“Đằng trước có một cửa tiệm bán kẹo, quả tâm đường (trái cây bọc đường) của nhà hắn rất ngọt mà không ngấy, phu nhân có thể nếm thử.” Lưu Tự Yên đỡ Oản Oản bước ra từ Tư Xảo Trai, Oản Oản cố ý ở trong này mua chút trang sức kiểu dáng Khởi quốc cùng với phát quan dây buộc tóc linh tinh cho Tình Khuynh, còn có đồ trang sức phối hợp mang bên người, đợi đoàn nghi thức đến, nàng sẽ không thể ở trước mặt người ngoài mà ăn mặc đơn giản được.
“Thật không ngờ, biên thành lại phồn hoa như thế.” Oản Oản cẩn thận bước xuống bậc thềm, trông thấy dòng người nhộn nhịp, cảm thán nói. Ban đầu trong cảm nhận của nàng, biên thành là một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nghèo khó người thưa, đều toàn là người già yếu. Nhưng hôm nay nhìn lại con đường lớn phồn hoa này, đám người ăn mặc so với đô thành còn tốt hơn vài phần, cùng với đủ loại cửa hàng, người đi đường qua lại tinh thần hăng hái. Trong lòng không khỏi khâm phục phụ thân của Lưu Tự Yên – Lưu tướng quân.
Lưu Tự Yên tất nhiên cũng nghĩ đến điều này, kìm lòng không đậu mà thẳng lưng, kiêu ngạo nhìn đám người nói: “A đa* luôn luôn yêu dân như con, lại tận trung với triều đình, điều đầu tiên cha nghĩ đến đó là tự cung tự cấp quân lương, dân chúng biên thành nơi này ăn no, mới có khí lực đánh giặc, mới chống đỡ được tường đồng vách sắt này.” Sau nàng lại muốn nói đến Thần quốc các nàng cũng lợi dụng đạo phòng tuyến này đi xâm lược Khởi quốc, thì không khỏi có chút ngượng ngùng nhìn Oản Oản.
(* a đa: cha, cách gọi cha thân mật)
Oản Oản đến là không sao cả, dù sao bất luận Thần quốc hay Khởi quốc, cũng không phải là quốc gia của nàng, hơn nữa sở dĩ Khởi quốc bị đánh bại, nguyên nhân hoàn toàn là vì tự chính họ, trọng văn khinh võ, không chết nhanh cũng không thể. Nhưng nàng cũng không tiện nói nhiều, đành phải chuyển đề tài nói: “Chúng ta đi vội vàng, lúc trở về nhất định phải chuẩn bị quần áo nhiều một chút, Lưu cô nương có biết gần đây có tiệm tơ lụa nào tốt không?”
Lưu Tự Yên cũng cảm thấy không nên nói nhiều đến đề tài vừa rồi, liền đáp lời nói: “Đương nhiên đương nhiên, có một tiệm hàng năm đều có đủ loại từ Khởi quốc đấy, phu nhân hẳn sẽ thích.”
Hai người điềm nhiên như không có gì, khách khí nhường nhau lên xe ngựa, phu xe đánh xe ngựa chạy ngang qua tiệm bán kẹo mà Lưu Tự Yên đã nhắc tới, hai tiểu nha đầu bên người họ đều xuống xe, mỗi người ôm một gói rồi đều trở lại trên xe, xe ngựa lại tiếp tục đi tới tiệm tơ lụa.
Kỳ thực, Oản Oản cũng không cần lắm nhiều loại vải vóc tơ lụa linh tinh, bởi vì hiện nay điều bức thiết cần là làm chút chăn mền, tã lót gì đó cho đứa bé trong bụng, chỉ tiếc, thời này vải bông còn chưa sản xuất, không biết là do không có người tìm ra, hay là không được đưa vào từ nơi khác, cho nên đành bất đắc dĩ chọn cái kém hơn, chọn chút vải bố dày dễ chịu nước vậy.
