“Hai vị cô nương ở trong này nghỉ ngơi một chút, nếu một chút nữa phu nhân không cho gọi, ta sẽ cho các tùy thị của các ngươi tiến vào, đưa hai ngươi trở về.” Giang ma ma vừa mới nổi nóng, sắc mặt cũng không tốt, nói vài câu liền vội vàng đi, chắc là sợ phu nhân có một thân một mình, không đối phó được với con hồ ly đực kia.
“Rốt cục là chuyện gì vậy?” Cầm Song ở phía sau tấm bình phong, không biết được chuyện bên ngoài, thấy ma ma đi rồi, vội vàng sáp lại hỏi.
“Vị khách mà Thế tử gia chờ đã đến.” Oản Oản nhìn chung quanh một cái, phát hiện đám tiểu nha đầu cũng đã đi ra ngoài, liền thấp giọng kề tai Cầm Song nói.
“Vậy không phải chuyện tốt sao, sao phu nhân lại như vậy?” Cầm Song không hiểu hỏi.
“Aizz, mấu chốt không phải hắn đến một mình.” Oản Oản liếm liếm môi, hôm nay nàng mới hoàn toàn hiểu được, thì ra người nọ chính là tình nhân của Nhị công tử nhà Thái úy trường sử, trước đây chỉ mơ hồ nghe nói hắn gọi là Khuynh thiếu, nhưng căn bản không nghĩ hắn lại ở cùng Nhị công tử. Nghĩ đến đây, Oản Oản lại sinh ra vài phần chua xót khó hiểu dọa mình sợ đến nhảy dựng.
“À?” Cầm Song hai mắt mở to, mông lung khó hiểu nói.
“Dẫn theo tiểu quan (nam kỹ) đến.” Oản Oản lắc đầu bất đắc dĩ, bổ sung thêm.
“Không phải chứ, vậy phu nhân không tức chết á!” Cầm Song nhất thời cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nào có chuyện đi dạo thanh lâu mà mang theo tiểu quan đến, đây không phải là đập vào mặt phu nhân sao.
“Đúng vậy, nhưng lại không nên đắc tội Thế tử.” Oản Oản lắc đầu, trong lòng thầm mỉa mai, phu nhân thì có là gì, ngay trước mặt Thế tử gia, không phải cũng đều nhẫn nhịn sao, đây chính là lợi ích của quyền lực, ngươi không phục cũng không được, trừ phi không muốn giữ lại cái đầu.
“Vậy chúng ta không cần đi ra ngoài rồi.” Cầm Song cúi đầu, nắm quạt tròn, lẩm bẩm nói.
“Ngươi còn muốn đi sao.” Oản Oản cười, đùa nói.
“Không... Không muốn.” Cầm Song nhớ lại vừa rồi có nhiều nam nhân như vậy, tay lại có chút run lên.
“Mặc kệ, chúng ta nghỉ một lát rồi nói sau.” Oản Oản cũng lười đi quản đám nam nhân bên ngoài, vứt suy nghĩ sang một bên, hơi khép mắt lại, nếu lúc này có thể nằm xuống thì tốt biết mấy.
Đang mơ mơ màng màng, Oản Oản thiếu chút nữa muốn ngủ, chợt nghe ngoài cửa phòng có hai tiểu nha đầu đang rì rầm nói chuyện. Oản Oản tỉnh táo lại, lén đứng lên, xuống sạp, dưới ánh mắt khó hiểu của Cầm Song, len lén rụt rè co tay đi đến cạnh cửa, Cầm Song thấy vậy, dĩ nhiên sẽ không ở lại một mình, bèn cũng đi theo.
“Ngươi nói xem, Thế tử dẫn nhiều công tử đến như vậy, có phải ai đó nhìn trúng cô nương nhà chúng ta hay không a.” thanh âm này Oản Oản nhớ được, là nha đầu lúc nãy ở phòng khách đưa nước ấm cho Cầm Song.
“Chắc chắn rồi, nơi này cô nương của chúng ta tốt như vậy, đặc biệt là mấy vị Thanh quan nhân năm nay.” Một người nữa có chút lạ tai, chắc là nha đầu đi theo Giang ma ma.
