Trong thư phòng
Ân Cửu Dạ ngồi ở trên chủ vị, trong phòng áp khí trầm thấp, lấy Sơ Nhất cầm đầu mấy người đều đứng ở phía dưới, mặt nạ thuần một màu nhìn không thấy biểu tình.
Sơ Nhất liếc nhìn Ân Cửu Dạ, thấy mắt hắn đóng băng, mở miệng nói: " Thánh nữ Đông Du vô cùng thần bí, có điều căn cứ tin tức tuyến nhân truyền đến, Thánh nữ được tìm về hơn một năm trước chính là Mộc Tịch Hàm, ngày đó chủ tử ném nàng ta cho những tên khất cái kia, bây giờ những tên khất cái kia toàn bộ đều đã mất tích!"
Thấy Ân Cửu Dạ không mở miệng, Sơ Nhất tiếp tục nói:
" Theo căn cứ phỏng đoán sau khi chủ tử rời đi, Mộc Tịch Hàm đã được người cứu, mà Mộc Chính Đức từng nói Mộc Tịch Hàm cũng không phải con ruột của hắn, mà là do mẫu thân Mộc Tịch Bắc nhặt được, cho nên phỏng đoán biết được thân phận thật sự của Mộc Tịch Hàm là Thánh nữ Đông Du."
Sắc mặt của Ân Cửu Dạ tái nhợt âm u, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, nếu như lúc ấy hắn không giao Mộc Tịch Hàm cho mấy tên khất cái kia, mà là trực tiếp giết chết, như vậy có lẽ hôm nay Bắc Bắc cũng sẽ không phải chịu những nỗi khổ này.
Có điều quả thực không ngờ, Mộc Tịch Hàm lại có thân phận này, Đông Du không lớn, có thể nói là nước nhỏ nhất trong bốn nước lớn này, nhưng Đông Du lại có thể nói là một nơi thần bí khó lường, nơi đó không có Hoàng đế và Hoàng hậu, cũng không có đại thần, địa vị cao nhất chính là Thánh nữ, nếu như Thánh nữ lấy chồng, nam nhân cũng là Thánh Vương, tiếp đó chính là một ít trưởng lão quản lý mỗi công việc khác nhau.
Ở Đông Du đa số là cây cối, dân chúng tụ tập hình thành thôn xóm, độc trùng mãnh thú trải rộng, nhưng dân chúng lại tập mãi thành thói quen, hơn nữa người dân Đông Du rất có tín ngưỡng, thờ phụng Thánh nữ, thậm chí cũng có người thờ phụng suốt đời, luôn được giáo huấn có thể vì Thánh nữ mà chết, đồng thời người Đông Du cũng rất
bài ngoại, giống như một bộ tộc thần bí.
(
Bài ngoại
là sợ hãi hoặc không tin tưởng những người thuộc chủng tộc, sắc tộc, dân tộc khác với mình)
Cũng chính bởi vì Đông Du rất ít chủ động khiêu khích tranh chấp, lại chứa nhiều loại bí thuật, cho nên dù Đông Du không có binh sĩ cường hãn cùng trang bị hoàn mỹ, nhưng vẫn vững vàng trở thành một trong tứ quốc.
Nếu như Mộc Tịch Hàm thật sự trở thành Thánh nữ Đông Du, như vậy cũng khó trách trong tay An Nguyệt Hằng lại có hai con cổ này.
" Chủ tử, Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung đã được mang đến. " Sơ Nhất lại mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng ma sát ngọc bội bên hông, mở miệng nói: " Dẫn tới."
Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung bị bịt mắt mang lên, sau khi quỳ xuống mặt đất, Sơ Nhị mới cởi bịt mắt màu đen cho hai người.
Vẻ mặt hai người đều không tốt, dường như bị kinh hãi không nhỏ.
" Làm phiền Thanh Quốc công chúa đi chuyến này, thật sự là làm Bản điện hạ rất băn khoăn. " Ân Cửu Dạ âm trầm mở miệng.
