Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn, người này đang đứng trước mặt nàng, hai tay đút túi, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, khi nói ra không một chút lay động, lông mi trước sau đều đẹp đẽ như vậy, Tiêu Đồng muốn cười thành tiếng.
Người này, sao có thể vô liêm sỉ đến vậy, dùng một lời nói dối lừa Tiêu Đồng mười hai năm, đến cuối cùng chỉ bỏ lại một câu "Tôi nói dối", giống như mọi chuyện trước kia đều là mong muốn đơn phương của Tiêu Đồng, không chút nào liên quan đến cô. Tiêu Đồng rất muốn hỏi Du Khinh Hàn, hỏi cô còn lại chút nào gọi là lương tâm hay không.
Tiêu Đồng đi tới trước mặt Du Khinh Hàn, chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng lại vô cùng khó khăn, chân nàng giẫm lên tuyết nghe lộp bộp, lại giống như đang đi trên dao, khiến nàng thật đau đớn, nhưng nàng không thể dừng lại, nàng muốn đi, đi tới trước mặt Du Khinh Hàn, nhìn vào mắt Du Khinh Hàn, nhìn xem cô ấy còn có lương tâm không.
Rốt cuộc cũng đứng trước mặt Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng ưỡn ngực đứng thẳng tắp, nàng đang mang một đôi bốt cao gót, đứng ở tư thế này cao gần bằng Du Khinh Hàn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như trần trụi ở trước mặt Tiêu Đồng.
"Nhưng mà em tin." Mũi Tiêu Đồng bị đông lạnh đỏ ửng lên, lúc nói chuyện phả ra từng làn khói mịt mờ trước mắt Du Khinh Hàn, tầm mắt Du Khinh Hàn bị luồng khói trắng kia ngăn trở, không thể nhìn thấy rõ mặt Tiêu Đồng.
"Du Khinh Hàn, lời nói dối của Hàn đã lừa em mười hai năm qua, nhưng em lại tin, em biết làm sao bây giờ?"
Du Khinh Hàn bị Tiêu Đồng nhìn như vậy đành phải cúi đầu, giống như đây là lần đầu tiên cô biết được mình là một kẻ tồi tệ, xấu hổ không chịu nổi mà cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, mới cắn chặt răng bật ra một câu "Xin lỗi", trọng lượng của hai chữ này lại quá nhẹ, trước mặt Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn thật sự xấu hổ khi nói ra.
Tiêu Đồng tựa hồ ý thức được sự xấu hổ lúng túng của cô, trong mũi tràn ra một tiếng trào phúng, như cười như không.
Nghe âm thanh trào phúng này của nàng, Du Khinh Hàn lại có cảm giác tức giận bộc phát, "Tiêu Đồng, chúng ta đi đến một bước này em không có chỗ sai sao? Em đừng có được voi đòi tiên!"
"Phải không? Ha ha ha..." Tiêu Đồng nghe Du Khinh Hàn nói xong, giống nghe được chuyện gì buồn cười lắm, đứng tại chỗ cười đến ôm bụng gập người, vai theo tiếng cười liên tục run rẩy, từ từ ngừng cười nhưng vẫn còn khom người, giống như bức tượng điêu khắc bị tuyết đông cứng, nửa ngày cũng không có động tĩnh.
"Là do tôi sai." Tiêu Đồng không chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống mặt tuyết nói, nàng vừa nãy cười quá nhiều, nuốt vào gió lạnh, yết hầu khô cạn lại bị khí lạnh xâm nhập, lời nói ra cũng khàn khàn lạnh lẽo, "Là do tôi sai, là tôi không tự biết mình, làm bẩn đến thân thể ngàn vàn của Du tiểu thư. "
"Du tiểu thư từ trước đến giờ thích nhất sạch sẽ, từ ngày đó khi cô bắt đầu cảm thấy thân thể tôi dơ bẩn, tôi nên thức thời mà cút đi thật xa, là tôi không biết cân nhắc, đeo bám Du tiểu thư nhiều năm như vậy, làm dơ mắt của cô."
Tiêu Đồng kỳ thực là người không quá biết cách nói chuyện, ở trước mặt Du Khinh Hàn lại càng e dè cẩn thận, Du Khinh Hàn đối với nàng tốt một chút nàng có thể vui vẻ nửa ngày, Du Khinh Hàn không để ý tới nàng, nàng cũng chỉ dám một mình âm thầm khổ sở, lần đầu tiên nói ra những lời sắc bén tổn thương như vậy, khiến Du Khinh Hàn nhói đau.
"Tiêu Đồng, là tôi có lỗi với em, em đừng như vậy..."
"Cô không có lỗi với tôi, là do bản thân tôi hèn hạ." Vì một người, đem mình giẫm đạp tan nát, ngay cả bản thân mình còn xem thường, sao còn hy vọng xa vời người khác có thể yêu thương mình.
"Tiêu Đồng..."
"Du Khinh Hàn, nếu như tôi nói, không có cô, tôi sẽ chết, cô có tin không?" Tiêu Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn Du Khinh Hàn, "Cô có tin hay không?"
Trong mắt của nàng là dáng vẻ thuần khiết ngây thơ, Du Khinh Hàn yêu nhất đôi mắt này của nàng, lập tức lại không đành lòng, cô muốn gật đầu, nói tôi tin, nhưng trong đầu lại bất chợt xuất hiện một ánh mắt tương tự.
Gần giống nhau như đúc, nhưng thần thái lại hoàn toàn khác nhau, đó là ánh mặt trời ấm áp, là gió xuân dịu êm, lời nói của Du Khinh Hàn nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
"Tiêu Đồng, tôi chăm sóc em mười năm, dù cho trước đây tôi có nợ gì em, cũng đã sớm trả hết, em không thể dùng quá khứ trói chặt tôi cả đời, chuyện này đối với tôi không công bằng." Du Khinh Hàn quyết tâm, lạnh lùng bỏ lại một câu nói như vậy, xoay người rời đi, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn lấy Tiêu Đồng một lần.
Du Khinh Hàn nghĩ, mình không thể bởi vì hổ thẹn mà chăm sóc Tiêu Đồng cả đời, người cô yêu là Mạc Tịch Nguyên, là Mạc Tịch Nguyên nhìn cô lớn lên, ấm áp lại dịu dàng chăm sóc, vất vả lắm Mạc Tịch Nguyên mới trở về, Du Khinh Hàn không thể buông tay.
