" Người tỳ nữ kia... "
Giọng nói Ân Cửu Dạ không có một tia phập phồng truyền đến từ phía sau, Sơ Nhất buồn bực một trận thật lâu, hắn biết ngay mà, loại chuyện bức độc cứu sống vẫn sẽ rơi vào trên người mình mà, hazz, vừa rồi mình hung dữ với Thanh Từ như vậy, bây giờ nếu lại giúp nàng bức độc, khẳng định nàng ta sẽ không phối hợp, không mắng hắn mèo khóc chuột mới là lạ, hắn đây là tạo nghiệt gì a, sao lại gặp đúng loại chuyện này!
Mộc Tịch Bắc dừng ở trước cửa U Minh viện, lại càng hận khối thân thể này không có lấy một chút công phu, chẳng qua chỉ đi nhanh một chút, cũng đã có chút thở hổn hển, khối thân thể này đã hơi lớn tuổi, muốn luyện thêm từ đầu thật sự rất khó khăn, hơn nữa lúc trước sau khi trùng sinh, nàng lựa chọn không tiếp tục luyện võ, chẳng qua vì buộc chính mình phải suy nghĩ chu toàn mọi chuyện trước, không lưu đường lui.
Ngẩng đầu nhìn U Minh viện cơ hồ bị tro tàn hoàn toàn che khuất, không khỏi cảm thấy buồn cười, ai có thể ngờ được bên trong tiểu viện nghèo nàn như vậy, lại là loại xa hoa kia, ở trong một góc yên tĩnh như vậy, mà lại cất giấu một bí mật lớn động trời.
Bình phục nỗi lòng, Mộc Tịch Bắc đi vào, chỉ không ngờ là, trước đó không lâu mới nói, hi vọng đừng gặp lại, thế nhưng thời gian qua đi không lâu, mình lại đi vào nơi này.
Không có ai đi ra ngăn cản, Mộc Tịch Bắc dựa theo trí nhớ đêm đó đi vào gian phòng vàng son lộng lẫy kia, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Ở trong đại sảnh đánh giá xung quanh một vòng, cũng không thấy Ân Cửu Dạ, có điều khứu giác nhạy bén vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, không khỏi nhíu mày.
Đẩy ra cửa gỗ khắc hoa tinh xảo, giày thêu tinh mỹ dừng ở trên mặt đất, từng bước một đi đến bên giường, lại chậm chạp không quay đầu nhìn sang.
Ân Cửu Dạ từ lúc bước chân thứ nhất của nàng dừng trên sàn nhà bạch ngọc, thì cũng đã nhận ra, cho đến khi hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía bên giường.
Mộc Tịch Bắc rốt cuộc quay mặt qua, nam nhân trên giường dựa nghiêng ở đầu giường, lộ ra thân trên cường tráng, trên người tung hoành không ít vết đao to to nhỏ nhỏ, dường như mới thêm vào tối nay, y phục mang theo vết máu bị quăng trên mặt đất, sắc mặt so với lúc trước càng tái nhợt hơn, cơ hồ có thể phản chiếu rõ ràng mạch máu màu xanh mơ hồ, đen nhánh dưới mắt chỉ tăng không giảm, một đôi mắt đen nhánh nhưng vẫn như cũ mang theo không ít tơ máu.
Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể cảm nhận được áp khí trầm thấp ở nơi đây, nghĩ có lẽ do Ân Cửu Sanh chết đi, nhìn chăm chú nam tử hồi lâu, Mộc Tịch Bắc rũ xuống con ngươi, rốt cục mở miệng:
" Thanh Từ đâu?"
Ân Cửu Dạ không để ý đến lời nói của Mộc Tịch Bắc, lại chỉ đưa ánh mắt dừng ở trên người nàng, sau khi nhìn chăm chú hồi lâu, lại có chút mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc lo lắng, đã hơn hai canh giờ, nếu cứ kéo dài như vậy Thanh Từ ít nhiều đều sẽ chịu ảnh hưởng, không khỏi lại mở miệng hỏi:
" Thanh Từ ở đâu?"
Ân Cửu Dạ không có lên tiếng, Mộc Tịch Bắc quay người liền muốn đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ vẫn không mở hai mắt ra, chỉ có giọng nói khàn khàn vang lên:
" Ngươi nếu dám đi khỏi nơi này nửa bước, ta liền xé ngươi."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc run lên, hai tay nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, lại vẫn mở miệng cười như cũ:
" Vậy ngươi liền xé đi."
