" Có một chuyện không biết ngươi có nguyện ý hỗ trợ hay không. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Ngân Bình nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn Thanh Từ cũng toàn thân áo đen bên cạnh, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Mộc Tịch Bắc lại nói: " Chuyện lần này xong xuôi, khoản nợ mà ngươi bán đứng Tịch Tình và Thanh Từ ta sẽ không truy cứu nữa."
Ngân Bình sững sờ, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ trong ánh mắt mang theo kinh ngạc, muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng, chỉ là gật gật đầu.
" Trong tay An Nguyệt Hằng có một mạng lưới lớn, đều là những người đi theo hắn, có vài phần danh sách, ngươi đi tra cho ta vị trí của những người này. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Trong tay An Nguyệt Hằng xác thực có một phần danh sách chi tiết, trong đó bao gồm minh tuyến hoặc là ám tuyến của hắn ở trong triều, chỉ có điều cực kì bí ẩn, năm đó Tịch Tình cũng không biết, nếu không phải một lần vô ý xâm nhập thư phòng, đúng lúc nhìn thấy, nàng cũng không biết sẽ có một phần danh sách như thế.
Nhưng nếu để Ngân Bình trộm ra, thật sự là dễ dàng đánh rắn động cỏ.
Ngân Bình nhẹ gật đầu, Mộc Tịch Bắc không nói gì thêm, nhưng trong lòng thì đã có dự định, đợi đến khi lấy được phần danh sách này, sự tình sẽ tiếp tục đẩy về phía trước một bước.
Ngân Bình nhìn Mộc Tịch Bắc, dường như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thanh Từ đi theo sau lưng Ngân Bình, tiễn nàng ta một đoạn, nhưng cũng không có biểu tình gì.
Ngân Bình quay đầu nhìn Thanh Từ, muốn nói lại thôi, Thanh Từ không để ý đến người đã từng đẩy nàng vào biển lửa trước mặt, so với Bạch Lộ hai năm qua bình an vô sự, nàng càng quan tâm Bạch Lộ hơn, cho nên cho dù biết rõ Ngân Bình muốn hỏi cái gì, nhưng nàng cũng không mở miệng.
Tiểu thư đã từng nói, không cầu có người sẽ vĩnh viễn chân thành, chỉ cầu không phản bội.
Ngân Bình quay đầu nhìn thân ảnh Thanh Từ không chút do dự rời đi, hai mắt cảm thấy chua xót, mới chớp mắt vừa rồi, nàng đột nhiên cảm thấy Ngũ tiểu thư Tướng phủ chính là Tịch Tình, lúc đầu ý nghĩ thế này nàng cảm thấy không có khả năng, nhưng nàng lại nhớ lại Thanh Từ rõ ràng đã từng nói với nàng, Tịch Tình vẫn chưa chết.
Nhưng nếu như chưa chết, vì sao nàng lại chưa từng gặp qua, cho nên chớp mắt vừa rồi, nàng bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác này, mặc dù Mộc Tịch Bắc dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí hoàn toàn trái ngược với Tịch Tình, nhưng nàng tổng hợp lại từng màn Mộc Tịch Bắc nói chuyện với chính mình, từng màn giao nhiệm vụ đều giống như đã từng quen biết.
Cho nên, nàng muốn hỏi, Mộc Tịch Bắc có phải chính là Tịch Tình hay không?
Mộc Tịch Bắc đứng dậy mở miệng nói với Thanh Từ: " Yểm hộ ta tiến vào Vương phủ."
Thanh Từ gật gật đầu, hai người liền trốn khỏi khách điếm, đi thẳng đến Nhiếp Chính Vương phủ.
Bóng đêm tịch liêu, đen nhánh giống như bị hắt mực nước, tối đen mà thần bí, từng đốm sáng lấp lóe, trong oi bức ngẫu nhiên có gió thổi qua, trong không khí xen lẫn hơi lạnh nhàn nhạt.
