
Lại vài năm nữa trôi qua, các bảo bối nhỏ cũng đã được bảy, tám tuổi, cặp sinh đôi cũng đã hai, ba tuổi, năm sóc bay nhỏ tự nhận các bé chính là anh trai lớn, tuy đã đến cái tuổi bướng bỉnh nghịch ngợm nhất nhưng vẫn nhớ phải giữ gìn phong độ làm anh trước mặt các em trai, cũng không hề gây sự trước mặt các bé.
Hai bé mèo con, tính tình của bé em tương đối ôn hòa, từ nhỏ đã rất ngoan, ngoan như mèo con vậy, hơn nữa sức khỏe của bé cũng không được tốt lắm, thế nên mấy người anh trai coi bé như tâm can mà bảo vệ, ngày nào từ trường về cũng phải ôm bé một cái, hơn nữa để cho công bằng, năm đứa còn ôm theo trình tự, không được chen ngang, không được thừa dịp lén ôm khi không có những người khác!
Mà mỗi lần được các anh trai yêu thương ôm một cái, mèo con đều vô cùng vui vẻ, cũng càng nghe lời hơn, bé còn để dành món điểm tâm mà mình thích ăn nhất, đợi sau khi các anh trai tan học về sẽ đưa cho các anh trai làm quà tặng, em trai ngoan như vậy, đối với cả đám anh trai cuồng em trai mà nói, quả thực hận không thể ngày nào cũng ngậm trong miệng, nâng trong tay đấy có được không!
—— vì vậy đợi đến khi rất nhiều năm sau, mèo con ngoan ngoãn họ đã che chở bảo vệ hơn hai mươi năm lại bỗng nhiên bị một tên nhóc con nghịch ngợm đến lật trời ôm đi mất, đột nhiên không kịp chuẩn bị, cả sáu người anh suýt chút nữa đã nổ tung ngay tức khắc, đương nhiên cuối cùng vẫn bởi chính mèo con đã nguyện ý, nên họ cũng chỉ âm thầm luân phiên dạy dỗ cho tên nhóc con nào đó một trận trong lòng mà thôi! —— hừ, hồ ly tinh quả nhiên rất đáng ghét!
Sau đó, đến lúc mười hai, mười ba tuổi, mấy nhóc bắt đầu ở lại học nội trú trong trường, năm đứa vừa đi chính là xa cả nhà tận năm ngày, cuối tuần mới về được, ngôi nhà vốn náo náo nhiệt nhiệt, lập tức trở nên thật trống vắng, dùng cách nói của Khang Văn Thanh thì chính là, tim của bà cũng trống rỗng theo rồi, hận không thể làm người giám hộ của các cháu, thuê nhà ngay gần trường học, ngày nào cũng trông coi các cháu, Viêm Vân Hải vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Không phải trong nhà vẫn còn hai đứa hay sao?”
“Sao mà giống được? Bảy tiểu tâm can của tôi, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy mỗi hai đứa, chỉ có ông là mới dửng dưng thôi!” Khang Văn Thanh oán trách nói. Viêm Vân Hải thật vô tội, các cháu lớn rồi phải rời xa gia đình để học tập thêm tri thức, sao lại trách ông được đây.
Năm thú con đứa nào cũng xuất sắc cả, tuy rằng lớn lên nhìn rất giống nhau nhưng bởi tính tình khác nhau, nên có thể nói là mỗi người đẹp trai theo một vẻ, chính là hot boy trong trường, rất được các nữ sinh yêu mến, thầm mến hay lớn mật viết thư tình theo đuổi đều nhiều tới mức không cần phải nói!
“Viêm Đàn Tô, có người tìm.” Có người hô lên một tiếng ngoài cửa phòng học, lại nhanh chân chạy đi mất.
Viêm Đàn Tô là tên của anh cả, em trai cậu lần lượt tên là Viêm Chanh Tô, Viêm Lật Tô, Viêm Thu Tô, Viêm Tử Tô, mấy đứa em trai hai, ba, tư theo thường lệ vừa hết tiết đã không thấy bóng người đâu, lúc này ngoan ngoãn đi cùng anh, chỉ còn lại —— cậu cúi đầu móc em trai út Viêm Tử Tô từ trong túi áo ra, thò ngón tay chọt cái đầu nhỏ của em trai, “Tiểu Tử, theo anh ra ngoài xem ai đến.”
