Xích Kim ( vàng ròng), đến đây trang điểm thay quần áo cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy ngồi ở trên ghế trang điểm, tùy ý ma ma chải tóc gọn gàng cho nàng, thoáng rũ xuống hai con ngươi, không có phản ứng, tóc dài đen nhánh được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ba ngàn tóc đen giống như thác nước trút xuống.
Thời gian ước chừng nửa nén hương, ma ma kia bắt đầu vấn cho Mộc Tịch Bắc một búi tóc phức tạp, trên đầu cắm đầy
bộ diêu cùng châu trâm tinh xảo, cuối cùng đội lên mũ phượng, vô cùng xa hoa, ngón tay Mộc Tịch bắc hơi cuộn lên, ở trên bàn trang điểm gõ gõ một cái, dường như đang chờ gì đó.
( Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.)
" Nương nương, nên trang điểm rồi." Một ma ma thân mặc hỉ bào ở một bên cung kính nói.
Mộc Tịch Bắc dừng tay lại, đứng lên cười nói: " Không cần."
Ma ma kia sững sờ, chưa kịp phản ứng, một cây đao đã nằm ngang trên cổ bà ta.
Mộc Tịch Bắc lấy xuống mũ phượng nặng nề trên đầu, tiện tay ném lên bàn trang điểm, làm hạt châu phía trên lộn xộn lung tung.
Ma ma kia mắt đầy hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ Phượng Tường điện đã tràn vào rất nhiều Cấm Vệ quân, khống chế toàn bộ đại điện, nhưng người bị gác đao trên cổ cũng chỉ có bà và hai cung tỳ sau lưng.
Ma ma kia lập tức hiểu ra, An Nguyệt Hằng chuẩn bị những người kia đã sớm bị những người này đổi đi, bởi vì chính mình và hai cung tỳ sau lưng thật sự là hơi dễ thấy, bọn hắn sợ đánh cỏ động rắn, cho nên mới không cho người thay thế ba người mình.
Phó Dĩ Lam cùng Thanh Từ cũng xen lẫn trong mấy cung tỳ, từ phía sau đẩy lên một nữ tử, lại dọa cho ma ma cực kì hoảng sợ, không nhịn được bắt đầu run lên.
Đao trên cổ được nhích sát hơn một chút, chỉ nghe một giọng nữ truyền đến: " Trang điểm cho nàng ta, hôm nay nàng ta là Hoàng hậu."
" Cái này... Cái này. Nhưng mà. " Ma ma kia đầu đầy mồ hôi, bà ngây người trong cung cũng đã lâu, giỏi
nhất là kiến phong sử đà ( Kiến phong sử đà: gió chiều nào theo chiều nấy đó), bằng không cũng sẽ không ở lại trong cung, nhưng tự mình tráo đổi Hoàng hậu chính là một chuyện động trời, nếu như xảy ra chuyện, cái mạng nhỏ của bà sợ là...
" Giết bà ta đi. " Mộc Tịch Bắc không có một chút do dự mở miệng nói.
Ma ma kia kinh hãi lập tức quỳ xuống đất: " Lão nô lập tức trang điểm, lập tức trang điểm ạ. "
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước người ma ma, ma ma kia chỉ có thể nhìn thấy váy nàng, liền không dám tiếp tục nhìn lên trên một tấc nào nữa.
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Ta biết ngươi là người của An Nguyệt Hằng, nhưng nếu ngươi có ý định truyền một chút tin tức cho hắn, ta cam đoan, ngươi nhất định sẽ chết trước khi tin tức đến đó."
" Lão nô. Lão nô không dám. " Ma ma kia nói, lập tức bắt đầu trang điểm cho nữ tử vừa được đẩy ra kia.
Mấy cung tỳ so với vừa rồi còn tăng tốc hơn bắt đầu trang điểm cho nữ tử này, đợi đến khi chải chuốt hoàn tất, Mộc Tịch Bắc lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: " Mặt không đủ trắng, môi không đủ đỏ, các ngươi chính là loại trình độ này?"
Những người kia hoảng lên lập tức cầm lấy phấn một lần nữa bôi vào trên mặt nữ tử, bờ môi lại càng giống như nhỏ máu.
Mộc Tịch Bắc lúc này mới gật gật đầu, giúp nàng ta đội lên khăn tân nương.
May mắn là đại hôn trước sau mới sắc phong, nếu không thật sự là không có khăn tân nương.