Mộc Tịch Bắc lựa chọn một bờ tường sau hậu viện Vương phủ, trước khi đến nàng đã cẩn thận nhớ lại bố trí trong Vương phủ, sắp xếp một con đường thuận lợi cho bản thân, mặc dù nói là thuận lợi, nhưng phải dưới tình huống không có bất ngờ gì xảy ra, nếu không sẽ rất khó đối phó.
Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ cũng không lo lắm, bởi vì hai người cũng từng là một trong số những người này, đối với các loại thủ thế cùng ám hiệu của những người này đều rất rõ ràng, nên cũng không sợ không thoát thân được.
Vượt qua tường vây, vẫn là cách bố trí như trong trí nhớ, dưới chân giẫm lên bùn đất tơi xốp, Mộc Tịch Bắc khom người nhanh chóng lướt qua, còn Thanh Từ thì cẩn thận theo ở phía sau.
Trong bóng đêm xuyên qua một khu rừng trúc, rồi sau đó lại qua một tòa nhà thủy tạ, mới tới nơi dễ dàng nhất trên con đường này.
Mộc Tịch Bắc thả nhẹ bước chân, quay đầu nhìn mắt Thanh Từ, Thanh Từ gật gật đầu.
Mà Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên tăng nhanh động tác, bởi vì không có nội lực, cho nên rất nhanh đã bị người phát hiện.
Ở một khúc cua, Mộc Tịch Bắc lặng yên ẩn thân, Thanh Từ lại đột nhiên thay thế động tác của Mộc Tịch Bắc, hắc y nhân trong bóng tối liền theo sát bước chân Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc liền nhân cơ hội rẽ sang một phương hướng khác.
Bởi vì lộ tuyến quen thuộc, lại có Thanh Từ hỗ trợ hấp dẫn hắc y nhân rời đi, cho nên đoạn đường này Mộc Tịch Bắc có thể xem như thuận lợi.
Bước chân Mộc Tịch Bắc dừng lại trước một sân viện không phồn hoa lắm, lại có chút cổ quái, trong sân viện trang hoàng không được tốt lắm, chiếm diện tích lại cực lớn, cũng khá tùy tiện, không có người nào, mơ hồ để lộ ra một cỗ xa cách cùng hơi thở tử vong.
Mộc Tịch Bắc lặng lẽ lẻn vào trong viện, trên mặt đất trong viện cỏ dại mọc um tùm, ngẫu nhiên có bàn đá cùng cái ghế cũng ngã trái ngã phải, lộn xộn cực kì, trên mặt đất mơ hồ có thể thấy được có một ít vết máu đỏ thắm dính trên đó, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy hai khúc xương trắng.
Ngẩng đầu nhìn lại, trong phòng đèn không sáng, nhưng không có nghĩa là trong phòng không có ai, A Tam người này lãnh huyết cổ quái, ai cũng không biết hắn vì sao lại bán mạng cho An Nguyệt Hằng, chỉ biết là mười mấy năm qua, hắn cực kì trung thành với An Nguyệt Hằng.
Mộc Tịch Bắc nắm chặt dao găm trong tay, sau khi đánh giá chung quanh một phen, liền lặng yên đẩy cửa phòng ra, sau đó ngay chớp mắt cửa phòng đóng lại.
Một cỗ sát khí sắc bén đánh tới, một đôi tay to thô ráp như vỏ cây già nua bóp chặt lấy yết hầu Mộc Tịch Bắc, trong nháy mắt sắc mặt Mộc Tịch Bắc đỏ lên, nhưng cũng sớm có phòng bị, dao găm trong tay cũng đã đưa ra ngoài, chỉ thẳng trái tim A Tam.
Một tay khác của A Tam nhanh chóng bắt lấy chủy thủ, sau khi giành lại, buông lỏng ra bàn tay đang bóp lấy cổ Mộc Tịch Bắc, mà lại gác chủy thủ vào trên cổ nàng.
Lưỡi dao lạnh thấu xương chiết xạ ra ánh trăng, A Tam nhìn thẳng vào hai mắt Mộc Tịch Bắc, cũng đồng thời dừng lại.