(Giải thích 1 chút về tên của các sóc con: Tên gồm họ của Phi Ngang + … + Tô (trong Tô Ngọ), đệm của năm đứa lần lượt là “Đàn” = cây đàn hương, “Chanh” = cây chanh, “Lật” = cây dẻ, “Thu” = mùa thu (mùa thu hoạch), “Tử” (tím) + “Tô” = cây tía tô. Anh cả gọi em út là “Tiểu Tử” thì “Tử” là tên đệm của ẻm chứ không phải là “小子 “= tiểu tử, thằng nhóc)
“Ai, anh mang em đi đi, em buồn ngủ quá.” Bé năm trở mình trong lòng bàn tay anh, ngủ khì.
Tính cách anh cả nghiêm túc thận trọng giống ba Phi Ngang, hiếm có lúc mới nở một nụ cười như lúc này, cậu cứ vậy một tay cầm em trai, đi ra ngoài.
Viêm Đàn Tô mới mười lăm, mười sáu tuổi đã cao trên mét tám, ngũ quan tuấn lãng tinh xảo, đi trong sân trường ngập tràn ánh nắng, không thể nghi ngờ chính là một hình ảnh cực kì hấp dẫn, cậu ra khỏi lớp học, rất nhanh đã nhìn thấy ba Tô Ngọ của mình đang đứng một mình ở đó.
“Ba? Sao ba lại tới đây?” Viêm Đàn Tô bước nhanh đi tới bên cạnh Tô Ngọ, còn phải hơi cúi thấp đầu xuống nói chuyện với ba mình. Đúng vậy, ba Tô Ngọ những năm nay không còn cao lên nữa, năm thằng con trai ngoài bé út ra thì đứa nào cũng cao hơn ba chúng, đứng trước mặt các con còn phải ngẩng đầu lên nói chuyện, một chút uy nghiêm cũng không có, đúng là làm cho người ta phải phiền muộn!
“Ba tới kiểm tra xem các em trai của con có học hành chăm chỉ không.” Ngoài chiều cao ra, bề ngoài của Tô Ngọ những năm này không hề có sự thay đổi, vẫn tinh xảo mỹ mạo như vậy, có bảo là học sinh cấp ba hay sinh viên cũng không hề quá đáng.
Viêm Đàn Tô có chút bất đắc dĩ, ba thằng em trai kia không biết đã đi chơi đâu rồi, xem chừng kiểu gì cũng làm ba giận đây.
Để em trai khi về không quá thảm, cậu lén nhắn tin cho các em trai, lại khoác vai ba mình đưa ba tới cửa hàng đồ uống lạnh ngoài trường, phân tán lực chú ý của ba.
Tô Ngọ đã bị thằng con nhà mình lừa vài lần rồi, có ngốc hơn cũng đã hiểu rõ mánh lới của mấy đứa đấy có được không! Có điều cuối cùng vẫn không nỡ nói gì. Tô Ngọ uống hai cốc đồ uống lạnh, lại chơi với con trai út một lát, ngẩng đầu lên bỗng thấy mấy cô bé xinh xinh bàn bên đang trộm ngắm con trai mình, bỗng không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Đàn, các con có quen bạn gái ở trường không?”
Viêm Đàn Tô đang đút hoa quả cho em trai út, nghe vậy suýt chút nữa đã bóp nát quả dâu tây trong tay, bất đắc dĩ nhìn ba mình một cái, “Không có, bọn con mới học năm nhất trung học thôi mà, ba.” Trong lòng cậu, tuổi này vẫn còn cách độ tuổi yêu đương rất xa —— vậy mới nói gen nhà họ Viêm rất mạnh, ở điểm này tất cả các thú con đều giống ba Phi Ngang, so với Tô Ngọ mới lần đầu gặp Viêm Phi Ngang đã cầu giao phối mỗi ngày thì đúng là mấy tên bảo thủ.
Tô Ngọ nghe cậu nói không có, lại hơi thất vọng, về phần tại sao lại thất vọng thì không ai biết.
Thằng hai, ba, tư nhà họ Viêm lần này đã nghịch ngợm quá mức, Tô Ngọ chờ cùng hai đứa con cả và con út mãi mà không chờ được, buổi chiều sắp tới giờ học rồi mà mấy đứa kia vẫn còn chưa về, đúng là làm cho người ta tức chết, Tô Ngọ lập tức lấy điện thoại ra mách tội với chồng mình.