Ân Cửu Dạ không có lên tiếng, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục mở miệng:
" Sau đó nhớ kỹ nói cho ta, ta biến thành bao nhiêu khúc, nếu vẫn còn không ít, mang một khúc đi xem Thanh Từ."
Mộc Tịch Bắc ném ra lời nói thì tiếp tục đi lên phía trước, Ân Cửu Dạ bắt đầu ngồi dậy, nhìn bóng lưng nữ tử, bởi vì động tác quá lớn, vết thương lại bắt đầu đổ máu:
" Ngươi lại đi nửa bước, nàng lập tức phải chết."
Lúc này trái tim Mộc Tịch Bắc mới chậm rãi hạ xuống, câu nói này của Ân Cửu Dạ liền cho thấy Thanh Từ tạm thời vô sự, quay đầu nhìn nam tử trên giường, bốn mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Trái tim Ân Cửu Dạ dần dần nhu hòa xuống, thái độ mỏi mệt hiện rõ, một lần nữa ngã xuống trên giường, Mộc Tịch Bắc đứng hồi lâu, quay người đi ra ngoài.
Ân Cửu Dạ ở trên giường, không tiếp tục mở to mắt nữa, nhưng đột nhiên một chưởng lật ngược đầu giường bằng gỗ lim khắc hoa mới đổi không lâu trước đó, hắn sẽ không để nàng đi như vậy, vì thế nam nhân trước đó đang nằm ngang bỗng nhiên đứng dậy, ngay cả giày cũng không xỏ vào, sải bước đi ra ngoài, giống như muốn lôi nữ tử lại.
Đi đến phòng trước, Ân Cửu Dạ đột nhiên đứng ở tại chỗ, một đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, một tay Mộc Tịch Bắc cầm một cái chén lưu ly, một cái tay khác cầm bình thuốc tinh xảo cùng vải trắng, trong chén lưu ly đựng đầy dược liệu dùng để tắm, những bình thuốc kia cùng vải trắng đều tìm được ở trong gian phòng kia.
Nghĩ đến ngày thường chủ nhân nơi này nhất định có thói quen sau khi bị thương thì đến trong hồ nước nóng pha dược ngâm một hồi lâu, sau đó lại một thân một mình ở nơi nào đó xử lý miệng vết thương.
Mộc Tịch Bắc nhẹ liếc mắt Ân Cửu Dạ một cái, nhìn thấy màu đỏ tươi trên tay hắn, không tự chủ dâng lên một tia tức giận, trực tiếp lướt qua hắn đi vào bên trong, lúc nhìn thấy gỗ lim đầu giường đã ngã sấp xuống góc tường, mảnh vụn cũng văng tung tóe khắp mặt đất, Mộc Tịch Bắc không chút do dự ném chén lưu ly xuống đất, nước tắm đổ khắp mặt đất, vung tay cùng nhau vứt vải trắng cùng bình thuốc xuống mặt đất, xoay người rời đi.
Lại lướt qua Ân Cửu Dạ, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi ra phía ngoài, đột nhiên lại bị một lực đạo khổng lồ lôi trở lại, trực tiếp bị Ân Cửu Dạ kéo vào trong ngực.
Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được mùi máu tanh trên người hắn, còn có hơi thở ấm áp, lồng ngực cường tráng, khuỷu tay hữu lực, khiến cho người ta nhịn không được trầm luân, nàng đã từng hi vọng dường nào An Nguyệt Hằng có thể cho nàng một cái ôm ấp như vậy, chỉ là mỗi lần yêu cầu ấm áp xa vời lại là dị thường băng lãnh, dần dà, nàng cũng không cần nữa.
Ân Cửu Dạ ôm thật chặt thân thể mềm mại trong ngực, để đầu Mộc Tịch Bắc dựa vào trong ngực hắn, tiếng nói khàn khàn mang theo tia khẩn cầu:
" Đừng đi."
Mộc Tịch Bắc không thấy rõ ánh mắt của hắn, lại cảm thụ được sự đau lòng của hắn, hơi nhắm hai mắt lại, không có mở miệng.
Hai người cứ đứng như vậy hồi lâu, cũng không có người mở miệng.
Thẳng đến Mộc Tịch Bắc cảm giác được mùi máu tươi càng nồng đậm hơn, mới ngẩng đầu, duỗi ra một ngón tay, chọc ở trên người Ân Cửu Dạ, để hắn kéo ra khoảng cách.