Thanh Quốc công chúa cố gắng làm bản thân trấn định, ngước mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt, so với trước khi xuất chiến, dường như hắn trở nên càng đáng sợ hơn, sắc mặt âm trầm, đôi môi lạnh bạc còn có cặp mắt nhuốm máu kia, không khỏi làm lòng bà hơi hồi hộp một chút.
" Thì ra là Thái tử điện hạ, được Thái tử điện hạ cho mời, thật sự là vinh hạnh lớn lao. " Thanh Quốc công chúa quả nhiên vẫn ổn trọng thể hiện đủ uy nghi của công chúa một nước.
" Ha ha. " Ân Cửu Dạ chỉ nhìn xuống hai người ở dưới, cười lạnh thành tiếng.
Mộc Hải Dung không dám nhìn thẳng mặt Ân Cửu Dạ, vị Thái tử này đẹp thì đẹp thật, nhưng nàng luôn cảm thấy quỷ dị nói không nên lời, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng hắn.
Ân Cửu Dạ không mở miệng, Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn thấy hai bên đứng hai hàng thị vệ mặt quỷ, lại nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, Mộc Hải Dung có cảm giác nơi này chính là Địa Ngục, mà nam nhân ngồi ở thượng thủ chính là Diêm Vương.
Trong thư phòng không đốt lò sưởi, cho nên có chút âm lãnh, sau khi Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung quỳ trên mặt đất hơn nửa canh giờ, liền cảm thấy rất lạnh rất khó chịu, hàn khí xâm nhập qua đầu gối làm cả người run lên lợi hại, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Ân Cửu Dạ lại rất thoải mái, nằm ở trên giường êm, trên người phủ kín một lớp thảm nhung, vạt áo mở rộng, xa hoa mà tuyệt mỹ.
Sơ Nhất bưng lên một cái bình, miệng bình hơi nhỏ, bụng lại rất lớn.
Sơ Nhất rút cái nút trên bình, sau đó đặt cái bình trước mặt Mộc Hải Dung và Thanh Quốc công chúa.
Hai người nhìn thấy lập tức ngồi liệt trên mặt đất, nôn ra một trận.
Lúc này Ân Cửu Dạ mới lên tiếng: " Cơ hội chỉ có một lần, chuyện liên quan đến sinh tử cổ nói ra rõ ràng, lưu các ngươi một mạng, nếu không các ngươi sẽ thực bất hạnh ngã xuống tại phủ Thái tử này."
Thì ra trong cái bình kia đều là bọ cạp, rết, còn có rắn cùng côn trùng không biết tên, đủ sắc đủ loại tản ra sắc thái vô cùng xinh đẹp, bò loạn bên trong, khiến cho người ta vừa thấy đã cảm thấy tê cả da đầu.
Thanh Quốc công chúa dù sao vẫn từng trải nhiều hơn, dẫn đầu trấn định lại, mà Mộc Hải Dung thì lại bị dọa khóc lên, dựa sát vào Thanh Quốc công chúa.
" Ta không rõ Thái tử điện hạ đang nói cái gì? Ta thân là Thanh Quốc công chúa, đến Tây La hòa thân, Thanh Quốc ta mặc dù không phải đại quốc, nhưng cũng không chấp nhận để các ngươi tùy ý ức hiếp, giờ Thái tử điện hạ làm vậy là ý gì? " Thanh Quốc công chúa trầm giọng mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ cười nói: " Vậy bà muốn thế nào đây?"
Thanh Quốc công chúa nhất thời nghẹn lời, bà muốn Ân Cửu Dạ thả bọn họ trở về, nhưng nhìn tình thế trước mắt liền biết là không có khả năng, vì thế đành phải nói:
" Thái tử điện hạ chẳng lẽ không sợ gây ra chiến tranh sao? Phải biết rằng, nếu như ta xảy ra chuyện, Thanh Quốc sẽ không ngồi yên không hỏi đến, mà Tây La bây giờ vừa mới trải qua nội loạn cùng chiến tranh, chẳng lẽ Thái tử điện hạ không sợ giang sơn lần nữa rung chuyển sao?"
