Oản Oản đóng cửa sổ lại, trở lại trên sạp, đốt ngọn đèn lên cho Tình Khuynh, Tình Khuynh ngồi cạnh án thư đang cầm lấy vật đó ở trước mặt, đúng là một tờ giấy trắng, mặt trên chi chít xen kẽ toàn chữ là chữ. Tình Khuynh rất nhanh đã đọc xong, liền giơ tờ giấy lên phía trên ngọn đèn, trong nháy mắt mảnh giấy kia đã hóa thành từng mảnh tro bụi, bị gió thổi đi không thấy bóng dáng.
Trên mặt Tình Khuynh không lộ chút biểu cảm suy nghĩ một hồi, sau đó kéo tay Oản Oản trở lại trên sạp, buông màn che xuống, Oản Oản nghiêng đầu nằm ở bên người Tình Khuynh, nhìn đôi mắt hắn ngây ra suy nghĩ, biết là hắn đang tiêu hóa nội dung trên tờ giấy kia, hắn nắm chặt tay nàng, có chút vô thức dùng sức, có thể thấy được nội dung trên trang giấy kia khiến nội tâm Tình Khuynh sôi trào chứ không bình tĩnh như mặt ngoài.
“Oản Oản, chúng ta có thể rời khỏi nơi này, chỉ là lộ trình sẽ có chút hung hiểm, nàng có sợ không?” Tình Khuynh dán tại bên tai Oản Oản, nhỏ giọng nói.
Oản Oản lắc đầu, nhìn thẳng vào Tình Khuynh.
Tình Khuynh cười khẽ, nửa hàm răng lộ ra, xinh đẹp như Hồ tiên của Thanh Khâu*, khiến Oản Oản bất tri bất giác chìm đắm vào trong đó, gương mặt lộ ra vẻ si mê hiếm thấy. Vẻ mặt này rõ ràng khiến Tình Khuynh rất sung sướng, hắn rũ con ngươi xuống, hàng mi cong vút run run khép lại, hôn lên mí mắt Oản Oản, hương vị ẩm ướt thơm ngát kia, khiến Oản Oản phảng phất như đang ở giữa trăm hoa, từng bước trầm luân.
(*Thanh Khâu: trong “Sơn Hải Kinh”, Thanh Khâu là một quốc gia có nhiều sản vật phong phú, bốn mùa là mùa xuân, chẳng những dân cư toàn là con dân của thần, mà còn sản sinh ra nhiều động vật chủng loại yêu quái nổi tiếng, nổi tiếng nhất là Cửu Vĩ Hồ Ly (hồ ly chín đuôi).)
“Oản Oản, thân thế của ta rất phức tạp, thậm chí ngay cả ta cũng có chút cảm thấy ngờ vực, nhưng chuyện thích khách ám sát ngày ấy vô cùng xác thực, chúng ta lại không có giá trị gì khác có thể lợi dụng, chỉ sợ... theo như lời bọn họ thực sự vài phần có thể tin.” Tình Khuynh vuốt ve gò má trơn mịn của Oản Oản, yêu say đắm nói.
Oản Oản bị lời nói của hắn gọi hồi hồn, trong lòng cảm thấy bản thân có chút mất mặt, mình dạo chơi trong cơn sóng tình đã mấy kiếp rồi, thế mà lại không chống cự lại được một con tiểu hồ vừa mới tu thành tinh, có thể thấy được bản thân cùng lắm chỉ là một phàm phụ tục nữ, gặp sắc liền nảy lòng tham.
Để giảm bớt vẻ ngây ngốc của mình vừa mới lơ đãng biểu hiện ra, Oản Oản tận lực nghiêm túc hỏi: “Vậy hắn nói trong viên chúng ta có rất nhiều người núp trong bóng tối, là thật sao?”
Tình Khuynh nhướng mày, thở dài nói: “Quả thật, hơn nữa chuyện trong viên này, chỉ sợ đều đã bại lộ, có lẽ vì bọn chúng tìm kiếm bản danh sách Tiêu Như Hề trộm ra mới không động thủ, đề phòng chúng ta ngọc nát đá tan, tiêu hủy danh sách, hoặc là công khai chiêu cáo thiên hạ.”
