Về giấc mơ kia, nếu như Du Khinh Hàn hỏi sớm mười năm, mọi chuyện đã rất khác. Đáng tiếc là bản thân cô lại quá nhát gan, mãi không dám đối mặt cho đến tận bây giờ, nên đã bỏ lỡ hết thảy.
Thấm thoát, Du Khinh Hàn đã vì Tiêu Đồng mà nấu cháo mười năm. Thời trẻ, mười ngón tay cô không dính nước mùa xuân, bây giờ, ở tuổi trung niên thì khả năng bếp núc lại rất khá, nhà cửa cũng sạch sẽ, không nhìn ra được chút ngang ngược ngông cuồng nào khi còn trẻ.
Tiêu Đồng vẫn sẽ thấy ác mộng, khác biệt chính là mỗi lần tỉnh dậy ra ban công hóng gió, nàng luôn có thể nhìn thấy Du Khinh Hàn đã đợi sẵn rồi.
Tiêu Đồng nhìn sang phía Du Khinh Hàn, lúc nào Du Khinh Hàn cũng mỉm cười hỏi nàng: "Lại gặp ác mộng à?"
Mồ hôi lạnh vẫn còn đọng trên trán Tiêu Đồng, nàng gật đầu mà chưa thôi sợ hãi.
Du Khinh Hàn lại hỏi: "Em có thể nói cho tôi biết không?"
Nội dung của những giấc mơ không phải lúc nào cũng giống nhau, vì vậy có khi Tiêu Đồng sẽ nói, có khi không.
Thực tế thì dù có nói với Du Khinh Hàn, cô cũng không có giải pháp nào tốt. Ví dụ, đôi lúc Tiêu Đồng mơ thấy ngày mình còn nhỏ, bị người ta chặn đường, nhét đá vào miệng, đập gãy hai chiếc răng, máu chảy ròng ròng.
Tiêu Đồng miêu tả sinh động như thật, Du Khinh Hàn khổ sở ôm một bên má, nói: "Như vậy chắc đau lắm."
"Đau chứ, đau đến nỗi tối đó tôi nằm lăn lộn trên giường, không thể nói chuyện với bà nội."
Du Khinh Hàn cảm khái, "Em có thể trưởng thành đúng là không dễ."
Đến sáng hôm sau, lúc Trần Hồi đi mua điểm tâm, nhìn thấy Du Khinh Hàn mặt mày ủ rũ ôm lấy quai hàm, Trần Hồi hỏi: "Chị Khinh Hàn, chị bị sao vậy? Đau răng à?"
"Đúng đó." Du Khinh Hàn buồn phiền nói, "Đừng nói chuyện với tôi, mất sức lắm."
"Không phải hôm qua còn khoẻ sao? Tự nhiên hôm nay lại bị đau răng? Không phải là viêm tuỷ răng đó chứ? Hay là đi bệnh viện xem thử đi."
Du Khinh Hàn tâm trạng không tốt, giọng điệu cũng bực dọc, "Không đi!"
Thế là Trần Hồi trở lại tiệm may, làu bàu với Tiêu Đồng, "Cũng không biết Du Khinh Hàn bị làm sao, ôm má bảo đau răng, nói chuyện giống như người ta thiếu nợ chị ấy hai trăm tám chục ngàn vậy đó."
Tiêu Đồng phe phẩy cây quạt, thản nhiên nói, "Mặc kệ cô ấy đi."
Du Khinh Hàn cảm giác mình đang trải nghiệm tất cả những đau khổ mà khi còn bé Tiêu Đồng phải chịu đựng, thế nhưng mối quan hệ giữa cô và Tiêu Đồng vẫn không xa không gần.
Những giấc mơ Tiêu Đồng kể với Du Khinh Hàn đã có từ rất lâu trước đây, lâu đến nỗi khi ấy, Du Khinh Hàn còn chưa quen biết Tiêu Đồng.