Mộc Tịch Bắc một tay nắm chặt chủy thủ trên cổ, cũng không để ý máu tươi đã chảy ra, trên tay khác lại xuất hiện một cái chủy thủ, đồng dạng gác ở trên cổ A Tam.
A Tam nhìn dáng vẻ Mộc Tịch Bắc, bỗng nhiên nở nụ cười, cũng không để ý tới chủy thủ trên cổ, mở miệng nói: " Ngươi như vậy nhiều nhất chỉ có thể đồng quy vu tận."
Máu tươi trên tay Mộc Tịch Bắc tách tách nhỏ xuống ngực, ở trên y phục dạ hành màu đen nở rộ từng đoá từng đoá hoa hồng đỏ như lửa.
" A Tam, đã lâu không gặp. " Mộc Tịch Bắc trầm giọng mở miệng.
Cả người A Tam như bị sét đánh, lập tức liền sững sờ tại nơi đó, Mộc Tịch Bắc buông ra chủy thủ gác ở trên cổ hắn, A Tam đồng dạng cũng buông ra hai tay áp chế Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc lướt qua A Tam, đi vào bên trong, không để ý đến vết thương trong lòng bàn tay.
A Tam nhìn thấy chủy thủ nhỏ máu, hai mắt lóe ra lợi quang, lè lưỡi liếm vết máu trên chủy thủ.
A Tam không có xoay người, Mộc Tịch Bắc cũng không nói gì.
Hai người cứ như vậy lặng im một hồi, cho đến khi Mộc Tịch Bắc nhìn thấy trên một bức tường trong phòng trong, treo không ít thư hoạ, nhưng trong lòng thì lại đau nhức, lần nữa mở miệng nói: " Thật không ngờ mấy thứ đồ ta không tìm thấy đúng là ở chỗ ngươi."
A Tam nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng nhu hòa mấy phần, thì ra nàng thật sự không chết.
" Đã lâu không gặp. " A Tam trầm giọng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhìn thư hoạ trên tường, có bức lúc mình còn rất nhỏ, khi đó chữ viết của mình còn có chút vặn vẹo, không có khí thế gì, càng về sau dần dần có cường độ, lại đến về sau, biết thu liễm khí thế của mình, lại đến cuối cùng, cuối cùng thành nhất thể.
" Người của ta đâu? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
A Tam đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, kéo khăn che mặt trên mặt nàng xuống, một tay nâng lên chiếc cằm thon của nàng, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt lạ lẫm đến cực điểm trước mặt.
Mộc Tịch Bắc chỉ lẳng lặng đối diện với cặp mắt kia, chạm đến vết sẹo uốn lượn trên mặt hắn, không có mở miệng.
" Là ngươi."
" Người đâu."
" Còn chưa chết. "
Mộc Tịch Bắc dần dần an tâm, phải, hôm nay cỗ thi thể ở hẻm nhỏ đó không phải là Bạch Lộ, ban đầu nàng cũng tưởng là Bạch Lộ thật, thế nhưng lúc Thanh Từ nhắc nhở mình trên tay Bạch Lộ có một khối huyết ngọc, nàng lại phát hiện tay của nữ tử kia trắng nõn hơn xa so với Bạch Lộ.
Bạch Lộ bởi vì trường kỳ luyện kiếm, nên trên tay sớm đã mài ra vết chai thật dày, tuyệt sẽ không trơn nhẵn như vậy, hơn nữa nếu như là An Nguyệt Hằng phái người đến giết Bạch Lộ, nhất định không đơn thuần chỉ là muốn giết chết Bạch Lộ, cho nên nhất định còn có mục đích khác.
Cứ như vậy, Mộc Tịch Bắc liền chắc chắn người kia không phải Bạch Lộ, nhưng lại không thể cam đoan Bạch Lộ rơi vào trong tay A Tam liệu còn sống hay không, cho nên mới phải đến tối đi thăm dò A Tam.
" Người ở đâu? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Nhưng A Tam không có mở miệng, một đôi mắt giống như sài lang nguy hiểm nhất trong rừng sâu, nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, cuối cùng lại nở nụ cười.
" Ngươi thay đổi. " A Tam nói.