“Aizz, phu nhân vừa rồi nổi sùng, chờ Thế tử gia đi rồi, chúng ta thế nào cũng gặp xui xẻo a.” Nha đầu vừa nãy lại nói.
“Cũng không chắc đâu.” Rõ ràng nha đầu lạ tai kia nói nhỏ lại, khiến Oản Oản không thể không vểnh tai, nghe ngóng cẩn thận.
“Tại sao?”
“Ngươi nghĩ đi, nếu hôm nay có vị công tử nào nhìn trúngvị cô nương nào đó, vậy coi như phu nhân cũng đạt được chuyện tốt, hẳn là bà không tức giận đâu.”
“Nói đơn giản là, trở thành các cô nương “Nhập màn chi tân”* còn dễ nói, chứ chuộc ra ngoài... Chậc chậc, quá ít.”
(* Nhập màn chi tân: chỉ tâm phúc, bạn bè thân cận, trong truyện này là chỉ tình nhân, tri kỷ)
“Vậy cũng chưa chắc, ta lại nghe nói, hôm nay Thế tử gia đến là giúp bằng hữu chọn ngoại thất đấy, không chừng đã có người nhìn trúng.” Nha đầu lạ tai lại nói.
“Không phải đâu, gần đây làm sao có nhiều người nuôi ngoại thất như vậy a.”
“Nhỏ tiếng chút, ngươi quản nhà người khác làm gì, không có gì làm đi lo chuyện không đâu.” Nha đầu lạ tai kia làu bàu xong, cũng không nói gì nữa.
Oản Oản nghe thêm chút nữa, cũng nghe nói về chuyện ăn mặc, cảm thấy không có hứng thú, lúc này mới kéo Cầm Song cẩn thận trở về bên trong, trong lòng ngược lại rối bời.
“Oản Oản, ngươi nói... Các nàng nói thật sao?” Cầm Song nắm chặt khăn tay, hoảng hốt hỏi.
“Ta cũng không biết.” Oản Oản cũng không nắm chính xác được, chỉ cảm thấy trước mặt là sói, sau lưng là hổ, nếu được người nhìn trúng dẫn ra ngoài, vậy có lẽ sẽ rơi vào một âm mưu không thể lường trước được, nhưng không ra ngoài, vậy thứ chờ đợi nàng chính là lễ Tranh Hoa.
“Ta... Ta muốn ra ngoài.” Cầm Song hếch đuôi mắt, không tự chủ mà lộ ra một tia diễm lệ, nhưng Oản Oản nhìn ra, bên trong nội tâm Cầm Song kỳ thực vẫn rất thuần khiết, ít nhất đơn thuần hơn nhiều so với Hồng Chúc.
“Cầm Song, ngươi còn người nhà không?” Oản Oản không muốn hai người họ ở trong này đoán lung tung, vội tùy tiện hỏi.
“Năm ta tám tuổi cha mẹ đều mất, đệ đệ được nhà đại bá nhận làm con thừa tự, đại bá chê ta ăn nhiều, lại không làm được bao nhiêu, liền bán ta đến nơi này.” Cầm Song ngẩng đầu, ánh mắt có chút mập mờ.
“Vậy sao, còn ta thì mới đến được mấy tháng, vài tháng trước, cha ta bị chém đầu, người hầu đều bị đem đi bán, trong nhà chỉ có một nữ tử là ta, bèn đưa ta tới nơi này, ta còn có một tỷ tỷ đã xuất giá, nhưng mãi cho tới hôm nay, ta cũng chưa thấy một chút tin tức nào.” Oản Oản cười khổ, nhớ tới số mệnh của thân thể này, cũng thật là bi thương, cha nàng cũng chỉ có một nữ nhân là mẹ nàng, mẹ nàng lại chết sớm, tỷ tỷ cũng gả ra ngoài, người duy nhất có thể sung kỹ, chỉ có mình nàng.
“Oản Oản, ngươi còn khổ hơn ta.” Cầm Song nắm tay Oản Oản, chân thành tha thiết nói.
Oản Oản cười khẽ, lắc đầu, nàng cũng không chỉ có một chút khổ như vậy, nàng đã khổ tám kiếp rồi.