Ân Cửu Dạ cười lạnh nói: " Ta thật ra không ngại cho Thanh Quốc các ngươi đổi chủ, hay là, ngươi hi vọng trông thấy thiết kỵ Tây La san bằng Thanh Quốc, giang sơn rung chuyển? Giang sơn rung chuyển thì có liên can gì đến ta, ta chỉ biết là, nếu ngươi không cho ta thứ ta muốn, thì nhất định phải trả giá đắt."
Ân Cửu Dạ vừa dứt lời, Sơ Nhất lập tức cầm lấy tay Mộc Hải Dung nhét vào trong cái bình kia.
" A! "
Trong phòng lập tức truyền đến tiếng hét bén nhọn của Mộc Hải Dung, chỉ là Mộc Hải Dung còn chưa kịp hét to, thì đã bị Sơ Nhất chặn miệng.
Nếu làm Mộc Tịch Bắc tỉnh giấc, chịu khổ vẫn là bọn hắn thôi.
Mộc Hải Dung không phát ra được thanh âm nào nữa, lại nức nở vặn vẹo không ngừng, nước mắt trong mắt chảy không ngừng, liều mạng muốn tránh thoát.
Mộc Hải Dung chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo ẩm ướt đang bò lên mu bàn tay của nàng, xúc cảm trơn trượt ẩm ướt cứ ngho nghoe, sau đó một cái kìm thật mạnh chiếm hữu tay nàng, dường như nàng có thể cảm nhận được máu tươi sền sệt đang trào ra, nhanh chóng hấp dẫn những con khác bò lên tay của nàng, bắt đầu gặm cắn.
Mộc Hải Dung sắc mặt trắng bệch doạ người, hai mắt trừng to, tất cả đều là hoảng sợ, nhìn về phía Thanh Quốc công chúa nức nở, đau khổ cầu xin.
Thanh Quốc công chúa nhất thời do dự, Ân Cửu Dạ lại vỗ tay: " Bốp bốp bốp!"
" Không hổ là Thanh Quốc công chúa, quả nhiên đủ hung ác, xem ra ngươi nhất định là hận thấu nữ nhi Mộc Hải Dung này rồi. " Ân Cửu Dạ mở miệng nói.
Mộc Hải Dung thanh âm không rõ hô: " Mẹ! Cứu con, cứu con!"
Thanh Quốc công chúa có thể tưởng tượng ra trong bình phát sinh cái gì, trong lúc nhất thời do dự không thôi.
Ân Cửu Dạ lại mở miệng: " Ta biết ngươi hận Mộc Chính Đức, ngươi tìm Mộc Chính Đức báo thù không liên quan gì đến ta, nhưng ngươi tìm tới trên đầu Mộc Tịch Bắc thì ta không thể ngồi yên không hỏi đến."
Trong lòng Thanh Quốc công chúa đang đấu tranh tư tưởng, mặc dù người bà hận chính là Mộc Chính Đức, có điều cũng chính bởi vì mẫu thân Mộc Tịch Bắc mà bà mới có bi thảm hôm nay, mà bây giờ nhìn từ góc độ lo lắng của Mộc Chính Đức dành cho Mộc Tịch Bắc, Thanh Quốc công chúa biết nếu như Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện gì, như vậy Mộc Chính Đức nhất định sẽ bị đả kích thật lớn.
Nhưng nhìn đứa con bồi bên cạnh mình hơn mười năm, đứa con mình tỉ mỉ bảo hộ chiếu cố hơn mười năm, bà lại không nhẫn tâm, mặc dù trong miệng bà nói hận nó là con hoang, chán ghét nó, nhưng hơn mười năm toàn tâm đối đãi, lại khiến lòng bà bắt đầu đau nhức.
Sơ Nhất thấy vậy, rút tay Mộc Hải Dung ra, trên cánh tay Mộc Hải Dung dính không ít độc vật, chỉ là ngón tay nguyên vẹn giờ đã hiện ra bạch cốt lành lạnh.
Nếu không phải Sơ Nhất giữ chặt, thì e rằng Mộc Hải Dung đã phát điên nhảy loạn lên rồi.
