Oản Oản bĩu môi ăn quả nhân, ngắm vòng tay trên cổ tay, cười lạnh nói: “Không như thế, tên gọi kiêu căng của ta từ đâu mà ra?”
Tình Khuynh yêu chiều điểm một cái lên mũi Oản Oản, bó tay nói: “Nàng a...”
Oản Oản nhướn mày một cái, cười đến lãnh diễm đoạt nhân (đẹp lạnh lùng mê người), bàn tay Tình Khuynh vuốt tóc nàng khựng lại, ánh sáng ngọc trong đôi mắt tối sầm lại, liền cúi đầu, chỉ chốc lát sau, hai người liền lăn trên sạp, phát ra tiếng rên ngâm làm người xấu hổ.
Sắc trời hơi tối, trong không trung hiếm khi lại nổi tuyết, Triệu ma ma một thân một mình bên ngoài chính phòng, sống lưng thẳng tắp, hai tay buông xuống, đầu hơi thấp, không nói một tiếng, chỉ là sắc mặt hơi biến xanh, có vẻ quỳ đã lâu. Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân đạp lên tuyết, Triệu ma ma vẫn không ngẩng đầu, cố gằng quỳ như trước.
“Vị ma ma này ở đây là...” Một giọng nói mềm mại vang lên trên đầu Triệu ma ma.
Triệu ma ma khẽ nhíu mày, nhìn vạt váy màu trắng trước mặt, thành thật đáp lời: “Lão nô họ Triệu, vì mạo phạm Bảo thứ phu nhân nên bị phạt ở đây.”
“Nhưng ma ma tuổi lớn như vậy, thật làm cho người ta không đành lòng.” Như có thương hại than một tiếng, nữ tử kia thế mà cởi bỏ áo choàng của mình khoác lên người Triệu ma ma.
Đại a đầu đứng bên cạnh không nhịn được lêu: “Lương đễ, không nên làm vậy.”
Triệu ma ma rất bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích nói: “Lão nô chấp nhận chịu phạt, thật sự không đảm đương nổi sự quan tâm của lương đễ.”
Mạnh lương đễ lại không cảm nhận được Triệu ma ma lạnh nhạt, hơi ưu sầu thở dài: “Trên đời này, có rất nhiều người khổ cực, ta bất quá chỉ nhấc tay chi lao thôi, Triệu ma ma không cần để trong lòng.”
“Ơ, thế nào lại gặp? Đều đây cả sao?”
Triệu ma ma vừa định đáp lời, chợt nghe có một đoàn người đi đến từ một hướng khác. Đi đầu vịn tay nha đầu, dáng người đung đưa, trên người mặc áo khoác bằng gấm màu xanh sáng lấp lánh đi tới, một đầu đầy châu thoa khiến ngày tuyết mưa âm u nặng nề tăng thêm vài phần màu sắc, đối lập rõ ràng với Mạnh lương đễ chỉ cài vài cây trâm bạc, một thân áo tơ trắng.
“Thiếp xin thỉnh an thứ phu nhân.” Mạnh lương đễ thấy rõ người tới, vội mang theo nha đầu khom mình hành lễ nói.
Vương thị nhìn bộ dáng cúi mi buông mắt của Mạnh thị, mặt đầy khinh bỉ, Bảo thứ phu nhân nàng tạm thời đấu không lại, một lương đễ nho nhỏ như vậy nàng có thể không bắt bẽ được sao? Vì thế, Vương thị đi một vòng quanh Mạnh thị, chặc lưỡi nói: “Nhiều ngày không gặp, nhan sắc muội muội tăng lên không ít a.”
Mạnh thị vội vàng cúi đầu, khiêm tốn nói: “Thiếp tư chất bồ liễu (thủy dương, cây cỏ), không dám xưng hai chữ ‘nhan sắc’.”
Vương thị cong môi, theo bản năng nâng nâng búi tóc trụy mã cắm đầy trâm vàng châu thoa, lại khinh thường nhìn bộ dáng thanh đạm giản dị của Mạnh thị. Ngẫm lại lúc còn trong hoàng cung Thần quốc, nữ nhân này thân phận ti tiện, vô thanh vô tức được đưa vào, không nghĩ tới, trong một đám người tiến cung, chỉ có một mình nàng ta còn sống, lại còn có con. Không không biết là nàng ta vận khí tốt, hay lại là một con ác lang khoác lên tấm da dê bên ngoài.