Những năm này Viêm Phi Ngang đã lên chức từ lâu, công việc cuối cùng cũng không còn bận rộn như vậy nữa, nhận được tin nhắn của Tô Ngọ, liền nhắn lại ngay: Thân ái đừng nóng giận, chờ bọn nó về rồi anh sẽ giáo dục lại thật nghiêm.
Tô Ngọ cuối cùng cũng hài lòng, chờ về nhà rồi, nhất định phải lập phiên tòa xét xử.
Viêm Đàn Tô lặng lẽ thắp nến cho các em trai, lần này anh cả không cứu được các em rồi.
Không muốn để hai đứa con muộn giờ học, vào giờ, Tô Ngọ liền bảo hai đứa quay lại, một mình ở lại chờ trong trường. Quả nhiên, gần một tiết trôi qua rồi mới thấy ba thằng nhóc kia không biết đi quẩy ở đâu giờ mới về!
Tô Ngọ giáo huấn mấy đứa ngay tại chỗ, ba tên nhóc này vẫn rất nghe lời, vừa làm nũng, vừa vờ vịt thành thật ngoan ngoãn nhận sai, cũng giải thích là bởi không ưa tên kiêu ngạo nhà họ Từ kia nên mới hẹn đấu bóng rổ phân thắng thua, trên đường về bị tắc đường nên mới về muộn, cũng không phải là đi làm chuyện xấu gì, Tô Ngọ mới yên tâm hơn một chút, cuối cùng cũng không nỡ nói gì các con nữa.
Ngày hôm sau, có một đàn anh học lớp trên đầy mặt ngượng ngùng tới bắt chuyện hỏi thăm Viêm Tử Tô dễ nói chuyện nhất, “À ừm, người hôm qua tới tìm anh trai em là ai vậy? Cậu ấy trông thật đáng yêu, cũng là học sinh trường chúng ta à? Có thể… giới thiệu cho anh được không?”
Viêm Tử Tô: “…” Thật ngại quá, đó là ba của em, em sẽ không mai mối cho hai người được đâu!
【 Phiên Ngoại 2: Liên quan tới thú con nhà hồ ly 】
Thú con nhà hồ ly được sinh ra muộn nhất, bởi hồ ly là minh tinh, để không ảnh hưởng tới con đường làm minh tinh của y và cũng là để có nhiều thời gian chăm sóc con cái hơn nên hồ ly nhỏ đợi đến lúc sóc bay nhỏ nhà hàng xóm đã làm học sinh cấp ba rồi mới thiên hô vạn hoán ra đời.
Hồ ly nhỏ là do hồ ly mang thai sinh ra, dù sao Tần Hư Lăng cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không có cách nào làm được chuyện như vậy. Vì vậy lại phải nói tới chuyện năm đó Tần Hư Lăng Tần đại tổng tài khi biết hồ ly là hồ ly thật, thế giới quan đã hoàn toàn nát bét, mất mấy ngày vẫn chưa bình tĩnh lại nổi, tận tới khi hồ ly bàn bạc với hắn muốn có thú con, đồng thời cũng sẽ thai nghén trong bụng hồ ly, Tần đại tổng tài mới liền lập tức động tâm, muốn phản công, trọng điểm chính là việc phản công.
Hồ ly đương nhiên rất hiểu lòng hắn, cười tới hai cái răng nanh cũng lộ rõ, khi họ đang bàn bạc chuyện này chính là đang ở trong văn phòng tổng tài của Lăng Duyệt, hồ ly vóc dáng cao lớn đi tới bên Tần tổng, trực tiếp đè người xuống bàn làm việc làm một hồi 《chuyện không thể nói giữa minh tinh được bao dưỡng và kim chủ trong văn phòng》, sau đó, hồ ly nhe răng nanh cắn vào cổ hắn như cắn cổ con mồi, cười híp mắt mài mài răng hỏi: “Còn muốn phản công nữa không?”
Tần tổng suýt chút nữa đã bị ép khô lúc đó đã khóc òa lên, lắc đầu điên cuồng, không được, hắn không muốn tiếp tục phản công nữa!
Vậy mới nói, làm người, thì luôn phải biết cam chịu số phận!