Thế nhưng trong đầu Du Khinh Hàn cũng không ngừng hồi tưởng đến Tiêu Đồng, lần đầu tiên cô gặp gỡ Tiêu Đồng, một Tiêu Đồng thật nhát gan, sau đó dần trở thành Tiêu Đồng ngây thơ thích cười, lại sau đó là Tiêu Đồng tan vỡ tuyệt vọng, còn có...Tiêu Đồng hiện tại, trong đêm tối, Tiêu Đồng đang ngồi xổm trên tuyết lạnh.
Tim Du Khinh Hàn đau nhói từng cơn.
Chỉ là cảm giác quen thuộc thôi, Du Khinh Hàn nghĩ, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Tịch Nguyên còn đang đợi cô...
Tiêu Đồng ngồi xổm ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng Du Khinh Hàn càng đi càng xa, nàng muốn ngăn cản Du Khinh Hàn, không cho cô đi, nhưng nàng cản không được.
Du Khinh Hàn nói, chuyện này đối với cô ấy không công bằng.
Nhưng rõ ràng là Du Khinh Hàn trêu chọc mình trước, Tiêu Đồng nghĩ, ai sẽ cho mình công bằng đây?
Du Khinh Hàn đã từng nói, sẽ cho nàng một mái nhà, lúc đó tinh thần Tiêu Đồng không ổn định, Du Khinh Hàn còn cho rằng Tiêu Đồng không nhớ rõ.
Tiêu Đồng đều nhớ kỹ hết.
Nhưng tất cả là lời nói dối của Du Khinh Hàn, cô chính miệng thừa nhận, cô nói dối.
Du Khinh Hàn không cần nàng nữa.
Tiêu Đồng không có nhà, cõi đời này, điều duy nhất nàng nắm giữ được là Du Khinh Hàn, bây giờ ngay cả Du Khinh Hàn cũng không cần nàng nữa, nàng không có nhà.
"Mẹ, nhanh lên một chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi!" Một cô bé tầm ba bốn tuổi chạy qua người Tiêu Đồng, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
"Cục cưng à, con đi chậm một chút! Cẩn thận té ngã đó ——" Một cô gái chạy đuổi theo cô bé, ôm vào ngực, hôn lên mặt bé một cái, hai mẹ con cùng cười thật tươi.
"Thương Hàn, em nghĩ em cũng nhỏ như con sao, còn theo con đùa nghịch như vậy!" Từ phía sau lại có một người phụ nữ đuổi theo, trong miệng là trách móc, nhưng trên mặt lại tươi cười, đem mẹ con hai người ôm chặt vào ngực, dáng vẻ mãn nguyện.
"A Lăng chị đừng hung dữ mà, nhìn con chơi vui vẻ bao nhiêu, ha ha ha ha..."
"Mẹ, mẹ lớn, chúng ta mau về nhà đi."
"Đi về! Về nhà thôi!..."
Tiêu Đồng nghe được muốn khóc, không dám tiếp tục đứng trước mặt người khác trong trạng thái này nữa, không thể làm gì khác hơn là chạy trối chết.
Tiêu Đồng cũng từng có một mái nhà.
Nhưng giờ, không còn nữa.
...
Mùa đông lúc nào cũng lạnh giá, không có Du Khinh Hàn, cho dù máy sưởi trong phòng mở tối đa, Tiêu Đồng vẫn lạnh đến mức run lập cập, nàng đem tất cả chăn bông trong nhà đắp lên người, nhưng không có chút hiệu quả nào. Tiêu Đồng giống như rơi vào trong hầm băng, lạnh đến mức hàm răng nàng cũng bắt đầu run lên, nàng bấu chặt vào chăn, nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ sẽ không lạnh. Mùa đông này, sẽ không còn ai ở bên cạnh giúp nàng sưởi ấm.
Tiêu Đồng nhắm mắt lại, từ từ không còn run rẩy nữa.
Lúc Cảnh Hành phá cửa đi vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là, trên người Tiêu Đồng quấn vài tầng chăn dày, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, cơ thể nóng như nước sôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mi không ngừng rung động.
Cảnh Hành vốn nghĩ Tiêu Đồng có thời gian dài như vậy, hẳn cũng nghỉ ngơi đủ rồi, định đến tìm nàng bàn bạc kế hoạch sau khi quay lại công ty, không ngờ gõ cửa nhà Tiêu Đồng hồi lâu không thấy ai trả lời, gọi điện thoại cũng không người nghe máy. Cô không có chìa khoá nhà Tiêu Đồng, cuối cùng chỉ có thể phá cửa xông vào, không ngờ vừa đi vào liền nhìn thấy Tiêu Đồng bất tỉnh nhân sự.
"Tiêu Đồng chị tỉnh lại đi! Chị có nghe em nói không?" Cảnh Hành đưa tay sờ trán Tiêu Đồng, nhiệt độ cực cao, cái nóng khiến cô rụt tay lại, nhanh chóng gọi 120, nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu Đồng, e là không chờ được xe cấp cứu tới đã xảy ra chuyện. Dưới tình thế cấp bách, Cảnh Hành không thể làm gì khác hơn là cởi giày cao gót, cõng Tiêu Đồng chạy ra bên ngoài, đúng lúc hàng xóm nhà đối diện đi ra, Cảnh Hành không kịp giải thích nhiều, chỉ nhờ hàng xóm giúp trông coi nhà Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng tuy rằng gầy, nhưng vóc dáng không nhỏ, cao gần một mét bảy, lại không còn ý thức, quả thật rất nặng, Cảnh Hành dù gì đi nữa cũng là nữ, vẫn là sức yếu, cõng Tiêu Đồng vào trong thang máy đã thở hồng hộc, vất vả lắm mới đưa được nàng lên xe, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế lái.
Cô không dám chậm trễ, hô hấp còn chưa ổn định đã vội vã khởi động máy xe, đạp mạnh chân ga chạy như bay về phía bệnh viện gần nhất.
Tiêu Đồng là bị viêm phổi cấp tính gây nên sốt cao, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, không quá đáng ngại, Cảnh Hành nghe bác sĩ chẩn bệnh xong mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trong phòng bệnh của Tiêu Đồng.