Có một vài cơn ác mộng Tiêu Đồng không nói, Du Khinh Hàn cũng không truy hỏi, chỉ thuận miệng nói ra một câu: "Trước đây trách tôi không hỏi, bây giờ tôi hỏi em lại không nói."
Du Khinh Hàn cũng không còn dè dặt với Tiêu Đồng như trước, giống như câu trách móc đó, nếu là trước đây, Du Khinh Hàn tuyệt đối không dám mở miệng.
Tiêu Đồng nói: "Có một số việc, quá thời hạn sẽ hết hiệu lực."
Cơn nghiện thuốc lá của Tiêu Đồng đến đột ngột, đi càng đột ngột hơn. Đến đầu xuân Trần Hồi mới nhớ tới, hỏi: "Sư phụ, có phải là cô cai thuốc được rồi không?" Thế là Tiêu Đồng cũng sực nhớ ra, lâu rồi mình không thèm thuốc lá nữa."
"Cai rồi." Tiêu Đồng gật đầu nói.
"Sư phụ, cô thật là trâu nha." Trần Hồi dựng đứng ngón tay cái hướng về phía nàng, "Em thấy người ta cai thuốc mấy chục năm cũng không bỏ được, vậy mà cô lại dễ dàng như ăn cơm uống nước, nói hút thì hút, nói cai là cai, lợi hại, ghê gớm thật sự luôn."
Tiêu Đồng cười nói: "Phí lời, nếu có thể dằn vặt người khác thì sao tôi phải tự dằn vặt bản thân chứ."
Nụ cười đó khiến Trần Hồi lạnh cả sống lưng, "Sư phụ à cô cười đáng sợ quá, cô đừng có doạ em, cô hành hạ ai vậy?"
Trần Hồi vừa dứt lời, đã thấy Du Khinh Hàn cầm một chiếc quần khập khiễng đi tới, "Tiểu Trần, giúp tôi vá cái quần."
Trần Hồi giật mình, "Chị Khinh Hàn, chân chị bị sao vậy?"
"Không sao, đau ngón chân thôi." Du Khinh Hàn để quần lại rồi đi ngay.
Trần Hồi quay đầu nhìn Tiêu Đồng, chỉ thấy nàng vẫn đang cười, trong nụ cười có chút xót xa cay đắng.
Tiêu Đồng cảm giác tâm lý của mình đang phát triển theo khuynh hướng ngày càng biến thái.
Mùa xuân năm đó, Tiêu Đồng phát hiện tâm tư Trần Hồi hay phiêu đãng đâu đâu, thường xin nàng nghỉ phép, lại sau mười giờ tối mới về. Tiêu Đồng cảnh giác, có lần nhìn trộm từ cửa sổ lầu hai, thấy một người đàn ông đưa Trần Hồi về, thế là ngay tối đó Tiêu Đồng liền hỏi người nọ là ai, Trần Hồi nói là bạn trai.
Tiêu Đồng hỏi: "Làm sao gặp được?"
Trần Hồi ấp úng một hồi mới nói người kia là hàng xóm của bà nội, năm ngoái bà cô bị bệnh, là nhờ người đó đưa bà vào bệnh viện, thường xuyên qua lại nên quen biết nhau, gần đây mới xác định quan hệ. Tiêu Đồng lại hỏi anh ta làm gì, Trần Hồi nói anh ta đang học nghiên cứu sinh ở Đại học Giang Vũ, sắp lấy bằng Tiến sĩ.
Tiêu Đồng bảo Trần Hồi gọi người đó đến ăn một bữa cơm, Tiêu Đồng cảm thấy mình không có mắt nhìn người nên đặc biệt nhắn Du Khinh Hàn qua, làm Du Khinh Hàn vui sướng không thôi. Sau bữa cơm, Tiêu Đồng mới hỏi Du Khinh Hàn thấy anh chàng kia nhìn thế nào.
"Cái gì thế nào?" Du Khinh Hàn không rõ.
