Chỉ tiếc An Nguyệt Hằng lại không phát hiện ra, trong con ngươi sáng khiếp người kia, lại không có hắn!
" Ta cảm thấy Ngũ tiểu thư nói rất có lý, lúc còn trẻ phải dũng cảm đi mơ tưởng thứ không thuộc về mình, bằng không đợi đến lúc già đi, sẽ lực bất tòng tâm ~ "
An Nguyệt Hằng tán đồng mở miệng.
" Hazz, xem ra là ta già rồi, không theo kịp tư duy của những người trẻ tuổi như các ngươi~ "
Lão thái phi cũng tiếp lấy bậc thang hạ xuống.
Hai mắt của Liễu Tri Thư không ngừng đánh giá ở trên người Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm, khiến cho người ta không sờ ra đến cùng hắn muốn làm gì.
" Cô mẫu, lúc trước Bắc Bắc đáp ứng làm hai kiện y phục cho phụ thân, một lát nữa muốn xuất phủ mua ít xấp vải. "
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, mở miệng với Lão thái phi.
Lão thái phi nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thì rất vừa lòng, ngược lại không làm thất vọng khi Chính Đức đối tốt với nó như thế:
" Đi đi, chọn chất liệu tốt một chút, lát nữa bảo mẫu thân con thanh toán cho con."
" Vậy Bắc Bắc xin cáo từ trước. "
Mộc Tịch Bắc phân biệt hành lễ với mấy người, đang dự định rời đi, nhưng An Nguyệt Hằng lại mở miệng nói:
" Đúng lúc Bản Vương cũng muốn cáo từ, không bằng đi chung với Ngũ tiểu thư đi?"
Ánh mắt Lão thái phi có chút phức tạp, An Nguyệt Hằng cũng không phải người dễ đối phó, nhưng hôm nay đứa nhỏ Bắc Bắc lại ăn mặc long trọng như vậy, chẳng lẽ là....
" Cô mẫu, con cũng muốn đi, con cùng đi với Ngũ muội muội."
Mộc Vãn Tình cũng bận rộn lo lắng mở miệng nói.
Hôm nay trong chớp mắt An Nguyệt Hằng vừa bước vào cửa, nàng cũng đã bị hắn khuynh đảo thật sâu, trước không nói dung mạo tuấn mỹ kia, nhưng phần ôn nhã cùng ổn trọng cũng không phải đệ tử thế gia bình thường có thể có, đừng nói chi trong tay nam nhân dịu dàng này còn có quyền thế ngập trời, tài phú vô tận! Đây là thứ mà mỗi một nữ nhân đều tha thiết ước mơ!
Lão thái phi gật gật đầu, có thêm Mộc Vãn Tình ở đó, giữa hai người hẳn là không có việc gì đi:
" Một khi đã như vậy, liền làm phiền Vương gia."
" Thái phi thật sự khách khí rồi."
An Nguyệt Hằng chắp tay, biểu hiện khiến người ta không tìm ra nửa điểm không tốt.
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ chú ý đến Liễu Tri Thư, nam nhân nhìn như vô hại, lại tâm tư quỷ dị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hôm nay đến đây, nàng cũng không cho rằng chỉ đến nói chuyện phiếm!
Vì thế, Mộc Tịch Bắc, Mộc Vãn Tình cùng An Nguyệt Hằng, trước sau ra khỏi Tướng phủ.
" Không biết hai vị tiểu thư muốn đi đâu? "
An Nguyệt Hằng hữu lễ mở miệng, một đôi mắt mở ra mang theo bạc tình bạc nghĩa.
" Không bằng đi Phố Phúc Thành đi, nghe nói đồ vật tốt nhất đều ở đó. "
Cứ việc thân thể hơi suy nhược, nhưng Mộc Vãn Tình vẫn dư lực để chứng minh sự tồn tại của chính mình.
" Ngũ tiểu thư thì sao? "
An Nguyệt Hằng quay mặt lại nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
" Ngũ muội muội tự nhiên là không có ý kiến, nghĩ đến Ngũ muội muội còn chưa từng đi qua Phố Phúc Thành đâu. "
Không đợi Mộc Tịch Bắc mở miệng, Mộc Vãn Tình đã xen vào.
An Nguyệt Hằng nhìn về phía Mộc Vãn Tình, nhu hòa mở miệng:
" Một khi đã như vậy, vậy thì đi Phố Phúc Thành đi."