“Vậy đám người Trục Yên làm sao bây giờ?” những người khác Oản Oản không quen thuộc, nhưng Trục Yên, Xuân Thiều, còn có Liên Âm, nàng đều quen biết, thậm chí đại thúc gác cổng, nàng đều có hảo cảm, nàng hi vọng dưới tình huống không liên lụy đến bản thân, có thể giúp bọn họ một phen, dù sao nếu lọt vào trong tay Ngũ hoàng tử, chỉ sợ cũng sẽ sống không bằng chết.
Tình Khuynh thở dài, ôm Oản Oản, buồn bực nói: “Yên tâm, bọn chúng vẫn chưa dễ dàng động thủ như vậy, suy cho cũng vẫn còn sự tồn tại của phủ Ninh Viễn Hầu đó thôi, Ngũ hoàng tử không thể bỗng chốc đánh vỡ cân bằng được, nàng nghĩ lại xem, thủ hạ của Thái úy phần lớn đều là võ quan.”
Lúc này Oản Oản mới nghĩ đến bản thân xem nhẹ người đứng sau Hưởng Quân Viên, mặc dù Đông lang quân thật sự mất tích, phủ Ninh Viễn Hầu cũng sẽ không sụp đổ được, hơn nữa Thái úy cũng sẽ không bỏ mặc tất cả, chỉ cần nghĩ cách giao danh sách đưa đến phủ Ninh Viễn Hầu hoặc phủ Thái úy, những cái tên trong danh sách kia, ắt sẽ phải nhận đả kích ở từng trình độ khác nhau, Ngũ hoàng tử cũng sẽ “ốc còn không mang nổi mình ốc”, người trong viên lúc đó dĩ nhiên có thể bảo vệ.
“Vậy mật thám kia là ai, tra không được sao?” Oản Oản luôn cảm thấy mật thám trong viên cứ như một trái bom hẹn giờ, lúc nào đều có thể phát nổ, tuy rằng hiện tại thân thể Tùy Ý đã khôi phục, nhưng chuyện đêm đó giống như một cơn ác mộng, khiến một đứa bé hoạt bát sáng sủa trở nên trầm mặc, không bao giờ muốn ra khỏi sân nữa, thậm chí lúc nào ra ngoài đều phải có người đi cùng, bằng không căn bản sẽ không yên ổn, nôn nóng khó chịu.
Tình Khuynh vươn tay mò vào trong áo Oản Oản, cười lạnh nói: “Nếu bọn họ muốn khiến ta tin vào thân thế của mình, cũng phải bỏ ra một chút giá cao vì ta.”
“Ý chàng là...”
Tình Khuynh hôn lên cổ Oản Oản, nói: “Ta vẫn không tin Mặc Thiển sẽ là mật thám.”
Ngày hôm sau, Tình Khuynh liền sai người đi ra ngoài một chuyến, Oản Oản biết, Tình Khuynh đây là giao nhiệm vụ tìm kiếm mật thám cho tổ chức hắc y nhân kia. Tình Khuynh cũng không trực tiếp nói thân thế mình cho Oản Oản, chỉ nói chờ hắn thật sự nắm chắc được tám phần, hắn mới có thể chính miệng nói cho nàng biết.
Trong khoảng thời gian hắc y nhân tìm kiếm mật thám, trong viện lại trở nên vô cùng an tĩnh, nỗi lo đề phòng sợ hãi thích khách lại đến nữa trong lòng Oản Oản cũng chầm chậm buông xuống, nàng đoán rằng bọn thích khách kia cũng sợ tổ chức hắc y nhân, biết Tình Khuynh đã tiếp xúc với hắc y nhân, liền tạm thời xếp cờ thu trống, chỉ cần hắc y nhân không rời đi, như vậy nhất thời nửa khắc các nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Tình Khuynh tựa hồ cũng sợ những người khác gặp chuyện không may, liền lấy lý do trấn an Trục Yên và tĩnh dưỡng, đem Liên Âm, Xuân Thiều cùng với mỗi tùy thị đáng tin của họ mang về viện mình, thuận tiện cũng âm thầm chú ý nhóm nô bộc trong viện, để ngừa bọn họ “ăn cây táo, rào cây sung”.
Bày vạt váy dài thâm y, một tay nâng đáy một tay đỡ vành chén, Oản Oản cung kính đặt chén trà bột lên trước mặt người trung niên đối diện, rồi sau đó thu lại hai chân, kéo thẳng mu bàn chân, sống lưng thẳng tắp, đoan chính ngồi quỳ bên cạnh bàn nhỏ, thoáng cúi đầu.