Mộc Tịch Bắc gật đầu với Thanh Từ, liền từ trong Phượng Tường điện đi ra ngoài, Thanh Từ thì rời đi theo Mộc Tịch Bắc.
Toàn bộ hoàng cung vô cùng bận rộn, ngay cả cung tỳ thái giám cũng đều mặc y phục hoa lệ, đi qua đi lại không ngừng, Mộc Tịch Bắc theo một đám cung nữ, đi tới dưới Đại điện, trà trộn vào trong đám người đang nhìn khắp nơi, nhưng cũng chẳng dễ thấy.
Một tấm thảm đỏ rộng hơn mười thước trải từ trong điện Kim Loan ra ngoài, trên mặt thêu hình tường vân màu đỏ sậm tinh mỹ, hai bên thảm đỏ đều đứng thẳng một hàng cung tỳ tay áo trắng điệp y cùng thái giám áo bào màu tử lam.
Ở phía trong hai bên, là một đám đại thần triều phục tiêu chuẩn, quan văn quan võ đều có, có người mặc bạch hạc, có mặc mãnh hổ, có áo bào màu đỏ sậm cũng có màu đỏ tía, đều là mặt đầy vinh quang, mười phần khí phái.
Từ dưới điện Kim Loan, đặt hai đỉnh lư hương
toan nghê to lớn, mơ hồ tản ra mùi Long Tiên Hương, vô hình làm cho toàn bộ đại điện đều trang nghiêm hẳn lên.
(Toan nghê (còn gọi là kim nghê) - con thứ tám của rồng - linh vật có mình sư tử, đầu rồng, thích sự tĩnh lặng và thường ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi ngút. Toan nghê được đúc làm vật trang trí trên các lò đốt trầm hương, ngụ ý mong muốn hương thơm của trầm hương luôn tỏa ngát.)
Từ xa nhìn lại, trong điện Kim Loan được chà lau không dính một hạt bụi, châu ngọc loá mắt chiết xạ ra ánh mặt trời chói mắt, uy nghiêm lộng lẫy làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Các loài hoa được đặt vào từng chậu, thêm chậu cây cao đến nửa người xen kẽ vào đó, phía trên rủ xuống mã não màu đỏ cùng phỉ thúy lục sắc, ở trong chậu hoa còn chất đầy vàng vụn, xa hoa cơ hồ khiến cho người ta cho rằng đây là mộng cảnh.
Một nhạc khí màu vàng kim được đặt nghiêng bên cạnh Kim Loan điện, tiếng chiêng trống động trời, vui mừng, nhưng cũng trang nghiêm, cũng không tấu khúc quá náo nhiệt, mà khiến cho người ta nghe xong, không khỏi cũng cảm thấy trang trọng lên.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh đứng ở trong đám người, đến đây thấy xung quanh có rất nhiều cung tỳ thái giám của viện bên cạnh, còn có một số thị thiếp An Nguyệt Hằng mang từ trong phủ tới, bây giờ tức thì được tôn làm phi tử tương lai.
" Thật sự là nghĩ không ra, vì sao Bệ hạ lại lập Vĩnh Dạ quận chúa làm hậu, thật sự là khiến người ta không phục." Một nữ tử xinh đẹp cách Mộc Tịch Bắc không xa trong mắt mang theo vài phần ghen tỵ nói.
" Ngươi chính là không có số này, không đến lượt để ghen tỵ. " Nữ tử này cao gầy hơn một chút.
" Hừ, nay phụ thân ta tận trung với Bệ hạ, một đường đến nay luôn thịnh vượng, cho dù không được làm Hoàng hậu, nhưng kiểu gì ta cũng có thể được phong phi tần, ngược lại là ngươi, nếu như ta nhớ không lầm, phụ thân của ngươi thế nhưng là lâm trận phản chiến, giống loại người chần chờ như các ngươi, bệ hạ mới sẽ không trọng dụng ngươi đâu. " Nữ tử xinh đẹp có chút khinh thường mở miệng, lại làm cho sắc mặt của nữ tử cao gầy trở nên rất khó coi.
Lúc mọi người ở đây đang cao hứng bừng bừng nghị luận, thì đột nhiên lại xảy ra rối loạn, không vì cái gì khác, chỉ vì trên thảm đỏ rộng hơn mười thước, dần dần có rất nhiều con kiến lít nha lít nhít xuất hiện, cũng không biết từ đâu tới, nói là thành đàn kết đội cũng không quá, khiến người ta vừa thấy đã nổi da gà.
