Beta: Khuynh Vũ
" Ngũ Thạch Tán?" Hoàng Đế cau mày hỏi ngược lại, một thân long bào bên ngoài khoác lên một chiếc áo choàng lông tơ màu đen, rủ xuống hai dải dây lưng màu vàng.
" Đúng vậy, triệu chứng này cực kỳ tương tự với những triệu chứng dùng Ngũ Thạch Tán trong sách." Vị đại thần nói tiếp.
Trước đó Ngũ Vấn Hinh xảy ra chuyện cũng không có người nào mở miệng, thứ nhất là bởi vì Ngũ gia bối cảnh quan hệ cường đại, cho dù là địch nhân cũng không dám tùy tiện mở miệng, để tránh biến khéo thành vụng, ngược lại khiến cho người ta tìm ra lỗ hổng, mà nay sự tình phát sinh ở trên người một cung nữ, mọi người cũng sẽ không cần cân nhắc nhiều như vậy nữa, không chừng phía sau chuyện này còn có thứ dơ bẩn gì đó.
" Chúng ái khanh đối với chuyện này thấy thế nào? " Vẻ mặt và ngữ khí của Hoàng Đế tỏ rõ ông ta không vui.
" Theo vi thần thấy, cung nữ này thân ở trong cung cấm, lại trong thời gian khá dài, hít vào một lượng lớn Ngũ Thạch Tán. Nhất định là có người vận chuyển vào trong cung, thậm chí còn chào hàng ở trong cung, mà Ngũ Thạch Tán gây hại rất rộng, tổn hại tánh mạng. Cho nên khẩn cầu bệ hạ nghiêm tra." Một đại thần đứng dậy mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ chuyển động một chuỗi hồng châu san hô, trên từng chuỗi có một đốm vàng chừng hạt đậu, từng chuỗi mượt mà sáng ngời, đỏ tươi giống như dùng máu loãng tưới qua, ở trên cổ tay tuyết trắng của nữ tử quấn quanh ba bốn vòng, nhưng vẫn rất rộng rãi. Chỗ nút thắt có một pho tượng Hồng Liên, giống như hỏa liên Địa Ngục, đẹp không nói nên lời.
Hoàng Đế tra rõ một phen cũng tốt, ngược lại cũng muốn xem xem ở trong đó có thể tra ra cái gì mờ ám hay không. Còn có Ngũ gia vận chuyển đồ tiến cung, rốt cuộc có cất giấu Ngũ Thạch Tán hay không? Chắc hẳn tra một chút là biết được.
Chỉ là đã lâu rồi mà Bạch Lộ còn chưa truyền về tin tức chính xác, làm cho Mộc Tịch Bắc mơ hồ cảm thấy sự tình dường như có chút đoán sai phương hướng rồi.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Chính Đức ngồi ở bên cạnh mình, vẫn như cũ là vẻ mặt cao thâm bí hiểm lộ ra tươi cười như hồ ly, bất động thanh sắc phân tích tình thế trước mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, quay đầu đối diện với nàng.
Mộc Tịch Bắc kể lại những chuyện xảy ra trước đó về Ngũ Thạch Tán cho Mộc Chính Đức, rồi hỏi ông đối với chuyện này có ý kiến gì không.
Mộc Chính Đức nheo mắt lại, cũng đang dùng ánh mắt trao đổi với Mộc Tịch Bắc, làm Lão thái phi ở bên cạnh nhìn thấy lấy làm kỳ lạ.
Chuyện này cha thấy thế nào?. Mộc Tịch Bắc dùng ánh mắt có ý hỏi.
Không phải đã chết một người rồi sao, trước hết phải xem thái độ của Hoàng Đế và kết quả điều tra đã. Mộc Chính Đức đáp lời.
Mắt Mộc Tịch Bắc giật giật, cung nữ kia là cha cho dùng Ngũ Thạch Tán, nên hôm nay mới đột nhiên phát bệnh mà chết?
Luôn phải có người làm binh sĩ qua sông, cũng tốt thử thăm dò nông sâu.
Mộc Chính Đức từ chối cho ý kiến, trong cung cung tỳ vô số, đương nhiên ông cũng sẽ có vô số tai mắt. Mặc dù chưa chắc từng người đều có thể vì ông mà chết, nhưng người có thể làm chân chạy việc nhất định không hề ít. Dù sao hiện giờ, nói thế nào, Mộc Chính Đức ông ở Tây La cũng được coi là một người dậm chân một cái thì cả triều đình cũng phải chấn động.
Không phải ông lãnh khốc vô tình, chỉ là ngày thường ông tốn bao nhiêu tiền bạc nuôi dưỡng những người này, khiến cho cuộc sống của không ít cung nữ có thể so với tiểu thư nhà giàu. Nếu các nàng dám thu thì cũng đừng trách Mộc Chính Đức ông muốn dùng số bạc này mua mạng của các nàng. Dù sao Mộc Chính Đức ông cũng không phải tiền nhiều đem đi đốt như đại Thánh Nhân. Từ khi Sở Lương chết, ông đời này có thể nói chỉ còn lại một cái lý tưởng.
Đó chính là đứng ở đỉnh cao quyền lực, cho Mộc Tịch Bắc cuộc sống tuyệt đối tự do. Ông vẫn luôn hy vọng, chờ có một ngày bản thân đứng ở trên đỉnh cao, thì Mộc Tịch Bắc sẽ có thể hoành hành không kiêng kị, làm theo ý mình, lại càng có thể kiêu ngạo ương ngạnh nắm người khác trong lòng bàn tay. Ông chẳng qua là hi vọng vì nàng mà chống lên một khoảng trời, cho dù là vì điều này mà ông phải chịu đựng rất nhiều khó khăn gian khổ.
Nhưng mà ở trong lòng Mộc Chính Đức vẫn luôn có một nguyện vọng không nói ra, đó chính là ông không hi vọng Mộc Tịch Bắc như bây giờ gặp người liền cười, nhu thuận an tĩnh hiểu chuyện như vậy. Ông càng hy vọng đi theo sau nàng là một đám con cháu thế gia, giống như một
nhị
thế tổ ngang ngược càn rỡ, có thể tùy ý giẫm lên mặt người khác, vung tiền như giấy, cuồng vọng mà sống.
( N
hị thế tổ (người thừa kế gia tài của lớp cha chú để lại- giống phú nhị đại ( con nhà giàu)).
