Oản Oản cũng ngây người, từ lúc đến thế giới này nàng chưa từng chân chính nhìn thấy giường, phương bắc vẫn luôn ngủ giường gạch, loại giường có khung này chỉ có thể nhìn thấy trên những quyển thẻ tre kia mà thôi. Nhưng chiếc giường trước mắt này thật đẹp, bắt đầu từ khung giường, từ trên xuống dưới, giống như đều đem trọn một bụi cây hoa đào khắc lên, xuyên qua hàng rào hẹp vòng quanh, thẳng đến chân giường. Bốn phía giường đều là bình phong, trên bình phong trừ bỏ hai kệ đặt đồ cổ* ở hai bên, toàn bộ mặt sau đều là một mảnh rừng hoa đào lớn, diễm lệ bức người, lại nhìn lên tấm màn che màu đỏ thẫm vây quanh thành giường, mặt trên màn ẩn ẩn lộ ra hoa văn xuyên vân, quả nhiên là xa hoa.
Oản Oản ngắm nhìn một chút, cũng không nhìn nữa, lên trên sạp, nhìn lên từng cặp song điệp áp tịch (đồ chặn chiếu)*, rất là độc đáo, liền thuận thế ngồi quỳ xuống, thuận tay lấy qua một cái ngắm nhìn, đôi song điệp để áp tịch này là thanh ngọc, thông thấu trơn nhẵn, cầm trong tay thấy lành lạnh, lại nhìn đến tạo hình từng con bướm kia, ngay cả ánh mắt sợi râu cũng cực kì rõ ràng, đặc biệt cánh bướm nhẹ mỏng kia trải ra; dùng để chặn chiếu, còn sợ là lúc mặt trời lặn không nhìn thấy lại giẫm hư mất.
(* mình có nói ở chương 1 rồi nhé, ngày xưa có tục lệ dùng các hình thú vật nho nhỏ tương đồng chặn lên bốn góc chiếu.)
“Nương tử ăn chút gì đi, một đường này vất vả, cần phải bồi bổ thật tốt.” Tử Hộ phân phó Đào Diệp Quất Diệp xong, liền quay đầu đi đến bên cạnh Oản Oản, đau lòng nói.
Oản Oản vuốt lên áp tịch, nhìn Tử Hộ nói: “Bảo các nàng đi xem thử một chút phòng bếp nhỏ của viện còn đốt lửa không, ta muốn ăn một bát mì nước.”
“Vâng!” Tử Hộ lên tiếng trả lời, xoay người bảo Đào Diệp nhanh chân đi xem, sau lại bảo Quất Diệp đi chuẩn bị nước nóng.
Oản Oản nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp, nơi này là trạm dừng sau cùng của Thần quốc rồi, rất nhanh nàng sẽ cùng Tình Khuynh đi đến quốc gia của hắn. Đến nơi đó, hắn sẽ không còn là một tiểu quan chui rúc trong một tiểu viện nhỏ nhoi nữa, hắn sẽ là vị hoàng tử có thân phận tôn quý. Nhưng đồng dạng, thứ bọn họ phải đối mặt, cũng là nguy cơ lớn hơn nữa.
Tình Khuynh có thể trở về cố quốc, phần lớn là nhờ vào Thừa tướng và Hoàng hậu Khởi quốc, người bọn họ muốn khẳng định sẽ không phải là một hoàng tử hùng tài đại lược*, tràn đầy khát vọng. Dưới tình huống Tình Khuynh chưa quen thuộc triều chính, nhất định phải lộ ra vẻ vô năng, thậm chí cam chịu làm con rối. Hơn nữa còn có oán hận của những vị cung phi khác, phía trước chỉ sợ là một chặng đường đầy chông gai. Nhưng, việc đã đến nước này, tên đã bắn đi không thể quay lại, nàng và hắn đều đã chuẩn bị tinh thần.
(* hùng tài đại lược: tài trí, mưu lược kiệt xuất)
Không đợi Tình Khuynh trở về, Oản Oản là phụ nữ có thai không thể nhịn đói, lại nói tướng quân khẳng định sẽ không bạc đãi hắn, vì thế Oản Oản tự ăn bát mì nước, lại dặn dò những người khác thay phiên lui xuống ăn cơm. Tử Hộ cùng Đào Diệp Quất Diệp cũng nghe theo thay phiên đi xuống, chỉ là ăn bữa tối cực nhanh, khiến Oản Oản không khỏi nói vài câu.