Xe ngựa vững vàng dừng trước cửa một tiệm tơ lụa, phu xe nhảy xuống, đứng hầu cạnh xe ngựa. Nha đầu của Oản Oản cùng Lưu Tự Yên cũng đi theo xuống xe, Quất Diệp chờ Đào Diệp xuống xe, trước nhìn Oản Oản một chút, rồi sau đó khoan thai vén váy đi xuống, ai ngờ vừa mới xuống xe, đã bị một nữ nhân chạy từ trong ngõ ra đụng phải, lảo đảo thiếu chút nữa ngồi xuống đất, may mắn Đào Diệp nhanh tay, một phen giữ nàng lại.
“Ngươi nữ nhân này, sao không nhìn đường chứ?” Đào Diệp miệng lưỡi nhanh nhảu, thở phì phì quát.
Nữ nhân kia một thân quần áo cũ nát, chẳng những lùng nhùng không vừa người, còn dán đầy mảnh vá, đầu tóc rối bời dùng một nhánh cây cố định lại, gương mặt vàng vọt dính đầy bụi đen, bên má phải còn nổi bật một vết sẹo như con rết, khiến người ta liếc mắt một cái nhìn qua liền cực kỳ sợ hãi, tất nhiên cũng dọa Quất Diệp Đào Diệp sợ nhảy dựng lên.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Nữ nhân kia thấy hai tiểu nha đầu sợ hãi, vội vàng cúi đầu, theo thói quen cúi đầu lấy lòng nói.
Đào Diệp thấy thế, chán ghét khoát tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi đi đi.”
Nữ nhân kia vội vàng chắp tay cúi chào một cái, quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa chạy được vài bước, bước chân chậm lại, gương mặt xấu xí lộ ra vài phần nghi hoặc, sau đó bán kinh bán nghi trốn vào một bên, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Oản Oản từ trên xe ngựa đi xuống, bên người còn có Tử Hộ đi theo đỡ nàng.
“Sao có thể là nàng ta? Sao nàng ta lại ở đây?” Nữ nhân xấu xí kia run run môi, lẩm bẩm.
“Vinh nương! Ngươi ở đây làm gì! Còn không mau đi làm việc đi, hôm nay không muốn ăn cơm sao!” đầu ngõ bỗng nhiên có người lớn tiếng mắng chửi.
Nữ nhân xấu xí run bắn cả người, hoảng sợ xoay người lắp bắp hô: “Đến... Đến đây...”
Sau đó, nàng không dám lưu lại, vội vàng chạy đi...
Một nhạc đệm nho nhỏ như vậy, Oản Oản căn bản không chú ý đến, chỉ đi theo Lưu Tự Yên đi vào tiệm tơ lụa. Hôm nay nàng muốn đặt một vụ mua bán lớn, phỏng chừng còn chưa đến một tháng đoàn nghi thức sẽ đến đây, bọn họ cần đặt mua không ít thường phục đẹp đẽ, bởi vì nghe nói Chất tử giả kia là một tên béo, y phục của hắn tuyệt đối Tình Khuynh sẽ không mặc vừa, cũng sẽ không đi mặc. Mà Oản Oản sau này phải làm một sủng phi kiêu căng, khẳng định cũng không thể ‘canh suông nước nhạt’ được, còn phải chọn ít vải dệt cho đứa bé nữa.
Lưu Tự Yên dẫn theo Oản Oản, không dừng lại ở lầu một, mà lên nhã gian ở lầu hai, hình như nàng rất quen thuộc với chưởng quầy trong tiệm, người tới thấy nàng đến, đều phá lệ nhiệt tình, bởi vì thấy Oản Oản là phụ nữ có thai, còn bưng lên cho họ một bình trà táo, chứ không phải là trà bột.
“Ở nơi này, ngươi chỉ cần chọn lựa, bất kể là loại vải kiểu dáng nào, chỉ cần Khởi quốc có, nơi này của họ đều có.” Lưu Tự Yên uống nước trà, cười nói.
Oản Oản cũng nhấp một ngụm trà, cười nói: “Xem ra ngươi là khách quen.”
Lưu Tự Yên thản nhiên gật gật đầu nói: “Thực không dám giấu giếm, đây là cửa hàng của họ hàng nhà ta, quần áo trong phủ chúng ta đều xuất từ nơi này.”