Thanh Quốc công chúa muốn xem xét cánh tay Mộc Hải Dung, lại bị người ngăn lại.
" Lúc trước An Nguyệt Hằng vì muốn khống chế Mộc Tịch Bắc, liền sớm kêu ta thông qua quan hệ của Thanh Quốc lấy tới mấy con cổ này, chỉ không ngờ, Thánh nữ Đông Du vậy mà phái người chủ động tìm tới ta, chủ động đưa ra sinh tử cổ, không hỏi thù lao. " Thanh Quốc công chúa cuối cùng mở miệng nói.
" Sau đó Mộc Tịch Bắc biết chuyện cổ trùng, liền bắt đầu phái người điều tra, mà Thánh nữ Đông Du hình như đã dự liệu trước, nên liền đặt bố trí ở Tây La, hai người Đông Du mà Mộc Tịch Bắc tra được, đều là Thánh nữ Đông Du sớm an bài sẵn, một người trong đó đưa ra giải dược, chỉ là Mộc Tịch Bắc không tin."
" Giải dược là gì? " Ân Cửu Dạ lạnh lùng hỏi.
Thanh Quốc công chúa chần chờ một chút rồi mở miệng nói: " Không có giải dược, cái gọi là giải dược chẳng qua là một âm mưu khác, người kia nói chỉ cần hạ tiếp một đôi sinh tử cổ, hai con cổ trùng ở trong cơ thể sẽ tranh đấu với nhau, chỉ cần con hạ sau thắng, thì có thể sống sót, mà trên thực tế thì đôi cổ này là cách tình cổ, người kia hình như đã đoán được nếu như Mộc Tịch Bắc hạ cổ này thì rất có khả năng sẽ hạ ở trên người của ngươi."
Ân Cửu Dạ híp lại hai mắt, cách tình cổ?
Nghe nói cách tình cổ có thể khiến hai người đang yêu nhau trở mặt thành thù, tra tấn lẫn nhau, mặc dù nói ở Tây La này có rất ít người băn khoăn không biết cổ trùng này thật sự có tác dụng lớn như vậy không, nhưng theo ghi chép trên sách sử, thì cổ trùng Đông Du được truyền rất kỳ thần.
Thanh Quốc công chúa không nói tiếp, điều bà biết cũng chỉ có nhiêu đó thôi, lúc trước trợ giúp An Nguyệt Hằng, là vì muốn đối phó Mộc Chính Đức, sau đó đáp ứng trợ giúp Thánh nữ Đông Du, là vì muốn đối phó Mộc Tịch Bắc, cho nên bà cũng không tra đến cùng những người này có quan hệ gì, chỉ hi vọng đạt thành mục đích của mình là được rồi.
Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Hải Dung đã té xỉu và Thanh Quốc công chúa sắc mặt khó coi, không biết đang nghĩ gì, chỉ cho người mang đến địa lao, làm bạn với An Nguyệt Hằng.
Những người này, hiện giờ một người hắn cũng không giết, nếu như cuối cùng Mộc Tịch Bắc không sao, hắn sẽ cho bọn họ một cái chết thống khoái, còn nếu Mộc Tịch Bắc chết, thì hắn nhất định phải lột da, rút gân, róc xương của bọn họ ra!
Lúc Mộc Hải Dung bị kéo ra ngoài, lại bị kẹt ở ngưỡng cửa, bởi vì xóc nảy quá mạnh, nên lập tức tỉnh lại.
Thấy Thanh Quốc công chúa mặt xám như tro, nhịn không được nói khẽ: " Mẹ, vì sao không gọi ám vệ của Thanh Quốc chúng ta đến giúp đỡ? Có lẽ có thể chạy thoát cũng không chừng?"
Sơ Nhị kéo nàng ta mặt không biểu tình, Sơ Nhất lại cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng.
