" Ngươi! Lại là tiện tỳ ngươi! "
Mộc Vãn Tình vừa thấy Thanh Từ, có thể nói là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, một cái nha hoàn, tính là cái thứ gì chứ!
Thanh Từ còn chưa mở miệng, Mộc Vãn Tình lại nở nụ cười, quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Ngũ muội muội, ta nhớ được trước kia bên người muội có một người quái dị, sao bây giờ lại đổi thành tiện tỳ này rồi? Tính tình bực này, sao muội dễ dàng tha thứ như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là tiểu thư! Muội muội cũng không sợ nàng ta đoạt mất danh tiếng của muội à."
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút quỷ dị, Mộc Tịch Hàm lại đem ánh mắt dừng ở trên người Thanh Từ, quan sát tỉ mỉ, không có lên tiếng.
Thanh Từ lại nở nụ cười kiêu ngạo:
" Vậy thật đúng là có lỗi, thật đúng là làm mù mắt chó của ngươi, tiện tỳ ta chính là người quái dị trong miệng của ngươi đây!"
" Ngươi nói cái gì?! "
Mộc Vãn Tình có chút không dám tin, đây chính là bỏng a, diện tích lớn như vậy, sao mới chỉ có hai ba tháng ngắn ngủi mà đã khỏi rồi?
" Chẳng lẽ lỗ tai chó của ngươi cũng bị điếc? Lời giống nhau không nên để ta phải nói hai lần, À, đúng rồi, ngươi không cần lo lắng ta sẽ đoạt mất danh tiếng của tiểu thư nhà ta, tiểu thư của chúng ta thích dùng sắc đẹp của ta phụ trợ tuyệt sắc của nàng, không giống như ngươi, nhất định phải dùng người quái dị mới có thể nổi bật ra sự tầm thường của ngươi! "
Thanh Từ phản bác.
Mộc Tịch Bắc có chút bất đắc dĩ nhìn Thanh Từ, trước kia Thanh Từ nào có nhanh mồm nhanh miệng như thế, rõ ràng đã bị Sơ Nhất làm hư, trong một tháng này, hai người mỗi ngày không biết làm ầm ỹ bao nhiêu lần, đánh nhau bao nhiêu trận.
Mộc Tịch Hàm tương tự cũng có chút khiếp sợ, lá gan của nha hoàn này cũng thật lớn, cứ công khai mắng Mộc Vãn Tình như vậy?
Chẳng qua Thanh Từ vẫn là Thanh Từ, đoán chừng bởi vì mỗi lần đánh nhau đều đánh không lại Sơ Nhất, mắng cũng mắng không lại hắn, lần này mới có thể tìm người trút giận như vậy.
Dù tính tình Mộc Vãn Tình có tốt đến đâu cũng nhịn không được, một bàn tay vung ra, liền muốn đánh vào mặt Thanh Từ, Thanh Từ nghiêng người một cái, né tránh, nhưng tay Mộc Vãn Tình cũng không chịu thu hồi, chuyển hướng Mộc Tịch Bắc.
Dưới ánh mặt trời, Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy trên chiếc nhẫn vàng ròng in hoa văn hình mây ở ngón giữa của Mộc Vãn Tình xuất hiện một luồng ngân quang.
Hoá ra là ngân châm! Đây là muốn hủy mặt Mộc Tịch Bắc a! Mộc Tịch Bắc nhanh chóng xoay chuyển góc độ, biến thành đưa lưng về phía bờ sông, mà Mộc Vãn Tình tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, giả bộ nghiêng chân, cũng đuổi theo Mộc Tịch Bắc mà đi.
Trong mắt Mộc Tịch Hàm hiện lên lo lắng, đang tính lấy chân đạp váy Mộc Vãn Tình, kết quả lại chỉ gặp một cái chân còn nhanh hơn mình rất nhiều, một cước đạp thẳng vào mông Mộc Vãn Tình!
Mộc Tịch Hàm nhất thời chưa kịp phản ứng, đầy mắt kinh ngạc nhìn Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc lại phối hợp rất ăn ý với Thanh Từ, nhanh chóng tránh sang một bên.
Mà Mộc Vãn Tình bởi vì nhận lấy ngoại lực quá lớn, không kịp thu lại, trực tiếp lao đầu xuống hồ!
Mộc Tịch Hàm che lấy cái miệng nhỏ nhắn, suýt nữa kinh hô ra tiếng, hai mắt trợn tròn, nhìn về phía Mộc Vãn Tình rơi vào trong hồ.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc lại cười có thể so với trăng lưỡi liềm, cực kì vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn Mộc Vãn Tình bị ngã xuống hồ.
Bây giờ chẳng qua vừa mới đầu xuân, nước hồ còn chưa tan ra, mặt trên vẫn kết một tầng băng mỏng như cũ, nếu người đi lên, đoán chừng cũng rất khó chống đỡ, có điều cái đầu to của Mộc Vãn Tình mà nện xuống, nhất định sẽ tạc ra một kẽ nứt trên mặt hồ.
Nước hồ này lại rất lạnh, lạnh thấu xương, đoán chừng sẽ khiến Mộc Vãn Tình uống một bụng nước đây.
