Tiếc rằng, chuyện sau đó, lại khiến Hoàng hậu càng thêm sốt ruột. Vị thiếu sử kia vốn vì được Hoàng đế sủng ái mà bị Hoàng hậu giận chó đánh mèo, cũng không biết dùng cách gì, cư nhiên có lá gan vào tẩm cung Vương thị, toan giết chết con trai Vương thị, chặt đứt lợi thế cuối cùng của Hoàng hậu, hòng trả thù. Chỉ tiếc là lúc đó trời xui đất khiến làm sao mà Vương thị ăn nhầm phải thuốc độc, liền thất khiếu chảy máu ngay tại chỗ (chảy máu bảy lỗ: tai, mắt, mũi, miệng), mặc dù cứu chữa kịp thời, nhưng cũng bị đả thương đến gốc rễ, bây giờ vẫn luôn mê man không dậy nổi, đừng nói là hồi phủ, có thể sống bao lâu cũng đã là vấn đề. Kể từ đó, mặc dù Hoàng hậu đem thiếu sử kia nghiền xương thành tro, cũng không cách nào vãn hồi được quân cờ trọng yếu kia.
Lần này Vương thị bị hại, Hoàng hậu cũng không dám tự tiện chủ trương, lập tức sai người trở về phủ Thừa tướng tìm phụ thân bàn bạc, vì thế Thừa tướng đành phải lết thân thể bệnh tật tàn tạ, một lần nữa gượng dậy an bài, thậm chí bất đắc dĩ tiến hành kế hoạch sau trước thời hạn.
“Ngươi nói, bên ngoài đều đang đồn, nói là Thất lang vì che giấu sự thật, mới hạ độc Vương thị?” cuối cùng sau một thời gian điều trị, Oản Oản cũng khôi phục được tám phần như trước, chỉ còn bệnh mất ngủ ban đêm là vẫn chưa được tốt như cũ.
“Đúng vậy ạ, còn nói điện hạ chúng ta là mật thám nước Thần phái tới giả mạo hoàng tử, chính là muốn nhập nước Khởi vào trong tay nước Thần, bởi vì Vương thị biết chân tướng mới bị hại.” Đào Diệp lòng đầy căm phẫn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nàng ghét nghe nhất chính là người khác nói xấu chủ tử nhà nàng, nếu kẻ đó ở tại trước mắt, phỏng chừng Đào Diệp đã xắn tay áo lên cho kẻ đó một trận rồi.
Oản Oản lại cười, coi như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thì ra Thừa tướng lại đi nước cờ này.”
Nếu quả thật Vương thị đã trở lại trong phủ, lại lấy thân phận chính thê tố giác Tình Khuynh không phải là trượng phu của nàng, sau đó bất luận Vương thị là còn sống hay chết, Tình Khuynh đều không trốn khỏi hậu quả bị người chất vấn nghi ngờ. Nhưng nay Vương thị còn ở tại trong cung, vẫn chưa được gặp Tình Khuynh, vả lại cả thế gia ở Nam Đô đều biết, Vương thị ở trong vương phủ không được sủng ái, vả lại còn lúc Oản Oản từng đến phủ nhà khác làm khách, cố ý hay vô tình đều tuyên truyền địa vị độc sủng của mình. Như thế lời nói của Vương thị, liền tất nhiên không hữu dụng bằng của chính phu nhân, cho dù Thừa tướng muốn mượn cơ hội này, nói xấu Tình Khuynh giết người diệt khẩu, thì người tin tưởng cũng sẽ không nhiều lắm, dù sao, hoàng cung vẫn luôn do Hoàng hậu nắm trong tay.
Nhưng lời đồn chỉ là màn mở đầu, bất luận nó mang đến loại hậu quả gì, cùng lắm chỉ là một tấm màn che hoa lệ cho xung đột bạo lực xảy ra sau đó. Cũng là một cái cớ mà kẻ thắng lợi quang minh chính đại tuyên bố với người trong thiên hạ cái điều mà họ gọi là chính nghĩa, thích hợp dùng cho Thừa tướng, cũng đồng thời thích hợp dùng cho Tình Khuynh đang đứng trong gió bão, thật hiển nhiên, đó cũng là một con dao hai lưỡi.
