(*sao trảm: tịch thu tài sản, chém đầu kẻ phạm tội)
Cười giễu một miếng, Oản Oản cảm thấy bản thân rối rắm, dù sao chăng nữa thì sự tình xem như đã xử lý thỏa đáng rồi, đại cữu cữu hẳn cũng nên biết ngày sau nên làm thế nào.
Bàn tay trắng nõn vén rèm cửa sổ lên, Oản Oản vừa định hít vào một hơi, xua tan phiền muộn trong lòng, chợt nghe thấy một đứa bé ở bên ngoài đang lôi kéo một chiếc xe ngựa chạy đằng trước, không biết đang tranh cãi cái gì.
“Tảo Diệp, ngươi bảo người đi đến trước nhìn thử xem, đứa bé kia đang làm gì?” Nếu là ngày thường, nữ tử có tính cách như Oản Oản sẽ không quản đến chuyện vớ vẩn bình thường kia, chẳng qua hôm nay nhìn thấy đứa bé kia liền nhớ tới đứa con trai nhỏ của mình, bất giác mềm lòng, liền thuận miệng nói.
Xe ngựa không ngừng mà chỉ chạy chậm lại, Tảo Diệp từ bên ngoài tiến vào, đáp lời: “Đứa bé kia nói, ở trong đình Ngũ Bộ không xa phía trước có người té xỉu, muốn mượn xe ngựa đưa đi y quán, nhưng những người phía trước không ai nguyện hỗ trợ.”
Trong chớp mắt Oản Oản có chút do dự, nhưng sau khi nhìn thấy đứa bé kia, nàng liền lại mềm lòng, luôn cảm thấy thằng bé rất quen mặt. Thằng bé vóc người không cao, đại khái cũng không lớn hơn Tùy Tâm là bao, trên khuôn mặt mang theo nét bầu bĩnh của trẻ con, đôi mắt to to rưng rưng như đọng nước, tinh khiết trong veo có thể nhìn thấu vào lòng người, toàn thân y phục ngắn bằng gấm màu xanh da trời, phát quan ngọc bích, hẳn không phải là con nhà nghèo. Lại nhìn lên ngũ quan, mi thanh mục tú, nhưng lại có thể tìm ra bóng dáng của con trai mình, không biết liệu có phải là duyên trời?
“Tiểu tử thỉnh an phu nhân, kính xin phu nhân giúp một tay, khai mở lòng thiện tâm.” Đứa bé kia đứng ngoài xe, còn chưa cao bằng bánh xe ngựa, nhưng cử chỉ được giáo dưỡng, nhìn cũng không tệ.
Oản Oản nhìn thằng bé thêm một lúc, không hỏi gì, liền nói: “Tìm một tửu lâu, đặt một gian phòng nhỏ, để đứa bé này mang theo phu xe đến đón người đi.”
“Phu nhân, đừng quên mang theo thị vệ.” Tử Hộ ngồi bên cạnh, tuy cũng rất thích đứa bé kia, nhưng vẫn không quên an toàn của Oản Oản.
Oản Oản gật gật đầu, xem như đồng ý, cho dù học Lôi Phong làm chuyện tốt, cũng phải đề phòng người xấu ‘nhớ thương’ đúng không, nàng cũng không muốn mới vừa ra ngoài không đến vài lần, đã bị người mưu hại rồi.
Việc này vốn chỉ là một nốt nhạc đệm, sau khi đưa người nọ đến y quán xong, cũng liền trở về đón đoàn người Oản Oản trở lại phủ hoàng tử. Rất nhanh, Oản Oản trừ bỏ lúc lơ đãng nhớ tới đứa bé kia, chuyện này dĩ nhiên đã bị nàng quăng đến sau đầu, mãi đến một ngày nọ sau buổi trưa, Tình Khuynh vội vàng từ bên ngoài trở về.
“Làm sao vậy? Một đầu toàn mồ hôi.” Oản Oản vừa dỗ con ngủ xong, thấy Tình Khuynh đi vào, vội vươn khăn lau cho hắn, lại gọi người bưng tới một chén trà dưỡng dạ dày, để hắn giải khát một chút.
