Tử Hộ cũng tập mãi thành quen, đưa tay rót chén trà táo đỏ đặt lên bàn nhỏ trước mặt Oản Oản, cười nói: “Chỉ sợ thiên hạ này cũng chỉ có phu nhân là không thích người khác nịnh bợ thôi. Hiện nay điện hạ được sửa lại ngọc điệp, trở thành con trai trưởng của Hoàng hậu điện hạ, nếu không có gì ngoài ý muốn, phú quý ngày sau ước chừng rất to lớn đấy.”
Oản Oản nghe vậy, thế mà lại mỉa mai nói: “Muốn được vậy phải thật không có gì ngoài ý muốn mới được.”
Tử Hộ ngớ người một chút, mấp máy môi, lại không biết nên trả lời ra sao.
Oản Oản cũng biết, tuy Tử Hộ rất có bản lĩnh quản lý chuyện nhà, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ tử thời đại này, rất nhiều chuyện Tình Khuynh nói với nàng, nàng không tiết lộ cho Tử Hộ, cho nên Tử Hộ có suy nghĩ như vậy cũng rất là bình thường, mà nàng cũng không muốn giải thích nhiều.
Xe ngựa của Oản Oản chạy vào cửa chính, thẳng hướng đến chính phòng nàng ở. Oản Oản được Tử Hộ đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt một cái liền thấy nữ nhân mang theo nha đầu đứng bên ngoài chính phòng, tất cả đều đang khom người đứng yên một chỗ, biểu cảm nhún nhường trước sau như một.
“Ta đã nói rồi, không cần đến thỉnh an, ngươi chỉ cần chăm sóc Nhị vương chủ cho tốt là được.” Oản Oản nói xong, cũng không quay đầu lại đi lên bậc thềm, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa lớn của chính phòng.
Dõi theo bóng lưng của Bảo thứ phu nhân, Mạnh thị im lặng một lát, rồi phục hồi tinh thần lại, xoay người đi đến tiểu viện của mình. Nhưng nha đầu bên cạnh nàng lại bực tức, không tự chủ được mà thấy ấm ức cho nàng: “Vị kia việc gì phải tỏ thái độ như thế, bây giờ bất quá là ở trước mặt chúng ta giở chút uy phong thôi, đến khi vào cung còn không phải…”
“Câm miệng!” Mạnh thị tính tình vẫn luôn hòa nhã, lên giọng không lớn, nhưng khí thế kia lại dọa nha đầu lập tức im bặt, nước mắt cũng bắt đầu nổi lên trong hốc mắt, “Nơi này là phủ Duệ An hoàng tử, nếu ngươi không muốn sống, thì cũng đừng liên luỵ đến ta và Vương chủ (con gái Mạnh thị).”
“Nô tỳ biết sai rồi.” Nha đầu kia lầm bầm nhận sai, hai tay đều phát run.
Mạnh thị nhìn nha đầu bên người, không khỏi thở dài, cái này chẳng lẽ thật là người với người khác nhau sao? Nhìn Tử Hộ cùng bốn nha đầu bên cạnh Bảo thứ phu nhân, lại nhìn vài nha đầu bên người nàng, luận về trầm ổn thì chắc chắn không bằng, luận về trí tuệ thì quả thực không đủ xách giày cho người ta, cũng may duy nhất có lòng trung thành, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại làm gì.