“Đúng là nương tử đau cho nhóm nô tỳ, nhưng lúc này mặc dù đêm đã khuya, nhưng vị tướng quân này cũng không phải là người hồ đồ, chắc chắn sẽ bảo nữ quyến nhà ngài tiến đến bái phỏng, bên người nương tử sao có thể chỉ chừa lại một người được?” Tử Hộ vừa nói, còn vừa lấy ra một bộ thâm y mới, đem quần áo trên người Oản Oản đã nhăn nhúm vì ngồi xe thay ra.
Vừa dứt lời, Đào Diệp canh giữ ở gian ngoài bước vào thông bẩm: “Ngoài cửa là phu nhân của tướng quân - Hàn thị nương tử tới thăm nương tử.”
Oản Oản kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tử Hộ, thật đúng như nàng dự liệu.
“Mau mời vào.”
Chờ sau khi Oản Oản tùy ý thu thập một chút, chợt nghe tấm cửa đẩy ra, Đào Diệp dẫn vào một vị quý phụ, bên ngoài khoác áo khoác màu đỏ thẫm hoa văn mây xoắn nổi, bên trong mặc áo váy ngang ngực thêu chuồn chuồn đùa hoa sen. Bà ta khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt có chút dấu vết của năm tháng, hơi bôi phấn trang điểm, một đầu tóc đen toàn bộ quấn lên, vấn thành một búi tóc phi vân, trên búi tóc cắm vài cây thoa nhỏ hình lá màu vàng, trên đỉnh búi tóc điểm xuyết một đóa hoa sen chế từ lụa, nhìn vừa thanh tân lại độc đáo.
“Bí phu nhân.” phu nhân tướng quân vừa tiến vào liền cực có lễ phép gật gật đầu. Giờ phút này Tình Khuynh và Oản Oản còn chưa khôi phục thân phận, mặc dù trong lòng Hàn phu nhân biết, cũng không tiện đi quỳ gối thi lễ với Oản Oản còn nhỏ tuổi hơn mình như vậy.
“Lần này đến đây, đã làm phiền Hàn phu nhân rồi.” Oản Oản cũng không vô lễ, hơi nhún gối đáp lễ, tuổi của Hàn phu nhân cũng đủ làm trưởng bối nàng rồi. Huống chi danh hiệu ‘phu nhân’ của bà là triều đình thật sự phong thưởng, hoàn toàn không thể so sánh với ‘phụ nhân’ thường gọi của Oản Oản, cho dù tương lai thân phận mình có quý trọng đi nữa, thì hiện nay nàng cũng chỉ là nữ nhân của một Chất tử thôi, ngay cả danh hào cũng không có.
(* ngày xưa, ‘phu nhân’ là một danh hiệu của triều đình phong thưởng, phụ nữ bình thường chỉ gọi là phụ nhân.)
“Đó là điều nên làm, phu nhân đã một đường mệt nhọc đến là vất vả.” Hàn phu nhân mỉm cười vừa phải, tức là không thân cận, lại không tỏ vẻ xa cách, Oản Oản âm thầm ghi nhớ, sau này ở trong đám phu nhân, cũng phải học tập một chút.
Oản Oản mời Hàn phu nhân lên sạp, Tử Hộ nhanh chân tự mình bưng chén trà bột đến đặt trên bàn nhỏ. Hàn phu nhân cũng đón lấy, uống vào vài ngụm, thẳng thắn khen ngợi tay nghề của Tử Hộ. Bởi vì mang thai, Oản Oản chỉ có thể uống nước, cũng theo nói vài câu tán dương Tử Hộ. Nhưng thế mà Tử Hộ đại khí, chỉ mỉm cười không nói, cúi đầu đứng một bên, không biết là lúc trước Lan phu nhân dạy bảo tốt, hay là Tử Hộ vốn không giống nữ tử bình thường.
“Đêm khuya đến thăm, thật đã quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.” Lời hay ai không biết nói, tuy rằng trước đây làm nghề không tốt, nhưng Oản Oản vẫn thường xuyên chu toàn cho vòng luẩn quẩn giao tiếp này, ‘không làm giao tế hoa, chỗ nào có tiền hoa’.
(* giao tế hoa: chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý khinh miệt)
Lúc Oản Oản nói chuyện, vị Hàn phu nhân kia tất nhiên cũng bất động thanh sắc đánh giá Oản Oản. Chỉ thấy nữ tử này tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng giơ tay nhấc chân đều có vài phần quý khí, giáo dưỡng cũng không tệ, trong lòng liền ít đi vài phần khinh thị, thầm nghĩ, dù sao cũng từng là con gái của bạn thân của trượng phu, mặc dù một lần bị rơi xuống chảo nhuộm, cũng không tổn hại đến tu dưỡng của bản thân.