Mộc Tịch Bắc cau lại lông mày, cho rằng hắn nói chính là mình trở nên mềm lòng, không còn tàn nhẫn như trước kia, nhưng A Tam lại tiếp tục nói: " Xinh đẹp hơn."
Mộc Tịch Bắc sững sờ rủ xuống con ngươi lần nữa nói: " Người ở đâu?"
A Tam dường như biết được suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không biết, ở trong lòng A Tam nàng tuy rằng đủ hung ác đủ ác độc thậm chí đủ tàn nhẫn, nhưng xưa nay không phải là người vô tình, mặc dù bạc tình bạc nghĩa, lại không phải vô nghĩa.
A Tam không nhanh không chậm trả lời: " Trong tay của ta."
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục truy vấn, trào phúng cười một tiếng: " Người còn sống? Đây cũng không phải phong cách của ngươi."
" An Nguyệt Hằng muốn giữ lại ngày sau có thể uy hiếp ngươi. " A Tam dời đi ánh mắt, xoay người đứng ở bên giường, thân ảnh và bóng đêm hòa làm một thể.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng A Tam, không tiếp tục mở miệng.
Mà A Tam lại mở miệng nói: " Nói cho ta biết chuyện hai năm trước, người sẽ đưa cho ngươi."
Mộc Tịch Bắc trầm mặc chỉ chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: " Hai năm trước ta nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng lưỡng tình tương duyệt, biết được mình cũng không phải là người mà An Nguyệt Hằng yêu, dự định buông tay rời đi, nhưng lúc rời đi, lại bị Ngân Bình bán đứng, ở ngoài cửa thành bị An Nguyệt Hằng liên thủ với Tề gia bao vây diệt trừ, vạn tiễn xuyên tâm."
Trong lòng A Tam đau xót, từ đầu đến cuối không có xoay người, cũng không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc lẳng lặng nhìn bóng lưng của A Tam.
Im lặng nửa ngày, trong phòng không hề có một chút thanh âm, cho đến khi Mộc Tịch Bắc xoay người nhìn về phía những thư hoạ kia mới mở miệng nói: " Ngươi vì sao lại bán mạng cho An Nguyệt Hằng? "
A Tam không có trả lời chỉ hỏi: "Tướng phủ đang thiếu sát thủ."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, mang theo kinh ngạc, nhưng không có phủ nhận: " Phải! "
" Thời gian, địa điểm."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc ấm áp, âm thanh lạnh lùng nói " Tối ba ngày sau, hẻm nhỏ phố Đông."
" Được."
Mộc Tịch Bắc mặc dù không biết vì sao A Tam lại trợ giúp nàng, nhưng A Tam lại là người khinh thường gạt người, bây giờ nếu đã chịu giúp nàng, như vậy cũng giúp nàng giảm bớt một số phiền phức.
" Ta đi đây. " Cuối cùng Mộc Tịch Bắc liếc nhìn A Tam, liền xoay người đi ra ngoài.
A Tam không quay đầu lại, nhưng lúc Mộc Tịch Bắc sắp bước ra ngoài lại mở miệng nói: " Khối huyết ngọc kia là An Nguyệt Hằng cho, đoán được ngươi sẽ phát hiện."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, khối huyết ngọc?
" Đa tạ. "
Lúc Mộc Tịch Bắc rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, Thanh Từ cũng đã chờ ở khách điếm đối diện, tâm tư Mộc Tịch Bắc lại đặt ở trên khối huyết ngọc, lúc ấy lực chú ý của mình đều bị Bạch Lộ hấp dẫn, nhưng lại không chú ý tới khối huyết ngọc ấy có vấn đề gì, nhìn trong lòng bàn tay trong một ngày mà bị hai lần vết thương chồng chất, mím chặt đôi môi.
A Tam đứng rất lâu trước cửa sổ, cho đến khi trời đã gần sáng, mới quay người đi đến trước bức tường treo đầy thư hoạ của Tịch Tình, nhìn đến một vài bức có chân dung của An Nguyệt Hằng, tiện tay cầm lấy cây đao trên bàn, một đao hung hăng găm ở trên mặt An Nguyệt Hằng.