“Nhớ kỹ, bất luận Vương thị ở trong cung có như thế nào, trong phủ này, Bảo thứ phu nhân là lớn nhất, trước khi chưa có chính phu nhân, đắc tội ai cũng không được đắc tội Bảo thứ phu nhân.” Sau khi vào tiểu viện của mình, Mạnh thị mới mở miệng căn dặn. Đây cũng là tâm đắc lớn nhất nàng nghiệm ra được sau khi ở trong hậu viện này một thời gian. Nếu hiện nay tạm thời không dựa vào được điện hạ, thì đắc tội với Bảo thứ phu nhân tuyệt đối là không sáng suốt. Vả lại bây giờ nàng cũng không chỉ có một mình, nàng còn có con gái. Nàng cũng không quên, trong hậu viện này, vị Đại vương chủ kia hiện nay còn đang đi theo nhũ mẫu nha hoàn cô độc sinh hoạt trong một sân viện nhỏ, đến nay ngay cả nhắc tới điện cũng chưa từng đề cập qua. (Đại vương chủ này là con của Tống thị – phu nhân của Chất tử giả, bị Tình Khuynh bỏ mẹ giữ con)
Oản Oản trở về phòng, thay đổi một thân áo váy, vừa định đi đến thư phòng Tình Khuynh, đã thấy trong sân có một nam một nữ, đang cầm kiếm gỗ giằng co với nhau, nhưng hai người này nàng có quen biết, không khỏi chấn động, hỏi Phúc Lộc đứng bên cạnh: “Tại sao Liên Âm công tử lại đến chính viện?”
Tuổi của Phúc Lộc không lớn, dáng người tròn tròn, trên gương mặt còn hơi non nớt của hắn mất tự nhiên đổi sắc, cúi đầu nói: “Nghe nói là Liên Âm công tử học võ nghệ được một thời gian, muốn tỉ thí một chút với Cẩm Sao tỷ tỷ ở bên người phu nhân.”
Oản Oản nhất thời cảm thấy liệu phương thức mình đưa ra có ổn không, ban đầu nghe Liên Âm muốn học võ học binh pháp là đã rợn cả người rồi, bây giờ cư nhiên còn chạy đến trong viện của nàng, luận võ với nữ hầu vệ của nàng!! Hắn ta đây là tự cảm thấy rất hài lòng với bản thân, hay là đã cảm thấy không còn muốn sống đây? Lấy thân thể yếu ớt kia của hắn đi làm áp trại phu nhân cho người ta, nàng còn tin được, ấy thế mà dám đi khiêu khích Cẩm Sao, lá gan cũng quá to rồi.
Không đợi Oản Oản đi lên kéo người lại, Liên Âm một thân quần áo ngắn đỏ thẫm đã múa kiếm xông lên, Cẩm Sao đầu tiên chỉ đứng bất động, trái nghiêng phải ngã dễ dàng né được đường kiếm, ngay sau đó một tay cầm kiếm gập giấu sau lưng, một tay còn lại chưởng ra, Liên Âm liền lảo đảo xém ngã sấp xuống đất. Oản Oản thấy thế liền không lo nữa, Cẩm Sao là người rất trầm ổn, tất nhiên sẽ không đả thương Liên Âm, chẳng qua lối đánh khinh thường như vậy, đoán chừng sẽ chọc Liên Âm nổi điên cho xem.
Hai người trong sân, cứ như vậy bắt đầu đánh nhau mà không để ý đến ai chung quanh, nhưng giống như Oản Oản nghĩ, Liên Âm căn bản không qua được hai chiêu của Cẩm Sao, quả thực nhìn cứ như mèo vờn chuột vậy. Bất luận Liên Âm ra đòn như thế nào, vào tay Cẩm Sao liền giống như gió xuân hóa mưa phùn tan biến không còn bóng dáng, khiến tên nhóc già đầu còn cao hơn Cẩm Sao một cái đầu kia, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vẻ nhu nhược toàn thân liền biến sạch, xông tới như mũi tên rời cung, nhắm thẳng đến yết hầu của Cẩm Sao.
Cẩm Sao không chút hoang mang, tay trái đẩy ngược đòn lại, thân mình xoay tròn né đường kiếm, lại một phen tóm lấy vạt áo Liên Âm, lợi dụng lực liền ném ra ngoài, khiến tên nhóc già đầu kia ngã chổng mông trên mặt đất, nửa ngày không dậy nổi.