Lúc này Oản Oản mới cẩn thận đánh giá quần áo Lưu Tự Yên, vải dệt màu xanh thẫm, tỉ mỉ cắt may, cùng với châm tuyến tinh tế không thể nhận ra, quả nhiên là tay nghề giỏi.
“Vậy thì làm phiền rồi.” Oản Oản yên lặng nhẩm đếm, sau đó khiêm tốn hỏi: “Lần này chúng ta lên đường, sợ là phải không ít ngày, ta định chuẩn bị cho a lang nhà ta sáu bộ, bản thân ta thì bốn bộ, đám hầu gái nô bộc thì mỗi người hai bộ, đám thô sử thì một bộ, ngươi thấy sao?”
Lưu Tự Yên thấy nàng hỏi mình, liền có vài phần kỳ quái, dù sao mặt ngoài nàng còn chưa lập gia đình, việc bếp núc linh tinh cũng chưa từng quản lý qua, nhưng nhìn thấy mặt Oản Oản lộ vẻ thành khẩn, đáy lòng cũng không có ý khinh thường, ngược lại cảm thấy đây là Oản Oản thân thiết với mình, khiến trong lòng nàng không khỏi ấm áp nói: “Như vậy một tháng là đủ, đến lúc vào Khởi quốc, còn có thể lại đặt mua nữa.”
Oản Oản ngẫm lại cũng có lý, đến lúc đó sẽ theo điều lệ của hoàng tử, tự có cung nô bên người Tình Khuynh chuẩn bị rồi, nàng chỉ cần chỉ điểm một hai là được. Lập tức trong lòng cũng thả lỏng, gọi chưởng quầy mang ra nhiều loại vải vóc tơ lụa có hoa văn tối, kiểu mới của năm nay. Sau lại nhớ mình sau này sợ là phải làm một yêu phi, như vậy trên đường đi nhất định phải phô trương một chút, liền lại bảo chưởng quầy lấy ra vài loại diễm lệ xinh đẹp, định bụng làm y phục mị hoặc cho mình.
Nhìn mặt vải dệt, Oản Oản tính toán trong sáu bộ y phục của Tình Khuynh, khẳng định là không thể thiếu thâm y, phỏng chừng thiền y* cũng phải chuẩn bị một bộ, dù sao trời phía nam còn nóng, lại mang theo tiểu y, trung đơn, trung y trung khố, còn có tất giày, đai lưng linh tinh, nhất định không thể chỉ có đơn độc một bộ phối hợp, còn phải chuẩn bị nhiều hơn, đợi đến lúc đặt mua về đủ sợ là phải tốn không ít thời gian. Còn có các loại áo váy, áo khoác, tay lở, thâm y, cùng với trung y, khăn choàng, vớ giày, đai lưng này nọ của nàng, chỉ sợ quần áo hạ nhân tháng này cũng không kịp làm xong, bèn có chút do dự.
(*thiền: con ve; thiền y: vì mỏng như cánh ve nên gọi là áo cánh ve)
Lưu Tự Yên liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Oản Oản, vội nói: “Phu nhân cứ việc đặt mua, nương tử châm tuyến của cửa hàng nhà này sẽ nhận làm hết, nửa tháng là có thể giao toàn bộ.”
Lúc này Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao nơi này có không ít vải dệt nàng rất thích, còn có vài loại kiểu dáng cũng thật mới mẻ, đặc biệt là quần áo và trang phục của nam tử, một bộ thâm y có thắt lưng rất hợp khẩu vị của Oản Oản, có điểm giống lần đó Dịch nhị công tử mang theo Tình Khuynh lần đầu tiên chính thức tới Tầm Hương lâu mặc loại này. Y phục có kiểu dáng này của Tình Khuynh không nhiều lắm, bởi vì tay nghề của thợ may ở đô thành đều là một loại na ná nhau, bản thân Oản Oản cũng không biết may. Lần này đến là vừa vặn, dù sao ai mà không thích nhìn thắt lưng xinh đẹp của nam nhân nhà mình chứ.