“Mặc Thiển đã trở lại.” Tình Khuynh thở ra một hơi, đôi mày lại không giãn ra.
Oản Oản ngẩn người, nhớ lại lúc Tình Khuynh nói, vì Mặc Thiển không thích hợp vào phủ, cho nên bèn sắp xếp ở tại bên ngoài, chắc thời gian trước được Tình Khuynh giao việc bên ngoài rồi, nhưng bây giờ thấy bộ dáng Tình Khuynh, hình như sự tình không được thuận lợi.
“Ta bảo hắn và Trương Hoàn đi đến Lưỡng Giang một chuyến.” Tình Khuynh cũng không giấu giếm, nói: “Ai ngờ gặp Giang Hoặc, là mưu sĩ của Chu Xương, nguyên lai cũng là phụ tá của cữu cữu ta, đối với cữu cữu ta coi như cũng trung thành và tận tâm. Nhưng lúc Trương Hoàn gặp được hắn, thì hắn đang bị người đuổi giết, vì để hắn có thể thuận lợi trở lại Nam Đô, Mặc Thiển liền dẫn dụ người tách ra, còn Trương Hoàn đưa Giang Hoặc theo một đường khác trở về.”
Oản Oản nắm chặt khăn tay, lo lắng hỏi: “Mặc Thiển bị thương?”
Tình Khuynh thở dài nói: “Bị người chặn đường, cũng may bị thương không nặng, lại được một đứa bé cứu, đã được chăm sóc nhiều ngày mới trở về.”
Một đứa bé? Trong nháy mắt, trong đầu Oản Oản đầu vụt qua một cái, nghi hoặc nói: “Lúc đó có phải hắn bị bất tỉnh ở Ngũ Bộ đình?”
Tình Khuynh kỳ quái gật gật đầu, nhìn Oản Oản nói: “Sao nàng biết được?”
Oản Oản bất đắc dĩ cười, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Quả nhiên là duyên phận, ngày ấy ta từ nhà đại cữu cữu trở về, liền gặp được một đứa bé đang chạy khắp nơi tìm xe, nói là có người bất tỉnh ở Ngũ Bộ đình, muốn đưa đến y quán. Lúc đó ta thấy đứa bé kia vẻ mặt thiện lương, liền mềm lòng đồng ý, chỉ đợi xe ngựa đưa người đến y quán rồi sau đó ngồi xe trở về. Không ngờ tới bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, ấy thế mà cứu được người của chúng ta, quả nhiên là nên làm nhiều việc tốt hơn.”
“Vậy đúng là thật khéo, Mặc Thiển cũng nói là có người mượn xe ngựa đưa hắn vào y quán, chẳng qua là đứa bé kia chỉ để lại ngân lượng, cũng không để lại tên, nên hắn nhờ ta tìm giúp. Chưa nói đến chuyện báo ân gì, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng cám ơn.” Chút lo lắng giữa hai hàng chân mày của Tình Khuynh thoáng tán đi, lộ ra một chút ý cười.
Đang nói chuyện, Kim Hạp ở bên ngoài tiến vào bẩm báo, nói là đứa bé mà trước đó Tình Khuynh lệnh đi tra hỏi đã có tin tức, Tình Khuynh vốn cũng không lưu tâm lắm, chỉ định bụng đi tìm để dễ dàng ăn nói với Mặc Thiển một tiếng là được, nhưng nếu lần này Oản Oản đã trợ giúp, thấy nàng cũng quan tâm tới đứa bé kia, bèn nhận ống trúc nhỏ Kim Hạp đưa tới, rút mảnh vải bên trong ra, xem trước mặt Oản Oản, nhưng càng xem, biểu tình càng cổ quái.
“Làm sao vậy?” Oản Oản nhìn Tình Khuynh, lấy làm lạ hỏi.