Người trung niên kia nhấp một ngụm trà bột, nhếch miệng cười nói: “Trà ngon.”
Oản Oản hơi hơi khom người nói: “Là Hồng Đậu tùy thị bên người Liên Âm tay nghề tốt, Oản Oản chỉ là mượn hoa hiến Phật.”
Người trung niên khoát tay, vẻ mặt hiền từ nói: “Oản Oản cô nương không cần khiêm tốn, Tình Khuynh công tử may nhờ có cô nương chăm sóc, sắc mặt thoạt nhìn cũng tốt hơn mọi ngày rồi.”
Oản Oản đành phải khiêm tốn nói: “Dương quản sự quá khen.”
Người trung niên kia lại cười nói: “Đâu có đâu có, cô nương ở trong viên, danh tiếng vô cùng tốt.”
Oản Oản rũ mí mắt, không dám nhìn thẳng vào người này, chỉ tại lúc hắn uống trà, làm bộ lơ đãng nghiêng đầu, ghi nhớ diện mạo hắn vào trong đầu. Người này tuổi tác khoảng hơn 40tuổi, tóc hoa râm, dáng người gầy, một bộ thâm y màu lam xám khiến hắn thoạt nhìn thật không nổi bật, đôi mắt mang theo nếp nhăn thường xuyên híp lại giống như thị lực không tốt, nhưng thỉnh thoảng lại lóe ra tinh quang, khiến Oản Oản kết luận người này tất có bụng dạ, trên cằm hắn thưa thớt mấy sợi râu, đôi lúc thoạt nhìn có chút bỉ ổi nhếch nhác, nhưng Oản Oản chú ý tới móng tay hắn sạch sẽ gọn gàng, gấu áo cũng không có một chút vết dơ, một đôi giày bằng sợi đay gai ở bên cạnh xổ sợi tua ra, không giống như người tiêu tiền như nước. Hiện nay hắn quản lý toàn bộ Hưởng Quân Viên, mà vẫn giản dị gần gũi, đối nhân hòa nhã, tựa như một lão quản gia tràn ngập hiền từ, tận tụy cẩn trọng tạm thời thay thế mọi chuyện trong viên. Hắn chính là người mà Oản Oản vẫn luôn không quá quen thuộc - Dương quản sự.
“Aizz...” vẻ mặt vốn đang tươi cười rạng rỡ của Dương quản sự bỗng nhiên ũ rũ xuống, mang theo bi thương nói: “Không biết chủ nhân nhà ta bây giờ đang ở đâu... hiện tại ăn có ngon không, mặc có ấm không?”
Oản Oản cũng hùa theo lộ ra một chút lo lắng, đồng ý nói: “Quản sự và lang quân cảm tình thật tốt, chúng ta cũng cực kì lo lắng cho lang quân, thật hy vọng ngài ấy sớm ngày trở về.”
Dương quản sự dùng tay áo che lại nâng chén trà lên, lại nhấp một ngụm, hai tròng mắt giấu trong màn hơi nước lại híp lại đánh giá Oản Oản.
“Không biết chủ nhân nhà ta trên đường có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không đây!”
Tay Oản Oản đặt trong tay áo bất chợt nắm chặt, sau đó chậm rãi buông ra, trên mặt cười nói: “Khẳng định là không rồi, nói không chừng chỉ là về trễ, qua vài ngày nữa chắc sẽ có tin thôi.”
Dương quản sự buông chén trà, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Oản Oản, nhưng Oản Oản cúi đầu làm bộ không để ý, lại càng không đề cập đến chuyện phủ Ninh Viễn Hầu đến tìm Tình Khuynh, Tình Khuynh vốn là muốn tìm Dương quản sự thương lượng việc này, nhưng phủ Ninh Viễn Hầu đã gởi thư nói là có mật thám, như vậy ngoại trừ người Tình Khuynh cảm thấy tin cậy, còn lại hắn đều phải giấu diếm, ngay cả Dương quản sự cũng không ngoại lệ.