Ân Cửu Dạ nhìn động tác Mộc Tịch Bắc, một đôi mắt đen tĩnh mịch ngẫu nhiên động đậy một chút, dị thường yên tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, dưới ánh đèn đuốc sáng chói, Mộc Tịch Bắc có thể trông thấy rõ ràng, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng thân ảnh của mình.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đụng đụng vào miệng vết thương đang chảy máu của Ân Cửu Dạ, rũ xuống con ngươi, không nhìn thấy vẻ mặt, mũi kiếm này hình như từ sau khi mình trọng sinh thì Thanh Từ không thường dùng nhuyễn kiếm này nữa.
" Bôi chút thuốc đi. "
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng.
Ân Cửu Dạ bỗng nhiên ôm ngang Mộc Tịch Bắc, bước nhanh về hướng gian phòng nước tắm, Mộc Tịch Bắc sững sốt, kinh hãi nàng lập tức bắt lấy cánh tay Ân Cửu Dạ, móng tay không cẩn thận quẹt qua người hắn tạo ra một đạo vết máu.
Nam nhân căn bản không thèm để ý, đi thẳng vào gian phòng, mới nhẹ nhàng đặt Mộc Tịch Bắc ở bên bờ nước tắm.
Mộc Tịch Bắc đánh giá xung quanh một chút, mở miệng nói:
" Ngươi thật đúng là có tiền, mới bao lâu, mà đã xây lại một cái."
Mộc Tịch Bắc nào đâu biết rằng, hóa ra bên trong toà nước tắm chứa quá nhiều thi thể, Ân Cửu Dạ hung ác ghét bỏ.
Ân Cửu Dạ cũng rất nghiêm túc đánh giá một vòng, dường như lần đầu tiên phát giác nơi này hình như cũng không tệ lắm, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tặng ngươi."
Mộc Tịch Bắc lắc đầu:
" Ta cũng không cần, tiêu thụ không nổi."
Ân Cửu Dạ không nói gì thêm, chỉ nhìn y phục Mộc Tịch Bắc, hồi lâu phun ra một chữ:
" Cởi?"
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, không hề cử động, Ân Cửu Dạ thấy vậy dường như cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhẹ giọng mở miệng:
" Không cởi?"
Mộc Tịch Bắc vẫn không có phản ứng, Ân Cửu Dạ lại ôm lấy Mộc Tịch Bắc, trực tiếp đi xuống bậc thang bằng đá xanh ngọc, hơi nước mờ mịt, ngay cả khoảng cách gần như vậy, Mộc Tịch Bắc vẫn không nhìn thấy rõ mặt của nam tử.
Đến khi nước nóng hổi thấm vào thân thể, Mộc Tịch Bắc theo phản xạ tránh lên trên, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ Ân Cửu Dạ, chọc nam tử thường xuyên mím chặt đôi môi có chút giương lên.
Nhẹ nhàng đặt Mộc Tịch Bắc ở trong nước, Ân Cửu Dạ liền dựa mình ở bên cạnh ao, nhắm mắt lại, tùy ý để hơi nước thuốc tản ra lưu huỳnh gột rửa miệng vết thương của mình.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy y phục dài dòng đều đính vào trên người mình, cực kì khó chịu, nhưng lại không muốn cởi xuống, đành phải chịu đựng, an tĩnh ở một bên nhìn hồi lâu, rốt cục mở miệng:
" Ân Cửu Sanh hẳn là không chết."
Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, nhìn về phía khuôn mặt như vẽ của nữ tử, nhẹ nhàng mở miệng:
" Ta biết."
Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày, nhưng không mở miệng nữa, Ân Cửu Dạ tiếp tục nói:
" Trọng thương."
Mộc Tịch Bắc không nói tiếp, nghĩ đến Ân Cửu Sanh lợi dụng lần ám sát này, lấy trọng thương giả chết, buộc ca ca của mình rời khỏi cái lồng giam này, hưởng thụ cuộc sống bình thường, dù có lục đục với nhau, có âm mưu sinh tử, có tranh cường đấu thắng, có vật chất, có tiền tài, có quyền lực, mặc kệ sau khi ra ngoài Ân Cửu Dạ phải đối mặt với cái gì, ít nhất những điều này chứng minh hắn còn sống, mà không nên không vui không buồn canh giữ ở cái góc này, hoặc là trải qua ám sát không dứt, giống như con rệp không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ân Cửu Sanh muốn đem cuộc sống mình hưởng thụ mười mấy năm qua trả lại cho Ân Cửu Dạ, mà hắn có lẽ sẽ mất tích như vậy.