• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân trời phía xa vừa toát ra một tia sáng, rốt cục Nghiêm Tử Tô vẻ mặt mỏi mệt đi ra từ trong màn che, tiếp theo chỉ huy Mặc Thiển kéo màn che ra, đẩy cửa sổ ra cho bay bớt mùi máu tanh dày đặc trong phòng. Sau khi Mặc Thiển làm xong, trở lại bên giường, nhìn cô nương đã mê mang, lo lắng hỏi: “Nàng ta sẽ không sao chứ?”


Nghiêm Tử Tô lau lau cái trán đầy mồ hôi, tin tưởng tràn đầy nói: “Đó là tất nhiên, ta vừa ra tay, Diêm Vương cũng phải e sợ lui bước!”


Mặc Thiển không nói gì, ánh mắt lại lộ vẻ hoài nghi.


Nghiêm Tử Tô chân chất, cũng không ngốc, liếc mắt một cái nhìn thấy, liền vội nói: “Như thế nào? Ngươi không tin ta?”


Mặc Thiển sờ sờ cái mũi, dối lòng lắc đầu.


Nghiêm Tử Tô càng buồn bực, rửa tay sạch sẽ, buông tay áo cuộn xuống: “Ngươi không tin ta, còn có thể không tin ông ngoại ta sao? Ông ngoại ta là cao thủ nội thương, nhưng ngoại thương cũng không bì kịp một ngón tay của ta đấy!”


Mặc Thiển bị con ngươi mắt trong suốt của tiểu cô nương này làm cho lúng túng, cảm thấy mình tranh cãi như vậy thật là có chút không biết tốt xấu, huống chi không tin cô nương này, đó là không tin Tôn đại phu, nếu là để Tôn đại phu biết được, sợ là bản thân có thương tích, ngày sau cũng đừng mong lão chữa trị cho mình.


Cũng may, tính cách Mặc Thiển cũng không sĩ diện, chắp tay thi lễ, thật xin lỗi nói: “Là tại hạ thất lễ, mong cô nương đại lượng.”


Nghiêm Tử Tô vừa nghe vậy, vốn đang còn phồng mang trợn mắt, bỗng chốc liền xì hơi, ngón tay xoắn lại, xấu hổ đỏ bừng mặt, ho khan hai tiếng, xua tay nói: “Không... Không có gì, ngươi đừng lo lắng vị cô nương này, nàng ta ngủ hai canh giờ sau là sẽ tỉnh.”


Mặc Thiển lại vái chào nói: “Thụ giáo.”


Tình Khuynh lười xem hai người đang ngây ngốc, chỉ hướng về phía Nghiêm Tử Tô kêu: “Làm phiền Nghiêm đại phu xem giúp Oản Oản nhà ta một chút, nàng giống như bị ám mùi máu, choáng váng.”


Nghiêm Tử Tô phản ứng cực nhanh, xoa xoa tay, liền xoay người đi qua, cúi đầu nhìn Oản Oản một chút, lại đưa tay sờ lên mạch môn của Oản Oản, miệng nói: “Ta chỉ rành về ngoại thương, bắt mạch không phải đặc biệt tinh thông, bất quá...”


Nói xong, nàng lại mở to hai mắt nhìn về phía Tình Khuynh, sau đó lại lắp bắp nói: “Đây... Đây là vị tẩu tử a.”


Tình Khuynh vốn tưởng rằng Nghiêm Tử Tô nhìn ra Oản Oản bị phá thân, liền cười nói: “Ừ, nàng là vợ ta.”


Hai mắt Nghiêm Tử Tô vốn đang mở to, lại càng trừng lớn hơn nữa, miệng gần như có thể nhét vào một quả trứng gà, nàng lại chạm lên mạch môn lần nữa, lắc lắc đầu nói: “Ngươi... Ngươi không phải... Không phải là tiểu quan nơi này sao?”


Tình Khuynh thấy nàng nói chuyện thành thật tự nhiên, không có ý kỳ thị, liền gật đầu nói: “Đúng vậy.”


Nghiêm Tử Tô ngón tay khẽ run, liền lại nói: “Trên người ngươi có mùi Dẫn Hương Hoàn, theo lý mà nói là nàng không có khả năng có đứa bé a?”


