Nhưng chuyện mấu chốt cũng ngay tại điểm này, mình và Ân Cửu Dạ có thể phát hiện ra, thì Hàn Mộc cũng có thể phát hiện, như vậy trong nháy mắt thế cục địch sáng ta tối trước đó liền bị thay đổi, ngược lại là thành trường hợp bất lợi địch tối ta sáng, cho nên trận chiến cuối cùng này của Ân Cửu Dạ tất nhiên là vô cùng gian nan, biến số nhiều hơn, cực kì gian nguy.
" Tiểu thư, Lão thái phi truyền lời tới. "
Một nha hoàn chạy tới, thái độ hết sức cung kính.
" Lời gì? "
Thanh Từ trực tiếp thay mặt Mộc Tịch Bắc hỏi.
Nha hoàn kia không tự chủ được toàn thân run lên, mở miệng nói:
" Phủ công chúa đưa thiếp mời tới, Đa Luân công chúa muốn tổ chức Xuân yến sau mấy ngày nữa, cho nên Lão thái phi bảo tiểu thư sớm chuẩn bị."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, ánh mắt tĩnh mịch, Đa Luân và Lư gia dường như im lặng một thời gian, thật sự là không bình thường, phải biết rằng, nàng khiến Lư gia liên tiếp tổn thất hai đứa con trai, sao Lư gia có thể không ghi hận mình, thế nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Lư gia vẫn không có động tác gì, thật sự là không hợp với lẽ thường.
Mộc Tịch Bắc cũng không cho rằng, Lư gia bởi vì chết mất hai vị công tử, đảo mắt một cái đã thành nhà thánh nhân.
" Các tiểu thư trong phủ đều đi sao? "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, nhìn về phía nhà hoàn áo trắng đang cúi thấp đầu mang theo tia dò xét.
Nha hoàn kia gật đầu, giòn tan mở miệng:
" Vâng, các tiểu thư trong phủ đều được mời. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cho nha hoàn lui xuống, lại mở miệng nói:
" Bạch Hàn."
Bạch Hàn trong nháy mắt liền từ chỗ tối hiện thân ra, mở miệng nói:
" Chủ tử."
" Gần đây Đa Luân và Lư gia có động tác gì? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
" Đa Luân công chúa gần nhất không có động tác gì cả, chỉ là vài ngày trước đó nàng ta triệu tập không ít sủng thần tiểu thụ một lần, mà mấy ngày nay, lại luôn quấn quýt cùng một chỗ với Gia chủ Lư gia. "
Giọng nói Bạch Hàn có chút quái dị, dường như cũng kinh ngạc vì sự phóng đãng và lớn mật của vị công chúa này.
" Có thể nghe được các nàng nói cái gì không? "
Mộc Tịch Bắc cau mày mở miệng, Đa Luân này chỉ triệu tập sủng thần căn bản không thể đoán ra rốt cuộc nàng ta đang đánh chủ ý gì, lập tức truy vấn.
Bạch Hàn lại hiếm thấy lắc đầu, hồi đáp:
" Bên trong Phủ công chúa ẩn giấu không ít cao thủ, hơn nữa lúc công chúa nói chuyện, hình như rất đề phòng, nên thuộc hạ căn bản không thể tới gần, nếu không sẽ bị người phát hiện."
Chân mày Mộc Tịch Bắc nhăn càng sâu, Lư gia và Đa Luân rốt cuộc đang muốn chơi trò gì, Lư gia ngược lại cũng không sợ, cũng chỉ có Lư Dẫn Minh còn tính là đại nhân vật, nhưng Đa Luân này thật sự rất khó chơi, chẳng qua hiện giờ cũng may là Thái hậu tựa hồ cũng không có ý muốn triệu Đa Luân vào cung làm bạn, vô luận Đa Luân dâng lên bao nhiêu kinh thư, nhưng Thái hậu vẫn như cũ không có ý nhả ra.
Thanh Từ cho Bạch Hàn một cái ánh mắt, để hắn đi xuống, tiếp theo giữ im lặng đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Suy nghĩ hồi lâu, Mộc Tịch Bắc cũng không có đầu mối, dứt khoát đứng lên, không còn trầm mặc nữa.
Ngày qua ngày đảo mắt đã đến đây, hơi có chút thảo trường oanh phi tùy ý, trong không khí đều tràn ngập hương vị mùi cỏ và ánh nắng nhàn nhạt, ánh nắng rải xuống từng mảnh bóng râm sáng rỡ, khiến cho người ta chỉ cảm thấy vô cùng thư sướng.