Nhưng điều Oản Oản không ngờ được, lời đồn đại kia thế mà được Tình Khuynh vận dụng triệt để cho sự kiện sau đó đến vậy. Bởi vì giữa đường Thất hoàng tử hồi phủ, cuối cùng để lộ tin tức, bị thích khách ám sát, rồi bị thương nặng mất tích, đã mạnh mẽ cấp cho lời đồn kia một cái tát vang dội. Bởi vì không có một hoàng tử giả mạo hoặc mật thám của nước Thần nào, trước khi chưa được định tội hoặc thành công, lấy phương thức như vậy biến mất. Trái lại, làm như là người nào đó kiêng kị Thất hoàng tử xuất hiện, nên tiên hạ thủ vi cường. (ra tay trước chiếm được lợi thế)
“Ngươi xác định Thất lang không sao chứ?” Oản Oản níu chặt vạt áo, giọng nói vì sợ hãi mà run run. Hiện tại đầu óc nàng rất loạn, mặc dù trước đó Tình Khuynh đã gởi tin, nói vô luận phát sinh điều gì, đều bảo nàng đừng kinh hoảng. Nhưng làm sao nàng không kinh hoảng cho được, chỉ cần vừa nghĩ tới Tình Khuynh có thể sẽ bị thương hoặc bị người bắt đi, cả người nàng đều muốn phát điên, cho dù có được lịch duyệt sống lại bao lâu cũng không cách nào khiến nàng khôi phục lại bình tĩnh lạnh nhạt trước đây.
Kim Hạp lấy ra một mảnh vải từ trong lòng, khom người cúi đầu, dùng hai tay nâng lên trước mặt Oản Oản, Oản Oản thở thật sâu vài cái, mới có khí lực nâng tay, nhận lấy mảnh vải kia. Cẩn thận sờ lên một chút, đúng là loại vải dệt trung y mà Tình Khuynh thường mặc, còn là loại lúc trước tự tay nàng chọn lựa. Lại cúi đầu nhìn hàng chữ trên miếng vải, cực ít từ, chỉ vỏn vẹn bốn chữ trên thư: “Mạnh khỏe, đừng nhớ!”. Chữ viết ngoáy, có thể thấy được lúc viết Tình Khuynh đang vội vàng, rồi sai người truyền tới, cũng có thể tưởng tượng ra, lúc đó nhất định là hắn phát sinh biến cố gì, không thể tự mình xử lý thì không được, nhưng lại sợ nàng nghĩ ngợi lung tung, mới cố ý viết lá thư này. Ở trong đó phải phí tâm tư nhường nào, mạo hiểm phiêu lưu cỡ nào. Mặc dù Oản Oản không biết rõ, cũng có thể nghĩ ra được.
Oản Oản cẩn thận nhét mảnh vải vào túi gấm đeo bên người, lại đưa tay đặt lên ngực, tinh tế hiểu rõ nam nhân ngốc kia dụng tâm lương khổ. Nàng có thể, nàng nhất định có thể kiên trì, nàng không thể để nam nhân kia lại lo lắng…
“Mặc Thiển đã trở lại chưa?” Mở mắt ra lần nữa, Oản Oản không tiếp tục đề cập đến chuyện Tình Khuynh gặp nạn, nàng quật cường hất cằm lên, dường như lại tìm về dũng khí từng đối mặt khó khăn.
“Có trở về một lần, sau đó vì có việc khác, nên đã đi trước rồi, còn cho người để lại lời nhắn, nói là chuyện Xuân Thiều công tử, thỉnh phu nhân không cần lo lắng, chính hắn sẽ về đến, chẳng qua là…” Cát Hoài Nhân đứng cạnh Kim Hạp, tiến lên một bước nói, nhưng bộ dạng lại do dự, biết là sự tình còn có phần sau.