Bởi vì biến cố đột nhiên tới, khiến cho đội ngũ vốn chỉnh tề lập tức trở nên lộn xộn, quản sự thái giám vừa thấy kiến bu đầy thảm đỏ, cả kinh vội vàng triệu người đi đập, nhưng lại không dám gây ra động tác quá lớn, sợ hỏng đại điển hôm nay.
Không ít đại thần đều giơ chân giẫm chết kiến, nhưng cử động này chẳng những không làm kiến ít đi, ngược lại còn làm trầm trọng thêm, khiến cho đàn kiến tụ tập chung một chỗ.
" Mau! Mau nhìn xem những con kiến đáng chết này từ đâu tới đây! " Thái giám kia kinh hoảng phân phó, liền có cung tỳ cùng tiểu thái giám bắt đầu cong lưng tìm kiếm khắp nơi.
" Tân hoàng giá lâm! " Giọng nói cực kỳ lanh lảnh của thái giám truyền đến, lập tức tiếng nhạc cổ vang vọng phối hợp lại, tất cả đại thần cũng bất chấp kiến trên thảm đỏ, cả đám đều quy quy củ củ cúi đầu, mặt hướng về phía An Nguyệt Hằng đang từng bước đi lên trên bậc thang.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người nhìn về phía An Nguyệt Hằng đang từng bước đi lên bậc thang, một thân long bào kim sắc gia thân, sợi tơ kim sắc ở trên long bào buộc vòng một con Kim Long thật to, vảy rồng dùng sợi tơ khác màu làm thành, râu rồng là nhúm tia đen nhánh, hai mắt rồng là một đôi Hắc Diệu Thạch, chiếu sáng rạng rỡ.
Mà cổ áo gấp cùng ống tay áo đều là long văn tinh mịn, dưới Kim Long, còn có tường vân bảy màu, eo thắt đai lưng vàng, ở giữa khảm đầu rồng chế tạo từ hoàng kim, quanh thân khảm các loại bảo thạch, bên cạnh còn đeo rất nhiều ngọc bội, chân mang một đôi giày màu vàng, cũng được chế tác tinh tế.
Nam nhân vẻ mặt ôn hòa, cứ việc nội liễm, nhưng như thế nào cũng không che giấu được hắn mừng rỡ cùng hưng phấn, một thân phong hoa, không biết mê choáng ánh mắt bao nhiêu người, ngay cả Mộc Tịch Bắc cũng không thể không thừa nhận, An Nguyệt Hằng xác thực có phong phạm của một vương giả, dung mạo phong thần tuấn lãng cùng quyền thế ngập trời, đủ để bắt đi tâm của tất cả nữ tử.
Chỉ là người này lại làm người giả dối đa đoan, thậm chí táng tận lương tâm.
" Tân hoàng đăng cơ, quần thần quỳ lạy. " Thái giám lại mở miệng, giọng nói cực kì trống trải truyền khắp ngõ ngách.
Đám đại thần đều hành đại lễ, An Nguyệt Hằng đứng ở trên bậc thang tầng cao nhất quan sát quần thần, vô cùng uy phong, toàn bộ đại điện nhìn như một mảnh tường hòa.
Nhưng đại thần quỳ lạy phía dưới lại đều có động tác nhỏ, những con kiến không biết từ nơi nào đến có không ít con đều bò lên trên người bọn họ, hơn nữa vừa quỳ lạy, lại có rất nhiều con thuận theo ống tay áo trực tiếp bò vào trong quần áo, trong lúc nhất thời làm cho bọn hắn không thể không vò đầu bứt tai, tâm thần bất định.
" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! " Đám người cùng hô lên quỳ lạy.
Trên mặt An Nguyệt Hằng mang theo nhàn nhạt xa cách, cứ việc giấu ở dưới bề ngoài ôn hòa, nhưng vẫn không khó nhìn ra trong đó bao hàm cảm giác siêu nhiên hơn người một bậc, nâng lên cánh tay, ống tay áo long bào rộng thùng thình cũng theo đó nâng lên, cất cao giọng nói: "Chúng ái khanh bình thân."
Một ngày này rốt cuộc đã đến, giờ khắc này rốt cuộc cũng đã đến, từ nay về sau, toàn bộ Tây La đều sẽ là của hắn, không, cuối cùng sẽ có một ngày, thiên hạ này cũng sẽ là của hắn!