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, trong cặp mắt nhu hòa kia, nàng rõ ràng nhìn thấy sự không kiên nhẫn cùng qua loa không sai biệt với kiếp trước, có điều không thể không nói, An Nguyệt Hằng ngụy trang vẫn cực tốt, ít nhất kiếp trước mười mấy năm trôi qua mà mình lại chưa từng nhìn ra, nếu không phải chết dưới tay hắn, đến bây giờ nàng cũng không thấy rõ được, trong cặp mắt dịu dàng kia đến cùng là cái gì.
Bởi vì phủ Thừa Tướng vốn ở ngay đoạn đường phồn hoa, cho nên khoảng cách đến khu vực giàu có nhất Đế đô cũng không xa, mấy người liền lựa chọn đi bộ.
Mà bên kia, Liễu Tri Thư lại đang đi cùng Liễu Chi Lan.
" Thế nào, Tứ đệ, cảm tình giữa Mộc Tịch Hàm cùng Mộc Tịch Bắc ra sao? "
Liễu Chi Lan có chút nóng nảy mở miệng với đệ đệ mình.
Liễu Tri Thư đi ở phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới mở miệng:
" Mộc Tịch Bắc này cũng không phải người thâm tình gì cả, ngược lại là một kẻ lương bạc." ( Lạnh lùng, bạc tình)
" Nhưng hôm nay Vãn Tình đem đầu mâu nhắm ngay Mộc Tịch Hàm, nha đầu kia rõ ràng đã mở miệng giải vây mà."
Liễu Chi Lan có chút lo lắng mở miệng.
" Quả thực, dựa vào tình huống hôm nay đến xem, nó ít nhiều vẫn có chút cảm tình với người tỷ tỷ này, kế hoạch hẳn là có thể tiến hành. "
Liễu Tri Thư mở miệng nói.
Liễu Chi Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không mau chóng đuổi cổ tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc ra ngoài, nó cũng sắp cưỡi lên cổ của bà rồi, huống chi đại ca cùng Tam muội đều gãy ở trong tay nàng, thù này tự nhiên không đội trời chung! Chẳng qua lần này đệ đệ của mình ra tay, nghĩ đến tất nhiên có thể được việc!
" Nhưng mà Tri Thư, rốt cuộc Đệ muốn làm gì vậy? Mộc Tịch Bắc cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy."
Liễu Chi Lan vẫn còn hơi lo lắng, đây chính là đệ đệ duy nhất của mình!
" Nhị tỷ, tỷ yên tâm đi, xem như nó may mắn đào thoát, cũng không lan đến người đệ đâu! "
Liễu Tri Thư mở miệng hứa hẹn.
" Vậy ta yên tâm rồi, đúng rồi, Tri Thư, đệ thấy Vãn Tình có khả năng gả vào Nhiếp Chính vương phủ không? "
Liễu Chi Lan dời chủ đề đến trên người nữ nhi duy nhất của mình.
Hiện nay quyền thế Liễu gia bị lột bỏ hơn phân nửa, phân lượng của trai gái thứ xuất cũng đều không đủ, chỉ có thể dựa vào đường thông gia, nhưng con gái của Liễu Tri Viên cùng Tôn phu nhân, một người hãm sâu trong lao ngục, một người thì đã chết, chỉ có thể trông cậy vào người con gái này của Liễu Chi Lan, mà đối tượng đám hỏi tốt nhất dĩ nhiên chính là An Nguyệt Hằng!
" Nhiếp Chính vương phủ cũng không phải nơi tốt để đi vào. "
Liễu Tri Thư biết tâm tư tỷ tỷ mình, hiện nay quyền thế Liễu gia đúng là cần củng cố thêm, nếu không rót thêm một ít ngoại lực vào, sợ là sẽ đi theo hướng suy bại.
" Ta tất nhiên cũng biết vậy, nhưng chỉ cần làm thiếp cũng được."
Liễu Chi Lan lo lắng mở miệng.
" Đệ sẽ nghĩ biện pháp, có điều cũng không nên ôm hi vọng quá lớn. Chẳng qua hôm nay, đệ lại phát hiện Nhiếp Chính Vương đối Mộc Tịch Bắc dường như có chút khác biệt, giữa hai người giống như có cái gì đó, đây cũng không phải là điềm tốt! "
Hôm nay Liễu Tri Thư vẫn luôn chú ý đến động tác của Mộc Tịch Bắc, nàng và An Nguyệt Hằng trao đổi với nhau tự nhiên cũng không trốn khỏi ánh mắt của hắn.