“Ngươi tới đây có chuyện gì?” Vương thị liếc nhìn Triệu ma ma quỳ trên đất, biết rõ còn cố hỏi.
Mạnh thị vội đáp lời: “Thiếp vốn định đến thỉnh an Bảo thứ phu nhân, đúng lúc phu nhân không có ở trong phòng, liền muốn trở về viện.”
Vương thị chớp chớp mắt, trong lòng cười lạnh, ai cũng đều biết nữ nhân kia đã sớm miễn cho các nàng thỉnh an, huống chi bây giờ đã muộn rồi, còn thỉnh với an cái gì, đơn giản là muốn mượn danh thỉnh an, đi thăm điện hạ, hoặc là biết được tin tức, muốn lấy lòng người được Hoàng hậu Khởi quốc phái tới thôi.
“Vậy thì ngươi liền trở về đi.” Hôm nay không phải là lúc lấy Mạnh thị ra trút giận, Vương thị rất hào phóng vẫy tay nói.
Mạnh thị khom người, dư quang liếc qua tấm áo choàng đã rớt xuống từ trên người Triệu ma ma, mâu quang chợt lóe một cái, ngoài miệng lại đáp: “Dạ.” Rồi sau đó, liền mang theo bọn nha đầu lui tới con đường trở về.
“Tử Hộ tỷ tỷ.” đứng trong một góc nhìn hồi lâu, Tảo Diệp thấy Mạnh thị đã đi, liền cẩn thận kêu.
Tử Hộ hai tay đặt trên bụng, xem một màn kịch khôi hài này, lại nhìn theo bóng lưng phảng phất như tịch liêu của Mạnh thị, cùng với nụ cười đắc ý của Vương thị, cười lạnh nói: “Được rồi, tuyên chỉ đi thôi.”
Tảo Diệp cúi đầu nói: “Vâng.”
Sau đó, Tử Hộ giả vờ như vừa mới đến, mang theo Tảo Diệp cùng Hạnh Diệp từ trong góc lặng yên đi ra, đạp lên nước tuyết, chậm rãi đi tới.
“Nô tỳ xin thỉnh an thứ phu nhân.”
Tâm tình Vương thị vốn đang rất tốt, sau nhìn thấy đám người Tử Hộ đang đến, lập tức liền xụ mặt xuống, lại không nên hiện ra mặt, chỉ gật gật đầu, xem như đáp lời.
“Nô tỳ tới tuyên ý chỉ điện hạ.” Thấy bộ dạng Vương thị tức giận, Tử Hộ cũng lười lãng phí thời gian, liền mở đầu nói.
Vương thị vừa nghe hai chữ ‘điện hạ’, mắt liền sáng lên, nhanh chân bước tới, gấp gáp nói: “Điện hạ nói gì?”
Tử Hộ áp chế chê cười trong lòng, khom người đáp lời: “Bảo thứ phu nhân vừa sinh, thể chất suy yếu, cần tĩnh dưỡng, ngày sau không cho bất luận kẻ nào tùy tiện quấy rầy, sau này hết thảy công việc của phủ hoàng tử, tạm thời giao cho Triệu ma ma quản lý.”
Cõi lòng Vương thị vốn đang đầy hy vọng, sau khi nghe Tử Hộ nói xong liền dập tắt, sau nghĩ lại một chút hàm ý trong lời nói, đúng là có vài phần ý nói Bảo thứ phu nhân bị cấm túc, liền khiến nàng lại một lần nữa vui mừng hẳn lên, bất luận như thế nào, tuy rằng trước mắt nàng không hầu hạ điện hạ, nàng cũng không muốn cho người khác nhanh chân đến trước.
“Điện hạ bảo chúng nô tỳ đem lời xin lỗi của phu nhân đến tạ lỗi Triệu ma ma, phu nhân tuổi còn nhỏ, mong ma ma đừng để bụng.” Tử Hộ tự mình tiến lên, cùng hai người Tảo Diệp nâng Triệu ma ma dậy, lập tức có tiểu nha đầu bên cạnh đi tới bung dù cho họ.