“Phu nhân, ngài xem...” Giang ma ma theo phu nhân đi ra, muốn nói lại thôi.
“Chuyện này, ngươi cũng đừng để ý.” Lan phu nhân nén giận, lại khôi phục bình tĩnh như trước.
“Dạ phu nhân.” Giang ma ma thấy vậy cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể đáp.
“Gia là có ý gì?” Lan phu nhân lặng lẽ đảo mắt xung quanh, phát hiện lúc này đang đứng ở một chỗ trống trải, liền làm bộ nói chuyện phiếm mà hỏi.
“Ít nhất còn muốn dẫn hai người ra ngoài.” Giang ma ma vừa nghe bà hỏi, vội trịnh trọng trả lời.
“Nhìn trúng ai sao?” Lan phu nhân nhíu mày, lại hỏi.
“Còn chưa có...” Giang ma ma nhớ tới bộ dáng không quan tâm của Thế tử gia, thở dài nói.
“Vậy chọn Hồng Chúc đi.” Lan phu nhân cười lạnh nói: “Dù sao nàng ta cũng một lòng mong chờ, thật sự là đứa ngu xuẩn.”
“Nhưng mà, bên kia nói muốn hai người...” Giang ma ma gật gật đầu, vẫn có chút khó xử nói.
“Cầm Song và Oản Oản sao...” Lan phu nhân ngẩng đầu, nhìn đám hoa cúc trắng bên cạnh vừa lúc nở rộ, sợ sệt nói: “Xem mệnh thôi, bọn họ muốn ai, thì cho người đó đi.”
“Phu nhân...” Giang ma ma không đành lòng nhìn Lan phu nhân, cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu nhàn nhạt thở dài: “Dạ, phu nhân.”
Bên kia còn đang ăn uống thả cửa, bên này Oản Oản cùng Cầm Song cơ hồ đều buồn ngủ muốn chết, lúc này, phu nhân mới phái tiểu nha đầu đi tới, nói là Thế tử bên kia đã kết thúc, bảo họ qua hành lễ chào.
“Các vị gia hào hứng vui vẻ ra sao?” Oản Oản lấy ra hai đồng tiền, vụng trộm nhét vào trong tay tiểu nha đầu, đây là Tử Hộ chuẩn bị cho nàng trước khi đến đây.
“Đều rất vui vẻ.” Tiểu nha đầu nhanh tay nhận tiền, tất nhiên là hiểu rõ ý của Oản Oản, vội nói nhỏ: “Hồng Chúc cô nương cũng được chuộc ra rồi.”
“Nhà ai?” Oản Oản không ngừng cước bộ, đây cũng là chuyện trong dự kiến của nàng.
“Là Tuyên Đức tướng quân.” Tiểu nha đầu thấp giọng nói.
“Tuyên Đức tướng quân?” Oản Oản nhíu mày, vừa rồi nàng cũng không chú ý tới còn có vị tướng quân nào, huống chi nàng chẳng biết một chút gì về triều đại không có thật này, đây rốt cục là con của quan gì a.
“Là con trai của quốc cữu gia.” Cầm Song nghĩ Oản Oản không biết là ai, vội bổ sung thêm.
“Con trai của Quốc cữu...” Oản Oản lẩm bẩm, nàng còn tưởng rằng người chuộc Hồng Chúc sẽ là Lục công tử hay ngại ngùng kia chứ.
Hai người lại đi vòng đến phòng khách, Oản Oản cảm giác được Cầm Song căng thẳng, liền quay lại cười với nàng, Cầm Song nhận được hảo ý của nàng, cũng từ từ thả lỏng xuống. Lúc này màn cửa được vén lên từ bên trong, tiểu nha đầu tiến lên thông báo một tiếng, Oản Oản cùng Cầm Song mới chậm rãi đi vào, trên mặt vẫn đeo mạng che mặt.
“Xin thỉnh an các vị gia.” Cầm Song cùng Oản Oản đồng thanh quỳ xuống hành lễ nói.