Bạch Lộ cũng không phải An Nguyệt Hằng kêu mình giữ lại, cho dù An Nguyệt Hằng muốn bắt người để uy hiếp Mộc Tịch Bắc, cũng sẽ không bắt một nha hoàn.
An Nguyệt Hằng nói với bọn hắn là Tịch Tình đã rời đi, nói nàng đi thưởng thức nhân sinh, tiêu dao giang hồ, thế nhưng hắn lại luôn cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quặc, không tin nàng cứ thế mà bỏ đi, cho nên hắn vẫn luôn âm thầm điều tra, cho đến khi phát hiện hôm mà Tịch Tình mất tích, ngoài cửa thành dường như đã từng phát sinh một trận giết chóc.
Cho nên, trong lòng của hắn vẫn luôn hoài nghi, hoài nghi Tịch Tình là chết bởi tay của An Nguyệt Hằng, đồng thời vẫn luôn âm thầm điều tra.
Nhưng đến một ngày, hắn trong lúc vô tình nghe thấy Ngân Bình nói chuyện với Ngũ Thanh Thanh, nói Tịch Tình vẫn chưa chết!
Lúc này mới thật sự nghiệm chứng suy đoán của hắn, nữ tử kia đúng là gặp phải độc thủ của mấy người kia, chỉ là cuối cùng lại không biết vì sao còn sống sót, mới có thể làm cho Ngân Bình khủng hoảng như thế.
Cho nên bắt đầu từ đó, An Nguyệt Hằng sai hắn giết người, hắn liền đánh tráo toàn bộ, bởi vì hắn thấy, nếu như Tịch Tình còn sống, nhất định sẽ tới báo thù, như vậy nàng cũng chính là kẻ thù của An Nguyệt Hằng, có lẽ mình có thể tìm hiểu nguồn gốc mà tìm thấy nàng.
Cho dù về sau nghe được Mộc Tịch Bắc gọi tên của mình, hắn đều chưa từng nghĩ đến nữ tử kia lại chính là nàng, bởi vì hắn thật sự không thể tin được, trên thế giới này thật sự sẽ có chuyện cải tử hồi sinh.
Hắn cũng không biết khối huyết ngọc kia có vấn đề gì, An Nguyệt Hằng cũng không nói chuyện này cho hắn biết, hắn từ trước đến nay cũng chỉ cần chấp hành nhiệm vụ là được, nhưng hắn lại không ngờ được, lựa chọn trước kia của mình cuối cùng lại là sai lầm, đến cuối cùng nàng vẫn chết thảm ở trong tay An Nguyệt Hằng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ người còn sống là tốt rồi.
Thanh Từ theo Mộc Tịch Bắc một đường trở lại Tướng phủ, nhìn tay Mộc Tịch Bắc rất lo lắng nói: " Tiểu thư, tay của người."
" Không có việc gì, bị thương vừa vặn có thể tỉnh táo chút. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
" Bạch Lộ... " Thanh Từ cẩn thận mở miệng.
" Còn sống. " Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, Bạch Lộ vẫn còn sống, nhưng lại ở trong tay A Tam, không thiếu được sẽ phải ăn chút đau khổ, chỉ là A Tam vậy mà lại chủ động giúp nàng, điều này thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, nhớ lại trên vách tường trong phòng A Tam lại treo một vài bức tranh mình đã từng vẽ, Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy một người kỳ quái không có tình cảm như A Tam cũng không phải dễ dàng nhìn thấu như vậy.
Thanh Từ thở dài một hơi, ban đầu biết được tiểu thư muốn đi tìm A Tam, làm nàng giật mình không thôi, không cần phải nói đến những sát thủ dưới trướng kia, cho dù là nàng thì trong lòng vẫn cực kì sợ hãi A Tam, nam nhân kia thật sự quá mức quỷ dị, giống như cái xác không hồn cống hiến cho An Nguyệt Hằng, không ai có thể lay chuyển, ngay cả Tịch Tình trước kia trên người có không ít vết thương chính là được hắn ban tặng.