" Đoàng " Một tiếng, chúng đại thần vừa mới đứng dậy, chỉ nghe đoàng một tiếng, long bào chế tạo từ vàng ròng của An Nguyệt Hằng, vậy mà ở dưới ánh mặt trời nháy mắt hoá thành tro bụi, nở rộ một đoá hoa màu vàng óng, dần dần hóa thành tro tàn, phiêu đãng trong không trung.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, long bào này là Thanh Từ âm thầm đi tìm Ngân Bình động tay động chân, đêm hôm qua, dùng
bọt chua ngâm qua long bào, bây giờ bị ánh mặt trời chiếu đến, long bào này nháy mắt hóa thành tro bụi, nàng ngược lại muốn xem xem, Hoàng đế này An Nguyệt Hằng sẽ làm bằng cách nào!
( 酸浸泡: Cv toan tẩm phao. Toan là chất hoá học có vị chua, chất acid. Tẩm là ngâm. Phao là bọt.)
Toàn bộ hoàng cung nháy mắt lặng ngắt, ngay cả nhạc sĩ diễn tấu cũng không còn tiếp tục, mà văn võ bá quan nhất thời còn chưa kịp tiêu hóa biến cố bất thình lình xảy ra, có chút nghẹn họng nhìn trân trối không biết phải làm sao, mà một đám cung nữ bên cạnh An Nguyệt Hằng lại quá mức hoảng sợ không biết làm sao, sợ vì vậy mà bị liên lụy.
Thời gian tựa như dừng lại, ai cũng không ngờ được sẽ phát sinh một màn như vậy, một đám thở mạnh cũng không dám, sau khi phản ứng lại, liền tận lực vùi đầu xuống thật thấp.
Trên mặt An Nguyệt Hằng vốn đang tươi cười, nhưng tươi cười ấy trong nháy mắt cứng ngắc, mắt lộ âm tàn, một tay giật xuống chỗ vải vóc còn dư trên người, vứt xuống mặt đất quay người đi lên thượng thủ ngồi xuống long ỷ cả giận nói: " Đem toàn bộ những người động qua long bào kéo ra ngoài đánh chết cho Trẫm! "
" Vâng, bệ hạ... " Thị vệ tay cầm
đình trượng ( gậy triều đình) kéo mấy cung tỳ cùng thái giám xuống dưới, cũng có một nhóm chạy đi bắt thợ may và tú nương làm long bào.
" Bệ hạ tha mạng. Bệ hạ tha mạng a. Việc này không liên quan đến nô tài việc này không liên quan đến nô tài mà Bệ hạ..."
" Nô tài oan uổng nô tài oan uổng a. Bệ hạ tha mạng..."
Trong lúc nhất thời tiếng cầu xin tha thứ vang lên liên tiếp, nhưng cho dù là vậy, cũng không cách nào lắng lại lửa giận trong lòng An Nguyệt Hằng, trước đó rõ ràng tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà giờ lại xảy ra rối loạn lớn như vậy, thật sự là đáng chết!
" A! "
Người vừa mới bị mang xuống, chỉ nghe thấy thanh âm khay cùng ấm trà rơi nát trên mặt đất.
Một cung tỳ vốn đến đây để phụng trà cho An Nguyệt Hằng, có ai ngờ được, vừa quay đầu, lại suýt nữa bị dọa đến mất hồn, lập tức ngã ngồi xuống đất, ngón tay chỉ vào thảm đỏ trải dưới mặt đất.
Không chỉ còn tốt, vì vừa chỉ, những cung tỳ thái giám đứng ở thượng thủ cũng lập tức kinh hãi, An Nguyệt Hằng giương mắt nhìn xuống, trên mặt nháy mắt che kín mây đen.
Đại thần phía dưới mới đầu còn chưa phát hiện, sau đó theo hướng ngón tay của bọn thái giám chỉ, nhìn kỹ nửa ngày, mới phát hiện ra những con kiến dưới chân mình chẳng biết lúc nào đã xếp thành mấy chữ lớn đen kịt.
" An thị làm hoàng, Tây La tất vong! " Có người nhẹ nhàng đọc lên mấy chữ mình thật vất vả mới nhìn ra, trong lòng lập tức kinh hãi.
Chữ viết này cực lớn, cho nên một đám đại thần đứng ở trên thảm đỏ, khoảng cách quá gần, mới không nhìn ra đàn kiến này vậy mà bất tri bất giác tụ tập thành mấy chữ này.