Mộc Chính Đức nghĩ, có lẽ đó mới là cuộc sống tùy ý nhất chân thực nhất của con người, quản con mẹ nó là đàn ông hay đàn bà, cuộc sống bưu hãn không cần giải thích.
Khóe miệng của Mộc Tịch Bắc giương lên một chút ý cười sâu thẳm, con nghĩ việc này hình như cũng không đơn giản. Ngũ gia nhìn như đang trong tình trạng hết sức nguy hiểm, giống như sắp sửa bị người phơi bày, nhưng bằng vào trực giác của con, việc này hình như sẽ hướng về phía Tướng phủ mới đúng, có phải lão nhân ngài gần đây lại đắc tội với người nào hay không?
Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo ba phần chất vấn, Mộc Chính Đức từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, cũng vô tội chớp chớp mắt, vi phụ vẫn rất hiền lành, con cái nha đầu chết tiệt lừa đảo kia, đừng vu khống sự trong sạch của cha con, cha con đối xử với mọi người từ trước tới nay hiền lành, nào có nhiều thù oán như vậy. Tám phần vẫn là tiểu nha đầu con gây ra, còn không biết xấu hổ mà đổ lên người lão tử.
Nói xong, Mộc Chính Đức dường như có chút dựng râu trừng mắt.
Mộc Tịch Bắc tự biết đuối lý, dù sao từ khi nàng trọng sinh đến đây, việc này cũng thường xảy ra, thật đúng là chuyện nhức đầu. Có điều đối với ánh mắt u oán của lão nhân, Mộc Tịch Bắc chột dạ ra vẻ lạnh nhạt nhìn đối thoại của đại thần và Hoàng Đế trên sân.
Hoàng Đế nghe đại thần châm ngòi thổi gió, cũng dần dần ý thức được sự việc có tính nghiêm trọng. Hoàng Đế hạ lệnh ngay lập tức bắt đầu điều tra kỹ lưỡng.
Mộc Tịch Bắc biết đây đều là động tác của Mộc Chính Đức, chẳng qua là bức người phía sau phải hành động. Dù sao nếu người điều khiển sau màn thật sự ở trong cung, quản hắn có phải thật sự bị vặn ngã hay không, thì hai cha con ông cũng có thể ngủ ngon rồi.
" Vương công công, ngươi dẫn theo cấm vệ quân, lập tức lục soát cho Trẫm, mỗi một sân viện đều phải lục soát!"
Vương công công gật đầu, khom người lui ra ngoài.
Biểu diễn trên băng dường như cũng bởi vì sự việc này mà tạm ngừng lại, chỉ có một hàng cờ màu trên sân bãi vẫn còn đón gió tung bay, phấp phới rung động.
Mộc Tịch Bắc bởi vì vẫn luôn có tâm sự, cho nên từ đầu đến cuối đều không chú ý tới các tiết mục biểu diễn trên băng. Những y phục rực rỡ đủ màu giống như bươm bướm cũng không hấp dẫn được lực chú ý của nàng, do đó hiện tại trên sân rất yên tĩnh, cũng chỉ cảm thấy người đến chẳng qua là vài con bướm lắc lư ở trước mắt mà thôi.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh trong giây lát, Hoàng Đế ngồi ở chủ vị, không biết đang nghĩ đến cái gì, phía dưới mọi người đều châu đầu ghé tai, dường như cũng đang thảo luận chuyện Ngũ Thạch Tán lần nữa nhấc lên một phen sóng gió.
An Nguyệt Hằng ngồi ở đối diện từ đầu đến cuối bình chân như vại, thản nhiên lắc lắc một chén ngọc lưu ly bên trong là chất lỏng màu da cam, tư thái ôn nhã, ôn nhuận như ngọc, khí chất trầm ổn. Cả người cứ như một khối ngọc cổ, đã phác hoạ ra hào quang, nhưng vẫn nội liễm thâm trầm như trước, trong im lặng đúng là bắn ra rất nhiều hào quang.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người An Nguyệt Hằng, hai mắt híp lại, theo hiểu biết của nàng về hắn. Chuyện này hắn tất nhiên cũng có tham dự ở trong đó.
Mộc Tịch Bắc nhìn đến xuất thần, lại phát hiện có một ánh mắt không vui đang nhìn mình chằm chằm, nóng rực mang theo vài phần ý vị nguy hiểm. Mộc Tịch Bắc lập tức nhìn lại ánh mắt kia, chỉ thấy Ân Cửu Dạ đang đen mặt nhìn mình, lúc này liền lấy lòng cười cười, nhưng trong lòng thì thầm mắng nam nhân nhỏ mọn.
Bởi vì chờ đợi thật sự quá mức nhàm chán, lại có chút mất hứng, cho nên sau khi Hoàng Đế nghỉ tạm một lát, liền để cho người ta bắt đầu vũ điệu trên băng, xoay tròn bay múa, bầu không khí trên sân dần dần tăng lên, từ trong tay nam tử cường tráng lá cờ vung vẩy phấp phới, mà Vương công công được Hoàng Đế phái đi lục soát cũng đã ngoan ngoãn trở lại.
Bạch Lộ cũng sớm hơn một bước trở lại bên người Mộc Tịch Bắc, ghé sát vào tai Mộc Tịch Bắc nói nhỏ: "Tiểu thư, đồ của Ngũ gia không có vấn đề nhưng hình như Vương công công lục soát được vài gói đồ trong tẩm cung của Ngũ Y Nhân."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Mộc Chính Đức ngồi ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghe thấy được lời nói của Bạch Lộ, cũng là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Đồ của Ngũ gia không có vấn đề, thật sự là có chút ra ngoài dự kiến của Mộc Tịch Bắc. Nhưng cuối cùng thứ này lại phát hiện được ở trong cung Ngũ Y Nhân, chẳng lẽ nói, Ngũ gia là thông qua Ngũ Y Nhân ở trong cung buôn bán Ngũ Thạch Tán?
Hoàng Đế giơ tay ngăn lại, người đang biểu diễn lại lần nữa lui xuống, Vương công công đi đến trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế mở miệng hỏi: " Thế nào, có tra được gì không? "
" Bên đó ngược lại không có vấn đề gì, chỉ là. Chỉ là ở trong cung của Ngũ Phi nương nương tìm ra mấy gói đồ..." Nói xong Vương công công vẫy vẫy tay, một tiểu thái giám liền giơ khay tiến lên.