" Đi tra cho ta nữ tử bán mình hôm nay đi, sau khi tìm được thì mang người về đây. " Mộc Tịch Bắc nói với Thanh Từ, vẻ mặt không tự chủ được đóng băng, An Nguyệt Hằng quả nhiên là An Nguyệt Hằng, hai năm không gặp, thủ đoạn vẫn không chút nào lui bước, cho dù mình phá tan nhiều thế gia đại tộc làm trợ lực của hắn như vậy, nhưng bây giờ muốn đối phó hắn vẫn cực kì gian nan.
Thanh Từ liếc mắt nhìn tay Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, xoay người rời đi, tiểu thư của nàng chưa bao giờ là một công chúa được nuông chiều từ bé, có lần thành công nào mà không phải đổ máu.
Mộc Tịch Bắc vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bàn cờ này, thật lớn, từ kinh tế đến chính trị rồi đến quân sự, An Nguyệt Hằng không hổ là người có thể một tay che trời ở Tây La, cho dù là mình đối phó với hắn cũng rất phí sức, bây giờ ưu thế của mình là ở chỗ mình đã bắt tay chuẩn bị từ hai năm trước, đồng thời quen thuộc nhân lực trên tay An Nguyệt Hằng, lúc này mới khiến cho bố cục hai phe cơ bản ngang hàng đến bây giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau
Đế đô lần nữa bùng phát một trận ôn dịch, lần này là ở trong Đế đô, vì thế lòng người bàng hoàng, ai ai cũng cực kì hoảng sợ, An Nguyệt Hằng dựa theo biện pháp trước đó điều chế phương thuốc, nhưng lại không giống.
Trải qua đại phu chẩn trị, ôn dịch lần này cũng giống như lần trước nhưng lại không cùng một loại, cho nên đơn thuốc lần trước trở nên vô hiệu.
Hoàng cung
" Các ngươi hãy nói xem, trận ôn dịch này phải giải quyết thế nào! Nếu như còn không nghĩ ra biện pháp, vậy các ngươi cứ trực tiếp chết ở chỗ này đi!" Trong giọng nói của Hoàng đế mang theo tia sợ hãi mơ hồ.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một thủ hạ của An Nguyệt Hằng mở miệng nói: " Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng, đầu tiên nên nhanh chóng đưa những người có dấu hiệu bị nhiễm ôn dịch cùng những người đã bị nhiễm ra ngoài thành, cách ly, phòng ngừa ôn dịch tiếp tục khuếch tán, ảnh hưởng đến Đế đô, đồng thời điều động đại phu nghĩ biện pháp trị liệu."
" Ngô đại nhân, cho dù đưa người ra thành, nhưng cửa thành đông đúc, mỗi ngày lui tới đều có không ít người ra vào, cũng khó đảm bảo trong những người lui tới kia sẽ không có người bị nhiễm ôn dịch, tác dụng của việc này có vẻ không lớn lắm, trừ phi..."
" Trừ phi cái gì? " Hoàng đế hỏi tiếp.
" Trừ phi đóng cửa thành!"
Hoàng đế cau mày, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, lúc này, lại có đại thần mở miệng nói: " Vi thần cho rằng biện pháp này có thể thực hiện, hiện tại tình hình bệnh dịch đã rất khó khống chế, nếu như không áp dụng một ít biện pháp triệt để, căn bản là không có cách ngăn lại, cho nên đóng cửa thành là biện pháp tốt nhất."
" Nực cười! Nếu đóng cửa thành, tin tức ngoài thành sẽ không đưa vào được, chẳng lẽ đợi đến khi Tây La ta bị người đánh chỉ còn lại một cái Đế đô, lúc đó mới biết được sao! " Nói chuyện chính là một thủ hạ của Mộc Chính Đức, trong ngôn từ có tức giận.
" Đúng vậy, Bệ hạ, bây giờ Thái tử điện hạ còn đang giao chiến với Bắc Bang, nếu như có gì cần hoặc là chiến báo, đều không đưa vào trong thành được, chúng ta căn bản không thể biết được tình hình chiến đấu a Bệ hạ. " Người này là một tâm phúc dưới tay Ân Cửu Dạ.