Triệu ma ma nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của Tử Hộ, trong lòng thầm khen, tuy nói đây là điện hạ ngại Hoàng hậu uy hiếp phạt Bảo thứ phu nhân, nhưng đến truyền lời cũng là người bên cạnh Bảo thứ phu nhân, có thể thấy được hoàng tử điện hạ cũng không lãnh tâm với Bảo thứ phu nhân, ngược lại có ý muốn lấy lòng hai bên, khó trách nữ tử kia cậy mạnh như thế. Chẳng qua, trong cung là nơi có nhiều thay đổi, cũng không biết nữ tử thoạt nhìn kiêu căng ngay thẳng này, có thể trụ được bao lâu. Hoàng gia chính là nơi không chấp nhận được tình nghĩa lâu dài nhất.
“Điện hạ đã phái người đi mời thái y rồi, ma ma trở về hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi.” không nhìn ra được Triệu ma ma suy nghĩ điều gì, Tử Hộ cẩn thận đỡ Triệu ma ma lên liễn trúc đã chuẩn bị trước, bảo mấy ma ma to khỏe nâng người trở về.
Tử Hộ nhìn liễn trúc đi càng xa dần, sau đó xoay người, cúi người nói: “Nô tỳ còn phải trở về phục lệnh, mong thứ phu nhân thứ lỗi nô tỳ tiếp đón không chu đáo.”
Tuy rằng không bắt chuyện được với Triệu ma ma, nhưng bởi vì Bảo thứ phu nhân bị phạt, tâm tình Vương thị phá lệ vui sướng, cũng không khó xử, cao ngạo hất cằm lên, vịn tay nha đầu, tùy ý nói: “Đi xuống đi.”
“Dạ!”
Gian phòng kế của chính viện, trong buồng ngủ, dường như vừa trải qua một màn tình ái nóng như lửa vừa được bình ổn lại. Oản Oản thân mình trần trụi, nửa người dựa vào lồng ngực trắng nõn của Tình Khuynh, nam nhân này gần đây hình như gầy đi, khiến nàng rất đau lòng, nhưng cũng biết bản thân bất lực. Nay bọn họ vừa đến Khởi quốc, hết thảy vẫn chưa biết gì, trong lòng Tình Khuynh cũng sợ có người theo dõi, ngày thường đều trốn trong thiên phòng giả vờ dưỡng thương, ngay cả Xảo Biện tiên sinh cũng không dám đi gặp, sợ lộ ra dấu vết, chọc cho con cáo già Thừa tướng kia có điều đề phòng.
“Thánh nhân hôm nay sai người đến.” Tình Khuynh tựa vào đầu giường, vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của Oản Oản, giọng nói mang theo tia tình ái ám muội chưa lui, khàn khàn nói.
Oản Oản dùng cái trán cọ cọ cằm Tình Khuynh hỏi: “Là muốn kêu chàng vào cung sao?”
Tình Khuynh cúi đầu hôn lên trán Oản Oản một cái, nói: “Ông ta mới không muốn, chỉ là tặng tên cho đứa bé.”
Oản Oản vừa nghe vậy, tức giận nói: “Không phải chàng nói đặt tên cho con rồi sao.”
Từ khi con trai ra đời, Tình Khuynh yêu thương như châu như bảo, ngay cả cái tên cũng kéo dài hồi lâu, chỉ sợ đặt không ổn, đoạt phúc khí đứa nhỏ, ai ngờ Tình Khuynh do dự, để cho Hoàng đế Khởi quốc tranh thủ thời gian, thế rồi cũng hạ chỉ định tên cho đứa bé.
Tình Khuynh cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nhưng hiện nay thế yếu người ít, không lẽ vì cái tên mà vào cung tranh biện, cũng may Thánh nhân đặt tên tự cũng không tệ, nên cũng tạm chấp nhận dùng. Chỉ là tự đáy lòng thấy có lỗi với nữ nhân trong lòng. Bọn họ một đường đến đây, đều là bị người đè ép, mặc dù từ tiểu quan trở thành hoàng tử, hắn vẫn bị Hoàng đế và Hoàng hậu đè đầu cưỡi cổ, thậm chí Thừa tướng cũng có thể cho hắn xem ba phần sắc mặt. Nghĩ đến đây, tâm tình càng sa sút.