“Là sao?” Oản Oản uống một hớp nước ấm, rất khó nhìn thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Cát Hoài Nhân.
“Hôm nay có người đưa chiếc chuông này cùng với một phong thơ cho người gác cổng.” Cát Hoài Nhân không trực tiếp đưa vật nọ cho Oản Oản, mà ngược lại đưa cho Tảo Diệp đứng bên cạnh. Sau khi Tảo Diệp kiểm tra một lần, mới bóc thư bên trong ra đưa cho Oản Oản.
Oản Oản cẩn thận đọc, chỉ cảm thấy ngôn ngữ trong thư bừa bãi, còn có không ít chỗ vì không cần viết, đều dùng vòng tròn thay thế, đọc lại vài lần, mới ngẩng đầu, cầm cái chuông kia suy nghĩ cân nhắc. Chỉ thấy đó là một chiếc chuông bạc, chỉ nhỏ như hạt đậu, lại khắc hoa văn phức tạp, không biết là văn tự của nơi nào. Khẽ rung rung, tiếng chuông vang lên thanh thúy, ẩn hiện chút gì đó sinh động.
“Không nói gì nữa sao?”
Cát Hoài Nhân tiếc nuối nói: “Đợi lúc nô tỳ đến tìm hỏi, người đưa tin đã đi rồi.”
“Là dạng người gì?” Oản Oản đặt chuông xuống, hỏi.
“Chỉ là một kiệu phu bình thường, không thấy gì đặc biệt, chỉ nói là Xuân Thiều công tử bảo hắn đưa tới.” Cát Hoài Nhân cũng không thấy được người, nhưng cũng hỏi người gác cổng vài lần.
Oản Oản giao chuông và thư cho Cẩm Sao, bảo cất đi, hiện nay nàng và Tình Khuynh không dễ liên lạc, cũng sẽ không tiện đưa thứ gì ra ngoài, vả lại trên thư viết cũng không có ác ý, đại khái chính là Xuân Thiều thiếu người ta thứ gì đó, chỉ cần trả lại, ít ngày nữa là sẽ trở về, lại nhìn chiếc chuông kia khẳng định không phải của Nam Đô, dĩ nhiên cũng sẽ không phải là đám người Thừa tướng cố ý đưa tới, ngược lại hình như là dân tộc thiểu số nào đó, không biết Xuân Thiều kết giao được vào lúc nào. Trong đầu Oản Oản bất chợt vụt qua một đạo linh quang, cũng lại đáng tiếc không bắt được.
“Thế thì, tin tức này cứ tạm thời để đó, nếu có cơ hội liên lạc được với Thất lang, thì đưa tin này đến, chỗ này của chúng ta không nên động.”
“Vâng.” Mọi người cúi đầu nói.
Lúc này, Đào Diệp canh giữ ở bên ngoài đã đi đến, khom người ở bên tai Oản Oản nói: “Mạnh lương đễ cầu kiến.”
Oản Oản cười lạnh, quả nhiên chuyện của Vương thị, khiến nàng ta đứng ngồi không yên.
“Bảo nàng trở về đi, nói là ta rất bận rộn, chờ rảnh rỗi sẽ gặp sau.” Hiện tại nàng có việc quan tâm hơn cần hoàn thành, làm sao có thời gian đi để ý tới nữ nhân có lòng tính kế kia, huống chi Oản Oản định bụng cũng bỏ mặc Mạnh thị sang bên một chút, xem thử nàng ta thật sự có dụng ý gì.