“Bí phu nhân khách khí, nếu không phải nữ nhi nhà ta hôm qua đi thăm bằng hữu chưa về, đêm nay cũng nên cùng tới thăm phu nhân.”
Hàn phu nhân bưng chén trà, nói đến nữ nhi, vẻ mặt cũng nhu hòa vài phần, lúc này Oản Oản đang mang thai, giống như cũng có thể lĩnh hội một hai, cũng cười theo nói: “Nữ nhi của Hàn phu nhân nhất định cũng cao quý hiền thục giống như phu nhân vậy, đang muốn kết giao một chút đây.”
Hàn phu nhân cười càng thân thiết hơn, nói: “Vậy thì tốt, đoán chừng ngày mai con bé sẽ trở lại, đến lúc đó ta sẽ mang nó cùng đến quấy rầy phu nhân.”
Oản Oản tất nhiên là nhận lời, tuy rằng bọn họ ngày sau đều vì chủ tử của mình, nhưng lúc này đám người Oản Oản chẳng qua là khách nhân đến nhà bạn cũ bái phỏng, có thể hòa thuận ở chung đó là tốt nhất rồi, vả lại chỗ đám nam nhân còn có chuyện lớn hơn phải làm, Oản Oản không thể tham dự, thì càng không thể làm vướng chân hắn. Nàng sống lâu mấy đời, chút đạo lý ấy cũng hiểu rõ.
Hai người lại tán gẫu vài câu chuyện phiếm, mắt thấy thời gian không còn sớm, Hàn phu nhân đứng dậy mang theo tùy thị bên người rời đi, Oản Oản được Tử Hộ đỡ tiễn bà ra cửa, sau đó lại hàn huyên vài câu, mới giống như lưu luyến không rời mà nói lời tạm biệt.
“Nương tử, đêm khuya sương nặng, chúng ta đi vào đi.” Tử Hộ thấy Oản Oản đứng trước cửa ngẩn người, mà Hàn phu nhân kia đã sớm ra khỏi cửa viện, nhịn không được nhắc nhở nói.
“Ừm.” Oản Oản xoay người lại, trở về phòng, thần sắc vẫn có chút không yên lòng, nữ nhi của Hàn phu nhân, tất nhiên chính là nữ nhi của Trấn Nam tướng quân, nàng và nàng ta thật là có duyên phận, lúc trước nàng thay mặt nàng ta, thiếu chút nữa bị người giết, cũng không biết nữ nhân này đã sinh hay chưa, là nam hay nữ.
Rửa mặt xong, Oản Oản mệt mỏi leo lên giường, vốn tưởng rằng đến nơi đây lần đầu tiên ngủ giường, sẽ có chút không quen, cũng không ngờ, nàng vừa mới dính vào gối đầu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngay cả Tình Khuynh trở về lúc nào cũng không biết, bên tai dường như nghe hắn nói: “Trấn Nam tướng quân ân cần thăm hỏi nàng, đối với chuyện phụ thân nàng, hắn cũng rất đau lòng...” sau đó là cái gì, Oản Oản lại không nhớ được.
Sáng sớm tỉnh dậy, Oản Oản cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường, xoay xoay cổ một chút, nghiêng đầu liền thấy Tình Khuynh cũng đã tỉnh, híp mắt, mị khí mọc lan tràn nhìn mình. Trung đơn trên người mở rộng ra, lộ ra lồng ngực trắng bóng, không biết là cố ý hay là vô tình.
“Tế quân, chào buổi sáng!” Sáng sớm, trong giọng nói của Tình Khuynh luôn mang theo một tia khàn khàn ám muội, còn có vài phần cảm giác mê mang chưa tỉnh ngủ, làm cho người ta nghe được liền thót tim.
“Khuynh lang, chào buổi sáng!” Oản Oản gò má ửng đỏ, nàng sống qua nhiều kiếp như vậy, mới được gả cho một người hợp tâm ý, một câu ‘khuynh lang’, trong lòng ngọt ngào cứ như được ngâm trong mật vậy, nếu không phải đêm qua hắn nhất định bắt nàng gọi, nàng thật sự không mở miệng được, cái từ này thật sự rất giống với từ ‘tình lang’, còn không bằng trực tiếp dùng Tình Khuynh chỉ có một từ*. Sau lại nghĩ tới xưng hô của Tình Khuynh, không khỏi lại vui một chút, không nói đến ‘tế quân’ đồng âm cùng ‘vi khuẩn’**, liền nói đến ý tứ trên mặt chữ kia, cũng khiến nàng không nhịn được mà muốn cười, mình làm sao lại giống tiểu hoàng đế của hắn kia chứ.