Mộc Tịch Bắc nhìn phía cái khay, chỉ thấy trên khay có vài bao gói thuốc bọc lấy gì đó, tiểu thái giám liền trình lên trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế đưa tay mở một bao giấy da trâu bao lấy đồ vật, đã thấy bên trong còn hơn mười mấy bao giấy da trâu bọc lấy bọc nhỏ, Hoàng Đế nhẫn nại tiếp tục mở ra, chỉ thấy trong bọc lại là không ít bột phấn màu trắng.
Mộc Kiến Ninh ngồi một bên, là người đầu tiên nhìn thấy, trong nháy mắt sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn Ngũ Y Nhân mở miệng nói: " Muội chắc chắn không tin tỷ tỷ là người ở trong cung tự mình buôn bán Ngũ thạch tán. Chỉ là tỷ tỷ phải giải thích rõ ràng một phen, thứ này từ trong cung tỷ tỷ tìm thấy là cái gì, nếu không khó bảo đảm mọi người sẽ không hiểu lầm."
Sắc mặt của Ngũ Y Nhân càng trở nên tái nhợt, sao thứ này lại có thể tìm thấy trong cung của nàng. Nàng đã bị Mộc Tịch Bắc hãm hại vài lần, theo bản năng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không khỏi làm cho Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc đều nghiền ngẫm cười một tiếng.
Ngũ Y Nhân phục hồi tinh thần, sau đó cẩn thận suy nghĩ một phen, mình ở trong cung đã hơn mười năm, người bên cạnh có chín mươi phần trăm chắc chắn đều rất trung thành và tận tâm, cho nên rất khó có người bỏ thứ này vào trong cung của nàng.
Đầu óc của Ngũ Y Nhân nhanh chóng xoay chuyển, một cái chân tướng lại vô cùng sống động. Người bên ngoài có thể không biết nhưng nàng lại biết chuyện Ngũ gia ngầm kinh doanh Ngũ Thạch Tán, hơn nữa không ít tâm phúc xung quanh mình, trên thực tế đều là người của Ngũ gia, chỉ là lâu dần, nàng cũng xem những người đó như tâm phúc của mình, lại quên đi bọn họ từ đầu đến giờ chỉ nghe lệnh của Ngũ gia.
Vì vậy, nếu Ngũ Quốc công mở miệng bảo bọn họ bỏ một ít thứ ở chỗ nàng, như vậy thì tất cả có thể giải thích dễ dàng.
" Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp chưa bao giờ chạm qua thứ này, thật sự là không biết vì sao thứ này lại xuất hiện ở trong cung của thần thiếp, mong Bệ hạ minh giám. " Ngũ Y Nhân mơ hồ đoán được chuyện này là do nhà mình thiết kế, cho nên tâm tình thoáng ổn định, bởi vì nàng tự tin cho rằng Ngũ gia vẫn chưa đến tình trạng xem nàng như con rơi, cũng chính vì phần tự tin này mới làm cho nàng có chút sức mạnh.
Tuy nhiên ở một phương diện khác, Ngũ Y Nhân suy đoán đây có phải là Ngũ gia có hành động gì lớn hay không, có điều nếu Ngũ gia đã tham dự vào việc hãm hại mình, thì mình không thể quá phận rủ bỏ sạch sẽ, tránh việc làm hỏng kế hoạch của Ngũ gia.
Hoàng Đế cau mày nhưng không nói gì, nhìn về phía Ngũ Y Nhân trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong lúc nhất thời ông quả thật không thể trừ bỏ Ngũ Y Nhân. Mặc dù nói Ngũ gia vẫn đứng về phía An Nguyệt Hằng, nhưng bây giờ thế lực của Mộc Chính Đức càng ngày càng lớn, mà trong hậu cung còn có Mộc Kiến Ninh từ Mộc gia ra, đã được tấn phong đến phi vị, nếu như trừ bỏ Ngũ Y Nhân, hậu cung này chẳng phải sẽ thành Tướng phủ độc chiếm.
Thân là Đế Vương, coi trọng nhất chính là một kế sách chế ngự. Nếu như không có dị loại An Nguyệt Hằng, Hoàng Đế cũng sẽ không vội vã trừ bỏ Ngũ gia, mà là để cho Ngũ gia và Tướng phủ ngang hàng, thậm chí sẽ giúp Ngũ gia chèn ép Tướng phủ, nhưng mà đối với An Nguyệt Hằng, ông có thể nói là hận thấu xương, không trừ không được.
Mộc Kiến Ninh thấy vậy cười nói: " Lời này của tỷ tỷ thật sự là vô tội, nhưng dưới gầm trời này làm sao chỉ dựa vào một câu nói của tỷ tỷ, thì liền có thể phủi sạch hiềm nghi. Nếu như mọi chuyện đều là như thế, thiên hạ này chẳng phải sẽ rối loạn hết."
Ngũ Y Nhân cúi mắt xuống, không nói gì, quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, những hộ giáp trên ngón tay nhỏ bé tinh xảo có chút dâng lên.
" Ngươi còn gì muốn nói? " Hoàng Đế nhìn Ngũ Y Nhân quỳ trên mặt đất, mở miệng hỏi, nhưng trong lòng thì đang tính toán nên ở trong cung bồi dưỡng thêm vài nữ nhi bảo bối phái Hoàng gia, nếu không sau này sẽ có một ngày muốn trừ bỏ Ngũ Y Nhân, thậm chí là Mộc Kiến Ninh, nhưng vô luận là ai, đều cần kẻ đến sau chế ngự.
Ngũ Y Nhân cắn cắn môi, vẫn một thân cao quý lộng lẫy như trước,cho dù là giờ phút này đang quỳ trên mặt đất, nhưng cũng không chút nào giảm bớt sự tôn quý uy nghi của nàng ta, điều này luôn là khúc mắc hồi lâu trong lòng Mộc Kiến Ninh.
" Thần thiếp chỉ có thể nói
thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, bây giờ vấn đề này rơi vào trên người thần thiếp, thần thiếp cũng không lời nào để nói." Ngũ Y Nhân lạnh nhạt mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
*T
hanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc":
Không làm thì không có gì phải sợ.
Hoàng Đế thấy vậy, suy nghĩ chốc lát nói: " Trước tiên cấm túc Ngũ Phi, Vương công công, ngươi lại phái người cẩn thận điều tra việc này, đem tình hình ra vào gần đây, cùng hướng đi của những cung nhân trong cung Ngũ Phi điều tra kỹ càng một lần, xem xem có thể điều tra ra manh mối gì không."