"Nhân phẩm, nhân phẩm thế nào?"
"Cũng khá tốt, không nhìn ra vấn đề gì lớn."
"Nếu Trần Hồi ở bên cậu ấy thì có bị thiệt thòi không?"
"Làm sao tôi biết được." Du Khinh Hàn bật cười, "Nghe em nói như vậy thì chắc cậu ta là bạn trai của Trần Hồi à?"
Tiêu Đồng nói: "Đúng rồi."
"Người đó thì tôi không biết thế nào, nhưng mà phía Trần Hồi thì em cứ yên tâm đi, lòng em ấy rất sáng."
Tiêu Đồng không biết lòng Trần Hồi có sáng hay không, nhưng đến giữa năm thì Trần Hồi ấp a ấp úng đến chào từ biệt Tiêu Đồng, nói mình muốn đến Giang Vũ rèn luyện. Tiêu Đồng vừa nghe liền biết chủ yếu là Trần Hồi muốn ra ngoài sống cùng cậu trai kia.
Tiêu Đồng cũng không giữ cô lại, "Ra ngoài lập nghiệp là chuyện tốt, nếu gặp phải chuyện gì cũng đừng một mình chịu đựng, nhớ tìm Cảnh Hành thương lượng, nghe ý kiến của cô ấy. Nếu không sống nổi ở Giang Vũ nữa thì cứ trở về đây."
Cho dù Trần Hồi xuất phát từ nguyên nhân gì, muốn đi ra ngoài vẫn là chuyện tốt, Tiêu Đồng hiểu học trò của mình, biết cô là người có năng lực. Dầu gì ở Giang Vũ cũng có Cảnh Hành, có Mạc Tịch Nguyên, Trần Hồi sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Trần Hồi đi cùng anh chàng nghiên cứu sinh kia vào đầu tháng chín, trước kia Tiêu Đồng không cảm giác được, vậy mà người vừa đi, tiệm may liền vắng ngắt, có một thời gian dài Tiêu Đồng không thích ứng được.
Trần Hồi đi rồi, không ai mua điểm tâm cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng cũng không muốn ăn sáng, căn bản trong tủ lạnh có gì thì ăn đó. Sau đó, mỗi sáng Du Khinh Hàn đều đóng hộp bữa sáng đưa qua nhà Tiêu Đồng.
Lần đầu tiên mang sang, Tiêu Đồng nói: "Tôi không thích."
Du Khinh Hàn nói: "Em có không thích thì tôi cũng tới gõ cửa mỗi ngày, với lại cũng không phải cho em miễn phí, mỗi ngày tôi đều ghi nợ đó, cuối tháng tính tiền một lần, hồi trước lúc Trần Hồi đi mua cũng vậy, nếu không tin thì em qua cửa hàng tôi xem sổ sách đi."
Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, thấy có người mỗi ngày đưa bữa sáng tới đây cũng tốt, vậy là chấp nhận. Đến cuối tháng, quả nhiên là nhận hoá đơn thanh toán, thế là nàng liền yên tâm thoải mái.
Tiêu Đồng cảm giác được quan hệ của mình và Du Khinh Hàn có khuynh hướng ngày càng gần hơn, nhưng lòng nàng lại như vũng nước đọng, không chút gợn sóng, vậy nên khoảng cách giữa hai người thế nào cũng không có gì khác biệt.
Con người ích kỷ một chút sẽ sống hạnh phúc hơn. Nếu như là mười năm trước, khẳng định nàng sẽ gấp đến độ ăn không ngon, ngủ không yên nếu treo lửng lơ mối quan hệ giữa mình và Du Khinh Hàn thế này, nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với Du Khinh Hàn, không thể yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc Du Khinh Hàn dành cho mình. Thế nhưng khi nàng lớn tuổi hơn, có lẽ da mặt cũng dày thêm, cảm thấy chuyện này cũng không có gì ghê gớm.