Mà càng quỷ dị hơn là, tám chữ này vậy mà cảnh báo An Nguyệt Hằng mưu đồ soán vị, lòng lang dạ thú hậu quả chính là toàn bộ Tây La phải chôn cùng.
Trường hợp vừa mới náo nhiệt lên thì nháy mắt lại rơi vào tĩnh lặng, sắc mặt An Nguyệt Hằng nhất thời như bảng pha màu, hắn từ trước đến giờ vốn luôn tính toán không bỏ sót, vậy mà hôm nay địch nhân còn chưa lộ diện, cũng đã liên tiếp cho hắn hai trận ra oai phủ đầu, thật sự là khiến hắn nuốt không trôi cục tức này.
An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối không có mở miệng, chỉ là không khí trên sân lại càng ngày càng âm lãnh, đám đại thần nhìn tám chữ to trên mặt đất, cả người cũng lạnh đi, trong lúc nhất thời tâm tư khác nhau, có người thì do dự mình đi theo An Nguyệt Hằng rốt cuộc là đúng hay sai, vì sao hôm nay đăng cơ lại xảy ra việc tà môn như vậy, chẳng lẽ nói, thật sự là do An Nguyệt Hằng giết người quá nhiều, làm ác vô số, nên ngay cả ông trời cũng không nhìn được.
Đừng nói gì đến những kẻ nịnh bợ, giờ này khắc này, ngay cả những người ngày xưa chân thành đi theo An Nguyệt Hằng cũng bắt đầu hoài nghi sự lựa chọn của mình rốt cuộc là đúng hay sai, chẳng lẽ một người do loạn luân sinh ra, thật sự sẽ trở thành chúa tể của Tây La, sẽ là chân mệnh thiên tử của Tây La này?
Cũng không biết là có người cố tình làm vậy, hay là tình hình như thế nào, vậy mà tin tức giống như mọc cánh đồng thời bay ra hoàng cung, trong lúc nhất thời cả tòa hoàng thành nổi lên tiếng kháng nghị ngút trời, sự thật chứng minh, so với việc An Nguyệt Hằng đưa cho họ vàng ròng bạc trắng, thì dường như dân chúng càng e ngại ông trời nổi giận hơn.
" Bệ hạ... Bệ hạ... Có rất nhiều dân chúng xông đến cửa cung, la hét. La hét... " Một thị vệ thủ vệ chạy vào như bay, tránh đi chữ lớn trên thảm đỏ.
Gương mặt An Nguyệt Hằng cứng ngắc, nắm đấm trong tay có chút nắm chặt, trước ngực có phập phồng rất nhỏ, rõ ràng là tức không nhẹ.
" La hét cái gì? " An Nguyệt Hằng một chưởng vỗ ở trên long ỷ.
Thị vệ kia rõ ràng do dự một hồi, sau đó ấp a ấp úng nói: " Họ, họ nói Bệ hạ. Nói bệ hạ là loạn luân. Yêu cầu bệ hạ thoái vị!"
An Nguyệt Hằng một tay lấy cái khay trong tay thái giám ném ra ngoài, phát ra tiếng ngã cạch cạch, thị vệ kia quỳ xuống cả người run lên.
" Chẳng lẽ trong Hoàng thành không có thị vệ hả, chẳng lẽ hơn trăm vạn đại quân đều là bài trí à! Cũng không biết đem những điêu dân tụ tập gây chuyện giải quyết đi sao! " An Nguyệt Hằng từng tiếng chất vấn, làm cho tên thị vệ kia nhất thời đầu đầy mồ hôi, đầu cũng không dám nhấc lên.
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, An Nguyệt Hằng đang dựa theo suy nghĩ của mình từng bước một đi đến vực sâu hủy diệt, nay cảnh tượng như thế này, chọc dân chúng tức giận, hắn căn bản cũng không có biện pháp đi trấn an những dân chúng chỉ biết mê tín này, cho nên nếu không thể nhanh chóng đưa ra biện pháp giải quyết.
Như vậy cũng chỉ có hai con đường có thể đi, thứ nhất là giết người diệt khẩu, đem tất cả những người có ý đồ làm loạn giết sạch không cần hỏi, áp chế tất cả những thanh âm phản kháng, cho dù bản thân phải nhận lấy rất nhiều bất mãn cùng oán hận cũng phải kiên trì ngồi vững ngai vàng Hoàng đế này, cái thứ hai là tạm thời thoái vị, tạm thời thoái vị để thỏa mãn tiếng la của dân chúng, đến sau đó tìm biện pháp cùng lý do giải quyết, một lần nữa bố trí sắp xếp, lấy lại lòng tin của dân chúng, sau đó chờ đợi thời cơ, một lần nữa thượng vị.