Tình Khuynh trước hết nghe được cái tên Dẫn Hương Hoàn, liền thấy Nghiêm Tử Tô này xác thực có vài phần bản lĩnh, mùi hương trên người hắn, chính là tám năm trước lang quân cho hắn ăn, nguyên bản là lên năm tuổi nên dùng, nhưng hắn vừa bị qua tay bán đến nơi đây, trước kia thân thể cũng không tốt, liền điều dưỡng vài năm mới bắt đầu ăn. Loại thuốc viên này không phải tất cả tiểu quan đều có thể ăn, tuy rằng đều khiến người vô sinh, nhưng rõ ràng loại này cao cấp hơn, ăn vào thân thể không mang mùi thơm lạ lùng, hơn nữa còn khác với người khác, phát ra mùi hương cũng không giống, dẫn đến làn da nõn nà, không dễ mập lên, diện mạo càng thêm kiều diễm, giống như nữ tử, ngược lại, viên thuốc này có thành phần cực kỳ sang quý. Trong viên này, ngoại trừ một vị đầu bài trước kia, cũng chỉ có hắn và một người khác đã ăn qua, người nọ hiện nay là nam sủng của Vương phủ, phá lệ được sủng ái. Viên thuốc này ngay cả đám người Trục Yên cũng chưa dùng qua.


Nghĩ đến đây, Tình Khuynh mới phản ứng đến nửa câu sau, cả người giống như bị sét đánh, nhìn Nghiêm Tử Tô, giọng nói run run hỏi: “Nghiêm đại phu... Có thể nói lại lần nữa?”


Nghiêm Tử Tô cũng có chút ngớ người, nàng còn nhỏ trong lòng cũng rất thật thà, còn tưởng rằng Tình Khuynh hoài nghi đứa nhỏ này không phải của hắn, liền vội giải thích nói: “Đứa nhỏ này khẳng định là của ngươi, trong thai có thành phần của Dẫn Hương Hoàn.”


Tình Khuynh vốn vẫn còn khiếp sợ quá độ, cũng phải bị những lời này của nàng chọc cười, Oản Oản là loại nữ tử gì, sao hắn lại không biết? Huống chi từ ngày ấy hắn cùng chung hoạn nạn với Oản Oản, bọn họ ngày ngày ở cạnh nhau, ngay cả lúc không có hắn ở đây, cũng bảo tùy thị hoặc là gã sai vặt ở cùng, Oản Oản làm sao có cơ hội ở cùng người khác, nếu thật là có thai, như vậy đứa nhỏ khẳng định là của mình.


Tựa vào trong lòng Tình Khuynh, Oản Oản cũng choáng váng, lúc đầu còn mờ mịt, bỗng chốc liền thanh minh rất nhiều, không kìm được sờ sờ lên bụng mình, ánh mắt ngây ngốc, nàng không biết nên đối mặt với một đứa bé ra sao, nàng sống qua nhiều kiếp như vậy, nhưng chưa từng có con, hơn nữa tình huống trước mắt nguy hiểm như vậy, nàng làm sao có thể an tâm sinh hạ đứa nhỏ này. Nhưng nếu bảo Oản Oản bỏ đi đứa con này, nàng lại luyến tiếc. Đầu tiên, nàng yêu đứa bé này, tâm tình khát vọng làm mẹ của nàng mặc dù bình thường không nhìn ra, nhưng khi bị lục ra, lúc đó mới là sóng to gió lớn, không dừng lại được. Sau đó, nàng nghe Nghiêm Tử Tô nói, mùi hương trên người Tình Khuynh là viên thuốc tránh thai và cũng sinh ra biến hóa kỳ lạ cho thân thể, cho nên, có khả năng Tình Khuynh đời này chỉ có một đứa con, nàng làm sao có thể cứ thế mà cắt đứt đời sau của Tình Khuynh, gạt bỏ hi vọng vào tương lai của hắn được?


“Ta... mùi hương trên người ta có gây ảnh hưởng đến đứa bé không?” Tình Khuynh kích động đỏ cả hốc mắt, đỡ Oản Oản, ôm không được, buông ra cũng không xong, đầu óc liền giống như một cục bột nhão.