“Ngươi, thắng được Hạnh Diệp hẵng đến tìm ta.” Cẩm Sao thu thế, nghiêm trang lại không chút lưu tình nói với Liên Âm, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của nam tử nhà người ta.
Liên Âm đỏ mặt, được tùy thị nâng dậy, nhìn Cẩm Sao một cái thật sâu, sau đó không hề nói một lời, xoay người đi về, bất ngờ là không hề rơi một giọt nước mắt.
“Đang nhìn gì vậy?” Oản Oản đang ngẩn người đứng bên cửa sổ nhìn, liền thấy một đôi tay bò lên phần eo, lòng liền thả lỏng, thoải mái tựa vào vào ôm ấp của nam nhân.
“Liên Âm thay đổi thật nhiều.” Ngẫm lại lúc trước còn ở Hưởng Quân Viên, hắn vẫn chỉ là một người thích nương tựa vào người khác, động một tý liền rơi lệ như đàn bà. Không ngờ đến đây mới chỉ hơn một năm, ở trước mặt mọi người cư nhiên dám cầm kiếm gỗ đến khiêu chiến Cẩm Sao, người còn mạnh hơn hắn gấp mấy lần, quả thực là không thể tin được.
“Hắn có thiên phú với việc bố trí địa hình.” Tình Khuynh mới đi ra từ nội thất, chỉ kịp thấy dáng vẻ Liên Âm khập khiễng đi ra ngoài, nhưng ánh kiên nghị trong mắt nam nhân này tuyệt đối không bỏ qua được.
“Thảo nào, gần đây chàng đều kêu Nghiêm Chính đi dạy cho hắn.” Oản Oản cũng không ngờ được Liên Âm lại là một nhân tài quân sự, càng không ngờ là rõ ràng hắn đã qua thời điểm tốt nhất để học võ, nhưng vẫn phi thường nhẫn nại kiên trì mà tiếp tục. Tuy hiện nay công phu còn kém xa Hạnh Diệp, nhưng nếu đối phó với bọn đạo chích thì cũng không thành vấn đề.
Tình Khuynh cúi đầu hít hà hương thơm mát của nữ tử trong lòng, ánh mắt bất giác tối sầm, một tay dùng sức xoay Oản Oản lại, một tay ôm trọn vòng eo của nàng, tựa đầu vùi sâu vào cần cổ của nàng, buồn bực nói: “Ta để Xuân Thiều đi theo thúc thúc theo thương lộ (con đường buôn bán) đến nước Thần.”
Cổ bị hơi thở ấm áp làm cho ngưa ngứa, gò má Oản Oản cũng dần dần ửng hồng, nhưng tâm thần vẫn chưa bị mê hoặc, ngược lại kinh ngạc nói: “Không phải lúc trước nói là không ổn sao?”
Tình Khuynh thoáng ngẩng đầu, bàn tay lại không nhịn được vuốt ve thân thể thơm tho kia, hạ thân cũng theo đó mà cùng lúc căng lên, miệng đắng lưỡi khô nói: “Ngũ hoàng tử nước Thần đã chết.”
“Cái gì?” Oản Oản bị giật mình lập tức đem màn tình ý vừa rồi quăng ra sau ót, vươn tay chặn bàn tay lộn xộn của Tình Khuynh, ngạc nhiên nói: “Lúc trước không phải là Hoàng đế nước Thần bị bệnh nguy kịch sao? Sao Ngũ hoàng tử lại chết được?”
“Hoàng đế nước Thần hạ chỉ, bí mật xử tử.” Tình Khuynh cười lạnh nói, lão Hoàng đế kia tính tình vốn nghi thần nghi quỷ, cho nên mới luôn chèn ép Thái tử, nay lão bệnh nặng như vậy, Thái tử ở mặt ngoài lại có vẻ nhỏ yếu, hơn nữa đột nhiên biết được Ngũ hoàng tử qua lại với nước Khởi, mặc dù yêu thích đứa con này, nhưng cũng sẽ không để lại mầm tai họa cho bản thân.