Thanh Quốc công chúa trợn mắt nhìn Mộc Hải Dung, trong thanh âm mang theo tia thê lương nói: " Làm gì còn ám vệ nữa, đều đã thành vong hồn dưới đao rồi, huống hồ trốn có thể trốn tới đâu đây, trốn ra Phủ thái tử, nơi này vẫn là Tây La, vẫn như cũ là thiên hạ của hắn, trốn về Thanh Quốc, hắn sẽ đi diệt Thanh Quốc, nào còn đường lui gì nữa."
Kỳ thật đúng như Mộc Tịch Bắc suy nghĩ, Thanh Quốc công chúa nhiều nhất chỉ là người trung gian, trong tay căn bản không có giải dược, nếu đã có người chuyên môn hạ cổ tới đối phó nàng, thì làm sao có thể tuỳ tiện đem giải dược này giao cho Thanh Quốc công chúa?
Huống chi, trên sách cổ có ghi lại, sinh tử cổ này một khi hai con cổ đều còn sống, thì còn có biện pháp có thể giải, nhưng nếu một trong hai con chết đi, thì căn bản không thể giải.
Ân Cửu Dạ lạnh mặt, trong tay Thanh Quốc công chúa cũng không có biện pháp giải cổ, vậy Bắc Bắc của hắn...
Sau khi Sơ Nhất và Sơ Nhị trở lại, trong thư phòng ước chừng có hơn hai mươi người mặt quỷ.
Ân Cửu Dạ sắc mặt tối đen, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
" Nói với Mộc Tịch Hàm, ta muốn gặp nàng ta. " Ân Cửu Dạ lạnh lùng mở miệng.
Sơ Nhất gật đầu, cũng không lập tức rời đi.
Ân Cửu Dạ ngước mắt quét mắt hơn hai mươi người đang đứng ở trong phòng, âm trầm mở miệng nói: " Nếu nàng chết, ta muốn toàn bộ người trong thiên hạ chôn cùng với nàng!"
Những người kia vẫn không mở miệng, Ân Cửu Dạ làm cái gì, bọn hắn tự nhiên làm theo.
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, tất cả đều rời đi, trong thư phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ một thân một mình ngốc ở trong thư phòng hồi lâu, cả gian phòng không có một cây nến thắp sáng, tối đen áp lực, Ân Cửu Dạ ngồi ở trước bàn sách, ngồi rất lâu, cho đến khi sắc trời bắt đầu sáng lên.
Lúc Ân Cửu Dạ trở lại trong phòng, Mộc Tịch Bắc vẫn đang ngủ say, dường như bởi vì lò sưởi trong phòng cháy rất mạnh, nên sắc mặt vẫn luôn tái nhợt của Mộc Tịch Bắc có chút ửng hồng, bờ môi phấn nộn cũng biến thành tiên diễm, trên mặt còn có dấu vết bị hôn cắn.
Ân Cửu Dạ hôn gương mặt Mộc Tịch Bắc, an tĩnh ngồi ở một bên nhìn nàng.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, đồ ăn sáng đã được đưa lên, Ân Cửu Dạ giúp Mộc Tịch Bắc rửa ráy sạch sẽ, trực tiếp không để ý đến xích sắt trên tay nàng, dường như không có dự định lấy xuống.
Mộc Tịch Bắc hình như tức giận chuyện hôm qua, mỗi lần nhớ tới, bên tai lại đỏ lên, liền không thèm để ý đến Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ đối với việc Mộc Tịch Bắc làm mặt lạnh cũng không thèm để ý, chỉ ghé vào bên tai nàng mở miệng nói: " Chẳng lẽ vi phu không cho nàng ăn no, bằng không sao lại rầu rĩ không vui như vậy."
Mộc Tịch Bắc quay đầu căm tức nhìn Ân Cửu Dạ, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.
Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc ngồi lên đùi của mình, một bên đút nàng ăn cơm, một bên mở miệng nói: " Cũng không biết tối hôm qua là ai hét..."
Mộc Tịch Bắc lập tức duỗi tay bịt miệng Ân Cửu Dạ, sao trước kia nàng không phát hiện nam nhân này lại đáng ghét như vậy nhỉ.