“Không cần đa lễ, hôm nay là bằng hữu của ta mạo phạm cô nương, mong rằng cô nương sẽ không so đo.” Thế tử Ninh Viễn Hầu đứng lên, chắp tay cười nói, Vinh Ngọc tất chiên cũng đứng dậy đi theo, theo hầu ở một bên.
“Không dám.” Oản Oản cùng Cầm Song trả lời.
“Hai vị cô nương, mời ngồi.” Thế tử Ninh Viễn Hầu cười khách khí nói.
“Vâng.”
Oản Oản cùng Cầm Song ngồi quỳ ở bên dưới, cũng không dám ngẩng đầu lên, trái tim giống như chiêng trống đập rung trời, thùng thùng vang dội, đập mãi đến ngón tay cũng khẽ run, toàn thân toát mồ hôi, Oản Oản mới cố gắng trấn định xuống, liếc trộm Cầm Song, sắc mặt nàng ta cũng không dễ nhìn.
“Đã mạo muội rồi, vị bằng hữu này của ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Cầm Song cô nương, chẳng hay cô nương có vừa ý hắn hay không?” Thế tử Ninh Viễn Hầu quét mắt nhìn hai người, lúc nhìn đến Oản Oản thì thoáng dừng một chút, rồi mới hỏi.
“Có lẽ cô nương còn chưa nhớ rõ tại hạ, tại hạ tên gọi Tưởng Hộ Châu, tự Vĩnh Phong, sau khi nghe cô nương đàn một khúc nhạc kia, thật sự là dư vị vô cùng, không biết cô nương đối với tại hạ...” chính là nam nhân đầu trâu mặt ngựa ban nãy đứng lên, Oản Oản lén nhìn bộ dáng ra vẻ tao nhã của hắn, giống như mãng phu mặc hí phục, nhìn sao cũng thấy buồn cười. Nhưng mà, tuy rằng nam nhân này có bộ dạng không đẹp mắt, nhưng không khiến cho người khác có cảm giác đáng khinh, chỉ là cử chỉ có hơi thô lỗ, đúng là một võ quan.
Cầm Song níu chặt khăn tay, cúi đầu, một câu cũng không nói, Lan phu nhân ở bên cạnh thấy vậy vội tiếp lời nói: “Ai nha, Tưởng nhị thiếu gia thật là, không biết cô nương chúng ta thẹn thùng sao.”
Tưởng Hộ Châu kia thấy Lan phu nhân vừa nói vậy, ngược lại cũng thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu, thật thà nói: “Nàng không cần lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu là được. Ta... Ta tuy rằng nói chuyện không xuôi tai, nhưng ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này, mặc dù ta chỉ là một Môn hạ đốc* nho nhỏ dưới trướng Vệ tướng quân, nhưng cha ta là Chấp Kim Ngô, sẽ không để cho nàng phải đói.”
(* Môn hạ đốc: tướng quân đứng đầu một đội quân, ví dụ như Phiêu kỵ tướng quân, Xa kỵ tướng quân, đều gọi chung là Môn hạ đốc)
(* Chấp Kim Ngô: quan chấp chưởng trong kinh thành, nắm giữ tất cả binh lính của kinh thành.)
Dứt lời, một loạt tiếng cười rộ lên, có mấy người cũng đứng lên, kề vai sát cánh hung hăng nện hắn mấy quyền.
Một lát sau, mọi người yên tĩnh lại, lại nhìn Cầm Song, dĩ nhiên là xấu hổ mặt đỏ bừng, qua một hồi lâu, lúc Lan phu nhân chuẩn bị đáp lời thay, mới thấy Cầm Song khẽ gật gật đầu. Nhất thời, đám người Lan phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
Oản Oản cũng không biết là nên chúc mừng hay là nên tiếc nuối, tuy rằng có thể là một âm mưu, nhưng dù sao Cầm Song cũng được chuộc ra ngoài, cũng nói không chừng, nàng ta là người hiền được trời thương, Tưởng thiếu gia thật tình đối xử tốt với nàng thì sao. Hơn nữa mặc dù có nguy hiểm gì, chỉ sợ là trong lòng Cầm Song cũng nguyện ý mạo hiểm được chuộc ra ngoài.