(草长莺飞 Thảo trường oanh phi: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam. đơn thuần là tả cảnh thôi. Dịch là "giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở" hay thích thế nào cho hay cũng được)
Mộc Tịch Bắc đổi lại y phục ngày hè, váy sa áo ngực màu mật hợp, phối thêm áo khoác nhỏ màu xanh lam bên ngoài, rất đẹp mắt.
Một đoàn người ngồi lên xe ngựa đến phủ công chúa, cực kì khí phái.
Lần này Mộc Tịch Bắc lại ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lão thái phi, dù sao Lão thái phi có sủng ái Mộc Tịch Hàm như thế nào đi nữa, cũng không thể quá mức, những hài tử khác cũng phải trấn an nhiều hơn, nếu không truyền ra ngoài, ngược lại là bất lợi với thanh danh của Tướng phủ.
Hiện tại trong tướng phủ, có thể tính làm con chính thê thì chỉ có Mộc Hải Dung, hài tử do Thanh Quốc công chúa sở sinh, chỉ là điều khiến Mộc Tịch Bắc nghĩ mãi mà không thông chính là, Thanh Quốc thật sự phát sinh nhiều chuyện như vậy sao? Mà có thể để cho một vị công chúa đã xuất giá thật lâu không thể trở về nhà? Phải biết rằng, như vậy rất dễ bị người ta lấy làm đầu đề câu chuyện.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Lão thái phi, tươi cười mở miệng nói:
" Cô, cũng không biết tình hình thiên tai thế nào? Phụ thân khi nào mới trở về? "
Mộc Chính Đức đi lần này đã hơn mấy tháng, ngay sau đó Ân Cửu Dạ cũng đã đi hơn một tháng.
Lão thái phi nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy nha đầu này cười xán lạn, ánh mắt bạc tình bạc nghĩa kia cười lên cực kỳ giống trăng lưỡi liềm, nhưng thật ra chọc người trìu mến.
" Tình hình thiên tai đã được khống chế, nhưng cũng không biết phụ thân ngươi nghĩ như thế nào, còn muốn ở lại nơi đó một thời gian nữa, dường như muốn đợi nhóm nạn dân đều ổn định lại, mới bằng lòng trở về. "
Lão thái phi ngược lại cũng không tận lực nhằm vào hoặc là bài xích Mộc Tịch Bắc, trong mơ hồ thậm chí cũng mang theo phân yêu thích.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không lên tiếng nữa, không lâu lắm, lại mở miệng hỏi:
" Cô, lần này công chúa mở yến, Lư gia đi không? "
Lão thái phi dường như biết Mộc Tịch Bắc suy nghĩ cái gì, ngược lại cũng không giấu diếm:
" Đi chứ, Lư gia tinh thông âm luật, cầm nghệ tạo nghệ khá cao, tất nhiên là không thể thiếu Lư gia."
Đảo mắt, mọi người cũng đã ngồi ở trong quý phủ công chúa rồi.
Yến hội lần này được bày ở sân viện ngoài trời, nam tử một tịch (Chỗ ngồi) , nữ tử một tịch, phân biệt hai bên, lưng có khúc thủy lưu thương, rừng xanh thành đệm, cũng có trăm hoa đua nở, hồng tía diễm lệ, từng đoá hoa cực kì kiều diễm, phảng phất như nữ tử xinh đẹp đang chải chuốt trang dung, son phấn vạn điểm, ngay cả trong gió xuân đều phiêu tán hương khí, hồ điệp bay múa, ong bướm bay lượn, phủ công chúa lớn như vậy giống như một vật sáng, liên tục không ngừng tiếp nhận ánh nắng mặt trời, xinh đẹp cực kì.
Bao quanh giữa ghế là tấm thảm hơn một dặm, hiện ra ba mặt vờn quanh, bởi vì cách nói tọa hướng nam bắc, nên phía bắc là chủ tịch (Địa vị của chủ nhân trong cuộc yến tiệc)
, hai mặt đông tây theo thứ tự là khách tịch, phía tây ngồi không ít nữ tử tôn quý, trên đầu trâm cài loạn chiến, hoà lẫn làm cho người ta loá mắt, từng kiện áo bào hoa lệ cạnh tranh chấp huy, giống như lưu quang.