" Đúng vậy, Bệ hạ, Thái tử còn đang chinh chiến biên cương, nếu như cần lương thực tiếp tế, hoặc là phái binh chi viện, chúng ta căn bản không nhận được tin tức, nếu đến lúc đó kỵ binh Bắc Bang đánh vào, Tây La ta chẳng phải sẽ gặp nguy sao."
Lông mày Hoàng đế nhíu lại thành một đường, đang nghĩ rốt cuộc có nên phái binh tiếp viện Ân Cửu Dạ trước, rồi sau đó mới đóng cửa thành hay không.
Lông mày Mộc Chính Đức cũng nhíu chặt, An Nguyệt Hằng mưu tính lòng người quả nhiên là ít ai có thể sánh bằng, hắn rõ ràng đem phản ứng của Hoàng đế, phản ứng của phái mình, cùng phản ứng của phái Thái tử tính kế ở bên trong, chuẩn xác không sai một ly.
Hoàng đế tham sống sợ chết, vì bảo trụ tính mạng của mình, nhất định sẽ áp dụng đề nghị đóng cửa thành, mà phái Thái tử nhất định cũng sẽ dùng lý do binh lực của Thái Tử thua xa mà đòi hỏi càng nhiều binh lực cùng lương thảo hơn, nhìn thì giống như phái Thái tử đang được lợi, nhưng trên thực tế An Nguyệt Hằng lại cơ hồ khiến Đế đô mất hết binh quyền.
Hiện giờ binh mã trong tay Hoàng đế mặc dù không nhiều, nhưng khẳng định cũng không ít, nhưng không phải tất cả đều đóng ở phụ cận Đế đô, nếu như muốn phái binh chi viện cho Thái tử, phần lớn đều phải điều động từ binh lực Đế đô, cho nên trong Đế đô binh lực lập tức ít đến đáng thương.
Nếu như mình đoán không lầm, An Nguyệt Hằng nhất định là mượn tin tức phong bế thành điều khiển binh mã, bao vây Đế đô, chuẩn bị tạo phản xưng đế.
Mộc Chính Đức rủ xuống con ngươi, hai tay nắm lấy nhau, chuyển động nhẫn ngọc trên ngón cái, không có mở miệng.
Người phái Mộc Chính Đức thấy Mộc Chính Đức không có mở miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết ông có ý gì, nên cũng không nói gì thêm, mà phái của Thái tử lại đang cố gắng vì Ân Cửu Dạ giành lợi ích lớn nhất.
Cuối cùng, Hoàng đế đồng ý tăng thêm hai mươi vạn binh mã cho Ân Cửu Dạ, đồng thời đưa thêm gấp đôi lương thảo, nhưng nhất định phải đánh lui Bắc Bang.
Trong lòng An nguyệt Hằng càng lúc càng vững vàng, hiện giờ mỗi một bước đều nằm trong tính toán của hắn, không có sai lầm, cách ngày thành công cũng càng ngày càng gần, An Nguyệt Hằng cũng không giương mắt nhìn Long ỷ chế tạo từ Kim Long kia, bởi vì một ngày nào đó, hắn sẽ ngồi ở trên đó, được vạn người vái lạy, toàn bộ Tây La, đều là của hắn, còn có nàng.
Lúc bãi triều, An Nguyệt Hằng liếc nhìn bóng lưng của Mộc Chính Đức, ánh mắt tĩnh mịch, trong trận tranh đấu này, hiểm họa lớn nhất chính là nam nhân này, hắn từ đầu đến cuối đều không thể biết được ông ta có động tác gì, đây là sự bất an ở sâu trong lòng hắn.
Nhưng nghĩ đến A Tam đã đắc thủ, mình đối với Mộc Tịch Bắc đã là tình thế bắt buộc, như vậy dùng để kiềm chế Mộc Chính Đức cũng không phải việc khó gì, điều này lại khiến An Nguyệt Hằng an tâm hơn.