Tình Khuynh đắn đo cân nhắc một lát, vẻ mặt kỳ quái nhìn Oản Oản, cũng không trả lời, ngược lại hỏi: “Oản Oản, ngoài một tỷ tỷ ra, nàng không còn thân nhân nào khác sao?”
Oản Oản bản không chút để ý, vừa định gật đầu, lại thấy có sự kỳ quái, giữa lúc đó lại mơ hồ như nhớ tới lúc trước ở phủ Vũ Vệ hầu, có ai đó từng nhắc tới tiểu lang nào đó, nhưng lúc đó nàng vừa mới đến đây, tâm tình còn chưa bình phục, lại đối với cảnh vật chung quanh rất lạ lẫm, ngay cả hạ nhân cũng không dám thâm giao, huống chi là người nhà, thường xuyên một mình trốn trong phòng, nếu không phải phụ thân tới tìm, hoặc là tỷ tỷ lại mặt, thì ngay cả trong nhà có bao nhiêu người nàng cũng không biết.
Nghĩ đến điều này, Oản Oản cũng không dám chắc chắn, đành phải quanh co hỏi lại: “Nhưng có tin tức gì không?”
Tình Khuynh thấy giữa chân mày nàng dao động không ngừng, liền cho rằng nàng không tiện mở miệng, vì thế vẫy Kim Hạp lui ra, nắm lấy tay phải của nàng, gắt gao ép chặt lại lồng ngực mình, giọng nói mang vẻ cô đơn: “Nàng như vậy lại khiến ta đau lòng.”
Oản Oản bị hắn dùng lời nói đâm một kích, liền biết Tình Khuynh hiểu lầm, vội vàng sáp đến, cười ngọt ngào dỗ dành hắn: “Hiện nay chàng chướng ngại trùng trùng, lại bị người cản trở, ta không muốn chàng suy nghĩ nhiều, cũng không phải có điều gì giấu diếm.”
“Vậy cũng không thể không đếm xỉa gì đến đệ đệ nàng a, tuy bây giờ thằng bé sống ở nhà thúc thúc nàng rất tốt, nhưng nàng cũng không cần vì ta mà thật sự không để ý tới.” Bởi vì liên hệ đến biểu hiện theo thói quen của Oản Oản, nên Tình Khuynh liền tưởng rằng Oản Oản không muốn hắn khó xử, nên mới giấu giếm chuyện đệ đệ, cũng không nghĩ đúng là một sự hiểu lầm đáng yêu.
Sự tình ở trong lòng Oản Oản xoay vòng một cái, nàng thật không ngờ tới ngoài tỷ tỷ ra, mình còn có một đệ đệ, bởi vì thời gian nàng ở phủ trong Vũ Vệ tướng quân dài như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp đệ đệ, chắc là trước đó, đứa bé này đã bị đưa đến chỗ thúc thúc. Chẳng qua, nếu ngày trước không biết thì cũng thôi đi, bây giờ biết được, đương nhiên không thể làm bộ như không biết chút nào, nhìn ra cũng quá mức lạnh bạc rồi.
“Một đường lại đây, ta chỉ nghĩ rất đơn giản, thằng bé đi theo thúc thúc so với đi theo ta thì tốt hơn, lại nói, có lẽ đã lâu ta không gặp nó, không chừng nó cũng không nhớ được ta.” Dồn nước mắt ra khóe mắt, Oản Oản dùng cánh tay còn lại không bị nắm kia, cầm khăn tay chấm chấm khóe mắt, lén nhìn xem thử biểu cảm của Tình Khuynh, thấy vẻ mặt hắn yêu thương, không có chút nào là trách cứ, đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhịn không được sinh ra cảm giác hổ thẹn.
“Được rồi, được rồi, ta sợ nhất nàng ở trước mặt ta rải kim đậu đậu* a.” Tình Khuynh bất đắc dĩ cười cười, ôm Oản Oản vào trong lòng, nhỏ giọng dỗ dành: “Nàng vừa khóc, ta quả thật là cả người đều khó chịu, dạ dày cũng muốn đau theo.”