Kỳ thật nếu như dựa theo lẽ thường thì làm theo biện pháp thứ hai cũng không khó giải quyết, cho dù nhất thời bị người lên án, nhưng chỉ cần cẩn thận điều tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện, chiếu cáo khắp thiên hạ, dân chúng sẽ lại vui lòng phục tùng, hơn nữa còn bởi vì hiểu lầm lúc trước mà càng ủng hộ hắn hơn.
Nhưng thử hỏi trong thiên hạ này, có bao nhiêu người có thể buông tha quyền thế trong tay, thử hỏi có mấy người khoác hoàng bào vào người rồi còn có thể cởi ra, lại có bao nhiêu người có thể vô tư không để ý đến núi vàng núi bạc, không, cho dù thời gian dài thêm một hơi bọn họ cũng chờ không được, có lẽ lúc chưa có được, bọn họ có thể ẩn nhẫn mười năm hai mươi năm, nhưng một khi những vật này đã nằm vững trong tay của bọn họ, vô luận làm ra bao nhiêu chuyện giết chóc sai trái, họ cũng sẽ không hối tiếc.
An Nguyệt Hằng cũng là người, hơn nữa còn là một người có dục vọng cực mạnh, cho nên cho dù lý trí biết rõ không nên làm như vậy, nhưng cũng không cách nào nhượng bộ được long ỷ kia.
Trong lúc trầm mặc, đã có thái giám có ánh mắt, cuộn lại tấm thảm đỏ kia, đang tính đưa đi huỷ, nhưng chỉ trong chốc lát, đã có không ít con kiến bò vào trên tay rồi đi vào trong y phục của thái giám, bu đen doạ người.
Không ít người đều dời đi ánh mắt, chỉ cần vừa nhắm mắt, thậm chí đều cảm thấy tê cả da đầu.
Nhưng những thái giám kia làm việc cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã tiếp tục trải lên một tấm thảm đỏ khác, có điều không tinh tế bằng trước đó, hình vẽ phía trên khá đơn giản, mặc dù không được hoa mỹ như trước, nhưng cũng đủ để xứng với hai chữ đại khí, ngược lại cũng không có gì không hợp.
An Nguyệt Hằng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức thấp giọng nói vài câu với thái giám bên cạnh, thái giám kia gật gật đầu, liền bắt đầu dắt cuống họng tuyên: " Tuyên Mộc Tịch Bắc vào điện!"
Ánh mắt An Nguyệt Hằng nhìn chằm chằm vào cuối thảm đỏ, nắm đấm trong tay có chút nắm chặt, cả người thậm chí không khống chế được đứng dậy.
Nhưng làm cho tâm An Nguyệt Hằng thoáng buông xuống chính là, nương theo tiếng nhạc khí một nữ tử thân mặc phượng bào đỏ thẫm xích kim hỗn hợp chậm rãi xuất hiện ở trên mặt thảm đỏ.
Trên thân phượng bào là màu đỏ thẫm cùng kim sắc hỗn hợp mà thành, phía trên có thêu Phi phượng nhiều màu, ống tay áo cùng cổ áo điểm đầy điệp văn kim sắc, đầu đội mũ phượng, gắn đầy trâm châu, một tấm hồng sa từ đỉnh đầu nữ tử rủ xuống, che khuất khuôn mặt nữ tử, nữ tử bước đi nhẹ nhàng, mỗi một bước cũng nhẹ nhàng dừng ở trên thân mọi người.
Phía sau nữ tử đi theo hai hàng cung tỳ, còn có một ma ma, trong tay cung tỳ cầm một lẵng hoa, trong lẵng hoa đều là cánh hoa màu hồng nhạt, nữ tử đi một bước, đều sẽ có cánh hoa rơi xuống đầy trời, có cánh hoa rơi vào trên đầu nữ tử, có cánh hoa rơi vào trên phượng bào, có cánh hoa thì rơi vào trên thảm đỏ, hoa bay đầy trời, phá lệ xinh đẹp.
" Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Mộc Tịch Bắc hiền lương thục đức, đôn hậu dịu dàng ngoan ngoãn, nhân đây sắc phong làm Thục Đức hoàng hậu, khâm thử ~ " Thái giám thu hồi thánh chỉ, liền đi xuống bậc thang nghênh tiếp Hoàng hậu tương lai.