Liễu Chi Lan cũng nhíu chặt lông mày, dáng dấp Mộc Tịch Bắc thật đúng là xinh đẹp, cực kỳ giống Sở Lương năm đó, thậm chí còn sâu hơn, bởi vì trên người Sở Lương dường như thiếu đi vài thứ so với nó.
" Nếu như nó vào Nhiếp Chính Vương phủ, vậy mới càng nguy hiểm! Cho nên mặc kệ Vãn Tình có thể gả vào Vương phủ hay không, đều nhất định phải trừ bỏ chướng ngại Mộc Tịch Bắc này! Ta không thể để mẫu thân nó đoạt đi nam nhân ta yêu, bây giờ lại để nó đoạt mất nam nhân của con gái ta được!"
Ánh mắt Liễu Tri Thư quỷ dị khó lường, không biết rốt cuộc đang tính toán cái gì.
Phố Phúc Thành, Điêu Lang Ngọc Thế.
Điêu Lang Ngọc Thế là một khách điếm trên đường Phúc Thành, trước kia chỉ kinh doanh chút ngọc khí, lại bởi vì chất ngọc trong suốt, chạm trổ tinh xảo nên dần dần nổi tiếng, đến bây giờ, cũng đã phát triển thành một cửa hàng châu báu trang sức cực lớn, mặc dù vẫn lấy ngọc khí để nổi danh như cũ, nhưng những châu báu trang sức khác tuyệt đối cũng là vật phẩm tốt nhất.
Vừa đi vào Điêu Lang Ngọc Thế, chỉ cảm thấy cả phòng mát mẻ, mang theo cảm giác thoải mái dễ chịu, nghĩ đến là bị ngọc khí ảnh hưởng, các loại châu báu trưng bày ở trên quầy đều rực rỡ muôn màu, hút mắt người nhìn.
Mộc Vãn Tình vừa thấy, thì khẩn cấp đi tới, nhìn trái nhìn phải chọn lựa, khoa tay múa chân lên trên người mình, thân thể khó chịu dường như cũng biến mất không thấy gì nữa
~An Nguyệt Hằng lại theo Mộc Tịch Bắc đi tới một quầy hàng khác, thấy Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, thì tiếp tục đi đến quầy bên cạnh, không khỏi mở miệng nói:
" Sao vậy, không thích à?"
Trong lòng An Nguyệt Hằng có hơi khó hiểu, bình thường nữ tử nhìn thấy những thứ này không phải nên cao hứng sao? Sau đó xấu hổ mang theo e lệ cho thấy mình rất thích, chờ đợi mình chủ động mở miệng bỏ tiền mua nó sao.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhìn về phía An Nguyệt Hằng, tiện đà mở miệng nói:
" Tất nhiên là thích, nhưng là so với những thứ này, ta càng thích quyền lực hơn!"
An Nguyệt Hằng có chút kinh ngạc, cũng cười vui sướng, tốt! Hắn cũng thích quyền lực, có quyền lực, muốn cái gì mà chẳng có!
Trên lầu các phía đối diện, cửa sổ hơi mở ra, chỉ lưu lại một khe nhỏ, có một nam tử lại đứng ở nơi đó mắt không chớp nhìn " một đôi " Bích nhân bên trong Điêu Lang Ngọc Thế, bàn tay to nắm chặt, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Sơ Nhất Sơ Nhị đứng ở trong phòng, nhìn chủ tử đưa lưng về phía mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề, ở trong không gian nhỏ hẹp này lại càng có cảm giác không thể thở nổi, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt! Một đám đều đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh.
An Nguyệt Hằng đi theo Mộc Tịch Bắc tiếp tục xem xét xung quanh, rốt cục nhìn thấy một khối bạch ngọc, bạch ngọc hình chữ nhật, trên mặt bạch ngọc không hề điêu khắc bất kỳ thứ gì cả, nhưng ở giữa hình chữ nhật lại có một sợi màu đen, từ sâu đến cạn, tạo thành đối lập rõ ràng, cực kì đẹp mắt.
Mộc Tịch Bắc biết, màu đen đó không phải tạp chất, ngược lại được hình thành từ thiên nhiên, cho nên mới sang quý.
" Thế nào?"
An Nguyệt Hằng đem cầm ở trong tay, quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
" Không tệ. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày.
" Gói cái này lại đi."
An Nguyệt Hằng mở miệng nói với tiểu nhị.