Thỏa thuận tất cả kiểu dáng xong, lại để Tử Hộ, Đào Diệp, Quất Diệp chọn y phục cho mình, tuy rằng đại a đầu bên người chủ tử khi làm việc đều có một bộ y phục giống nhau như đúc (đồng phục), nhưng cũng có một bộ thường phục khác. Tử Hộ lại càng được Oản Oản đặc biệt chuẩn bị thêm một bộ, dù sao vị trí của nàng ở trong mắt Oản Oản cao hơn Đào Diệp và Quất Diệp.
“Đây là khế ước, phu nhân xin nhận lấy, trước hạ tuần tháng tám bổn điếm chắc chắn sẽ giao hàng đúng hạn, thỉnh phu nhân yên tâm.” Chưởng quầy được Lưu Tự Yên nhắc nhở, lúc đáp lời, cường điệu nhấn mạnh thời gian, khiến Oản Oản thật hài lòng cũng rất thoải mái giao tiền đặt cọc.
Đợi đến lúc mọi người trở lại phủ Trấn Nam tướng quân, trời đã ngã về tây, Oản Oản vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng trong, trong lòng lại thỏa mãn không giống như bề ngoại. Nàng rốt cục có thể quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, tùy ý ra vào cửa hàng nàng thích, nàng có thể mua những thứ nàng muốn, nàng không còn sợ bị người phát hiện, nàng càng không cần lo lắng sẽ có ai đó kéo nàng đến chỗ ám muội nào đó. Kể từ sau khi Oản Oản biết được Chất tử giả trọng thương, nàng liền cảm thấy bầu trời cũng xanh trong, quang đãng hơn rồi, thật sự là chưa từng tốt hơn, hết thảy tựa hồ đều ở trong lòng bàn tay của Tình Khuynh. Nàng chân chân thiết thiết cảm nhận được, nàng đã thoát ra khỏi cái lồng chim giam cầm nàng suốt mấy đời. Nàng đã có cuộc sống khác xưa rồi.
“Làm sao vậy? Mệt mỏi như vậy còn cười ra tiếng.” Ngọn đèn thắp sáng, người nọ đứng bên cạnh cây đèn, một thân đẹp đẽ quý giá, như có chút xa lạ, nhưng lại giống như hắn nên như thế từ lâu rồi, nhưng vẻ sủng nịch quen thuộc trên mặt hắn dường như vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Oản Oản đi qua, tiến vào trong lòng hắn, thoải mái thở dài nói: “Đã lâu không thoải mái không lo lắng đi dạo phố rồi, nên có chút quên mất.”
Tình Khuynh ôm lại nàng, sờ sờ lỗ tai nàng cười nói: “Sau này nàng muốn đi dạo chỗ nào thì đi chỗ đó, nàng muốn khi dễ ai thì khi dễ người đó, nam nhân nàng chịu trách nhiệm hết, chỉ là đừng để bản thân mệt chết là được rồi.”
Xì cười, Oản Oản nghe được lời nói cực kỳ bá đạo này, ánh mắt đều tràn đầy ý cười, đây quả thực là muốn cưng chiều nàng thành nữ nhân xấu xa ngang ngược mà, “Chàng như vậy, sẽ làm hư ta!”
Tình Khuynh lại không chút để ý nói: “Không sao, nàng có như thế nào, ta đều thích...”
Oản Oản chợt cảm thấy hốc mắt thật nóng, ký ức giống như bị người ấn một cái nút replay, phát lại một đoạn. Kiếp thứ nhất nàng chân chính là một cô nương kiêu căng, khi đó nàng cũng hi vọng biết bao nam nhân nàng thích kia cũng có thể nói với nàng như vậy, chỉ tiếc, nam nhân kia dung túng là đối với một nữ nhân khác, vĩnh viễn cũng sẽ không đối với nàng. Nhưng hiện tại thì khác, nàng rốt cục cũng không cần phải sống cẩn thận từng li từng tí nữa, chỉ cần có người này ở đây, nàng có thể có khả năng kiêu căng, chỉ có người chân chính sủng ái mình, mới có thể mặc sức tùy tiện ra sao cũng được.
“Tình Khuynh, ta thích chàng...”