Cảnh Hành mệt mỏi cùng cực, gắng gượng tiễn bác sĩ, nhìn lại Tiêu Đồng nằm trên giường, cơn sốt vẫn chưa lùi, hai má vẫn còn đỏ, cô nghĩ, công việc quản lý đúng là mệt mỏi mà, bây giờ mới có mấy tháng? Vậy mà đã hai lần đưa Tiêu Đồng đến bệnh viện, mỗi lần đều không phải chuyện nhỏ, Cảnh Hành sợ có ngày mình bị Tiêu Đồng hù chết.
Tiêu Đồng có bệnh dạ dày, Cảnh Hành biết, thế nhưng sức khoẻ của nàng cũng không tệ lắm, Cảnh Hành làm quản lý của nàng nhiều năm như vậy, số lần nàng vào bệnh viện Cảnh Hành có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà đã có hai lần phát sinh trong mùa đông này, lần trước là vì Du Khinh Hàn, Cảnh Hành thở dài thầm nghĩ, lần này không chừng lại là vì Du Khinh Hàn.
Nếu như đổi lại là một người khác, gặp phải kẻ xấu xa như Du Khinh Hàn, đã sớm đá cho một phát rồi tiêu dao khoái hoạt bỏ đi, khắp trời nơi nào không có cỏ thơm? Đáng tiếc Tiêu Đồng là kẻ có mắt như mù, không biết Du Khinh Hàn bỏ bùa gì nàng, làm nàng sống chết đi theo Du Khinh Hàn, khuyên bảo thế nào cũng không nghe. Với tài hoa của Tiêu Đồng, bao nhiêu người ngưỡng mộ nàng đếm còn không hết? Vậy mà trong lòng nàng chỉ chứa được một Du Khinh Hàn, thật không biết sau này còn phải chịu bao nhiêu khổ.
Mỗi khi Cảnh Hành nghĩ đến đây, đều vì Tiêu Đồng mà cảm thấy không đáng.
Sáng sớm Cảnh Hành phát hiện Tiêu Đồng lên cơn sốt, đưa nàng đến bệnh viện, trên tay cô còn một núi công việc bề bộn, gọi trợ lý đưa máy tính đến bệnh viện, ở trong phòng bệnh của Tiêu Đồng tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng nhìn xem Tiêu Đồng đã tỉnh chưa.
Khi Tiêu Đồng tỉnh lại đã là buổi chiều, nàng không biết mình xảy ra chuyện gì, mở mắt ra chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, trang trí trong phòng vô cùng xa lạ, hoảng hốt một lúc, mãi đến tận khi nhìn thấy Cảnh Hành mới sững sờ, "A Hành? Chị đang ở chỗ nào vậy?"
"Chị còn không ngại hỏi em đây là nơi nào." Cảnh Hành đóng laptop lại, tức giận nói, "Bị sốt gần bốn mươi độ, nếu không phải em phát hiện sớm, chị chờ làm kẻ ngu si cả đời đi. Tiêu Đồng, lúc trước tuy rằng chị liều mạng, nhưng còn biết yêu quý bản thân mình, tại sao bây giờ lại không cần mạng vậy? Hai ba bữa lại đến bệnh viện nằm chơi?"
"Chị bị sốt?" Tiêu Đồng sờ sờ trán của mình, không cảm thấy nóng, chỉ là đầu vô cùng đau đớn, có lẽ đúng là nóng đến ngu ngốc rồi, không nhớ rõ chuyện gì cả.
"Cũng còn may, chưa đốt hư não, em còn phải dựa vào cái đầu này của chị để kiếm tiền nữa đó." Cảnh Hành hầm hừ nói.
Tiêu Đồng tự biết đuối lý, lại gây thêm phiền phức cho Cảnh Hành, cúi đầu mặc cho Cảnh Hành mắng, chờ cô phát tiết xong, mới nói tiếng "Xin lỗi".
"Câu nói này chị nên tự nói với chính mình đi." Cảnh Hành thấy Tiêu Đồng như vậy, không đành lòng trách móc thêm, lòng cũng mềm đi, "Tiêu Đồng, thân thể là của chị, sinh mạng cũng là của chị, chị không đau lòng, không ai có thể đau lòng thay chị."
Cảnh Hành chờ Tiêu Đồng đáp lại, nhưng Tiêu Đồng chỉ cúi đầu, không nói lời nào, Cảnh Hành không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Chuyện của chị và Du Khinh Hàn, em biết em không có tư cách tham dự, dù chị nghe không lọt tai nhưng câu này em vẫn phải nói, Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn không đáng để chị phải làm vậy."
Lông mi Tiêu Đồng khẽ động, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Hành, khóe miệng từ từ nhếch lên, cong ra thành một nụ cười khổ khó coi, "A Hành, chị biết rồi."
Nàng sợ Cảnh Hành nghe không rõ, lầm bầm lặp lại lần nữa: "Chị biết rồi." Cũng không biết là nói cho Cảnh Hành nghe hay là nói cho mình nghe.
Trong lòng Cảnh Hành hơi hồi hộp, nhìn Tiêu Đồng như vậy, tám phần mười là Du Khinh Hàn ra ngoài ăn vụng bị nàng phát hiện, "Tiêu Đồng, có phải là chị nghe được tin đồn linh tinh gì của Du Khinh Hàn không? Chị đừng suy nghĩ nhiều! Những thứ đó đều là do bọn lều báo viết ra thôi, chị cũng quen biết phóng viên chân chính, chị phải là người hiểu rõ nhất..."
Cảnh Hành một bên vì Du Khinh Hàn giải thích, một bên hận không thể cho mình hai bạt tai, Du Khinh Hàn làm ra những chuyện đáng xấu hổ đó, cô ước gì Tiêu Đồng biết càng nhiều càng tốt, biết được càng nhiều mới càng nhanh hết hy vọng, vậy mà bây giờ cô còn giải vây giúp Du Khinh Hàn?
Nhưng khi cô nhìn dáng vẻ muốn sống muốn chết kia của Tiêu Đồng, lại có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, đây là vì giúp đỡ Tiêu Đồng, đây là vì giúp Tiêu Đồng...
Tiêu Đồng dây dưa cùng Du Khinh Hàn, người ngoài không giúp được gì, Cảnh Hành là có lòng tốt, Tiêu Đồng không đành lòng làm cô mất mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói tiếng cám ơn, nói: "A Hành, em chắc còn bận nhiều việc, đi về trước đi, chị muốn ngủ một chút."
"Mới vừa tỉnh, lại muốn ngủ? Không ăn một chút gì trước sao?"
"Không được, A Hành, chị mệt lắm."
"Em biết rồi."
Tiêu Đồng nói như vậy, chính là tiễn khách một cách khéo léo, Cảnh Hành không muốn phải nghe thêm lý do, không thể làm gì khác ngoài việc đi về.
Thời điểm đứng dậy, Cảnh Hành suy nghĩ một chút, vỗ vai Tiêu Đồng nói: "Tiêu Đồng, có chuyện gì cứ nói với em, em lúc nào cũng ở bên cạnh chị."
Tiêu Đồng thất thần gật gật đầu, cũng không biết có nghe vào tai không.
Tiêu Đồng không tin nàng và Du Khinh Hàn ở bên nhau mười mấy năm, nói kết thúc sẽ ngay lập tức kết thúc, đến một lời giải thích cũng không có. Tiêu Đồng không nhịn được vẫn là giải thích thay cho Du Khinh Hàn, nhất định là có nỗi khổ tâm trong lòng, Du Khinh Hàn không phải người không giữ lời hứa như vậy. Tiêu Đồng muốn tìm Du Khinh Hàn hỏi rõ ràng, hỏi cô đến cùng là có nỗi khổ gì, mặc kệ là chuyện gì, nàng đều có thể ở bên cạnh Du Khinh Hàn cùng nhau đối mặt.
Mười mấy năm đều vượt qua được, còn sợ chút sóng gió nho nhỏ này sao?
Vì lẽ đó Tiêu Đồng tích cực phối hợp điều trị, chuyên tâm dưỡng bệnh, cả đêm nàng mất ngủ, nhưng vẫn ép buộc mình phải ngủ, cuối cùng cũng coi như có thể ngủ được một, hai tiếng, tuy rằng mỗi lần đều bị ác mộng đánh thức, cũng có thể chống đỡ thân thể không đến nỗi ngã xuống.
Có lẽ do ý chí của Tiêu Đồng quá mức mạnh mẽ, thật sự chỉ sau mấy ngày tình trạng đã khá hơn rất nhiều, bác sĩ cho phép nàng xuất viện, chuyện đầu tiên Tiêu Đồng làm sau khi xuất viện chính là đi tìm Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng gọi điện thoại cho Du Khinh Hàn mười mấy cuộc, không một lần được trả lời, nàng cho rằng Du Khinh Hàn thật sự xảy ra chuyện, gấp đến độ đầu óc choáng váng, nhưng sau khi đổi số điện thoại gọi lại, bên kia rất nhanh đã trả lời...
"Ai vậy?" Âm thanh quen thuộc nhiều ngày không nghe thấy vang lên bên tai Tiêu Đồng, nàng không thể chờ đợi được nữa mở lời: "Khinh Hàn..."
Không tới nửa giây, lúc nàng vừa định nói thêm thì chỉ còn nghe được âm thanh máy bận, nhìn lại, cuộc gọi đã bị treo.
Thì ra không phải không gọi được, chỉ là số của mình bị Du Khinh Hàn cho vào danh sách đen.
Tiêu Đồng chưa từ bỏ ý định, lại thay đổi vài số điện thoại gọi cho Du Khinh Hàn, lần này một cuộc cũng không gọi được, chắc là Du Khinh Hàn đã biết khôn, chỉ nhận những cuộc gọi từ số có trong danh bạ, những số lạ đều từ chối.
Tiêu Đồng không hiểu, tại sao Du Khinh Hàn đột nhiên kiên định như vậy muốn biến mất trong cuộc đời của mình?
Dù cho Du Khinh Hàn thật sự phiền chán bản thân mình, trước đây, bên nhau nhiều năm như vậy cũng không sao, vậy sao hiện tại lại quyết tuyệt thế này, một chút luyến tiếc cũng không dành cho Tiêu Đồng?
Không chỉ không có luyến tiếc, đến nguyên nhân cũng không cho Tiêu Đồng một cái, khiến Tiêu Đồng tìm mọi lý do để biện hộ cho cô, làm cách nào cũng không từ bỏ được.
Không gọi điện cho Du Khinh Hàn được, Tiêu Đồng không thể làm gì khác hơn là đi đến tổng công ty tìm cô, Tiêu Đồng biết cô có một chức danh ngồi chơi xơi nước ở tổng công ty, mỗi tuần có mấy ngày đi làm, cũng may, hiện tại tiếng tăm của Tiêu Đồng không nhỏ, khi đến tổng công ty người bình thường cũng không dám cản trở nàng.
Nhưng Tiêu Đồng cắm mặt trong văn phòng Du Khinh Hàn một tuần liền cũng không thấy bóng dáng của cô, lần này là Du Khinh Hàn cố ý trốn tránh nàng, biến mất rất triệt để, Tiêu Đồng hỏi thăm trợ lý của Du Khinh Hàn, cũng không hỏi được tin tức gì.
Tiêu Đồng cuối cùng không thèm đến xỉa gì nữa, trực tiếp đến Du gia tìm người.
Tiêu Đồng đã từng đến Du gia một lần, thời điểm đó quan hệ của nàng và Du Khinh Hàn chưa đến nỗi tệ như vậy, nhưng cũng chỉ có lần đó, sau này không đến thêm lần nào nữa. Còn may trí nhớ Tiêu Đồng vẫn tốt, đường đi đến Du gia nàng vẫn còn nhớ.
Du Khinh Hàn có thể không đi công ty, nhưng dù sao phải về nhà, nhà cô ở đây, cô chạy không thoát.
Tiêu Đồng trời sinh có tính kiên nhẫn, nghĩ rằng có thể ở đây tóm được Du Khinh Hàn, mỗi ngày tan sở liền tới nơi này chờ đợi.
Ông trời không phụ lòng người, rốt cục đã đợi được Du Khinh Hàn.
Nhưng mà là hai người.
Một người khác Tiêu Đồng không quen biết, điều này cũng không có gì kì lạ, hầu hết bạn bè của Du Khinh Hàn nàng đều không biết.
Xem ra quan hệ của Du Khinh Hàn cùng người này rất tốt, nói nói cười cười thật là thân mật. Lúc Tiêu Đồng chưa nhìn thấy Du Khinh Hàn, luôn vì cô biện minh, cảm thấy cô xảy ra vấn đề gì rồi, bây giờ nhìn thấy Du Khinh Hàn tươi cười rạng rỡ, trong lòng như quả bóng xì hơi, nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí, muốn gặp mặt Du Khinh Hàn hỏi rõ ràng.
Tiêu Đồng sống bên Du Khinh Hàn mười mấy năm, không muốn cứ không rõ ràng như vậy mà quên đi.
Nàng nhấc chân chuẩn bị đi về phía Du Khinh Hàn, đột nhiên người phụ nữ đi cùng Du Khinh Hàn quay đầu lại, Tiêu Đồng thoáng nhìn qua người kia, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển dù chỉ là nửa bước.
Đó là một người phụ nữ cực kỳ đẹp đẽ, da trắng như tuyết, mặt như hoa đào, chỉ tuỳ tiện quay đầu mỉm cười một cái, liền khiến Tiêu Đồng tự ti mặc cảm. Đẹp nhất là đôi mắt của cô ấy, mềm mại như nước trong khe suối, lại trong trẻo ngọt lành, chỉ nhìn xa xa vô định thôi cũng tràn đầy thâm tình, khóe mắt có một nốt ruồi nho nhỏ, quả thực là vẽ rồng điểm mắt*, đôi mắt long lanh trong trẻo đó lại làm Tiêu Đồng chói mắt, khiến vành mắt nàng đau đớn.
Lúc trước tại sao không phát hiện ra đôi mắt này xinh đẹp như vậy. Tiêu Đồng giống như nhìn vào chiếc gương phản chiếu đôi mắt đã nhìn hơn hai mươi năm của mình, thì ra nằm trên mặt người khác lại đẹp đến như vậy.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Tiêu Đồng chôn chân tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, răng cũng cắn chặt, tầm mắt của nàng mơ hồ, thứ duy nhất còn có thể thấy rõ là đôi mắt đẹp đến vô cùng của người phụ nữ kia.
"Cậu tên là gì?"
"Tiêu Đồng."
"Là hai chữ nào?"
"Mộc diệp tiêu tiêu, phong vũ ngô đồng."
Tiêu Đồng nhớ tới lần đầu tiên mình và Du Khinh Hàn gặp mặt, lúc đó nàng vô cùng chật vật, hẻm nhỏ ngoài trường học ít khi có người qua lại, Du Khinh Hàn lại giống như từ trên trời giáng xuống, cứ thế xuất hiện trước mặt nàng, lần đầu hai người trò chuyện, Du Khinh Hàn hỏi tên nàng, sau khi có được đáp án vui vẻ cười rộ lên.
Những việc này, một mình Tiêu Đồng thầm nhớ lại vô số lần, nàng thường nghĩ, làm sao khéo vậy được, hôm đó trời tối như vậy, ngõ hẻm kia ít có người đi, vậy mà có thể chạm mặt Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng vẫn cảm thấy đây là trời cao ban ân, có lẽ là ông trời thấy nàng quá đáng thương, tiện tay bố thí cho nàng cùng Du Khinh Hàn một đoạn duyên phận, để cuộc đời của nàng có chút ánh sáng. Tiêu Đồng vẫn nghĩ gặp được Du Khinh Hàn là vận may lớn nhất của cuộc đời mình, hạnh phúc mà cảm kích.
Dù cho những năm sau đó, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Du Khinh Hàn đối với nàng càng ngày càng tệ, Tiêu Đồng cũng vẫn kiên quyết không ngừng tin tưởng vào duyên phận của nàng và Du Khinh Hàn.
Cho tới hôm nay, mãi đến tận khi nhìn thấy người phụ nữ kia, mãi đến tận khi nhìn thấy đôi mắt kia.
Tiêu Đồng như bị dán bùa định thân, không thể nhúc nhích, móng tay cào nát lòng bàn tay, nhưng nàng không cảm thấy đau dù chỉ một chút, đau đớn này tính là gì, không thể sánh được với lòng nàng đang bị người ta dùng dao đâm từng nhát, nàng bắt đầu cười ha hả trong lòng.
Nàng cười chính mình mơ mộng hão huyền, thật sự cho rằng trên trời rớt xuống cái bánh lớn như vậy, còn có thể vừa vặn nện lên đầu nàng.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nàng là một người sống trong vũng bùn tăm tối, đột nhiên lại đụng phải thiên nga trắng cao quý xinh đẹp? Hơn nữa ngày đó lại còn thiện lương như vậy, tự nhiên đưa đến bên mép Tiêu Đồng cho nàng ăn.
Thì ra là một kế hoạch rất tốt.
Tiêu Đồng giơ tay, sờ sờ mắt phải của chính mình, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, khó khăn chầm chậm nở ra nụ cười trào phúng.
Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn. Tiêu Đồng thở dài một tiếng, không nói ra được một câu, không thể làm gì khác hơn là lại âm thầm gọi một lần lại một lần, Du Khinh Hàn.
Nàng phục Du Khinh Hàn thủ đoạn cao cường, bao vây nàng trong sự dối lừa suốt mười hai năm, làm cho nàng thực sự tin rằng Du Khinh Hàn yêu thích chính mình, thậm chí đến trước khi tận mắt nhìn thấy đôi mắt kia, nàng vẫn còn cho là thế.
Trên đời làm gì có yêu thích vô duyên cớ, chẳng trách Du Khinh Hàn những năm đó, chê Tiêu Đồng đến như vậy, cũng chưa từng một lần đề cập đến chuyện chia tay, lúc trước Tiêu Đồng cho rằng bởi vì yêu, hiện tại nàng chỉ muốn tàn nhẫn mà phỉ nhổ chính mình.
Phi, yêu là từ đâu tới chứ, tất cả tình yêu của Du Khinh Hàn đều dành cho người khác, đến ngay cả những thứ tốt đẹp Du Khinh Hàn đối với mình cũng là cho người khác.
Những cái ôm, nụ hôn, lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển kia, Du Khinh Hàn nói ra, mắt cũng không chớp một cái, Tiêu Đồng còn đang suy nghĩ, trên đời làm sao có người nói dối tới mức chân thật như vậy, vì lẽ đó những câu nói đó của Du Khinh Hàn làm sao có khả năng là nói dối, nhất định là thật lòng.
Bây giờ mới biết, quả nhiên rất thật lòng.
Du Khinh Hàn nhìn vào mắt Tiêu Đồng, nói nhiều lời tâm tình như vậy, mỗi một chữ đều là phát ra từ tận đáy lòng, chỉ là, hết thảy không phải nói cho nàng nghe. Mười hai năm, Du Khinh Hàn thông qua đôi mắt của nàng, vẫn luôn nhìn thấy một người khác.
Ôm ấp, hôn môi, lời ngon tiếng ngọt, đều thuộc về một người phụ nữ khác.
Chỉ có căm ghét không ngừng nghỉ, chửi rủa, lời nói cay độc, những thứ này mới là của Tiêu Đồng.
"Những thứ này mới là của mình." Tiêu Đồng ngây ngốc nghĩ, chẳng trách Du Khinh Hàn mâu thuẫn như vậy, một lúc chê bai nàng, một lúc lại dịu dàng ngọt ngào với nàng, cách biệt như có hai bộ mặt.
Thì ra vốn là coi nàng thành hai người, xấu xí dơ bẩn chính là Tiêu Đồng, hoàn mỹ thánh khiết mới là người yêu của cô.
Tiêu Đồng nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp đi xa, đứng tại chỗ muốn khóc, nhưng chẳng thể rơi một giọt nước mắt.
Nàng cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng không có, thì ra cũng có một lần, nàng kiên cường hơn so với tưởng tượng của mình.
Tiêu Đồng đột nhiên giơ tay, cho mình một bạt tai.
Đầu bị đánh nghiêng qua một bên, trên mặt nhanh chóng hiện ra năm dấu ngón tay.
"Thật hèn hạ." Tiêu Đồng ngoẹo cổ, môi giật giật, "Quá hèn."
Chẳng trách Du Khinh Hàn ghét bỏ, ngay bản thân nàng cũng muốn ghét bỏ.
Tiêu Đồng không biết mình là làm sao trở về nơi ở, đầu của nàng cứng ngắc, không cách nào suy nghĩ, chỉ biết nhấc chân theo tiềm thức, đi về phía trước, lúc nào đổi hướng, lúc nào qua đường, thân thể của nàng đều làm theo lệnh từ đại não, ngơ ngơ ngác ngác đi tới, ánh mắt trống rỗng, thân hình lay động, như một con ma men, lại giống một kẻ điên. Người đi đường nhìn thấy nàng liếc mắt né tránh, sợ là không trốn kịp sẽ bị nàng chọc tới.
Rốt cục về đến nơi ở, mở khóa, vào cửa, còn không quên đổi giày, đặt chỉnh tề vào trong tủ giày, đặt chìa khoá trở về vị trí cũ, sau đó mới ngồi lên ghế sofa.
Tiếp đó, nàng như người máy cạn pin, ngồi suốt mấy tiếng không nhúc nhích.
Thân thể bất động, nhưng đầu óc lại nhanh chóng chuyển động, từng thời điểm ở bên cạnh Du Khinh Hàn xoay quanh trong đầu nàng, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, thậm chí lời ngon tiếng ngọt của Du Khinh Hàn đều rõ rõ ràng ràng trước mặt.
Tiêu Đồng giống như người đang đứng xem, nhìn xem nàng lúc trước có bao nhiêu ngu ngốc, nàng muốn đi nhắc nhở chính mình nhưng vẫn không đành lòng. Những hồi ức kia, từng cảnh ngọt ngào như thế lại giống như giấc mơ không chân thực, Tiêu Đồng lại không nỡ nhẫn tâm đánh vỡ.
Từ ban ngày ngồi đến khi trời tối. Trời tối, phòng khách và ban công trở nên đặc biệt trống trải vắng lặng, giương cái miệng to như chậu máu, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng có chút sợ hãi, tròng mắt của nàng hơi chuyển động, ngón tay nhúc nhích một chút, tiếp theo là cánh tay, khuỷu tay, cuối cùng giống như máu huyết toàn thân được lưu thông, rốt cuộc được sống lại.
Bóng tối từ bốn phương tám hướng kéo về phía nàng, lúc trước còn có Du Khinh Hàn thay nàng chặn đi bóng tối, bắt đầu từ hôm nay, nàng thật sự chỉ còn lại một mình, không còn ai có thể chống đỡ bóng tối giúp nàng.
Tiêu Đồng muốn đi vào mật thất sáng sủa để trốn chạy khỏi bóng đêm thăm thẳm kia, nhưng nàng cố ép mình ngồi lại trên ghế không nhúc nhích.
Có một số việc, cũng đến lúc phải đối mặt, Tiêu Đồng không thể trốn cả đời.
Mười phút, hai mươi phút, một giờ...
Rốt cục, Tiêu Đồng vẫn không kiên trì được, trốn về mật thất của chính mình.
Quên đi.
Từ từ quên đi.
Tiêu Đồng nghĩ, sau này, tháng ngày một mình của nàng còn dài lắm.
Tiêu Đồng mỗi ngày vẫn đi làm như thường lệ, cũng không có gì thay đổi so với trước, nhưng vẫn có một điểm khác, đó là lúc trước, nàng luôn nghĩ có Du Khinh Hàn đang chờ nàng ở nhà, chỉ lo về trễ sẽ không kịp làm cơm cho Du Khinh Hàn, hiện tại không còn gì kiêng kỵ, dù cho mỗi ngày ở công ty tăng ca đến rạng sáng cũng không có gì đáng kể.
Chị Đại lấy tư thế liều mạng làm việc, cấp dưới tất nhiên không dám lười biếng, hiệu suất toàn bộ phòng làm việc gần như tăng vọt lên gấp đôi, đến cuối năm tổng thành tích cũng theo đó mà tăng lên, đồng nghiệp ở tổng công ty không nghĩ tới đến cuối năm còn có thành tích cao ngoài ý muốn như vậy, vui cười không khép miệng được, khẳng định Tiêu Đồng có năng lực, phát thưởng cho mọi người trong phòng làm việc của Tiêu Đồng một số tiền không nhỏ, còn hứa hẹn năm sau phòng làm việc Tiêu Đồng rảnh rỗi, nhất định cấp cho nàng một cái phép dài hạn.
Nhân viên trẻ dưới trướng Tiêu Đồng làm việc quần quật như trâu, đến lúc nhìn thấy khoản tiền tăng thêm trong số dư tài khoản của mình, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui sướng, tốt xấu gì cũng không phải làm việc không công, đi theo chị Đại, có thịt ăn.
Chỉ là khi trợ lý đi ngang qua Tiêu Đồng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, vẫn lo lắng, "Chị Đồng, sao sắc mặt lại kém như vậy? Nếu không thì nghỉ ngơi trước mấy ngày nha? Chị đừng hành hạ cơ thể của mình mãi như vậy, còn cả đống người đang chờ chị dẫn dắt xông pha giang hồ đó."
"Không có chuyện gì." Tiêu Đồng vung tay cười nói, "Chị làm gì có bản lãnh đó, muốn xông pha giang hồ thì phải dựa vào chị Cảnh Hành của mấy người, còn không mau đi ôm bắp đùi, bưng trà rót nước cho cô ấy đi."
Lại còn có tâm tư đùa giỡn, nói vậy chắc là không có việc lớn gì, trợ lý suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng đi ra.
Nụ cười trên mặt Tiêu Đồng liền biến mất.
Người đầu tiên phát hiện Tiêu Đồng thật sự có vấn đề chính là Cảnh Hành, dưới sự truy hỏi của Cảnh Hành, Tiêu Đồng không thể không nói sự thật.
"Chị và Du Khinh Hàn chia tay rồi." Tiêu Đồng nói, "Nói chính xác là chị bị cô ấy đá." Nàng nói xong cười cười, tỏ vẻ mình không để ý.
Cảnh Hành nhìn nàng cười, trầm mặc một hồi mới nói: "Chia tay được thì chị nên thắp nhang tạ ơn đi."
"Không phải chứ." Tiêu Đồng nhẹ giọng nói, tiếp tục cười.
Cảnh Hành lại nói: "Đừng cười."
Tiêu Đồng không thích hợp giả vờ phóng khoáng, nàng cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Tiêu Đồng nghe vậy, ngượng ngùng thu lại nụ cười.
"Sau đó chị... có phát bệnh không?" Cảnh Hành hỏi.
"Không có." Tiêu Đồng nhún nhún vai, "Chị cũng nghĩ mình sẽ phát bệnh lại, ai ngờ, thật thần kỳ."
Thật thần kỳ, rời khỏi Du Khinh Hàn, bản thân mình vẫn sống thật tốt, không có điên, cũng không có mất khống chế, không có bệnh không có nguy hiểm, đến bệnh dạ dày cũng không đáng kể.
Chỉ là vẫn rất sợ bóng tối, sợ không gian rộng, còn thêm một tật xấu mới, đó là Tiêu Đồng không dám đi vào phòng ngủ từng ở cùng Du Khinh Hàn. Không biết tại sao, mỗi lần nàng nhớ tới Du Khinh Hàn cùng những người phụ nữ khác nhau làm chuyện xấu xa trong căn phòng đó, luôn nhịn không được cảm giác buồn nôn.
Tuy nhiên cũng không có gì ghê gớm, không vào thì không vào, ngược lại cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.
Du Khinh Hàn có một câu nói rất đúng, cõi đời này làm gì có ai không thể sống thiếu ai chứ?
"Cuối năm rồi." Cảnh Hành nói, "Bận rộn, công việc, bận rộn, lại qua một năm."
"Đúng vậy." Tiêu Đồng nghĩ, ai có thể nghĩ tới, năm nay lại là năm cuối cùng của mình và Du Khinh Hàn.
Cảnh Hành hỏi: "Tết đến, vất vả lắm mới có kỳ nghỉ, có muốn đi chỗ nào không? Nếu không thì tết chị đến chỗ em đi? Em cũng chỉ có một người."
Cảnh Hành có một em trai sống ở Mỹ, cha mẹ cô muốn thấy cháu, cũng sang Mỹ định cư, cô chỉ còn lại một người ở trong nước, mỗi khi tết đến đều cùng một đám bạn chơi bời, năm nay nếu như có Tiêu Đồng, cô sẽ bỏ hết đám bạn kia, cùng Tiêu Đồng ăn tết, vậy cũng rất tốt.
"Không được." Tiêu Đồng lắc đầu từ chối, "Chị muốn đi đến chỗ bà chị, cũng lâu rồi chị không đi gặp bà."
Cảnh Hành gật đầu nói: "Cũng phải, vậy chị gửi lời chào của em đến bà nha."
Lời mời của Cảnh Hành có thể từ chối, nhưng tiệc tất niên của công ty nhất định phải tham gia, huống hồ Tiêu Đồng là nhà thiết kế chủ lực của công ty, còn phải lên đọc diễn văn.
Tiệc tất niên được tổ chức ở khách sạn của công ty, đó là phòng tiệc cực lớn nằm trên tầng cao nhất, còn có ban công lớn lộ thiên, ngoại trừ người của công ty, cũng không thiếu phóng viên lẫn minh tinh trong giới giải trí. Chờ Du Khinh Minh cùng mấy vị sếp lớn đọc diễn văn xong xuôi, Tiêu Đồng cũng đi lên hoàn thành phần việc của mình, tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, mọi người đều mặc trang phục dự tiệc, người quen biết nhau tụ tập lại một chỗ trò chuyện về cuộc sống trong một năm qua, chân tình giả ý tâng bốc lẫn nhau, tết đến rồi, ai cũng vui vẻ, cũng không ai để ý đến lời nói của đối phương có thật lòng hay không.
Tiêu Đồng không hiểu những thứ này, một mình trốn đến một góc ban công hút thuốc, rời khỏi Du Khinh Hàn, nàng cũng không còn kiêng dè nhiều như vậy, quãng thời gian trước bận rộn công việc, một ngày phải hút vài gói, nàng một bên hút thuốc, một bên phát hiện ra sống một mình cũng có chỗ tốt, lại một mình cảm thấy vui vẻ.
"Tịch Nguyên, bên ngoài gió lớn, chị ra ngoài phải khoác thêm áo, coi chừng bị lạnh." Đầu kia của ban công phát ra âm thanh khiến toàn thân Tiêu Đồng chấn động một hồi, điếu thuốc mới hút được một nửa rơi trên mặt đất, lăn hai vòng rồi dần tắt.
Góc Tiêu Đồng ngồi không có chút ánh sáng, chỉ là một vùng tăm tối.
Du Khinh Hàn, lại gặp được Du Khinh Hàn trong tình huống này, Tiêu Đồng cười lạnh, nàng và Du Khinh Hàn quả thật là nghiệt duyên.
"Tiểu Hàn, xem em gấp kìa, chị chỉ là ở trong đó hơi khó chịu, đi ra hóng gió một chút, chị yếu ớt đến vậy sao?"
"Chính là yếu vậy đó." Du Khinh Hàn khoác áo choàng lên bờ vai trần của Mạc Tịch Nguyên, cằm đặt lên vai chị, lấy ly rượu trong tay chị uống một ngụm, "Tịch Nguyên, chị không biết đâu, chị có thể trở về, em vui biết bao nhiêu, em chờ chị mười năm, ròng rã mười năm."
Thì ra người phụ nữ xinh đẹp đó gọi là Tịch Nguyên, tên cũng thật là êm tai, Tiêu Đồng nghĩ, Du Khinh Hàn ở bên mình mười hai năm, hoá ra có đến mười năm là dùng để chờ người tên Tịch Nguyên này.
Vậy còn có hai năm thì sao? Là dành cho Tiêu Đồng sao? Chắc cũng không phải đâu.
"Không phải chị cũng đã trở về rồi sao? Lớn vậy rồi mà còn thích làm nũng." Mạc Tịch Nguyên cười xoa xoa đầu Du Khinh Hàn, dịu dàng nói, "Em yên tâm, chị sẽ không đi nữa."
"Chị nói rồi đó, không cho đổi ý."
"Được, không đổi."
Thế là Du Khinh Hàn cười rộ lên.
Đó là xuất phát từ vui sướng thật lòng, Tiêu Đồng sống cùng Du Khinh Hàn mười hai năm, cũng chưa từng thấy được cô cười như vậy.
Tiêu Đồng cắn răng, độc ác nghĩ, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì, khi Du Khinh Hàn cô quạnh trống vắng muốn tìm người thay thế, tự mình đưa thân ném vào mười hai năm, gần như dâng hiến cả sinh mạng?
Dựa vào cái gì, Du Khinh Hàn quăng lại một câu chia tay rồi có thể nhẹ nhàng bỏ đi, không thèm quan tâm đến sống chết của mình?
Dựa vào cái gì?
Tiêu Đồng ở trong góc tối, nhìn người phụ nữ có lệ chí ở khoé mắt kia, vừa đố kị lại căm hận. Nàng nghĩ, dáng vẻ hiện tại của chính mình nhất định rất xấu, một người đàn bà bị bao vây bởi sự đố kị, làm sao có thể không xấu xí.
Bởi vì Du Khinh Hàn, yến hội cuối năm này trở nên thật gian nan, trong bữa tiệc Tiêu Đồng trộm chạy ra ngoài một lần, đến khi trở lại vẫn chưa kết thúc, thật vất vả đợi đến lúc tiệc tan, người tán, Tiêu Đồng tìm đúng cơ hội ngăn cản Du Khinh Hàn, kéo cô đến một góc không người.
"Là cô?" Du Khinh Hàn thấy rõ Tiêu Đồng, sắc mặt trở nên khó coi, "Cô còn muốn làm gì?"
"Hàn để quên mấy thứ trong nhà em, lúc nào định tới lấy?"
"Tôi không cần, cô vứt đi."
"Được." Tiêu Đồng gật gù, thở dài, từ trên bàn cầm lên hai ly rượu, đưa một ly cho Du Khinh Hàn, "Chúng ta ở bên nhau mười năm, cũng coi như chia tay êm đẹp, cạn ly rượu này, coi như kết thúc đi."
Du Khinh Hàn không chút do dự mà nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Du tiểu thư thật sảng khoái." Tiêu Đồng trên mặt tươi cười.
"Tôi có thể đi chưa?" Du Khinh Hàn mặt lạnh hỏi.
"Có thể đưa em đi một đoạn không?" Tiêu Đồng nhẹ giọng nói, "Em sợ bóng tối."
"Em sợ bóng tối."
Bốn chữ này khiến lòng Du Khinh Hàn như bị quất mạnh một cái, cô không biết tại sao, nhưng nhìn Tiêu Đồng như vậy, đột nhiên không cách nào từ chối.
"Được."
"Cảm ơn Hàn."
Tiêu Đồng nghĩ, lúc trước khi còn bên nhau, Du Khinh Hàn từ chối mình nhiều lần như vậy, chia tay, lại để ý mặt mũi không tiện từ chối.
Lòng người thực sự quái lạ.
Du Khinh Hàn đưa Tiêu Đồng về nhà, đứng dưới lầu, Tiêu Đồng nói: "Không lên ngồi một chút sao?"
"Không được."
"Cũng đúng." Tiêu Đồng cười cười, "Còn có một người đang đợi Hàn."
"Tiêu Đồng, cô..." Du Khinh Hàn muốn hỏi, Tiêu Đồng đến cùng là muốn làm gì, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì ý thức đã mơ hồ, ngã vào ngực Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng bình tĩnh đỡ Du Khinh Hàn, đưa cô đi vào nhà mình.
- --------------------------------------
Vẽ rồng điểm mắt: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Lịch đại danh họa ký" của Trương Ngạn Viễn triều nhà Đường.
Thời Nam Bắc triều cách đây khoảng 1500 năm, có một người rất có năng khiếu vẽ rồng tên là Trương Tăng Dao. Trình độ vẽ rồng của ông đã đạt tới mức truyền thần.
Tương truyền, một hôm Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trắng ở trên tường chùa An Lạc ở Kim Lăng. Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là cả bốn con rồng này đều không vẽ mắt.
Mọi người cảm thấy khó hiểu thì Trương Tăng Dao trả lời rằng: "Vẽ mắt thì có khó gì, nhưng đã vẽ thêm mắt thì tôi chỉ lo những con rồng này sẽ phá tường bay lên mà thôi".
Đám người nghe vậy đều không tin, họ khẩn khoản mời Trương Tăng Dao vẽ thêm mắt để xem rồng có thật sự bay lên hay không. Trước yêu cầu của mọi người, Trương Tăng Dao đành phải cầm bút vẽ mắt cho rồng.
Nhưng Trương Tăng Dao vừa mới vẽ mắt cho hai con rồng thì trời bỗng mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, sau đó bỗng nghe "Ầm" một tiếng rồi bức tường nứt ra. Mọi người nhìn kỹ thì thấy hai con rồng trắng này đã vút lên bay vờn trong đám mây rồi bay thẳng lên trời. Còn hai con rồng chưa vẽ mắt kia thì vẫn nằm nguyên trên tường. Đến lúc này mọi người mới tin là thực.