“Chúc mừng tỷ tỷ.” Nhân lúc không có người để ý, Oản Oản nhỏ giọng nói. Cầm Song không quay lại, chỉ đỏ lỗ tai gật gật đầu.
“Vậy thì... Ta sẽ không khiến cô nương chịu thiệt. Chờ ta vài ngày... chỉ vài ngày, ta chắc chắn sẽ dùng lễ thiếp mà đón cô nương qua phủ.” Tưởng Hộ Châu vẫn luôn nhìn Cầm Song, không biết bị chập mạch chỗ nào mà đầu nóng lên, la lớn.
Trong thoáng chốc, một mảnh yên tĩnh.
“Vĩnh Phong.” Thế tử Ninh Viễn Hầu vẻ mặt lo lắng nhìn Tưởng Hộ Châu.
“Không sao, cùng lắm thì, lão cha già đánh ta một trận là được, không chết được đâu.” Tưởng Hộ Châu nháy mắt mấy cái với hắn, lại cười nói: “Dù sao ta cũng chưa có vợ đâu.”
Thế tử Ninh Viễn Hầu thấy thế, cũng không tiện nhiều lời, chỉ đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nhất thời, không khí lại náo nhiệt lên, lúc trước Vinh Ngọc cùng Hồng Chúc đều được chuộc ra ngoài làm ngoại thất, chỉ có Cầm Song cư nhiên lại được người đúng quy củ mà thu vào phòng, tuy rằng những gia tộc lớn trong kinh thành không cho phép kỹ nữ vào cửa, nhưng Tưởng Hộ Châu là con vợ kế, tương lai cũng phải phân ra ngoài, huống chi gia đình hắn là một nhà võ quan, cũng không chú trọng điều này, ngay cả chủ mẫu của nhà hắn cũng từng là con gái của đồ tể.
Như thế mà lại tốt hơn nhiều so với Vinh Ngọc và Hồng Chúc, huống chi, cha của Tưởng Hộ Châu lại là Chấp Kim Ngô, đó là nhân vật có quyền lực đáng kể trong kinh thành, phụ trách tuần tra tất cả thủ vệ của kinh thành, Tưởng Hộ Châu cũng là Môn hạ đốc dưới trướng của Vệ tướng quân, tuy chỉ là một chức quan bé như hạt vừng, nhưng là người từng trải lại có kinh nghiệm, tiền đồ sau này khẳng định sẽ không có giới hạn.
“Ôi, về sau gặp tỷ tỷ, cũng phải hành lễ rồi!” Lúc này Oản Oản nhìn ra được nam nhân này có vài phần thật tình, không khỏi cười trộm trêu ghẹo.
“Đừng nói vậy mà.” Cầm Song nghiêng người sang, đầu đến phải chôn trong ngực mất rồi, nhưng Oản Oản nghe ra nàng ta cực kỳ vui mừng đấy.
“Vậy thì cứ như thế đi, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên giải tán rồi.” Thế tử Ninh Viễn Hầu nhìn mọi người huyên náo, cũng không nhịn được cười nói.
“Đúng vậy, Vĩnh Phong còn phải về nhà ăn đòn đó.” Thiểu Dương trêu đùa cười hô hố, vừa cười vừa tránh quả đấm của Tưởng Hộ Châu.
Những người còn lại, cũng đều nhao nhao phụ họa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Oản Oản nghe vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra... Bọn họ không muốn mình rồi, về phần sau này, thì lại tiếp tục xem sao đã. Nghĩ như vậy vậy, Oản Oản sau khi hành lễ cũng đứng lên đi theo, đang muốn dìu Cầm Song lánh đi, không biết chừng lúc này chân tay nàng ta đã mềm nhũn ra rồi.
Cũng không ngờ, chưa kịp nâng người dậy, đã cảm thấy đối diện có người đang nhìn mình, Oản Oản phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn qua, chính là người đã khen mình, công tử phú quý tên tự Bá Thành. Oản Oản bị hắn nhìn như vậy, cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào, đành phải hơi hơi buông cánh tay đã vươn giữa chừng ra, cúi đầu trầm mặc.
“Hãy khoan, vị Oản Oản cô nương kia... người ta vẫn chưa được chọn kìa...”