" Nô tài lĩnh mệnh." Vương công công lĩnh mệnh.
Trong mắt Mộc Kiến Ninh lóe lên một tia bất mãn, chuyện Ngũ Thạch Tán thoạt nhìn không lớn, nhưng chắc chắn không phải một chuyện nhỏ, nhưng Hoàng Đế lại chỉ phạt nhẹ như thế, nên nàng đương nhiên sẽ sinh lòng bất mãn, có điều nàng lại thông minh không có biểu hiện ra ngoài.
Ánh mắt của Hoàng Đế luôn dừng ở hai cái khay mà tiểu thái giám đã bưng từ đầu tới giờ, nhìn một gói Ngũ Thạch Tán được đóng gói tinh tế nói: "Đây là chứng cứ phạm tội, trước cứ giữ lại, xem còn phát hiện thêm gì không."
Mọi người gật đầu thưa vâng, Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào tình huống trước mắt, hai mắt híp lại, đột nhiên sáng lên, giống như hiểu ra cái gì. Chuyện này đầu mâu nhìn như chỉ hướng Ngũ Y Nhân, nhưng Mộc Tịch Bắc quả quyết sẽ không tin tưởng.
Bởi vì nàng mơ hồ nhận thức được tâm lý của Hoàng Đế hiện giờ, biết bây giờ chỉ cần không phải là chuyện phạm thượng làm loạn, mưu đồ soán vị thì Hoàng Đế sẽ không động vào Ngũ Y Nhân. Chính là vì để áp chế Tướng phủ, tóm lại không thể phía trước đuổi đi hổ, đằng sau lại rước hổ vào.
Cho nên, nghĩ đến Ngũ gia hoặc nói phía sau là An Nguyệt Hằng thiết hạ kế này cũng đã nắm chính xác tâm tư của Hoàng Đế, mới dám đem mũi thương chỉ hướng Ngũ Y Nhân. Vậy mục đích chỉ hướng Ngũ Y Nhân là vì cái gì? Đương nhiên là vì làm cho bản thân mình nhìn chằm chằm vào chuyện này, chẳng qua là Ngũ gia không cẩn thận tự mình lộ ra dấu vết, bị Hoàng Đế bắt được nhược điểm mà thôi.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nếu không phải mình hiểu biết về An Nguyệt Hằng, sợ là không thiếu được thật sự xem chuyện này như một khúc nhạc đệm. Nhưng nàng sống ở kiếp trước hơn hai mươi mấy năm, nàng đúc kết ra một điều, đó chính là mọi thứ không có ngẫu nhiên, phàm là những chuyện nhìn như ngẫu nhiên thì sau lưng lại là chuyện tất nhiên.
An Nguyệt Hằng dùng sự việc Ngũ Thạch Tán hấp dẫn lực chú ý của mình, cuối cùng sấm to mưa nhỏ, mục đích tự nhiên sẽ không phải chuyện này, chuyện Ngũ Thạch Tán chẳng qua là An Nguyệt Hằng tung hoả mù thôi, cứ như vậy suy đoán đến mục đích thật sự của hắn cũng sẽ không khó lắm, chỉ cần ngẫm lại chỗ gần đây Tướng phủ dễ dàng bị người khác bắt được nhược điểm, Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, trong lòng đại khái đã có một phương hướng.
Nhưng thật đúng là thủ pháp của An Nguyệt Hằng, nếu không phải nàng quen thuộc An Nguyệt Hằng, không thiếu được sẽ chỉ nhìn chăm chú vào một chuyện Ngũ Thạch Tán, nếu không phải hôm nay phỏng đoán tâm tư của Hoàng Đế, sợ là trong lúc nhất thời nàng còn chưa nghĩ ra.
Dù sao chuyện Ngũ Thạch Tán cuối cùng mũi thương cũng chỉ hướng Ngũ Y Nhân, nhưng Hoàng Đế lại nhất định không động đến Ngũ Y Nhân, cho nên cái này tạo thành một mâu thuẫn đơn giản.
Nói một cách khác, chính vì Ngũ gia biết được Ngũ Y Nhân sẽ không gặp chuyện gì, mới có thể đem mũi thương chỉ hướng Ngũ Y Nhân. Nói cách khác, cái này căn bản chính là một tuồng kịch chỉ vì lừa gạt con mắt của Mộc Tịch Bắc thôi.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc khẽ động, xem ra chuyện này đúng là bút tích của An Nguyệt Hằng, nhưng Mộc Tịch Bắc biết, dựa theo tính tình của An Nguyệt Hằng, thì sẽ không đem đầu mâu chỉ hướng Ngũ Y Nhân, mà hẳn là dựa theo suy đoán trước đó của mình, giấu Ngũ Thạch Tán ở trong y phục Ngũ gia vận chuyển tiến cung, như vậy đến lúc đó bị người tra ra, Ngũ Vấn Hinh chắc chắn phải chết, mà Ngũ gia tất nhiên cũng bị liên lụy, tổn thất không ít.
Nhưng bây giờ An Nguyệt Hằng không làm như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề là Ngũ Quốc công không chịu tiếp nhận tổn thất lớn như vậy, không chịu bỏ qua một Ngũ Vấn Hinh, quan trọng hơn là không muốn tiếp nhận hậu quả to lớn liên quan tới chuyện vận chuyển Ngũ Thạch Tán vào trong cung.
Cho nên mới lùi lại mà cầu việc khác, đem chuyện rõ ràng không xảy ra giá họa cho Ngũ Y Nhân.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc phức tạp, nếu không phải Ngũ Quốc công nhân từ nương tay, không nỡ đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, sợ là đến bây giờ mình còn không nhìn ra mưu kế của An Nguyệt Hằng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có thể nói tuy rằng Ngũ Quốc công đã đi theo làm tùy tùng cho An Nguyệt Hằng, nhưng lại là người vô cùng khôn khéo, giống như lần này An Nguyệt Hằng lập ra kế hoạch, nếu như ông ta thật sự hoàn toàn dựa theo mưu kế của An Nguyệt Hằng đưa ra mà đi làm, tự tổn hại tám trăm, sau đó Tướng phủ theo sát bị tổn thương một ngàn, hai đại gia tộc đồng thời bị chèn ép, kẻ ngư ông đắc lợi vẫn là An Nguyệt Hằng cùng Hoàng Đế. Thế nhưng Hoàng Đế không hề có chuẩn bị, làm sao đấu lại kẻ có chuẩn bị ngư ông đắc lợi là An Nguyệt Hằng.