" Thần nữ tiếp chỉ. " Nữ tử mở miệng nói, sau đó một tay được thái giám nâng lên, từng bước một đi lên bậc thang, từng bước một đi về phía An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng nhìn động tác của nữ tử, nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người nữ tử, càng thêm cẩn thận quan sát, dường như đã nhận ra có gì đó không đúng.
Thái giám từng bước một đưa người đến bên người An Nguyệt Hằng, đang muốn mở miệng tuyên bố quá trình phía dưới, lại không ngờ, An Nguyệt Hằng không đợi thái giám mở miệng, đã giơ tay giật khăn đội đầu trên đầu nữ tử xuống dưới.
Cả đại diện lập tức xôn xao, ngay cả An Nguyệt Hằng cũng lảo đảo lui về sau một bước.
Đó là một khuôn mặt sẹo giăng khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, phần lớn đã kết vảy, ngoài vết sẹo, còn có vết tích bị phỏng, vết thương quanh co khúc khuỷu bởi vì không được cứu chữa và xử lý kịp thời, dẫn đến vết thương giống như một con sâu róm bọc mủ, cực kì ghê tởm, mà mấy vết sẹo bị phỏng lại còn sưng đỏ thành từng cục, khuôn mặt lớn chừng bàn tay đã nhìn không ra diện mạo lúc đầu.
Càng thêm doạ người chính là, trên khuôn mặt sẹo này còn trát son phấn rất dày, làm cho vết sẹo xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn càng thêm ghê tởm, trên từng đường sẹo, da thịt trồi ra bên ngoài, mà đôi môi nữ tử, thì bị bôi màu đỏ chói mắt, chợt nhìn, chỉ cảm thấy tựa như ác quỷ đến từ Địa Ngục, mà cả người nữ tử còn bốc lên một mùi hôi thối, giống như cách rất xa, cũng có thể ngửi thấy được.
Phía dưới có không ít đại thần đều buồn nôn, tên thái giám đỡ nàng ta đi lên cũng run rẩy lui về sau, tựa như nữ tử này đã thành căn bệnh truyền nhiễm gì đó, cả đám đều ước gì cách nàng ta thật xa.
" Mộc...Mộc...Mộc Tịch Bắc, làm sao lại biến thành cái dạng này? " Một gã đại thần mở miệng nói.
" Không.. Không biết, nhưng nghĩ lại Vương gia và Mộc Chính Đức đã hận nhau rất lâu, làm sao có thể tuỳ tiện nâng nữ nhi của ông ta lên làm Hoàng hậu chứ? " Một tên đại thần khác quay đầu nói.
An Nguyệt Hằng cau mày nhìn nữ tử có khuôn mặt dữ tợn trước mặt, lạnh lùng hỏi: " Ngươi rốt cuộc là ai!"
Nữ tử kia lại mắt đầy lệ quang, từng bước một tới gần An Nguyệt Hằng, hai tay giơ lên: " Nguyệt Hằng, chàng không nhớ ta sao? Chàng thật sự không nhớ ta sao?"
An Nguyệt Hằng chỉ cảm thấy một mùi gay mũi đánh tới, lập tức cau mày tiếp tục lùi về phía sau mấy bước, muốn né tránh nữ tử kia: " Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vậy mà dám can đảm giả mạo Hoàng hậu của Trẫm! Người đâu còn không mau mang nàng ta xuống chém!"
Thị vệ xung quanh chần chờ một chút, sau khi liếc nhau, vẫn dựa theo phân phó của An Nguyệt Hằng tiến lên bắt lấy nữ tử này.
Nhưng không ngờ, nữ tử không biết lấy sức lực từ đâu tới, đột nhiên giống như phát điên tránh thoát hai tên thị vệ, chạy về phía An Nguyệt Hằng nói: " Nguyệt Hằng, sao chàng lại muốn giết ta, sao chàng lại muốn giết ta chứ! Chàng nhất định là gạt người! Chàng nhất định là gạt người!"
An Nguyệt Hằng một mặt chật vật lui về phía sau, một mặt che cái mũi của mình, quát lớn: " Còn không mau mang kẻ điên này đi!"
Nữ tử kia liều mạng giãy dụa, trên đầu mũ phượng bị rơi xuống đất, đông châu trên mũ cũng văng khắp nơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
" Các ngươi thả ta ra! " Nữ tử diện mạo dữ tợn gào thét với hai tên thị vệ, hai tên thị vệ như gặp phải kinh hãi, nháy mắt liền thả cho nàng ta chạy đi.