“Ta nghe nói Tình Khuynh công tử đón Trục Yên công tử, Liên Âm công tử, Xuân Thiều công tử cùng vào ở trong viện các ngươi?” Dương quản sự vân vê mấy sợi râu, giống như lơ đễnh hỏi.
Chân Oản Oản có chút tê, cũng không dám cựa quậy, chỉ đoan trang mỉm cười nói: “Thân thể của Trục Yên công tử bị tổn thương quá mức, Liên Âm công tử lại ăn phải đồ hỏng, công tử nhà ta thấy Tôn đại phu trị một người cũng là trị, trị hai người chạy qua chạy lại cũng không thuận tiện, liền đều nhận lấy vào viện, về phần Xuân Thiều công tử, hắn tuổi còn nhỏ, đến viện chúng ta tham gia náo nhiệt, đây còn không phải là chờ lang quân trở về, hắn liền phải treo quải bài sao...”
Dương quản sự gật gật đầu, cười nói: “Cũng đúng, sau này cũng không còn nhiều thời gian tụ họp như vậy...”
Oản Oản vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nhưng lại không nghe ra được điều gì đặc biệt, đành phải lá mặt lá trái, qua loa cho xong.
Dương quản sự cũng không biết có nhìn ra không, chỉ ho khan hai tiếng lại hỏi: “Nghe nói, vị biểu tiểu thư của phủ Văn Trung Hầu có đến tìm ngươi?”
Oản Oản làm bộ không hề suy nghĩ, ngây thơ gật đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ, một tiểu thư khuê các thế mà lại đi thích một tiểu quan trong viên chúng ta, còn cầu ta cho nàng được gặp Trục Yên công tử một lần.”
Dương quản sự bị lời này của nàng chặn nghẹn đứng, ngược lại không hỏi gì nữa, chỉ mãi nhìn vẻ mặt Oản Oản hồi lâu, mới nói: “Lời này đừng nói lại nữa, nếu để truyền ra ngoài, sẽ rước lấy họa đấy!”
Oản Oản lập tức khôi phục bộ dạng nhu thuận, nói: “Biết rồi ạ, đa tạ quản sự chỉ điểm.”
Hai người lại là trầm mặc một hồi, Dương quản sự cảm thấy không thể tìm hiểu thêm điều gì, liền vung tay áo đứng dậy, chuẩn bị cáo từ. Oản Oản dĩ nhiên không dám chậm trễ, đứng lên theo, đưa người ra ngoài, hành lễ cung tiễn. Nhưng sau khi người đã đi xa, Oản Oản còn đứng nhìn từ xa, trong con ngươi mơ hồ mang theo một chút hàn quang.
Lại một đêm khuya, Oản Oản đã sớm tiến vào mộng đẹp, thật nhiều mẩu ký ức ngắn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lần lượt từ trong đầu truyền phát ra, sau đó thời gian dường như ngừng lại ở kiếp thứ nhất, nơi đó, trong một buổi chiều mùa xuân của tháng ba, nàng đứng ở bên cầu, nhìn thấy một nam tử khí phách đang cưỡi bạch mã từ xa đến. Mà trong một cái liếc mắt kia, liền định thành chín kiếp... Oản Oản nắm chặt bàn tay, trán phủ đầy mồ hôi, nàng nhìn thấy bản thân phấn đấu quên mình, cũng thấy được bản thân chật vật nhếch nhác thê thảm ra sao khi bị người túm lôi vào thanh lâu, nam tử kia, diện mạo mơ hồ, đang ôm một thiếu nữ, đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt kia như thanh kiếm, đâm thẳng vào lồng ngực nàng, đau không thốt ra lời.
Oản Oản cảm giác bản thân đang liều mạng giãy dụa, muốn vùng thoát khỏi hai nạm nhân vạm vỡ bên người, nàng muốn hô lên với nam tử kia, nàng đã có người yêu, nàng không hiếm lạ gì hắn, nhưng lời nói ngay bên miệng, lại vẫn không thốt ra được. Ngay tại lúc Oản Oản đang ra sức phản kháng, bỗng nhiên hai cánh tay chợt nhẹ hẫng, hai đại hán bên cạnh bị người đánh ngã xuống đất, Oản Oản chợt quay đầu lại, một gương mặt đẹp như hoa đào, còn diễm lệ hơn nữ tử, cứ như vậy mạnh mẽ xông thẳng vào mắt, vào trong lòng nàng...