Không biết có phải là do trở giời hay không mà dạo gần đây Tiêu Đồng luôn đau thắt lưng. Nàng vẫn sợ nhất là đi bệnh viện, cảm thấy đau lưng không phải bệnh gì nặng nên cố gắng chịu đựng suốt. Kết quả là một ngày nọ, nàng ngất xỉu trong cửa tiệm. Du Khinh Hàn bước vào liền nhìn thấy Tiêu Đồng ôm eo ngã xuống bên cạnh máy may, cô sợ đến mức suýt chút nữa cũng ngất đi. Lúc lấy đi động gọi đến số 120 ngón tay không ngừng run rẩy, khoảnh khắc xe cứu thương chạy đến, không biết là phải cấp cứu người nào trước.
Bác sĩ cho Tiêu Đồng làm kiểm tra toàn thân, phát hiện ở thắt lưng nàng xuất hiện khối u, cần phải chụp cắt lớp mới biết là lành hay ác tính. Du Khinh Hàn vừa nghe thấy, nắm chặt tay Tiêu Đồng, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bác sĩ thấy thế, tưởng rằng Tiêu Đồng là em gái của Du Khinh Hàn, không đành lòng nên lên tiếng an ủi: "Chị yên tâm, các khối u ở vị trí này thường lành tính và cũng không tái phát bệnh sau khi phẫu thuật cắt bỏ."
Nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn đều không nhịn được nghĩ theo hướng xấu nhất, lỡ như là ác tính thì sao? Lỡ như tái phát sẽ thế nào? Càng nghĩ càng sợ, khóc mãi không ngừng, làm ướt một mảng lớn như cái nắp chén trên người Tiêu Đồng.
Đúng lúc đó Tiêu Đồng tỉnh lại, thấy Du Khinh Hàn khóc thành ra như vậy còn cố ý dùng lời đâm chọc cô, "Tôi còn chưa chết mà cô đã đến khóc tang à?"
"Phi!" Du Khinh Hàn vừa lau nước mắt vừa mắng, "Em nói nhảm gì đó?"
Đã rất nhiều năm cô không dùng giọng điệu này nói chuyện với Tiêu Đồng, lông mày cô nhíu chặt khiến Tiêu Đồng sững sờ, sau hồi lâu nàng mới lầu bầu, "Không phải chỉ đùa chút thôi sao, làm gì mà dữ với người ta..."
Du Khinh Hàn thấy Tiêu Đồng tỏ ra oan ức như vậy, trong lòng đang vô cùng thương tâm lại không nhịn được bị nàng chọc phì cười, sừng sộ nói: "Em nói mà không thấy ngại à, đã bảo làm kiểm tra định kỳ thì không đi, bây giờ tốt rồi, bác sĩ nói em mọc ra cái u, không biết lành tính hay ác tính kìa, em xem làm thế nào thì làm."
"U?" Tiêu Đồng sửng sốt, lẩm bẩm từ này mấy lần rồi hắc hắc cười, "Tốt, tốt lắm."
"Tốt cái gì chứ? Rất tệ! Vô cùng tệ!"
Tiêu Đồng không cho là vậy, "Tôi đã ăn đủ, sống đủ, cũng chịu tội đủ trong kiếp này rồi. Chắc là Diêm Vương gia thấy thương hại tôi, muốn đưa tôi trở lại, không muốn tôi chịu khổ nữa, đây không phải là chuyện tốt thì là gì?"
"Em nghĩ hay lắm." Du Khinh Hàn nhìn cái dáng vẻ không tim không phổi này của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi không buông em đâu, dù có là Diêm Vương gia muốn đưa em đi cũng khó."
Tiêu Đồng lạnh lùng liếc cô, "Du Khinh Hàn, hơn hai mươi năm rồi, cái tính này của cô một chút cũng không sửa được."
"Không phải em đã nói sao, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đạo đức của tôi em biết rồi đó, dù sao thì đời này cũng không thay đổi được."