Nữ tử kia thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, lập tức vọt tới trước mặt An Nguyệt Hằng, ôm lấy An Nguyệt Hằng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: " Nguyệt Hằng, Nguyệt Hằng, ta rất nhớ chàng."
An Nguyệt Hằng ở trong chớp mắt nữ tử tới gần đột nhiên biết nàng ta là ai, vốn định một chưởng đánh bay nàng ta ra ngoài lại lập tức giằng co ở nơi đó, không, không được, nếu hắn vào giờ phút như thế này động thủ với nàng ta, thì hắn sẽ lần nữa mất đi một hậu viện hữu lực.
Thế là, động tác của An Nguyệt Hằng lập tức giằng co ở nơi đó, mùi hôi thối nồng nặc cùng mùi son phấn trên người nữ tử hỗn hợp cùng một chỗ, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, trong lòng An Nguyệt Hằng nhịn không được run rẩy, một loại dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.
Hôm nay hết thảy đều vượt ra khỏi kế hoạch của hắn, tất cả mọi việc đều giống như đã được dự mưu từ lâu, hoàn toàn là một màn kịch nhằm vào hắn.
An Nguyệt Hằng không đẩy nữ tử kia ra khỏi người mình, trên mặt cố gắng duy trì một loại biểu tình ôn hòa, ở thời điểm mấu chốt cuối cùng, hắn thậm chí nhịn xuống dục vọng buồn nôn, đưa tay vòng lấy người nữ tử.
Một màn này, nghiễm nhiên rơi vào vô số ánh mắt bên dưới sân, hai mắt An Nguyệt Hằng rũ xuống một nửa, lại bất động thanh sắc đánh giá tất cả nữ tử ở trong sân, hắn biết, Mộc Tịch Bắc nhất định đang ở trong những người này, ở trong những người này chờ nhìn trò cười của hắn, nhìn hắn từng bước một tính sai thậm chí đến cuối cùng bị bại trận!
Tâm tư An Nguyệt Hằng nhanh chóng chuyển động, rốt cuộc nàng ta và A Tam làm thế nào trốn được giám thị của mình, rốt cuộc làm thế nào tránh được tai mắt của mình, xem ra trong những người này quả nhiên là có phản đồ, chỉ là rốt cuộc ai là phản đồ, vì sao tất cả bọn họ tiến hành thuận lợi như vậy!
Trong mắt Mộc Tịch Bắc hàm chứa một tia lãnh ý, khóe miệng lại treo một nụ cười, đem biểu tình của An Nguyệt Hằng thu hết vào đáy mắt.
Đúng lúc này, bên hông đột nhiên bị một cánh tay vòng lấy, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, Mộc Tịch Bắc giật mình muốn né tránh, lại phát hiện cánh tay bên hông tựa như thùng sắt, chặt chẽ ôm nàng vào trong ngực, nghe mùi hương nhàn nhạt cùng hơi thở lạnh thấu xương quen thuộc, trong lòng Mộc Tịch Bắc mềm nhũn, cái mũi chua xót, không quay đầu lại, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, cả người liền thả lỏng dựa vào người đứng phía sau.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Kẻ ác người sợ trời không sợ, người hiền người khinh trời chẳng khinh.
Cậu ta cùng mợ ta năm sáu năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, bị xe tải lớn đụng phải, mợ ta chết ngay tại chỗ, cậu ta làm hai ba năm giải phẫu cuối cùng cũng khôi phục. Em họ ta lúc ấy năm sáu tuổi, bắt đầu vào học lớp một, năm ngoái cậu ta một lần nữa lấy về một cô vợ. Thế nhưng cô vợ này là điển hình của con dâu và mẹ kế xấu xa, ngay cả tiền lương của ông ngoại ta cũng muốn chiếm, cũng mặc kệ bà ngoại cùng ông ngoại ta đang bị bệnh tim, cãi nhau với cậu ta bắt đi ầm ỹ với họ, đối với em họ ta lại càng không cần phải nói. Ta nhìn rất khó chịu, ta chỉ là muốn nói, làm người có thể tính kế, có thể chơi thủ đoạn, có thể có tâm kế, nhưng tóm lại cũng phải giữ lại một chút thiện tâm, nếu không kiểu gì cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích, khó mà sống yên, một người phụ nữ có được một trái tim thiện lương nói chung sẽ rất xinh đẹp.