(*Kim đậu đậu: tên một loại thuốc viên được bào chế để dưỡng dạ dày, giúp trẻ em tiêu hóa tốt. Lý do tác giả sử dụng ở đây thì ta không hiểu được ==’’, chắc do chị khóc nên anh thấy đau lòng.)
Hốc mắt Oản Oản ửng đỏ, liếc mắt xem thường hắn một cái, lại biết trong lòng hắn yêu thương mình thật sâu, giọng nói tự nhiên mềm xuống vài phần, thở dài nói: “Đây quả thật là duyên phận, lúc đó ta cách một cánh cửa sổ nhìn thấy thằng bé, liền cảm thấy quen mặt, không ngờ chính là đệ đệ của mình, cũng trách ta không tốt, nó đứng ngoài xe, không thấy rõ ta. Thế mà ta lại không nhận ra nó, nếu không phải Mặc Thiển, sợ là thật sự bỏ lỡ…”
“Nói bậy, nó là đệ đệ ruột của nàng, lại ở chỗ thúc thúc nàng, sau này muốn thân cận thế nào mà không được? Nếu nàng muốn gặp nó, qua vài ngày ta bảo người dân nó đến là được.” Từ trước đến nay Tình Khuynh đều luôn lấy Oản Oản làm trước tiên, trừ bỏ một mảnh nhỏ trong lòng là cho con trai, còn lại một khối lớn đều dành cho nữ nhân này. Đối với hắn mà nói, tất cả khó khăn, chỉ cần Oản Oản muốn, bảo hắn đánh đặt cược sinh mặng ra còn được, huống chi là chỉ gặp một đệ đệ.
Oản Oản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bằng không nàng thật không biết giải thích thế nào. Ai đời ở trên đường gặp đệ đệ ruột, mà không nhận ra, đệ đệ nàng không nhận ra nàng còn giải thích được, dù sao thằng bé cũng còn nhỏ, lại ở ngoài xe, đã lâu không gặp, chắc cũng không nhớ rõ giọng nói. Nhưng nàng thì khác, dù sao cũng đã lớn, lại đã tiếp xúc, có giải thích như thế nào cũng không khớp, cũng may là bưng bít được, chỉ là sau này không quan tâm nhiều hơn đến đứa em trai kia thì không được rồi.
Sau đó, bởi vì tình thế còn đang căng thẳng, nên Oản Oản vẫn không đón đệ đệ vào phủ, chỉ bảo Mặc Thiển mang theo ít đồ, tự mình đi một chuyến đến nhà của thúc thúc, coi như là để trong lòng thúc thúc cùng đệ đệ hiểu rõ, bản thân nàng cũng nhớ thương họ, có điều trước mắt không phải thời cơ tốt để đoàn tụ thôi.
Ngày xuân vừa qua, ngày hè sắp đến, con trai của Oản Oản đã biết ngồi, lại trắng trắng mềm mềm đúng là thời điểm mọc răng, mỗi ngày Oản Oản chưng chút trứng gà hoặc thịt bằm cho con ăn, thấy bộ dáng con khỏe mạnh đáng yêu, mặc dù bên ngoài có bao nhiều sóng to gió lớn chăng nữa, Tình Khuynh cũng có thể thản nhiên đối mặt, trong lòng không chút e ngại.
Thế nhưng, ông trời hiển nhiên không muốn mọi nhà đều sống yên bình qua ngày như vậy, mấy ngày nay, triều đình vốn coi như là gió êm sóng lặng lại bắt đầu trở nên quỷ dị khó lường. Trải qua chuyện lúc trước, Thừa tướng và Lục hoàng tử, Tiền gia đã xuất hiện ngăn cách; Hàn gia và Thái gia, Mạnh gia vẫn đứng một chỗ tùy thời cơ mà hành động; Trương gia Tào gia Lý gia thì đứng một bên quan sát. Thoạt nhìn cũng có xu thế cân bằng đấy, chỉ tiếc, một việc vặt trong nhà không hề liên quan đến triều đình, lại trở thành một mồi dẫn lửa cho một loạt sự kiện ngày sau.