Mộc Tịch Bắc không thể không thở dài, ông trời vẫn đứng về phía mình, nếu không mình cứ một lòng miệt mài theo đuổi chuyện Ngũ Thạch Tán, sợ là sẽ bị An Nguyệt Hằng giết trở tay không kịp.
Hoạt động biểu diễn trên băng chấm dứt, mọi người nhao nhao tan cuộc, Lão thái phi lại để cho mọi người đi về trước, Mộc Tịch Bắc quay đầu nháy mắt liền nhìn thấy hán tử oai hùng Bắc Yến Vương, đang trầm mặc nhìn Lão thái phi, trên người chỉ còn lại nồng đậm đau thương.
Mộc Tịch Bắc không dừng lại quá lâu, chỉ sóng vai cùng Mộc Chính Đức đi qua hành lang tường đỏ thật dài trong cung, cũng không biết tường cung cao và sâu này đã mai táng bao nhiêu tình yêu và cừu hận, trong nhân thế chuyện lớn như thế nào, ngươi yêu ai, ai yêu ngươi, ngươi hận ai, ai hận ngươi, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một nắm cát vàng, tô điểm tường đỏ càng thêm nguy nga lộng lẫy hơn.
Thế nhưng cho dù biết rõ như thế, cũng không có mấy người thật sự có thể làm được yêu hận siêu thoát, đây đại khái là một chấp niệm, yêu cũng được, hận cũng được, chẳng qua đều là một chút chấp niệm trong lòng người mà thôi.
Trở lại Tướng phủ,đơn giản dùng qua bữa tối, Mộc Chính Đức liền đến Minh Châu viện.
Lão hồ ly không ngồi ở chiếc ghế gỗ tròn, mà là tùy tiện dời một băng ghế, cao khoảng một thước, mặt trên còn nhếch lên mấy nhánh cây, ông lại không thèm để ý, chỉ cầm lấy nó rồi đi vào, đặt ở trước một chậu hỏa lò, tùy ý ngồi lên.
Mộc Chính Đức duỗi ra hai bàn tay trắng nõn, phía trên đã mơ hồ có dấu vết của tháng năm, ở trên hỏa lò hơ qua hơ lại.
Mộc Tịch Bắc cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ tựa vào giường thêu y phục, nhớ đến Ân Cửu Dạ vì thêu cho Bạch Trúc hai bộ y phục mà trên tay bị đâm ra không ít lỗ thủng, Mộc Tịch Bắc thật sự là không nỡ, thừa dịp Ân Cửu Dạ không ở đây, thêu suốt mấy đêm, cuối cùng cũng làm xong y phục cho Bạch Trúc.
Nhưng cái này không làm còn tốt, một khi làm rồi Ân Cửu Dạ lại càng nổi nóng, nếu không phải nàng khuyên can hết lời, nhất định muốn vứt y phục vào hỏa lò. Cũng may cuối cùng Mộc Tịch Bắc sử dụng mỹ nhân kế, bình dấm chua nào đó mới bằng lòng bỏ qua, lại không nhẹ giày vò nàng một phen.
Tuy rằng Ân Cửu Dạ đau lòng nàng, không để cho nàng may xiêm y cho hắn, nhưng chỉ nhìn nam nhân vẫn thường mặc mấy bộ y phục kia thì liền biết hắn trân trọng bao nhiêu, Mộc Tịch Bắc lại nhớ đến, lần đầu tiên mới quen nam nhân này, y phục từ trên người hắn cởi ra từ trước đến nay đều trực tiếp quăng vào hỏa lò, nhưng bây giờ lại mặc đi mặc lại mấy bộ kia, không thể không khiến cho nàng cảm động.
Cho nên hiện tại nàng nhàn rỗi vô sự, liền bắt đầu may y phục cho hắn. Dù sao may xiêm y cũng không cần đầu óc, nàng vừa vặn có thể tĩnh tâm suy nghĩ một số chuyện.
" Bắc Bắc, chuyện hôm nay có nhìn ra cái gì không? " Mộc Chính Đức quét mắt nhìn y phục trong tay Mộc Tịch Bắc, cũng không hỏi nhiều.
Mộc Tịch Bắc đúng lúc dùng răng cắn đứt một sợi tơ kim sắc, nhẹ giọng đáp: " Có."
" Nói thử xem."
" Nói cho cùng vẫn là hướng về phía chúng ta." Mí mắt của Mộc Tịch Bắc cũng không nâng lên.
Mộc Chính Đức cười cười: "Vẫn là Bắc Bắc của ta thông minh."
" Nhìn chằm chằm những thủ hạ của cha đi, chắc hẳn lúc chúng ta đang nghĩ về chuyện Ngũ Thạch Tán, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tay chân rồi, muốn ngăn cản sợ là đã không kịp, chỉ có thể bắt đầu ra tay từ phía sau thôi." Mộc Tịch Bắc nói ra cái nhìn của mình.
Bây giờ chuyện Ngũ Thạch Tán hời hợt kết thúc, không chờ mình đi thăm dò cũng đã nổi lên mặt nước, chỉ có thể nói rõ một điều, đó chính là tay chân đã làm xong, chỉ còn chờ chuyện xảy ra, cho nên hiện tại muốn phá hư kế hoạch của bọn họ là không thể nào, chỉ có thể im lặng chờ đợi sự việc xảy ra.
Mộc Chính Đức gật gật đầu, không nói nữa.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, may mắn Tướng phủ cuối cùng có chỗ phát giác, vẫn còn kịp bố trí giải quyết hậu quả.
Mộc Tịch Bắc không nhìn tới Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức cũng mượn ánh nến lúc sáng lúc tối, lẳng lặng nhìn nữ tử ngồi ở trên giường, ánh mắt tĩnh mịch, phảng phất thấy được Sở Lương năm đó, nữ nhân lai lịch không rõ nhưng thủy chung dịu dàng thiện lương ấy, nữ nhân khiến hắn yêu cả một đời, nhưng cũng khiến hắn hối hận cả đời.
Giống như nhiều năm trước, nàng cũng từng ngồi ở chỗ đó vì hắn may vá từng đường kim mũi chỉ, những bộ y phục kia, đến bây giờ hắn vẫn còn xếp chỉnh tề đặt trong ngăn tủ.