Phía đông thì theo thứ tự ngồi một ít nam tử, cầm đầu là Thái tử, một thân cẩm bào huyền vàng nhạt, lưng ưỡn lên thẳng tắp, dường như là muốn bày ra chút khí độ thái tử. Chỉ tiếc, so với An Nguyệt Hằng cách dưới mấy vị lại kém hơn rất nhiều.
An Nguyệt Hằng đầu đội ngọc quan, một thân cẩm bào màu xanh thêu tơ vàng, khí chất xuất trần, chỉ tùy tiện ngồi như vậy, đã có loại cảm giác bày mưu nghĩ kế, vạn phu mạc địch ( "vạn phu mạc địch" 萬夫莫敵 muôn người không chống lại được), bỏ đi cặp mắt bạc tình bạc nghĩa quả tính kia đi, một thân mềm mại khí độ, cùng thành thục ổn trọng không thể phủ nhận, quả thật có thể khiến cho vô số nữ tử chạy theo như vịt.
An Nguyệt Hằng dường như cảm nhận được ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, khẽ gật đầu với nàng, bên trong ánh mắt lại mang theo phức tạp, hai ngày này giữa Bắc Bang công chúa và Ngũ Thanh Thanh dường như tạo thành thế thủy hỏa bất dung, làm hắn có chút đau đầu, lần đầu tiên hắn phát hiện ra, nữ nhân lại phiền toái như vậy.
Nghĩ đến Tịch Tình ở bên người mình, nàng căn bản giống như cái đầu gỗ, không ầm ỹ không nháo loạn, lại liều mạng hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngược lại khiến hắn rất vui vẻ, mà Ngũ Thanh Thanh trước giờ cũng thuận theo, chưa từng làm phiền hắn, dịu dàng yên tĩnh khiến hắn không nỡ tổn thương chút nào.
Cho nên, nữ nhân của hắn cũng chỉ còn lại mấy người trong hậu viện, mặc dù có người cũng có thân phận, nhưng phần lớn là quan viên dùng để lấy lòng hắn, các nàng cứ việc nháo loạn ầm ỹ đến chướng khí mù mịt, nhưng cũng ít khi nháo sự tình đến trước mặt mình. Mà nếu thật sự chọc hắn sinh khí, hắn cũng sẽ xử phạt.
Thế nhưng bây giờ, hai người này, hắn lại không thể tùy tiện động, cho nên để duy trì cân bằng là cực kỳ khó. An Nguyệt Hằng không khỏi nghĩ đến, có phải Mộc Tịch Bắc đã sớm gặp loại tình cảnh này rồi không, cho nên mới nghĩ ra chiêu số âm hiểm như vậy, thế nhưng để hai nữ nhân ngày ngày làm phiền hắn.
Mộc Tịch Bắc ngồi ngay ngắn ở trước một bàn dài, trên bàn bày biện điểm tâm trong suốt đến cực điểm, phía sau đứng hai nha hoàn Thanh Từ và Bạch Lộ, ngược lại cũng không có gì bất thường.
Mộc Tịch Bắc hơi gật đầu với An Nguyệt Hằng, liền dời đi ánh mắt, không tiếp tục để ý, khiến An Nguyệt Hằng có chút nghĩ không ra.
Triệu Loan Kính ngồi ở bên người Mộc Tịch Bắc, đem giao hội giữa Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng xem ở trong mắt, nhưng trong lòng thì có chút khó hiểu, phụ thân không phải nói nếu như đoán không sai, Mộc Tịch Bắc nhất định sẽ không lựa chọn An Nguyệt Hằng? Nhưng hôm nay xem ra, hai người lại phá lệ quen biết, chẳng lẽ phụ thân đoán sai?
Mộc Tịch Hàm cũng đem một màn này xem ở trong mắt, ngón tay hơi nắm chặt, dưới cái nhìn của nàng, nếu Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đã ở cùng nhau, như vậy vì sao còn muốn trêu chọc An Nguyệt Hằng?
Tuy nhiên đoán chừng nếu Mộc Tịch Bắc biết được ý nghĩ của Mộc Tịch Hàm, nhất định sẽ phiền muộn cực kỳ, nàng rõ ràng chỉ là gật cái đầu, liền thành thủy tính dương hoa (trêu hoa ghẹo nguyệt), thật sự là oan chết.
" Tịch Bắc muội muội, ta nghe phụ thân nói yến hội lần này là nhằm vào muội muội mà đến, muội phải cẩn thận một chút mới phải. "
Triệu Loan Kính có chút lo lắng mở miệng nói.