“Vậy Lưu cô nương…” Oản Oản bỗng nhiên nhớ ra, ở mặt ngoài Thái tử không có một đứa con nối dõi. Nếu Ngũ hoàng tử bị xử tử, như vậy người có thể cạnh tranh đều là vài tên không làm nên trò trống gì. Nhưng nếu Thái tử vẫn luôn không có con trai, cũng không có khả năng sẽ ổn định được vị trí, cho nên lúc này, sự tồn tại của Lưu Tự Yên là nhân tố quyết định vô cùng quan trọng.
“Đã đến phủ Thái tử rồi.”
Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, bất mãn bĩu môi, chỉ để lại một câu liền ôm Oản Oản đi vào nội thất, lập tức đóng chặt cửa, rảo bước lên sạp, một tay đặt nữ tử đã bị hắn một đường hôn hít mà thở không thông, lên tấm chiếu hương bồ mát mẻ, một bàn tay không chút do dự thuần thục lột sạch mớ quần áo tán loạn kia. Oản Oản đầu óc mơ màng, cũng theo động tác của hắn mà hôn trả lại, hương hoa kỳ lạ kia hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể lên cao, khiến cả người Oản Oản run rẩy, bờ môi bị hôn có hơi sưng đỏ, mái tóc dài sớm xõa tung, vài cây trâm cài cũng không biết bị Tình Khuynh ném đi đâu.
Tình Khuynh say mê vuốt ve từ đôi chân trần bóng loáng của Oản Oản đi lên, đến khi sờ đến vùng bụng dưới ấm áp kia, trong lòng bất giác có chút tiếc nuối, nhưng trong giây lát đã bị thanh âm rên rỉ nhỏ bé của Oản Oản dưới thân câu dẫn, làm cho ánh mắt đỏ bừng, thoăn thoắt cởi quần áo, liền đè lên thân thể mềm mại của nàng. Vài chậu băng vốn được đặt trong phòng, lúc này cũng không thể làm giảm được nhiệt độ cơ thể hai người, kia từng giọt mồ hôi mang theo mùi hương quện chặt vào nhau, từng dấu hôn phiếm hồng luân phiên hiện ra trên thân thể hai người, dường như muốn đem đối phương nuốt trọn vào bụng.
Tình Khuynh thở hổn hển, nhẫn nại vỗ về trấn an Oản Oản một lần, khiến cả người nàng xụi lơ, rồi mới vươn cánh tay ôm vào lòng, sau đó gạt hết mấy quyển thẻ tre trên bàn, trực tiếp đặt Oản Oản nằm ngang lên, mới không nhanh không chậm tiến vào cơ thể nàng.
“Ưm…” thân thể Tình Khuynh run rẩy, cảm thấy mỗi động tác đều gần như muốn ngất đi, nhưng lại không nỡ thô bạo quá mức, nữ tử trong lòng là tất cả hạnh phúc của hắn, khiến hắn không nỡ thương tổn.
Oản Oản không tự chủ ôm lấy hông Tình Khuynh, nàng đưa tay vuốt ve phần xương đuôi của hắn, từng chút từng chút cảm thụ được xúc động của hắn, ẩn nhẫn của hắn, cùng với yêu thương của hắn đối với nàng. Nhịn không được dùng sức nho nhỏ đẩy một cái, phát hiện Tình Khuynh run càng lợi hại hơn, tiếng rên rỉ trong phút chốc bị hắn cẩn thận che giấu đi, nhưng lực đạo mạnh hơn trước.
“Khanh, cho ta…” Oản Oản nâng cằm lên, hai mắt mê muội như trong rừng sương mù, gương mặt ửng hồng mềm mịn nhỏ như lòng bàn tay, không ngừng triệu hồi nam nhân trên người nàng đã sớm mất đi lý trí.
Sau đó, rốt cục dây cung chợt đứt…