Hồ ly nhỏ sau khi sinh ra, chính là một ma tinh mới giáng thế, nếu nói thằng hai nhà Tô Ngọ vốn đã bướng bỉnh nghịch ngợm thì tính cách của hồ ly nhỏ lại càng ác liệt hơn tận mấy lần, đã trung nhị còn thích bạo lực, đã thế vũ lực của tên này còn cao tới mức khó tin, tất cả mọi người không ai có thể trị được tên này, ngoại trừ mèo con nhà mèo đen nhỏ kia.
Bởi mèo em thực sự quá ngoan, dù về tuổi tác, phải nhiều hơn hồ ly nhỏ tới tận mười tuổi nhưng vóc dáng lại nhỏ, vừa gầy vừa yếu, dù bị hồ ly nhỏ bắt nạt cũng sẽ không giận, còn chia sẻ thức ăn của mình cho nhóc nữa, theo tuổi tác dần tăng lên mèo em còn tự mình nấu bữa cơm vô cùng ngon miệng chỉ chờ nhóc nhảy vào ăn, khắp toàn thân đều tỏa ra khí tràng ôn nhu nhân thê, tựa như có thể bao dung tất cả mọi thứ của nhóc, vì vậy hồ ly nhỏ ngày nào cũng rêu rao xưng bá thế giới cứ vậy mà bị thu phục rồi.
【 Phiên Ngoại 3: Mèo nhỏ nhà tổng tài】
Mọi người trong công ty ai cũng biết tổng tài có người tình bí ẩn, bởi các nhân viên nữ trong công ty luôn có thể nhìn thấy tổng tài dạo phố mua cho người tình bí mật của anh rất nhiều thứ, ví dụ như đồ hầu gái, ví dụ như váy ren công chúa, hay như tất chân dài cũng nhiều ren nốt, các nhân viên nam thì thỉnh thoảng lại bắt gặp tổng tài đang mua đồ dùng tình thú, ừm.
Nhưng chưa ai được nhìn thấy vị kia nhà tổng tài, chỉ biết tổng tài có một con mèo yêu chiều lên đến tận trời, đi làm ôm theo, đi công tác xa cũng ôm theo, ngay cả đi xã giao với khách hàng cũng ôm, còn không phải là cực kì yêu chiều hay sao?
Vì vậy trong công ty đã có người bổ não: Nói không chừng người tình bí mật của tổng tài thực ra chính là con mèo nhỏ kia!
Thế là nhiều nhân viên trong công ty đều ồ lên, đây đúng là một lời nói toạc ra thiên cơ mà!
Nhưng cũng có người yếu ớt tỏ vẻ: Mèo của tổng tài là nam… là mèo đực á.
Mọi người nhất thời đều kinh ngạc thốt lên, không ngờ cậu lại biết mèo của tổng tài là mèo đực, cậu xong rồi, cậu không ngờ lại biết được bí mật của tổng tài nhé… mèo ơi, mi xong rồi, mi chắc chắn sẽ bị tổng tài mang đi thiến!
…
Các nhân viên bổ não cái gì Viêm tổng cũng không hề biết, anh ôm mèo nhỏ của anh, vừa mới kết thúc một buổi xã giao, trên người vẫn còn đang mặc âu phục quý giá, người đầy mùi rượu hôn lên cái bụng mềm mại của mèo nhỏ, mèo nhỏ bị quấy rầy không nhịn được liền vung móng vuốt lên tát vào mặt anh một cái, Viêm Phi Ưng bị tát cũng không giận, còn cười khẽ.
Mèo đen nhỏ lúc này vẫn rất tỉnh táo, thấy vách ngăn trên xe đã được kéo lên rồi mới trực tiếp biến thành hình người trong lòng anh, lại gần ngửi một cái, ngửi thấy mùi rượu tràn ngập trong khoang mũi, nhất thời có chút ghét bỏ, nhưng người uống rượu kia lại không buông tha cho y, y lùi về phía sau, anh cũng đuổi theo hôn mạnh lên môi y.
Hai người hôn nhau, có chút khó chia lìa, không khí tựa như cũng trở nên nóng bỏng lên.
Viêm Phi Ưng rời khỏi đôi môi y, bị mùi rượu và khí nóng bốc lên làm đầu óc hơi khó khống chế, dựa vào vai y ổn định hơi thở.