Hắn xưa nay vốn cẩn thận, mưu đồ lâu như vậy, an bài nhiều như vậy, vẫn không hề hành động, cũng bởi vì biết lần này thành bại trọng yếu, thắng làm vua, thua làm giặc, cho nên đây là một trận đánh cược kinh thiên.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn nghe tin tức trong triều truyền đến, thoáng nhăn đầu lông mày, sau khi đóng cửa thành, sợ là rất khó truyền tin tức về, nàng không yên tâm nhất chính là Ân Cửu Dạ ở biên cương.
Nhưng chỗ tốt chính là Hoàng đế đồng ý tăng thêm hai mươi vạn binh mã, điều này khiến Mộc Tịch Bắc thoáng an tâm hơn một chút, nhưng lời nói đi cũng phải nói lại, An Nguyệt Hằng đã khiến Đế đô mất đi binh quyền, động tác của mình cũng nên tăng nhanh thôi.
Không bao lâu, Thanh Từ liền mang một người trở về.
Phó Dĩ Lam một thân nam trang bị Thanh Từ trói lại hai tay, vẻ mặt không phục, lại nhìn Thanh Từ, cả người đầy bụi đất, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, đủ để thấy bắt được Phó Dĩ Lam cũng đã hao tốn một hồi công phu.
Mộc Tịch Bắc để Thanh Từ trước hết đi thay quần áo khác, mà mình thì đứng ở trước mặt Phó Dĩ Lam, đánh giá nàng ta.
Phó Dĩ Lam rất cao, người hơi gầy, một đôi mắt rất có thần thái, rất sống động, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm.
Mộc Tịch Bắc đánh giá nàng ta, đồng thời nàng ta cũng đang quan sát Mộc Tịch Bắc, trên mặt không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy qua làn da tốt như vậy, vô cùng mịn màng, bóng loáng giống như là một khối ngọc dương chi thượng đẳng, không có một chút tì vết.
Một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thấu thế sự, thấy rõ lòng người, cái miệng nhỏ có chút cong lên khiến nàng nhìn thấy cũng nhịn không được nuốt vào từng ngụm nước miếng.
Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, một tay lột xuống bộ râu cá trê dán trên miệng Phó Dĩ Lam.
Phó Dĩ Lam bị đau a lên một tiếng, nhưng cũng không so đo, mà chỉ sợi dây trên tay mình rồi nói với Mộc Tịch Bắc: " Ta cho ngươi biết, ta cũng không phải bị nha hoàn kia của ngươi bắt tới đây đâu, ta là thấy nàng ta thật sự quá đáng thương, lại quá chấp nhất, vì thế ta mới giả vờ thua để nàng ta bắt được. "
Mộc Tịch Bắc một mặt cởi dây trói trên tay cho Phó Dĩ Lam, một mặt nói:" Vô luận là lý do gì, hôm nay ngươi vẫn phải tới đây, mà ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ."
Phó Dĩ Lam nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói: " Nói nghe thử xem, nhưng ta làm việc là phải trả thù lao."
Phó Dĩ Lam cũng không sợ người lạ, tự mình ngông nghênh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, một bộ dạng duy ngã độc tôn.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Gần đây chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ, nên không được quá nhiều, cố gắng bảo trì không ngừng chương.
Ta nhìn thấy có bảo bối nói cảm thấy Bắc Bắc trở nên ngốc nghếch, ta cảm thấy không có nha, trước kia Bắc Bắc đối phó chính là những gia tộc đơn giản, cho nên thành thạo điêu luyện, nhưng hiện giờ Bắc Bắc đối mặt không chỉ có mỗi An cặn bã, còn có Thanh Quốc, Ngũ gia, thậm chí phía sau còn có Mộc Tịch Hàm, tùy tiện một người đều lợi hại hơn xa so với trước đó, sao có thể nhẹ nhàng giống như trước được, hơn nữa An cặn bã có thể ở Tây La một tay che trời, thì sao có thể đơn giản được, nếu như dễ dàng bị giải quyết như vậy, chẳng phải là đang châm chọc trí thông minh của Bắc Bắc...