Tiêu Đồng nghĩ lại bản thân mình không còn sống bao nhiêu ngày nữa, cũng lười tranh cãi với cô. Du Khinh Hàn từ trước đến giờ luôn như vậy, không muốn đối mặt với hiện thực.
Hai người ở đây diễn một màn sinh ly tử biệt trong đầu, rốt cuộc mấy ngày sau có kết quả chụp cắt lớp, là khối u lành tính, sau khi cắt bỏ căn bản không thể tái phát, Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn, cảm thấy nghẹn lời.
Du Khinh Hàn không tin trình độ của bệnh viện huyện, muốn đưa Tiêu Đồng đến Giang Vũ phẫu thuật. Tiêu Đồng nghĩ, nếu ông trời không cho nàng chết, lỡ như ở bệnh viện nhỏ gặp phải bác sĩ tay nghề kém, trong quá trình phẫu thuật xảy ra vấn đề gì, không chết mà sống lay lắt thì còn khổ hơn, thế là đồng ý với Du Khinh Hàn.
Ngày làm phẫu thuật Mạc Tịch Nguyên và Trần Hồi đều đến. Sau khi Tiêu Đồng được gây mê thì bất tỉnh nhân sự, đến lần thứ hai mở mắt ra thì mọi việc đã xong, cũng không xảy ra biến cố gì, chỉ là sau khi thuốc tê hết tác dụng thì vết mổ đau đớn như thiêu đốt, cơn đau làm Tiêu Đồng không thể ngủ được, trong đêm mắt to trừng mắt nhỏ với Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng buồn cười nghĩ, vậy mà cũng coi như dạo qua Quỷ Môn Quan một lần nữa. Đời này đúng là phúc lớn mạng lớn, tới lui Quỷ Môn Quan vài chuyến, cuối cùng vẫn còn sống, không dễ dàng, đúng là không dễ dàng.
Tiêu Đồng hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, sau khi xuất viện đến Mạc gia tĩnh dưỡng một thời gian, chờ vết thương lành hẳn rồi cùng Du Khinh Hàn về Thượng Dung. Du Khinh Hàn tiến dần từng bước, lấy lý do chăm sóc Tiêu Đồng, dọn vào nhà Tiêu Đồng, ở trong phòng của Trần Hồi ngày trước.
"Du Khinh Hàn, cô đừng có được voi đòi tiên." Tiêu Đồng cảnh cáo.
"Em hận tôi, mắng tôi hay đánh tôi làm gì cũng được, nhưng Tiêu Đồng à, tôi không thể lại nhìn em lần nữa xảy ra chuyện trước mặt tôi, thật đó, tôi lớn tuổi rồi, tim cũng không còn tốt."
"Tôi không cho phép cô chăm sóc tôi."
"Coi như tôi tự tìm lấy, em cứ xem tôi như người hầu, bảo mẫu gì đó được không?"
"Tôi không thèm một bảo mẫu ghê tởm như cô."
Nếu là mười năm trước, Du Khinh Hàn mà nghe thấy câu này, tim sẽ đau như bị roi quất, bây giờ có thể xem như luyện thành trái tim kim cương rồi, Tiêu Đồng mắng cô như vậy, cô vẫn có thể cười hì hì, "Dù có buồn nôn thì có còn hơn không? Hay là như vầy, không phải là bệnh em vẫn chưa khỏi sao? Em cứ dùng thử một tháng trước, không hài lòng thì trả hàng, thế nào? Tôi hiểu em mà, nếu không có ai trông chừng, lời dặn của bác sĩ em sẽ quăng hết sau đầu cho mà coi."
Trần Hồi không ở đây, chỉ một mình Tiêu Đồng không chống lại cô được, cứ như thế mà dẫn sói vào nhà.
Ngày đầu tiên Du Khinh Hàn vào ở, Tiêu Đồng liền gặp ác mộng.