Tình cảm của họ không giống với tình cảm đậm chất mối tình đầu trong trẻo hồn nhiên của Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang lắm, dù là mèo đen nhỏ hay là Viêm Phi Ưng thì đều là người rất lí trí, nhưng người càng lí trí, một khi lún sâu vào một đoạn tình cảm, thì chính là hủy thiên diệt địa.
“Khó chịu không?” Mèo đen nhỏ vuốt ve tóc anh, để anh dựa vào người mình.
“Không khó chịu, anh rất vui.” Viêm Phi Ưng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười mang theo giọng mũi kia vô cùng gợi cảm, giống như nhốt người anh yêu chiều vào trong bầu không khí nóng bỏng ngập tràn hormone vậy, chỉ một tiếng cười khẽ, đã có thể khiến người ta cao trào.
“Vui cái gì?” Trong bóng tối, mặt mèo đen nhỏ hơi hồng lên nhưng không ai có thể nhìn ra được.
“Thì anh yêu em á.” Tối hôm đó có lẽ Viêm Phi Ưng đã uống hơi nhiều rượu quá mức, lời bình thường không thể nói ra được, bây giờ lại từng câu nối tiếp nhau, “Anh thật muốn trói chặt em vào người anh trọn cả đời này, ai cũng không được sờ, ai cũng không được nhìn, chỉ thuộc về một mình anh thôi.”
Anh nói được một lúc thì dừng lại, như đã mệt rồi, nhưng cũng như đang chờ đợi một điều gì đó.
Trong xe im lặng một hồi, bỗng nghe thấy giọng nói của mèo đen nhỏ nhàn nhạt đáp lại: “Ừm, em đồng ý.”
Hai tay đang vòng bên eo y bỗng siết thật chặt lại, đôi môi lại một lần nữa đón tiếp từng cơn mưa nụ hôn dày đặc, hai người cắn nuốt lẫn nhau như cướp đoạt lấy dưỡng khí sinh tồn, hoàn toàn hòa thành một thể.
【 Phiên Ngoại 4: Một lần bổ não ngang ngạnh vô trách nhiệm, gọi tắt là não ngang… 】
Viêm tướng quân bị tâm phúc của mình bán đứng, một thân một mình hãm sâu trong vòng vây của kẻ địch, trên người đầy máu, dũng mãnh chiến đấu, liều mạng mở ra một đường máu, trốn vào trong một ngọn núi hoang.
Miếu sơn thần cũ nát nhiều năm không có ai sửa sang, gần như đã sắp sụp, Viêm tướng quân một tay ôm vết thương còn đang chảy máu, kiên cường chịu đựng đi vào miếu sơn thần, khi ngồi dựa vào góc tường liền gần như hôn mê trong chớp mắt.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nhìn thấy một người mỹ lệ tựa tinh linh đi tới trước mặt mình, Viêm tướng quân còn tưởng bản thân đã chết, gặp được bồ tát đại từ đại bi, hoặc là tiên tử trên chín tầng trời, đẹp tới làm cho hắn nguyện ý giao nộp tính mạng mình ra ngay. Lúc này, con người đẹp tới nỗi làm tim người ta đập thình thịch kia lên tiếng, giọng nói không giống như trong tưởng tượng của hắn cho lắm, mềm mại, nhưng lại cực kì êm tai.
“Nếu ta cứu ngươi, ngươi có nguyện ý sẽ thờ ta trong nhà ngươi không?”
Viêm tướng quân ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: “Nếu ta vẫn còn sống, ta nhất định sẽ thờ ngươi mỗi ngày, ta có thể hiến toàn bộ những gì ta có cho ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý.” Nếu có thể thờ một vị mỹ nhân như vậy trong nhà, vậy đó nhất định chính là phúc khí hắn đã tu luyện ra được từ kiếp trước, đương nhiên là hắn rất nguyện ý.
Mỹ nhân kia nở nụ cười, cười tới vô cùng ngọt ngào vui vẻ, “Một lời đã định.” Dứt lời còn đưa ngón út ra ngoéo tay giao hẹn với hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại vô trách nhiệm cuối cùng kia mọi người đọc thôi nhé, đừng cho là thật ha ha ha, khi tôi viết tới kết cục của chính văn lại đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng này ^-^
Lần này kết thúc thật rồi, sau này có thể sẽ sửa lại lỗi chính tả các thứ, mọi người không cần phải để ý đến đâu, moaz moaz