Bóng của hai người đều đổ xuống, Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối lặng lẽ nhìn, giống như xuyên thấu qua nàng thấy được nhiều năm trước kia, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, chân mày uyển chuyển, khuôn mặt như ngọc của nữ nhân ấy.
" Bắc Bắc, con có nhớ tới mẫu thân của con không? " Mộc Chính Đức đột nhiên mở miệng nói.
Tay Mộc Tịch Bắc dừng một chút, đôi mắt rũ xuống: " Ngẫu nhiên cũng nhớ tới, nhưng rất ít."
Dù sao Sở Lương cũng không phải mẫu thân ruột của nàng, nàng ngẫu nhiên nhớ tới Sở Lương, phần lớn là vì người nam nhân trước mắt này.
Mộc Chính Đức nói tiếp: " Không hiếu kỳ mẫu thân của mình là ai sao?"
Đôi mắt của Mộc Tịch Bắc co rụt lại, kim trên tay vẫn đâm xuống, Mộc Chính Đức nói lời này sao giống như có thâm ý, ông biết rõ mẫu thân của nàng là Sở Lương nhưng lại đặt câu hỏi như vậy, rốt cuộc là nói nàng có hiếu kỳ về thân phận của Sở Lương không, hay là đã nhận ra nàng sớm không phải Mộc Tịch Bắc.
" Cha biết bà ấy là ai sao?" Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Chính Đức, bốn mắt nhìn nhau, Mộc Tịch Bắc cũng một trận kinh hãi, không biết Mộc Chính Đức có phải đã nhận ra cái gì hay không.
Mộc Chính Đức gật đầu: "Đương nhiên là biết."
" Bà ấy xinh đẹp không?"
" Xinh đẹp, hơn nữa rất khí thế, chỉ là qua nhiều năm như vậy, bà ấy cũng mệt mỏi, rất nhiều chuyện không thích quản." Mộc Chính Đức lại nói tiếp.
Tâm Mộc Tịch Bắc hoàn toàn bị rối loạn, Sở Lương đã chết nhiều năm, đây là sự thật không thể nghi nghờ, cũng có lẽ Sở Lương vẫn chưa chết, nhưng mà nàng không cho rằng người trong miệng Mộc Chính Đức nói tới sẽ là Sở Lương, như vậy người ông đang nói chẳng lẽ là mẫu thân ruột của mình?
Nói như vậy cũng có nghĩa là ông biết mình căn bản không phải Mộc Tịch Bắc, thậm chí biết mình trước kia là ai? Điều này sao có thể, làm sao có thể! Nếu ông đã sớm biết, vì sao vẫn còn đối tốt với mình như vậy.
Thấy Mộc Tịch Bắc trầm mặc, Mộc Chính Đức thở dài, xoay người rồi đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng của nam nhân, chỉ cảm thấy tịch liêu, vô tận tịch liêu, lại khác biệt với Ân Cửu Dạ, tịch liêu của Mộc Chính Đức làm cho người ta cảm thấy trên lưng ông gánh quá nhiều, nhưng lại lựa chọn một mình chịu đựng, khiến cho người ta mỗi khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười như hồ ly của ông đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trái tim của mình co rút đau đớn, nam nhân này có lẽ không phải là một người tốt, nhưng lại cho nàng quá nhiều, vẫn là trong tình huống đã biết nàng căn bản không phải con của ông.
Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần nghẹn ngào mở miệng nói: " Vì sao đối tốt với con như vậy?"
Mộc Chính Đức cười cười, không thấy có chút thương cảm nào chỉ mang theo vài phần cảm khái mở miệng nói: " Bởi vì con là Bắc Bắc a."
Nước mắt trong mắt Mộc Tịch Bắc mãnh liệt tuôn rơi, hai mắt đỏ bừng, Mộc Chính Đức không quay đầu chỉ mở miệng nói: " Có rảnh cũng khâu cho vi phụ hai bộ y phục, hai bộ con cho vi phụ đều đã sắp hỏng rồi."
Mộc Tịch Bắc vẫn nghẹn ngào như cũ, lại gật đầu nói: " Được."
Mộc Chính Đức trở về viện của mình, đứng dưới mái hiên, nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng lộ ra một ý cười chân thật nhất.
Không phải ông đối với những chuyển biến của Mộc Tịch Bắc không có phát hiện, xác thực mà nói ông có thể lý giải Mộc Tịch Bắc đột nhiên chuyển biến thái độ, nhưng mà nghĩ đến những thủ đoạn lôi đình cùng tác phong tàn nhẫn của nàng, những điều này không thể không khiến ông hoài nghi, dù sao tâm tư thái độ là một chuyện, nhưng thủ đoạn và năng lực lại là một chuyện khác.
Một đứa là mình từ đầu đến cuối luôn cố gắng bảo vệ, thậm chí căn bản chưa từng dạy bảo qua cái gì, cho dù bỗng nhiên đổi tính, nhưng cũng chưa chắc sẽ có thủ đoạn cùng năng lực như vậy.
Cho nên thời điểm Hoàng Đế phái ông đi chẩn tai, ông đã bỏ ra thời gian một tháng, leo lên Phổ Đà sơn, tìm được Giới Sân đại sư ở tại nơi này.
Phổ Đà sơn có thể nói là một ngọn núi cực cao, đường núi quanh co, nguy hiểm nhiều khó khăn, nhưng đứng ở trên núi có thể quan sát thiên hạ chúng sinh, có thể chân chính cảm nhận được cái gì là chúng sinh như sâu kiến, danh lợi như mây bay, đứng ở đỉnh núi, nhìn trời đất rộng lớn, càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, sinh lòng kính sợ.
Mà ở trên núi Phổ Đà có một Giới Sân đại sư, nghe nói ông ấy sở dĩ ở trên nơi cao nhất của núi Phổ Đà này, thứ nhất là muốn tìm người trước ông sinh lòng kính trọng với tự nhiên, với vạn vật sinh ra thành kính cùng tin phục, thứ hai là để tỏ lòng thành của mình.
Mộc Chính Đức nhớ rõ, lúc tìm được Giới Sân đại sư, ông ấy đang ngồi ở trên bồ đoàn, trên bàn đã để một chén trà đã sớm chuẩn bị xong.