Oản Oản cùng vài người đang bàn bạc trong phòng, Mạnh thị đứng ngoài phòng thì lại khẩn trương nhìn chăm chăm tấm màn cửa chính phòng, trong lòng rất rối rắm, còn ẩn ẩn mang theo chút hối hận, thật ra nàng không nên tới, nàng vốn vẫn luôn an phận trốn trong thiên viện, Bảo thứ phu nhân và điện hạ cũng không từng bạc đãi nàng và con gái nàng. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng vẫn luôn sống an phận như vậy, cuộc sống ngày sau nhất định sẽ không tệ. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, Vương thị cư nhiên lại xảy ra chuyện. Tuy nàng cùng Vương thị luôn không hợp nhau, mặc dù Vương thị gặp chuyện không may, cũng không có gì liên quan đến nàng, nhưng lời đồn đại đến sau đó, lại khiến nàng ngày đêm không thể chợp mắt. Nàng liên lục lặp lại tất cả hồi ức đã qua, mà mỗi một lần nhớ lại, đều khiến trong lòng nàng càng nặng thêm một tầng nghi ngờ, mỗi một lần hồi tưởng, đều khiến nàng như ngâm vào trong nước đá, run rẩy không thôi.
Điện hạ bây giờ rất không giống với điện hạ trước kia. Mạnh thị thấy coi như bản thân mình cũng hiểu rõ điện hạ. Dù sao lấy thân phận có thể mang thai sinh hạ nữ nhi của nàng, dĩ nhiên là nàng được điện hạ nhìn trúng và ân sủng rồi. Tuy rằng, nàng ở cạnh điện hạ không được lên mặt, nhưng tốt xấu gì cũng là ‘một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình’. Điện hạ vốn tham tài háo sắc như thế nào, vụng về như lợn ra sao, cho dù ngoài miệng nàng chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng cũng đã từng nghĩ qua. Cho nên, khi nàng biết được Chất tử sẽ về nước, nàng cũng lén thở phào nhẹm nhõm. Vô luận như thế nào, cho dù Chất tử có tư chất kém đến đâu, nước Khởi vẫn là đất nước của hắn, cho dù Hoàng hậu có ý đồ gì với hắn, với tình cách dễ nắm bắt được của hắn, cũng sẽ đối với bọn họ không tệ, nàng cũng có thể an tâm núp trong hậu cung, làm một lương đễ không muốn ra mặt.
Là lúc nào mới trở nên khác biệt đây, Mạnh thị kinh hãi suy nghĩ, hẳn là lúc bị ám sát ở nước Thần, người bên cạnh nàng cũng đã chết hết, cớ sao tánh mạng của nàng là được giữ lại, còn thiếu chút nữa sợ đến đẻ non. Cũng bắt đầu từ ngày ấy, vị Bảo thứ phu nhân kia âm thầm lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt giữa đám người cũ các nàng, trở thành người được điện hạ yêu thích. Cũng từ ngày ấy trở đi, các nàng không còn được gặp điện hạ. Có Ông trời làm chứng, nàng chưa bao giờ từ trong miệng điện hạ nghe thấy vị phu nhân này, cũng chưa bao giờ thấy điện hạ đặc biệt ra cung thăm người nào. Nếu nói điện hạ sợ người trong cung biết hắn kim ốc tàng kiều, đó mới là chuyện buồn cười, chỉ cần điện hạ thích, dạng nữ nhân gì mà hắn không thể mang về cung, Thái hậu và Hoàng đế nước Thần cho tới bây giờ cũng không vì chuyện nữ sắc mà trách móc hắn nặng nề.
Những điểm đáng ngờ này, đều thoáng hiện qua trong lòng Mạnh thị, nhưng cuối cùng nàng đều cho là điện hạ ẩn nhẫn thiện tàng, bên trong có Càn Khôn gì đó. Nhưng hôm nay lại lục ra nghĩ lại… Mạnh thị cả người lảo đảo, mặt mũi trắng bệch, vịn tay nha đầu, liền đi trở về.
“Lương đễ, chúng ta…”
Mạnh thị run rẩy, răng đánh lập cập, cố gắng trấn định nói: “Nếu phu nhân đã có việc, chúng ta lần sau lại tới.”
Nói xong, không chờ nha đầu nói gì, cũng không quay đầu lại, bước chân lảo đảo, như chạy trối chết.