Trong mơ, một lúc là Du Khinh Hàn khiến cho mối quan hệ của hai người căng thẳng, một lúc là Du Khinh Hàn bỏ rơi nàng, lúc sau nữa lại là Du Khinh Hàn khi còn trẻ cùng người khác làm loạn. Tiêu Đồng tức giận xốc chăn lên, hơn nửa đêm đi tới đạp cửa phòng Du Khinh Hàn, "Du Khinh Hàn! Cô con mẹ nó đồ khốn kiếp này! Cô cút đi cho bà!"
Du Khinh Hàn còn chưa ngủ, chờ Tiêu Đồng mắng xong đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra, liền bị Tiêu Đồng mạnh mẽ dứt khoát cho một cái tát, đánh cho đầu cô đầy sao.
"Lại gặp ác mộng à?" Du Khinh Hàn chịu oan một cái tát, cũng không tức giận, trước tiên khoác thêm áo cho Tiêu Đồng, "Mơ thấy tôi sao?"
"Du Khinh Hàn sao cô có thể dơ bẩn vậy hả? Ngủ với nhiều người như vậy mà cũng không sợ lây bệnh đúng không? Cô lại còn ở cạnh phòng tôi, cô thật khiến tôi buồn nôn."
Du Khinh Hàn biết Tiêu Đồng mơ thấy gì.
Du Khinh Hàn mặc cho Tiêu Đồng mắng, chờ nàng mắng xong rồi, mới nói: "Nhưng tôi cũng đã như vậy rồi, Tiêu Đồng, đây đã là sự thật không thể nào thay đổi được."
Du Khinh Hàn trốn tránh quá khứ của Tiêu Đồng, cũng chạy trốn quá khứ của chính mình. Bây giờ cô đã thông suốt, trốn được mấy chục năm, cuối cùng cũng có một ngày phải đối mặt với nó.
Tiêu Đồng nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Du Khinh Hàn, đời này tôi không dứt khỏi cô được, cũng không yêu cô, mỗi khi nghĩ tới việc cô ở bên cạnh, thì tôi luôn phải lo lắng đề phòng cô lần nữa tổn thương mình, Du Khinh Hàn, tôi đã méo mó từ lâu rồi, đời này chúng ta chỉ có thể hành hạ nhau đến chết."
"Không cần hành hạ lẫn nhau, Tiêu Đồng, em cứ dằn vặt tôi là được rồi."
"Nhưng sự tồn tại của cô đã là một loại tra tấn đối với tôi." Tiêu Đồng nhoẻn miệng cười, "Du Khinh Hàn, cô nói cô ở đây có ý nghĩa gì chứ? Tôi sẽ không yêu cô, cũng sẽ không cảm kích cô, bởi vì chỉ cần xuất hiện ý nghĩ ôm ấp hay hôn cô sẽ làm tôi cảm thấy buồn nôn, tôi sẽ nghĩ tới, lúc cô còn ở bên cạnh tôi, trong lòng lại nhớ nhung người khác, còn dùng cơ thể của cô ôm hôn vô số người xa lạ đếm không hết."
Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, cô nói đi, cô ở đây, chỉ có thể chịu đựng tôi, một kẻ ích kỷ, độc ác, không ngừng dùng lời nói tổn thương cô, cho đến khi giữa hai chúng ta không còn cách nào chịu đựng nhau nữa mới thôi. Đối với cô, tôi đã không thể sinh ra cảm xúc bình thường được nữa rồi."
"Vậy thì cứ chờ đến lúc chúng ta không chịu được đối phương đi." Du Khinh Hàn nói, "Tiêu Đồng, dù sao thì em cũng cần một lối thoát để phát tiết tất cả cảm xúc của mình, vậy thì, em chỉ cần xem tôi như lối thoát đó, có được không?"
"Tiêu Đồng, chẳng lẽ em không muốn trả thù tôi sao?"
Tiêu Đồng cảm thấy, Du Khinh Hàn mới là người cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, Du Khinh Hàn đã điên rồi.