Nghiêm Tử Tô còn đang trong cảm giác không thể tưởng tượng được, nhưng vẫn rất có nghề nghiệp đạo đức nói: “Không sao, thuốc này chỉ đối với nam tử, đối với phụ nữ có thai và hầu hết nữ tử đều không sao cả.”


Rốt cục Oản Oản đã làm mẹ, suy yếu ngẩng đầu lên hỏi: “Trong thai có chứa thành phần Dẫn Hương Hoàn, có khiến đứa bé bị gì không tốt không? Còn nữa, ta cũng không thoải mái lắm, đứa bé có gì bất ổn không?”


Nghiêm Tử Tô cũng kiên nhẫn trả lời: “Không sao cả, thành phần tránh thai đều lưu lại trong thân thể của bị ca ca này, về thành phần trong bào thai, khả năng sẽ làm cục cưng lúc sinh ra, cơ thể mang mùi thơm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe. Về phần thân thể của ngươi, hình như trong lòng có tích tụ, hơn nữa nghỉ ngơi không tốt, cho nên mới có tình trạng sớm nôn nghén như vậy.”


Nghe thấy cục cưng vô sự, còn có khả năng trời sinh cơ thể có mùi thơm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Oản Oản lộ ra ý cười ấm áp, lại hỏi: “Cục cưng bao nhiêu tháng rồi?”


Nghiêm Tử Tô lại sờ mạch, còn có chút giật mình nói: “Đứa bé hơn một tháng rồi, thật sự là thần kỳ... Thật thần kỳ...”


Tình Khuynh lắng nghe hai người một hỏi một đáp, suy nghĩ đều không biết bay tới nơi nào, chính là trong đầu không ngừng có người lớn tiếng hoan hô, hắn có con, hắn sẽ không tuyệt hậu, hắn sẽ có một đứa bé đáng yêu mềm mại. Hắn có nhà, hắn có thê tử, có con... Hắn là một người bình thường...


Khóe mắt Tình Khuynh không biết khi nào đã rơi lệ, từng giọt một theo gò má lăn xuống, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, ngây ngốc quay đầu, nhìn Nghiêm Tử Tô hỏi: “Thật thế sao?”


Nghiêm Tử Tô kia cũng cảm thấy thấp thỏm không yên, mặc dù cảm giác mạch tượng kia rõ ràng như vậy, nhưng phụ thân của đứa bé này lại có thể chất như vậy, mà có đứa nhỏ sao? Quyết định thật nhanh, Nghiêm Tử Tô đứng dậy liền đi ra ngoài, thậm chí quên luôn hòm thuốc của nàng, vừa đi vừa nói: “Chờ ta, ta đi tìm ông ngoại ta đến, ông chắc chắn sẽ không sai.”


Tình Khuynh thấy nàng đi ra ngoài, quay người ôm cổ Oản Oản, mặt dán tại bờ vai nàng, nhỏ giọng nức nở, Oản Oản vuốt lưng hắn, trong lòng cũng hơi hoảng hốt nói: “Có lẽ không chẩn sai đâu.”


Nàng không muốn thừa nhận chuyện buồn lớn như vậy.


Tình Khuynh chỉ ôm nàng lắc đầu, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, ngực giống như bị mảnh vải làm tắc lại.


Trong phòng bỗng chốc yên ắng, Mặc Thiển đứng bên cạnh giường, cũng ngớ người không thốt nên lời, hắn cũng ở trong viên này, hơn nữa kiến thức của hắn về vật đó còn nhiều hơn, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói ăn Dẫn Hương Hoàn, còn có thể sinh con. Bọn họ là tiểu quan, cũng là người, ai không muốn có đứa con của mình. Hắn và Trục Yên, một người là mật thám trực hệ của Thái tử, một người là mật thám của phủ Ninh Viễn Hầu tuyển ra, bởi vì bọn họ gia hạn khế ước, làm đủ nhiệm vụ sẽ được rời đi, cho nên bọn họ mới có thể tránh được sự tàn phá của viên thuốc tránh thai kia, chỉ vì tương lai muốn tìm một nơi yên tĩnh, sinh con dưỡng cái, bằng không liều mạng như vậy để làm gì.