Mộc Chính Đức chờ Giới Sân đại sư tụng kinh xong, rốt cuộc mở miệng hỏi ra những nghi hoặc của mình liên quan tới Mộc Tịch Bắc, dù sao ông mười phần khẳng định Mộc Tịch Bắc quả thật là nữ nhi của nàng, nhưng những tâm kế cùng thủ đoạn quá mức kia lại không thể giải thích.
Nghe xong ý đồ ông đến, Giới Sân đại sư lấy ra một cái gương đồng, đặt ở trong một chậu nước trong, chuyển động phật châu trong tay, không biết đang tụng niệm cái gì.
Không bao lâu, Mộc Chính Đức liền ở trên mặt nước nhìn thấy một màn thần kỳ, trên hình ảnh xuất hiện một đứa nhỏ non nớt, không phải Bắc Bắc của nàng, cũng không phải một người xa lạ, là tỷ tỷ của ông, Lão thái phi và đứa nhỏ của vị Tiên Hoàng hùng tài thao lược.
Mộc Chính Đức sững sờ nhìn đứa bé từng giờ từng phút trưởng thành, giống như tự mình làm bạn nàng trưởng thành, thậm chí tựa như thật sự tham dự vào mỗi một sự kiện trong sinh mệnh của nàng, nương theo những sung sướng kia, khoé miệng của ông cũng nhếch lên, tâm tình đúng là vô cùng tốt.
Cho đến năm chín tuổi, nàng đột nhiên mất tích, sau đó hình ảnh liền chuyển thành nàng cùng An Nguyệt Hằng sớm chiều ở chung từng li từng tý.
Nhìn nhìn, Mộc Chính Đức một lão nhân đã sớm không tim không phổi, vậy mà khóe mắt lại ươn ướt, khi ông nhìn thấy đứa bé gầy gò nho nhỏ trước đó như một cô công chúa, đột nhiên lại ở trong gió lạnh thấu xương bắt đầu đứng
mai hoa thung, bắt đầu dùng đôi tay trắng noãn kia từng chút cầm lấy đao kiếm không nhẹ, nhìn nàng ở trong đêm khuya hoa mai bay tán loạn lặng im đánh đàn.
(
Mai hoa thung (梅花樁),
Mai hoa trang
梅花桩, hay gọi chính xác hơn là
Mai hoa thung pháp
(phép tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây (thung)
Lại nhìn, thân ảnh nho nhỏ kia cũng từng chút từng chút lớn lên, trổ mã duyên dáng yêu kiều, nhưng người cũng đầy huyết tinh lệ khí, đã không còn tìm thấy chút bóng dáng của công chúa mềm mại cẩm y ngọc thực trước đó nữa.
Xa lạ giống như chưa từng biết, duy chỉ có đôi con ngươi độc nhất vô nhị kia vẫn hoàn toàn trong suốt như trước đây.
Sau đó, nhìn thấy nàng bị An Nguyệt Hằng đùa bỡn trong lòng bàn tay, lần lượt đánh cược tính mạng vì hắn vào sinh ra tử, không cau mày, nhìn thấy nàng vì cứu nha đầu Thanh Từ, mà để lửa thiêu đốt khắp phía sau lưng thành một đống hỗn độn không chịu nổi, lại cắn nát răng ngà cũng không rên một tiếng. Sau lại, nhìn nàng vì An Nguyệt Hằng yêu thích Đạp Ca bảo kiếm mà tự chặt hai ngón tay.
Nước mắt trong mắt Mộc Chính Đức rốt cuộc từng giọt lăn xuống, nóng bỏng đốt thương tâm can của ông. Sau lại nhìn thấy An Nguyệt Hằng cùng Ngũ Thanh Thanh gắn bó thắm thiết dưới ánh trăng cộng chẩm, mà nàng lại đi trong mưa gió, yên lặng nhận vô số danh đao ám tiễn, mà đến cuối cùng, cũng không thoát ra được tình cảnh vạn tiễn xuyên tâm, hai mắt bị móc ra.
Tim Mộc Chính Đức đau thắt vô cùng, ông cho rằng đứa nhỏ kia chết, thì hình ảnh cũng kết thúc, nhưng hình ảnh lại đột nhiên biến thành đứa nhỏ của ông, Mộc Tịch Bắc.
Tại thời điểm đứa bé kia chết, Bắc Bắc của ông lại mở ra hai con ngươi sắc bén, trong nháy mắt phong hoa tuyệt đại.
Mộc Chính Đức ngu ngơ nửa ngày, đều chưa kịp phản ứng, cho đến khi Mộc Tịch Bắc từng li từng tý thể hiện ra, vẻ mặt Mộc Chính Đức mới khẽ động, mang theo khiếp sợ không dám tin, nhìn về phía Giới Sân đại sư, không biết nên mở miệng như thế nào.
Giới Sân chỉ chuyển động phật châu trên tay, hiền lành nói: " Đã hiểu chưa?"
Đôi mắt Mộc Chính Đức tràn đầy khiếp sợ, nhẹ giọng nói: " Là Bắc Bắc chết, hay là đứa bé kia chết?"
Giới Sân đại sư nói: " Ngươi nói nàng là ai, thì nàng là người đó."
Sau đó Mộc Chính Đức còn muốn hỏi thêm thì Giới Sân đại sư đã đi rồi. Mộc Chính Đức đứng ở chỗ đó một ngày, rốt cuộc cười đến càn rỡ, nó là Bắc Bắc của ông, nhưng cũng là đứa con của tỷ tỷ ông. Ông không vì Mộc Tịch Bắc chân chính chết mà cảm thấy thương cảm, bởi vì mạng người có định số, nếu đứa bé kia đã chiếm dụng thân thể Bắc Bắc, trở thành Bắc Bắc, vậy nó chính là Mộc Tịch Bắc.
Cho nên sau khi xuống núi, trở lại Tướng phủ, Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt luôn mang theo vài phần phức tạp, cùng với một tình cảm khó hiểu, nghĩ đến quá khứ quá long đong của đứa bé kia, nhịn không được mà đau lòng.
Mộc Chính Đức biết, bất luận là đứa nhỏ kia hay là Mộc Tịch Bắc, đều là con của ông. Bởi vì bọn nó đều có thể tác động đến tâm tư của ông, làm cho ông vui làm cho ông buồn.
Cho nên, mặc dù ông đã biết chân tướng nhưng ông yêu thương nó cũng chưa bao giờ thay đổi. Nó là đứa nhỏ của ông cùng Sở Lương, chỉ thế thôi.