Ai ngờ Ân Cửu Dạ lại há miệng, ngậm lấy ngón tay Mộc Tịch Bắc vào trong miệng.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc lại lập tức đỏ lên, muốn rút ra, nam nhân lại không hé miệng.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc không còn tái nhợt như mấy ngày trước đây, tâm tình không tự chủ tốt lên rất nhiều.
Mộc Tịch Bắc vẫn ăn không nhiều, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, vậy mà gầy đi không ít.
Ân Cửu Dạ cũng không miễn cưỡng, món nàng ăn hơn hai lần liền để lại, còn không hề động qua liền đổi đi.
Sau khi ăn sáng xong, Ân Cửu Dạ cũng không tính rời đi, mà lẳng lặng bồi bên cạnh Mộc Tịch Bắc, ai cũng không đề cập đến chuyện sinh tử cổ.
Ân Cửu Dạ cũng không để ý tới chính sự, chỉ quanh quẩn bên cạnh Mộc Tịch Bắc.
Hai người không biết đang nói gì, ngoài cửa liền có người gõ cửa: " Thái tử điện hạ, kiểu dáng của kiệu hoa và đồ trang sức đã đưa tới."
" Vào đi. " Ân Cửu Dạ mắt lạnh băng.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên đùi hắn quay đầu nhìn chăm chú sườn mặt cương nghị của nam nhân, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Người tới ôm một chồng giấy thật dày đi vào, Mộc Tịch Bắc chỉ vừa nhìn, liền biết, không sợ mình không có việc làm rồi.
Hai mươi tờ trước mặt đều là hình vẽ cổ kiệu sử dụng lúc mình gả đi, phong cách khác nhau, nhưng đều là quý hiếm khó gặp.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào xấp giấy trong tay nam nhân, tờ trên cùng là một cỗ kiệu có đỉnh đỏ như lửa, phải sáu mươi bốn người nâng, phía trên treo rèm châu nhiều màu, trên mặt thêu Phượng Hoàng kim sắc.
Tờ thứ hai là một cỗ kiệu một trăm hai mươi tám người nâng, Ân Cửu Dạ nhận thấy số người nâng cỗ kiệu này vậy mà nhiều hơn gấp đôi so với cỗ kiệu trước, lại thấy Mộc Tịch Bắc đối với tờ thứ nhất không có tình cảm gì, liền trực tiếp vứt tờ thứ nhất xuống mặt đất.
Cỗ thứ hai cũng là một cỗ màu đỏ chót, màn kiệu rất tinh xảo, phía trên sắc màu rực rỡ, ánh sáng diễm lệ, phủ kín ngân tuyến tơ vàng thiên ti vạn lũ, điểm đầy hạt châu nhiều màu, phía trên có hai con Thải Phượng đang chơi đùa.
Hai người lật xem rất nhiều, mà Ân Cửu Dạ lại trực tiếp vứt hết tất cả những cỗ kiệu có sáu mươi bốn người nâng, cũng không để ý tới một hình vẽ này phải hao phí bao nhiêu tâm huyết của người khác.
Cuối cùng Mộc Tịch Bắc chọn một cỗ kiệu có đỉnh màu đỏ chót, cỗ kiệu này không bằng mấy cỗ hỉ khí (không khí vui mừng) trước đó, lấy màu đỏ làm nền, phía trên dùng màu lam cùng kim tuyến giao thoa thành Phượng Hoàng, trên mặt điểm xuyết mấy ngàn hạt trân châu màu trắng, ghép lại thành một đóa hoa màu trắng xanh, bởi vì màu trắng xanh nhìn có vẻ tĩnh lặng rất nhiều, trong lúc vô hình lại tạo nên một loại điệu thấp xa hoa.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tạ ơn các bảo bối ủng hộ, ta rất cảm động, cám ơn các ngươi.
Ta hiện đang ở Thượng Hải, chờ ta về nhà, ta nhất định phải mạnh mẽ lên, xứng đáng với sự ủng hộ của các ngươi! Các ngươi khiến cho ta cảm thấy ta cố gắng đều là đáng giá, thương các ngươi không giải thích!╭(╯3╰)╮