Hắn đã chứng kiến những tiểu quan lớn tuổi thất sủng, bất luận bọn họ có thật sự yêu thích nam nhân hay không, bọn họ đều sẽ lựa chọn cưới vợ, sau đó sinh con, nhưng sự thật tàn khốc, bất luận nhà tiểu quan quán nào, cũng sẽ vì bớt phiền phức mà ban thưởng viên tránh thai, để phòng ngừa tiểu quan vụng trộm với nữ tử, làm ra sự tình. Hắn cũng biết Tình Khuynh, Tình Khuynh và Trục Yên là từ một nhóm mà ra, cũng theo học cùng một sư phụ, nhưng Tình Khuynh tư sắc xuất chúng, phủ Ninh Viễn Hầu không muốn mất đi một quân cờ tuyệt hảo này, liền ban thưởng Dẫn Hương Hoàn xuống, ý đồ sử dụng lâu dài.


Thật ra Tình Khuynh có lẽ cũng biết, bằng không vì sao hắn không muốn nhận nhiệm vụ, thầm nghĩ chỉ muốn an phận làm tiểu quan đầu bài, hầu hạ Dịch nhị thiếu gia cho tốt? Đó có lẽ là cách Tình Khuynh muốn lên án phủ Ninh Viễn Hầu đi.


“Không biết có thật không?” Mặc Thiển khẩn trương nhìn bụng Oản Oản, giống như nhìn một món đồ trân quý.


Không có người trả lời hắn, bởi vì Oản Oản cùng Tình Khuynh đều đồng dạng muốn biết đáp án.


Tôn đại phu đến cực nhanh, chỉ thấy lão mũ nón sai lệch, quần áo xộc xệch, vừa mới tiến vào cửa đã há to miệng thở hồng hộc, liền biết là lão chạy đến, Nghiêm Tử Tô cũng không khá hơn chút nào, vịn khung cửa há hốc miệng, nhăn mặt nói không ra hơi, chỉ run tay, chỉ vào Oản Oản.


Tôn đại phu cũng không hàm hồ, quần áo cũng không thèm sửa sang lại, bước tiến vào, Oản Oản nhìn cặp mắt bảo thủ ngày thường vốn không gợn sóng kia, giờ phút này thế nhưng lại phát ra ánh sáng rực làm người ta sợ hãi, không nhịn được rụt lui vào trong lòng Tình Khuynh. Tình Khuynh dầu gì đã bình phục được một chút, lau lau khóe mắt, thấp thỏm nhìn Tôn đại phu.


Ngay cả liếc mắt nhìn Tình Khuynh một cái, Tôn đại phu cũng không thèm liếc, không nói hai lời sờ lên mạch môn của Oản Oản, sau đó... lâm vào trầm tư, con ngươi khẽ nhúc nhích, sau đó hai mắt càng mở càng lớn, Oản Oản còn sợ đến giây kế tiếp con ngươi lão sẽ lọt ra ngoài mất.


“Thật sự... Thật sự có, làm sao có thể?” Tôn đại phu lẩm bẩm, ngón tay vẫn không rời khỏi mạch môn Oản Oản, “Là Dẫn Hương Hoàn không sai, cư nhiên lại lợi hại như vậy... Tại sao có thể như vậy?”


“Tôn đại phu... Là thật sao?” Cổ họng Tình Khuynh khóc đến khàn tiếng, khẩn trương hỏi.


Tôn đại phu buông mạch môn ra, tâm tư vẫn chưa quay lại, lỗ mũi chỉ “ừm” một tiếng, lại tiếp tục suy nghĩ.


Nhưng một tiếng này, quả thực khiến cho trái tim Tình Khuynh muốn nhảy ra ngoài, hắn có con, một đứa con của hắn và Oản Oản...


Không ai có thể thương tổn đứa con của hắn, Tình Khuynh cực kỳ kích động, mắt lộ hàn quang, thân thế của hắn, cho dù không hẳn là thật, hiện tại cũng nhất định phải là thật! Đứa con của hắn, không thể sinh ra ở tiểu quan quán, hắn sẽ giành cho con của hắn, một tương lai tốt đẹp nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK