Mẩu bánh nhỏ bé của Du Khinh Hàn vào buổi sáng hôm đó, lại giống như món quà từ biệt cuối cùng, từ ngày đó trở đi Du Khinh Hàn đã biến mất khỏi cuộc đời của Tiêu Đồng.
Một tuần đầu Tiêu Đồng còn có thể chịu đựng, mỗi ngày đến nơi làm việc, về nhà tự nhốt mình trong phòng ngủ nhỏ viết viết vẽ vẽ.
Đến cuối tuần thứ hai, Tiêu Đồng không kiên trì được nữa, mỗi ngày về đến nhà là vội vàng trốn đến phòng ngủ nhỏ của mình, khóa trái cửa không nói, còn dùng giường, sách vở chặn cửa lại, phòng khách lẫn ban công của nàng đều quá lớn, Du Khinh Hàn không ở đây, nàng luôn cảm thấy sẽ có người từ phòng khách phá cửa mà vào, hay là từ ban công bò vào, nói chung nơi nào cũng không an toàn.
Đến tuần lễ thứ ba, Tiêu Đồng không dám trở về nhà nữa, nàng nói Cảnh Hành nhận cho nàng thật nhiều việc, tiếc mục lung tung gì cũng đồng ý, ngồi máy bay như đi chợ, điên cuồng nhất là có thời điểm một ngày bay qua ba thành phố, vì không muốn để cho mình có thời gian rảnh rỗi, bởi vì chỉ cần có một phút giây rảnh rỗi, mọi thứ về Du Khinh Hàn sẽ lọt vào đầu nàng, đuổi cũng không đi, Tiêu Đồng nhất định phải để đầu óc mình làm việc hết công suất, không để Du Khinh Hàn thừa cơ lợi dụng.
Đến cuối tuần thứ tư, Tiêu Đồng nhớ Du Khinh Hàn muốn phát điên, nàng đã không dám ngủ, trở nên lo lắng mẫn cảm, một việc nhỏ cũng có thể doạ đến nàng, khi đang dự họp mà có người lạ vỗ vai cũng khiến nàng run lẩy bẩy. Cảnh Hành là người đầu tiên phát hiện Tiêu Đồng khác thường, cho rằng Tiêu Đồng không chịu nổi lịch làm việc gần như 24 giờ liên tục, liền lùi hết công tác, để Tiêu Đồng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn tinh thần một chút, nhưng Tiêu Đồng lại không muốn.
"Cứ giữ nguyên lịch làm việc đi A Hành, chị cầu xin em đó." Tiêu Đồng không muốn nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi, đầy đầu của nàng đều là Du Khinh Hàn, hoặc là những thứ đáng sợ, cái nào cũng có thể khiến Tiêu Đồng sụp đổ, "A Hành, em thương chị đi, cứu chị một mạng có được không? Để chị làm việc, chị không cần nghỉ phép..."
Cảnh Hành nhìn ra sự bất thường của Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, đến cùng là chị đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em được không? Để em giúp chị."
"Em không giúp được chị... Ai cũng giúp không được chị... Ai cũng giúp không được chị..." Tiêu Đồng cầm tóc giật giật, cắn răng gào thét, "Bọn họ... Bọn họ trở về... Cứu cứu chị... Cứu cứu chị..."
"Ai cũng cứu không được mình... Khinh Hàn... Khinh Hàn ở đâu... Khinh Hàn... Tại sao Hàn còn chưa tới..."
"Khinh Hàn... không cần em nữa..."
"Khinh Hàn... Em không bẩn..."
Tiêu Đồng như không biết đau, kéo tóc mình xuống, "Khinh Hàn, em không bẩn, em không bẩn... Em thích sạch sẽ nhất..."
Cảnh Hành không biết Tiêu Đồng cùng Du Khinh Hàn đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe Tiêu Đồng nói lời mê sảng trong đau đớn tận cùng, lại không ngừng giày xéo bản thân, cô nhìn thấy mà nghẹn cả lòng, không biết vì sao một người tài hoa như thế lại bị Du Khinh Hàn dằn vặt thành như vậy. Lúc này nếu Du Khinh Hàn đứng trước mặt cô, cô thật sự muốn giết chết Du Khinh Hàn, nhưng mà hiện tại Du Khinh Hàn không thấy tung tích, Cảnh Hành không làm được gì cả.
"Tiêu Đồng, chị tỉnh táo một chút, hiện giờ chỉ có chị với em thôi, không có bọn họ, chị đừng sợ." Cảnh Hành cố gắng ôm lấy Tiêu Đồng, cho Tiêu Đồng một chút an ủi. Nhưng Tiêu Đồng lại run rẩy dữ dội, bất thình lình đập trán mình vào vai cô, Cảnh Hành rên lên một tiếng, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy Tiêu Đồng co rút ở trong góc, không biết từ đâu móc ra con dao gọt hoa quả nhỏ, đối diện với Cảnh Hành.
"Mấy người đừng tới đây! Còn tới nữa tôi sẽ giết!" Tròng mắt Tiêu Đồng đỏ lên gào to, bộ dạng giống như muốn cùng chết với Cảnh Hành.
"Được rồi em đi! Tiêu Đồng chị đừng kích động! Đừng làm tổn thương chính mình!" Cảnh Hành vẻ mặt kinh hãi, thật sự không dám tiến thêm một bước, vì để cho Tiêu Đồng yên tâm, lại lùi về phía sau vài bước, trên mặt cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng tim đã nhảy lên cuống họng, cô biết bây giờ người duy nhất có thể làm Tiêu Đồng tỉnh táo lại chỉ có Du Khinh Hàn, nhưng lúc này làm cách nào để liên lạc với Du Khinh Hàn đây?
Cảnh Hành lòng nóng như lửa, giữa mùa đông vậy mà trên gáy lại đổ một tầng mồ hôi, đột nhiên chợt nghĩ đến một biện pháp, cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin nóng trên Weibo, nhẹ giọng dỗ dành, "Tiêu Đồng, Khinh Hàn không phải không cần chị, cô ấy chỉ là đi làm việc thôi, chị xem, tin tức ở đây có nói, sẽ sớm về thôi."
"Cô lừa tôi." Tiêu Đồng nắm dao lùi lại mấy bước về phía chân tường.
"Em không có lừa chị, không tin em đưa điện thoại cho chị, chị tự mình đọc tin." Cảnh Hành đem điện thoại trượt theo sàn nhà đến bên chân Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng do dự một chút, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy trên màn hình sáng lên một tin tức:
"Tiểu thư hai nhà Du Mạc quay về nước sau kỳ nghỉ, cử chỉ thân mật, báo hiệu cho việc hợp tác của hai gia tộc."
Bên dưới là bức ảnh Du Khinh Hàn tay trong tay cùng một phụ nữ xa lạ, người phụ nữ kia đeo một chiếc kính râm to, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo, bị Tiêu Đồng tự động che lại.
Trong mắt Tiêu Đồng chỉ còn lại Du Khinh Hàn, không biết có phải là do kỹ thuật chụp trộm của phóng viên không tốt hay không, Du Khinh Hàn nhìn hơi gầy, cũng đen một chút, ngoài vẻ xinh đẹp còn mang theo sự hoang dã, nhưng Tiêu Đồng không phân tích nhiều như vậy, nàng chỉ biết đây là Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn không bỏ đi, cuối cùng cũng miễn cưỡng xuất hiện trước mặt nàng, trái tim của nàng rốt cuộc được thả lỏng, ôm di động của Cảnh Hành không buông tay.
"Quá tốt rồi Khinh Hàn vẫn ở đây, không rời đi..."
"Hàn không bỏ đi, Hàn không có đi..."
Tiêu Đồng vui vẻ cười lên, Cảnh Hành nhìn thấy mà nghiến răng nghiến lợi.
Một Du Khinh Hàn, chỉ là vóc dáng đẹp đẽ, gương mặt dễ nhìn, đáng giá sao?
Du Khinh Hàn hơn một tháng không quan tâm đến Tiêu Đồng, không phải vì chuyện gì khác, chỉ là Mạc Tịch Nguyên kéo cô ra nước ngoài du lịch.
Hôm ấy, Mạc Tịch Nguyên đang cùng Du Khinh Hàn ngồi uống trà chiều trong sân nhà Du gia, Mạc Tịch Nguyên tay cầm muỗng bạc nhỏ thổi thổi lên lớp kem trên mặt trà, rồi cầm chiếc tách lên hớp một ngụm, cảm khái trà này không ngon bằng trà mình uống ở Anh quốc.
"Đúng rồi, Mạc Đại tiểu thư khi ở Anh đều là uống hồng trà hoàng gia, chỗ thâm sơn cùng cốc này của em làm sao sánh bằng, vậy thôi đừng uống nữa, chị đi đi, đi đi." Du Khinh Hàn từ trong mũi hừ ra hai tiếng.
Mạc Tịch Nguyên nhìn thấy cô không vui, đặt tách trà xuống cười khẽ: "A, Nhị tiểu thư vẫn dễ nổi giận như vậy? Đã hơn mười năm, còn tức giận gì chứ?"
"Em có thể không giận sao? Chị không nói tiếng nào đã xuất ngoại, một chút tin tức cũng không có, không về lần nào, cũng không cho em đi gặp chị, bây giờ còn trách em tức giận? Cuối cùng là vì cái gì vậy Mạc Tịch Nguyên? Chuyện gì cũng phải có lý do chứ?"
Mạc Tịch Nguyên khuấy tách trà, không nói câu nào, cho đến khi trà cũng nguội, mới đặt muỗng xuống nói: "Tiểu Hàn, những năm này, anh của em... Anh em có tốt với em không?"
"Anh của em?" Du Khinh Hàn sững sờ, "Cũng vẫn vậy thôi, chị hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là hồi nhỏ chúng ta vẫn cùng nhau chơi đùa, rất lâu rồi mới gặp lại, chớp mắt mà anh ấy đã gần bốn mươi rồi, sao vẫn còn chưa kết hôn?"
"Do bận chứ sao nữa, cả ngày chân không chạm đất, làm sao có thời gian tìm đối tượng." Du Khinh Hàn nói nhẹ như không, "Chị đừng đánh trống lảng, em cho chị biết Mạc Tịch Nguyên, hôm nay chị đừng nghĩ qua loa cho có về chuyện không nói gì mà bỏ đi như vậy!"
Mạc Tịch Nguyên nhìn cô cố tỏ ra nghiêm túc, không nhịn được nở nụ cười, cười xong mới nói: "Tiểu Hàn, em có muốn sang Anh chơi không? Ở đó chị có một căn nhà, mấy năm qua vẫn chăm sóc tốt, chung quanh đều là đồng cỏ, phong cảnh rất đẹp, những năm này chỉ có mình chị ở, nếu như anh của em... Anh em có thể đưa em tới chơi cũng tốt."
Toà nhà Mạc Tịch Nguyên đã sống mười năm...
Du Khinh Hàn gần như đồng ý không cần suy nghĩ, chỉ là cuối cùng Du Khinh Minh vẫn lấy lý do công việc bận rộn nên từ chối không đi, để Du Khinh Hàn cùng Mạc Tịch Nguyên hai người đi với nhau. Mỗi ngày Mạc Tịch Nguyên cùng Du Khinh Hàn thong thả dạo phố, dạo hết trấn nhỏ sẽ đi vào thành phố, cuối cùng gần như đã thăm thú hết toàn bộ Anh quốc. Mạc Tịch Nguyên đưa Du Khinh Hàn đến tất cả những nơi chị đã từng đi qua, Du Khinh Hàn có cảm giác mình thật sự cùng sống với Mạc Tịch Nguyên trong mười năm qua, đi chơi một chuyến là hết cả một tháng, bất kể là tức giận gì cũng tan biến không còn sót lại chút nào
Nhưng khi cùng Mạc Tịch Nguyên sớm chiều ở chung, nhìn vào mắt của chị, Du Khinh Hàn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới Tiêu Đồng, Tiêu Đồng sống có ổn không, nàng sợ lạnh nhất, hàng năm mỗi khi vào mùa đông đều phải mặc thật nhiều quần áo ấm, còn không ngừng nhắc Du Khinh Hàn phải mặc thêm y phục.
Du Khinh Hàn phục hồi tinh thần, nhìn Mạc Tịch Nguyên, áy náy bởi sự thất thần của mình.
Một đêm trước khi về nước, Du Khinh Hàn vẫn nằm trên giường Mạc Tịch Nguyên, cùng chị nói chuyện cả đêm, hai người hàn huyên rất nhiều chuyện từ khi còn bé, ví dụ như lúc đó Du Khinh Hàn nghịch ngợm, làm bể bình hoa cổ trong nhà, Mạc Tịch Nguyên giúp cô giấu bình hoa đi, cuối cùng vẫn bị Du Khinh Minh phát hiện, Du Khinh Hàn nghĩ thầm mình chết chắc rồi, ai ngờ Du Khinh Minh gánh tội thay cô, bị cha phạt quỳ trong từ đường cả đêm.
Hay như khi Du Khinh Hàn té gãy chân, không thể đi ra ngoài chơi, Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Minh mỗi ngày đều cùng cô chơi trò đại bàng bắt gà con, Du Khinh Minh làm đại bàng, Mạc Tịch Nguyên làm gà mẹ, Du Khinh Hàn nhảy qua nhảy lại chạy trốn phía sau Mạc Tịch Nguyên.
Trò chuyện miên man, Du Khinh Hàn mới phát hiện, thì ra cô đã thích Mạc Tịch Nguyên từ lâu như vậy. Cô không biết mình yêu Mạc Tịch Nguyên từ bao giờ, chỉ biết là khi đến tuổi dậy thì, Du Khinh Hàn mặc cảm bản thân dơ bẩn, là Mạc Tịch Nguyên chỉ bảo cô, dạy cô cách tiếp nhận thân thể của mình, Du Khinh Hàn liền ảo tưởng đối tượng đầu tiên chính là Mạc Tịch Nguyên, vì Mạc Tịch Nguyên, cô bắt đầu ý thức được mình thích con gái, nhưng sau đó, Mạc Tịch Nguyên bỏ đi rồi.
Du Khinh Hàn nhìn Mạc Tịch Nguyên nằm bên cạnh, thầm thề với lòng, lần này dù nói gì cũng không thể để Mạc Tịch Nguyên đi.
Cô yêu Mạc Tịch Nguyên, vì Mạc Tịch Nguyên cô quyết định đem những mối quan hệ bên ngoài kia dọn dẹp sạch sẽ, trong đó cũng bao gồm cả Tiêu Đồng.
Những người khác đều dễ dàng, chỉ có Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn nghĩ đến trong lòng có chút đau xót.
Năm đó là cô trêu chọc Tiêu Đồng trước, lại thêm phần hổ thẹn với Tiêu Đồng, Tiêu Đồng theo cô mười mấy năm, nghĩ đến việc thật sự chia tay với Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn tự nhiên cảm thấy có chút không chân thực.
Nhưng so với Tiêu Đồng, hiển nhiên Mạc Tịch Nguyên mới là người không thể phụ.
Tiêu Đồng luôn nói không thể rời khỏi mình, trên đời này làm gì có ai không thể rời bỏ ai, thời gian đủ dài, ai cũng có thể rời đi.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Du Khinh Hàn bắt đầu hoạch định tương lai tươi đẹp cho mình và Mạc Tịch Nguyên, nếu như Mạc Tịch Nguyên sống ở Anh quen rồi, vậy dứt khoát sau này mình cũng dọn đến đây, cùng sống chung với Mạc Tịch Nguyên, xây một nhà kính trồng hoa, trồng đủ các loại hoa, mỗi sáng lại ngắt một cành đặt ở đầu giường Mạc Tịch Nguyên, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thật là đẹp.
Còn Tiêu Đồng thì sao? Trong tương lai của Du Khinh Hàn không có người này, còn tương lai Tiêu Đồng đâu?
Du Khinh Hàn hoàn toàn không nghĩ tới.
Du Khinh Hàn không dám nghĩ tới Tiêu Đồng của sau này khi không còn mình, sẽ có tương lai cùng một người khác, nhưng cô đã quyết định không cần Tiêu Đồng, vì lẽ đó nên nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.