(* Tình Khuynh: 情倾, phát âm là [qíng qing], tình lang:情郎 [qíngláng])
(**tế quân: 细君 [xijun], vi khuẩn: 细菌 [xìjūn]; ‘tế’: nhỏ, mảnh, tinh vi; ‘quân’: vua; ‘tế quân’: tiểu hoàng đế)
“Đêm qua thảo luận thế nào?” Oản Oản cúi đầu hôn lên mí mắt Tình Khuynh một chút, ôm cổ hắn hỏi.
Tình Khuynh hưởng thụ người yêu thân mật, tâm tình sung sướng nói: “Toàn bộ đều đã chuẩn bị tốt, chờ Chất tử giả kia đến thôi.”
Oản Oản vẫn có chút không yên tâm lắm nói: “Sẽ không có điều gì bất trắc chứ!.”
Tình Khuynh vuốt mặt Oản Oản, tin tưởng tràn đầy nói: “Yên tâm, Trấn Nam tướng quân đã hỗ trợ bố trí rất tốt.”
Oản Oản ngẫm lại vẫn nhíu mày nói: “Sẽ không mang đến phiền toái cho Trấn Nam tướng quân và Thái tử Thần quốc chứ!” Dù sao hiện tại hoàng đế Thần quốc còn đó, Thái hậu lại cùng bọn họ có cừu oán, còn có Ngũ hoàng tử truy sát ở phía sau.
“Ta đều nói rồi, đã được an bài, không cần chúng ta động thủ, huống chi vấn đề sẽ không đến Nam Lạc mới giải quyết.” Tình Khuynh không muốn nhiều lời, chỉ hôn nhẹ lên cánh môi Oản Oản, giải thích sơ sơ nói. Có một số việc vẫn nên để nam nhân ở bên ngoài giải quyết triệt để, nữ tử âu yếm chỉ cần ở nhà hạnh phúc hưởng thụ sủng ái của nam nhân là được rồi.
Oản Oản biết hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tới nữa, biết chiến sự sẽ không dẫn tới Nam Lạc, cũng có nghĩa là sẽ không ảnh hưởng đến nàng và Tình Khuynh, như vậy là đủ rồi. Trong quá trình nàng không giúp được gì, vậy an tâm chờ đợi kết quả là được rồi, tóm lại, bọn họ ở cùng nhau là được.
“Hôm nay vẫn nên dậy sớm đi, phu nhân của Trấn Nam tướng quân sẽ dẫn theo nữ nhi của bà ta đến.” Oản Oản lôi kéo vạt áo ngồi dậy.
Tình Khuynh lại kéo tay nàng nói: “Nằm với ta một lát, họ sẽ không có ánh mắt như vậy đâu, nếu như muốn bái phỏng, chắc chắn sẽ chọn buổi chiều.”
Oản Oản ngẫm lại cũng đúng, mặc dù nàng ngủ đủ rồi, nhưng còn rất luyến tiếc lồng ngực ấm áp của Tình Khuynh.
“Nhắc tới, ta thật phải cảm ơn con gái của Trấn Nam tướng quân.” Tình Khuynh vươn tay ôm chầm Oản Oản, trêu đùa.
“Nói cái gì đó!” Oản Oản hiểu ý của hắn, nếu không phải vì nàng ta, bọn họ cũng sẽ không tụ chung một chỗ.
Tình Khuynh cọ cọ gò má Oản Oản, bỗng nhiên thở dài nói: “Thật hy vọng chúng ta cũng có thể sinh con trai.”
Oản Oản rũ mắt xuống, tự đáy lòng cũng hy vọng như vậy, đây không quan hệ đến chuyện trọng nam khinh nữ, chỉ vì nói không chừng Tình Khuynh chỉ có một đứa con này, nếu là con trai, như vậy huyết mạch của Khởi quốc sẽ lưu truyền tại một mạch này tiếp theo, nhưng nếu là con gái...
“Đừng nghĩ nhiều.” Bên tai truyền đến giọng của Tình Khuynh: “Ta không quan tâm có phải là huyết mạch của mình hay không, cho nên chúng ta sẽ không vô hậu đâu.”