" Cứu mạng! A! Cứu mạng... Cứu mạng a! "
Mộc Vãn Tình quả nhiên đem mặt hồ tạc ra một cái hố, nhưng có lẽ khí lực rơi xuống thật sự quá lớn, mặt băng xung quanh cũng đều nứt ra theo, nếu không Mộc Vãn Tình cũng sẽ bị kẹt ở dưới mặt hồ, không ra được.
" Tiểu thư... A... Nhị tiểu thư! "
Nha hoàn thiếp thân của Mộc Vãn Tình lo lắng đứng nhìn, bị hù đến suýt nữa rơi nước mắt.
" Khụ khụ! Cứu mạng... Cứu.... "
Mộc Vãn Tình chỉ cảm thấy nước này lạnh đến nổi muốn xuyên thấu xương cốt nàng, nàng cũng sắp bị đông chết rồi!
" Không... Không cần kêu người sao? "
Mộc Tịch Hàm có phần bất an, mặc dù nàng cũng không muốn cứu nàng ta, nhưng nếu người cứ thế mà chết đi, sợ là sẽ có chút phiền phức.
" Tiểu thư các ngươi đạp hụt rơi vào trong nước, nha hoàn như ngươi sao còn không đi gọi người đến! Có phải muốn tiểu thư các ngươi chết đuối luôn không!"
Thanh Từ mở miệng nói với nha hoàn đang la lớn kia.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn kia, cười yếu ớt xoay người rời đi, Mộc Tịch Hàm cũng chạy nhanh đuổi theo.
Nha hoàn kia kỳ thật đã cố gắng kêu cứu, không ít bà tử gã sai vặt nghe tiếng đã chạy tới, nhìn thấy Nhị tiểu thư bị rơi xuống nước, cả đám đều hai mặt nhìn nhau.
Đám nam đinh không có ai dám đi xuống, thân thể của tiểu thư tôn quý nhiều lắm, không chuẩn ngươi cứu tiểu thư một mạng, cuối cùng lại chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.
Mộc Tịch Hàm nhìn Mộc Tịch Bắc bước đi cực kì nhàn nhã, không khỏi cảm thấy mình tựa hồ chưa bao giờ hiểu rõ người muội muội này, chẳng qua nhìn chủ tớ hai người các nàng, ngược lại cảm thấy gan to bằng trời, có điều không thể phủ nhận, thật đúng là đại khoái nhân tâm.
Thanh Từ tựa hồ cũng cực kì vui vẻ, nay tiểu thư trở về, cũng chính là cho bọn họ ngột ngạt! Đoán chừng Liễu Chi Lan mà nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình biến thành bộ dáng kia, nhất định sẽ bị nghẹn khuất!
Mà bên kia Liễu Chi Lan nghe chuyện liền chạy đến, nhìn nữ nhi bảo bối vừa được ma ma cứu lên, tâm run rẩy thật mạnh:
" Nhanh, nhanh đi tìm đại phu! Các ngươi còn ngây ngốc làm gì, còn không mau đưa tiểu thư về phòng đi! "
Liễu Chi Lan quát lớn.
Ánh mắt Liễu Chi Lan âm trầm, không cần phải nói, nhất định lại là Mộc Tịch Bắc! Ở trong phủ Thừa tướng này, ngoại trừ cái nha đầu suốt ngày mang khuôn mặt tươi cười đùa giỡn thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt, rốt cuộc không tìm ra cái thứ hai!
Vội vã trở lại Chi Lan viện, sắc mặt Mộc Vãn Tình trắng bệch, bờ môi tím tái, toàn thân run lẩy bẩy, tựa hồ lạnh không chịu được.
Liễu Chi Lan dùng chăn trùm kín Mộc Vãn Tình, đau lòng mở miệng nói:
" Không phải mẫu thân đã nói qua với con là phải tránh né mũi nhọn, phải cách xa nó chút sao! Nó đều có thể vặn ngã Đại cữu cữu con, đại biểu ca cùng đại biểu tỷ con, sao có thể là người đơn giản!"
Mộc Vãn Tình vẫn lạnh run như cũ, bờ môi run rẩy, thậm chí phát ra tiếng răng va chạm lập cập, Liễu Chi Lan nhìn thấy càng lo lắng không thôi.
" Vãn Tình, con chịu khó nhẫn nại mấy ngày nữa, Tứ cữu cữu con đã nghĩ ra đối sách, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con!"
Trong mắt Liễu Chi Lan tràn đầy vẻ âm độc, Mộc Tịch Bắc, ta cũng không tin, ngươi có ba đầu sáu tay, nhiều lần đều có thể biến nguy thành an!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧.... Bộ dạng của ta không thiện lương như vậy sao.... Ta thật sự là mẹ ruột, ta cũng không xem ngược văn, làm sao sẽ viết ngược văn... Cả nhà an tâm đi...
Số chương hôm qua cùng hôm kia viết rất nặng, vậy mà không có người nào phát hiện a ~ Ta đắc ý cười...(^o^)/
~Đúng rồi, các ngươi nói Mộc Chính Đức vì sao đối tốt với Chi Lan tỷ tỷ đây ~