An Nguyệt Hằng và Ngũ gia cũng không để Tướng phủ phải đợi lâu. Hai ngày sau, Đế đô lại bùng nổ.
Ngưu Đản là một tiểu tử có vóc người khôi ngô tuấn tú, chỉ là dù khôi ngô thế nào thì vẫn gầy yếu không chịu nổi, xanh xao vàng vọt, cơ hồ chỉ còn lại bộ da bọc xương, chẳng qua ở trong những nạn dân chạy nạn tới chỗ này thì hắn đã được xem như là người cao to khỏe mạnh nhất rồi.
Nhà của Ngưu Đản là một thế hệ ở sông Nhị Hà, chỉ là năm nay lũ lụt lại khá nghiêm trọng, đê điều phòng lũ đều bị phá, phòng ở đều bị nước nhấn chìm, thậm chí chết đuối không ít người.
Ngưu Đản không có cách nào, đành phải theo mọi người một đường tràn đến Đế Đô, lần này vừa đi đã là mấy tháng trời, những người cùng đi một số đã chết ở trên đường tới đây. May mắn là hắn trước kia luôn làm việc nặng, tuổi trẻ sức lực cường tráng, sức khỏe tốt, vậy mới có thể một đường kiên trì tới đây.
Nhưng đến đế đô, thủ vệ lại không cho phép những nạn dân chạy nạn như bọn hắn tràn vào Đế đô, nói là sợ xảy ra bạo loạn, bảo bọn họ ở ngoại ô chờ, không tới vài ngày, không chỉ có cho bọn hắn y phục lương thực, mà còn có thể vận chuyển lương thực cùng y phục đến nhà bọn họ ở cố hương, đi cứu tế nạn dân.
Những người này mới thoáng im lặng, kiên nhẫn chờ đợi, mặc dù vừa đói vừa lạnh, nhưng triều đình vẫn phái người mỗi ngày phát cho một chút cháo loãng và bánh bao, cũng cho một ít y phục chống lạnh có thể chịu đựng một buổi, bởi vì tạm thời sẽ không làm bọn họ chết đói, cho nên bọn họ đều yên tĩnh trở lại, lẳng lặng chờ đợi triều đình phát lương thực.
Quả nhiên chẳng bao lâu, thủ vệ mang theo vài phần đắc ý đi đến trước mặt bọn họ nói: " Bây giờ Tướng gia đã bắt đầu cho người phân phát lương thực, các ngươi mau chóng xếp hàng, không được tranh đoạt."
" Quan gia, lời này có đáng tin không." Ngưu Đản xiêm y rách rưới, giày còn lộ ra hai cái lỗ, mơ hồ có thể thấy được móng chân đã biến thành màu đen, một tay chống gậy, tay còn lại cầm cái chén đã bể, mở miệng hỏi.
" Cái này sao còn giả được, bảo đảm đều là gạo trắng, Tướng gia nói không chỉ cho các ngươi ấm no, mỗi người còn được phát hai đấu gạo." Thủ vệ kia mang theo vài phần đắc ý mở miệng.
Mọi người hò reo một trận, trong lòng vô cùng cảm kích Mộc Chính Đức, thiếu điều muốn hô to Thừa tướng vạn tuế. Đầu năm nay, cho ăn no chính là quan tốt, con mẹ nó ai còn để ý tới ngươi rốt cuộc có phải là tham quan hay không? Hơn nữa cũng chưa bao giờ nghe qua Mộc Chính Đức hiếp đáp dân chúng, trong lúc nhất thời làm cho danh vọng Mộc Chính Đức ở dân gian cực cao.
Không bao lâu, cửa thành mở ra, từng túi lương thực được khiêng xuống dưới. Một đám người phụ trách mở túi ra, dự định đổ gạo vào trong nồi, mà một nhóm người phụ trách khác thì bắt đầu kêu gọi mọi người dự định bắt đầu phân phát cho mỗi người hai đấu lương thực.
Nhưng sau khi người phụ trách kia vừa mở túi gạo ra, thì mặt mày liền choáng váng, phát hiện bên trong từng túi lương thực chuyển đến trộn đầy vôi và cát, liếc mắt nhìn nhau không có mở miệng, chỉ xem như không có việc gì tiếp tục bắt đầu phát lương thực.
Dân chạy nạn chỉ thấy hai người có chút sửng sốt, vốn có chút bận tâm có phải là không cho lương thực hay không, nhưng sau khi nhìn thấy hai người tiếp tục động tác thì cũng không nghĩ gì nữa.
Những viên quan phụ trách phân phát gạo ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, trong lúc nhất thời xôn xao nổi lên tứ phía.
Ngưu Đản ỷ vào người cao sức nhiều, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tình hình phía trước, chỉ thấy gạo được phát có một nửa là vôi và cát, nhất thời giận dữ bước lên phía trước, một tay vứt túi gạo xuống đất: " Thứ này làm sao có thể ăn! Tất cả đều là vôi và cát, làm sao ăn!"
Mọi người vừa thấy có người dẫn đầu, lập tức cùng nhau phụ họa, giơ gậy gộc trong tay bắt đầu thét to muốn gặp Hoàng Đế.
Đám quan lại ban đầu còn trấn áp, khi nhìn thấy tình hình không ổn, một đám chạy vào trong thành, nhốt dân chạy nạn ở ngoài cửa thành.
Cửa thành đóng chặt, lúc đầu những người dân tị nạn vô hạn chờ mong thì bây giờ nỗi giận trong lòng họ càng mãnh liệt, hận không thể phá ra cửa thành. Một đám cao giọng mắng Mộc Chính Đức không phải người, thậm chí còn mang tổ tông tám đời Tướng phủ, đều ân cần thăm hỏi vài lần.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán. Hôm nay đăng trễ đã thông báo ở trong các bình luận, không biết các bảo bối có nhìn thấy không. Nếu sau này ta lại có chuyện gì, tám giờ sáng không có thì sẽ có vào tám giờ tối nhé. Sẽ không thông báo nữa, trừ khi ăn quỵt ta lại thông báo sau.
Độc giả diễn đàn 320634869 thành viên đầu của hội, gia nhập vào nhóm cần phải đặt mua Screenshots~ Bảo bối nhận lời mời quản lý nhanh chóng đến đi~
Tiết đoan ngọ vui vẻ... Ta không có bánh chưng ăn. Có bảo bối nào đưa bánh chưng cho ta hay không. A a...đát