Trước nay Oản Oản đều rất biết nhìn sắc mặt người khác, vừa thấy ánh mắt Tình Khuynh lộ nét cô đơn, vội thu lại bất mãn với Hoàng đế, vỗ sống lưng Tình Khuynh, làm bộ hiếu kỳ nói: “Vậy bệ hạ đặt tên gì?”
Tình Khuynh cười khẽ, ôm chặt Oản Oản, thấp giọng nói: “Con của chúng ta tên là Lâu Kiều Lân, con của Vương thị kêu Lâu Kiều Húc.”
Oản Oản nhăn nhăn cái mũi xinh xắn, ngầm chế giễu vị Hoàng đế này quả thật không đắc tội được, một cái đại biểu thái dương, một cái đại biểu thụy thú* (kỳ lân). Không biết trong lòng ông ta nghĩ gì. Nghe nói đứa con trai hắn yêu thương nhất chính là con của Hàn mỹ nhân – Lâu Bát lang, phỏng chừng chưa tới một hai năm, đứa trẻ kia sẽ thành hôn, cũng không biết con hắn, vị Hoàng đế kia sẽ đặt cho cái tên gì. Nhớ ngày đó, bởi vì có liên quan đến Thái hậu và Hoàng hậu, Hoàng đế muốn đặt tên gì đều phải cẩn thận, lại sợ Lâu Bát lang chết non giống anh ruột hắn, đành phải lấy cái tên Lâu Ngôn Mặc đầy trung quy trung củ.
(*Thụy thú: thần thú viễn cổ được người dân TQ vẫn luôn sùng bái. Có tứ đại thụy thú: Thanh long ở phương đông, phương tây Bạch hổ, phương nam Chu Tước, phương bắc Huyền vũ, ngoài ra còn có Kỳ Lân cũng là một loại Thụy thú của TQ cổ đại.)
“Hoàng hậu đã phái người rồi sao?” Cho dù Hoàng hậu có kiên nhẫn đi chăng nữa, cũng không thể nào không đến thăm hỏi quân cờ quan trọng trong tay này.
Đáy mắt Tình Khuynh lướt qua một đạo lệ quang, ngón tay sờ lên cần cổ trơn mịn của Oản Oản, cảm thụ được mạch đập tiêu biểu cho sức sống kia, thản nhiên nói: “Hoàng hậu, điều này vẫn không đủ gây bà ta quan tâm, chỉ sợ lúc này đang còn trù tính khi nào thì cho đứa con bị thương nặng là ta lấy cô nương của Chu gia đấy.”
Lồng ngực Oản Oản chợt khó chịu, dọc đường đi, nàng và Tình Khuynh cũng đã nhiều lần thương lượng. Chu gia không có khả năng chỉ nhìn thấy Tình Khuynh bị thương nặng vô năng, là đuổi hắn qua một bên, chỉ sợ sẽ nghĩ ra một cách trực tiếp nhất, chính là để một nữ nhân tiến vào, trực tiếp coi chừng hắn, thậm chí gây khó dễ cho hắn. Để ngày sau thật sự sẽ một mực nghe lời Hoàng hậu, trở thành con rối hoàng tử quan trọng. Song, Tình Khuynh cũng sẽ không mặc kệ Hoàng hậu khoa tay múa chân với hậu viện của mình, có một số việc có thể nhẫn, nhưng có một số việc cũng không thể lui bước. Nhưng mặc dù đã sớm suy nghĩ thông suốt, Oản Oản vẫn đối với việc Tình Khuynh sẽ lấy nữ tử khác, cảm thấy chua xót khổ sở.
“Oản Oản, nàng phải tin tưởng ta. Nàng đã từng nói, sau này ta có việc gì tuyệt không được giấu giếm nàng, nhưng nàng cũng từng đồng ý với ta, tuyệt đối sẽ tin tưởng ta. Nàng không thể nuốt lời...” Tình Khuynh nhạy bén cảm nhận được Oản Oản ghen tuông, tuy rằng trong lòng hắn cảm giác tràn đầy ngọt ngào, nhưng lại không nỡ thấy Oản Oản bất an, vội cúi đầu hôn lên cổ nàng, nhỏ giọng trấn an.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng lại truyền đến tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.